Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thái Tử Không Thích Biến Thái

Chương 114

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đại thiếu gia của Vân thị, Vân Thiên Thành, một kẻ ăn chơi có tiếng trong giới thượng lưu, không ai không biết.

Hắn vẫn còn là học sinh lớp mười hai nhưng thiên tình sử thì đã dài đến cả mấy trang giấy.

Trong bữa tiệc sinh nhật của Tề San San, hắn cũng được mời đến.

Lúc đến dự còn đưa theo cả có bạn gái hơn hắn sáu tuổi.

Quan hệ giữa hắn và Tề San San cũng khá tốt.

Ít ra mấy cái vụ muốn vùi dập hay bôi xấu kẻ khác, Vân Thiên Thành tham gia rất nhiệt tình.

Sau chuyện xảy ra Vân Thiên Thành từng gọi điện cho Tề San San mạng cho một trận mặc cho cô giải thích nhiều lần.

Vân Thiên Thành nổi tiếng là người có nợ có trả.

Những kẻ đã nợ hắn, hắn sẽ không đời nào bỏ qua.

Những kẻ đã hại hắn, hắn sẽ làm cho kẻ đó thân bại danh liệt.

Vân Thiên Thành đã thề sẽ không buông tha cho Tề San San.

Tề San San ít khi yêu đương, cũng chưa từng lên giường với bất kì ai.

Rốt cuộc lại có tràn lan trên mạng tấm ảnh cô nàng ngủ với kẻ ăn chơi khét tiếng nhất cả nước.

Người của Tề thị nháo nhào cả lên tìm cách xoá mấy tấm ảnh đang không ngừng lan tràn trên mạng kia nhưng xoá mãi không hết.

Xoá nơi này lại mọc nơi khác.

Đủ biết có kẻ đang thừa nước đục thả câu.

Chủ tịch của Vân thị gọi điện đến cho chủ tịch Tề thị, cũng là bố của Tề San San, mắng cho một trận xối xả.

Ông ta đòi hủy hết toàn bộ những dự án hợp tác làm ăn sắp tới giữa hai tập đoàn với nhau, còn muốn kiện Tề San San ra toà vì dám bôi nhọ danh dự con trai mình dù Tề tổng đã giải thích hết lời rằng con gái mình bị người ta gài bẫy.

Tề San San bị người nhà nhốt trong phòng không cho ra ngoài.

Ở bên ngoài nhà có rất nhiều phóng viên tụ tập đòi phỏng vấn chuyện những tấm ảnh bị phát tán trên mạng kia.

Vân Thiên Thành thì không cần phải nói.

Hắn ăn chơi và cặp kè có tiếng rồi.

Nhưng Tề San San trước giờ vẫn nổi tiếng khuê nữ xinh đẹp, dịu dàng, số người theo đuổi xếp hàng dài cả cây số.

Vậy mà đùng một phát lộ ảnh nóng với một thiếu gia ăn chơi trác táng.

Danh dự chỉ sau một đêm bị đánh đổ.

Cho dù có xoá được ảnh nu.de kia, có họp báo giải thích thế nào thì cũng không thể xoá bỏ hoàn toàn ấn tượng xấu của mọi người về cô nàng được.

Không những vậy Vân Thiên Thành chắc chắn sẽ không tha cho Tề San San.

Thủ đoạn của tên này cũng độc ác, nguy hiểm vô cùng.

Tề San San biết chắc là mình không gửi sai hình, mà cô vốn làm gì có tấm hình đó.

Đấy rõ ràng là ảnh ghép, là cô bị kẻ khác ám hại.

Cô biết kẻ gây ra chuyện này là ai.

Chắc chắn chính là kẻ tự xưng là người yêu của Sử Hồng.

Hắn ta quả nhiên lợi hại, quá đáng sợ, quá khủng khiếp.

Không chỉ phá hỏng kế hoạch của cô, ngược lại còn ăn miếng trả miếng với hành động nhanh gọn đến như vậy.

Là cô đã coi thường người đó rồi, và bây giờ đang phải trả một cái giá quá đắt.

...***...

Sử Hồng ngủ đến tận trưa ngày hôm sau mới dậy.

Cả người lù đù, uể oải không thôi.

Sử Hồng phát hiện ra mình đang ở trong nhà của Tinh Húc.

Thời gian này có lẽ anh đã đi làm.

Cậu không khỏi thở dài một hơi.

Mấy ngày nay nghỉ dạy hơi nhiều lại còn liên tiếp nhau.

Một nhân viên còn chưa vào chính thức mà đã nghỉ học nhiều như thế không biết trường có còn nhận nữa không.

Cậu đã nghỉ đến việc có lẽ phải đến trường khác xin việc.

Dù sao việc của Tề San San cũng khiến cậu cảm thấy rất phiền phức.

Lúc Sử Hồng ra nhà bếp, đồ ăn đều đã được chuẩn bị đầy đủ, còn có một mảnh giấy nhỏ để bên cạnh.

Cậu nhận ra ngay nét chữ của Tinh Húc.

"Phải ăn hết đấy nhé! Chiều về anh sẽ kiểm tra đó."

Sử Hồng bật cười.

Anh ấy xem cậu như con nít không bằng.

Sử Hồng làm vệ sinh xong liền ngồi xuống ăn, tiện thể mở điện thoại xem tin tức.

Lập tức hàng loạt tin tức nóng hổi về đại tiểu thư Tề thị lộ ảnh nóng tràn lan khắp các mặt báo.

Sử Hồng kinh ngạc vội vàng đọc kĩ lại.

Rất nhiều báo mạng nói về chuyện tiểu thư Tề gia Tề San San bị lộ mấy tấm ảnh đang ngủ cùng đại thiếu gia của Vân thị.

Người của Vân thị nhất định chối bỏ bức ảnh.

Họ nói rằng tiểu thư Tề thị bày trò hại thiếu gia nhà họ.

Họ còn muốn kiện tập đoàn Tề thị ra toà, đòi bồi thường danh dự.

Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Sử Hồng không khỏi nghi ngờ có người nhúng tay vào.

Và người đáng nghi nhất, chính là lão công của cậu.

Sử Hồng liền gọi điện cho Tinh Húc.

"Em dậy rồi à? Ăn cơm chưa?"

"Em ăn rồi.

Em gọi điện là có chuyện muốn hỏi anh.

Chuyện trên báo là sao vậy ạ? Là anh làm đúng không?"

"Em nói chuyện gì cơ?"

"Anh đừng giả đò với em.

Anh biết rõ là em đang muốn nói tới cái gì."

Tinh Húc lúc này vừa mới khám xong cho bệnh nhân.

Anh ra hiệu cho y tá tiếp tục công việc rồi ra ngoài nghe điện thoại.

"Đúng là anh làm đấy."

"Em biết Tề San San không đúng.

Nhưng con bé dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, thiếu hiểu biết.

Anh làm vậy là hại đời nó đấy."

"Em đến giờ vẫn còn lo lắng cho con bé thế kia à? Vậy em có biết hôm qua nó đã suýt làm gì em không? Em có nhớ mình đã gặp phải chuyện gì không?"

Sử Hồng ngẩn người.

Cậu cố lục lại trí nhớ của mình.

Ngủ quá lâu khiến đầu óc cậu trong một lúc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Cậu nhớ hình như mình theo chân một bạn học sinh đến phòng dụng cụ để ngăn hai em học sinh khác của lớp mình đánh nhau.

Sau đó cậu bị ba đứa bọn nó khống chế đột ngột, bị đánh thuốc mê cho ngất đi."

"Em… em bị bọn nó hạ thuốc mê ngủ đến không biết gì.

Là Tề San San làm sao?"

"Đúng.

Con bé đó làm đấy.

Nó sai mấy đứa học sinh đó chụp ảnh ngủ với em rồi gửi ảnh cho cô ta.

Cô ta sẽ tung những bức ảnh đó đi khắp nơi.

Em có tưởng tượng được hậu quả sẽ thế nào nếu anh không phát hiện ngăn cản kịp thời không? Em còn muốn anh tha cho nó?"

Sử Hồng khẽ rùng mình.

Trong lòng không kìm được run lên vì sợ hãi.

Cậu không thể ngờ Tề San San lại có thể đối xử với mình như thế.

Cậu cũng chỉ từ chối, cho cô bé đó biết nên tôn trọng thầy giáo khi ở trường.

Cậu không làm gì quá đáng và trái đạo đức xã hội.

Tại sao một cô bé chỉ mới mười mấy tuổi đã có suy nghĩ độc ác như vậy?

"Anh nói đúng lắm.

Sao em lại có suy nghĩ muốn tha cho cô ta chứ.

Hình phạt này cô ta đáng phải nhận."

Tinh Húc mỉm cười.

Sử Hồng của anh tuy rất hiền lành, tử tế, cũng rất bao dung, nhưng đối với những kẻ hãm hại mình thì em ấy sẽ không bao giờ có chuyện nhượng bộ.

Tha thứ là điều vô dụng với những kẻ như vậy.

"Anh, em muốn gặp người vẫn luôn ở phía sau hỗ trợ anh.

Người đó đã giúp em mấy lần nhưng em vẫn chưa có cơ hội cảm ơn người đó đàng hoàng."

"À.."

Tinh Húc hơi ngẩn người.

Hắn và Lộ Sinh Nguyên quen biết và hợp tác với nhau hồi ở Mỹ.

Lộ Sinh Nguyên rất giỏi về máy tính, đặc biệt là hacker.

Anh giúp cậu ta mua được những linh kiện hiện đại với giá rẻ nhất, đổi lại Lộ Sinh Nguyên sẽ giúp anh bất cứ việc gì anh yêu cầu.

(Dĩ nhiên đa phần đều liên quan đến máy tính).

Hai người họ xem việc này là sự hợp tác hai bên cùng có lợi nên chuyện cảm ơn cảm thấy hơi thừa thãi.

Nhưng nếu đây là chuyện Sử Hồng muốn làm, anh cũng sẽ chiều ý.

Hơn nữa, đây có vẻ là một cơ hội tốt.

"Tên của người đó hình như là Lộ Sinh Nguyên phải không?"

"Em nhớ giỏi thật đấy.

Đúng rồi.

Cậu ta hơi trẻ con nên em cứ gọi là Tiểu Lộ Lộ là được rồi."

"Không được.

Đó là bạn anh, làm sao em có thể gọi như thế."

"Ha ha.

Em muốn gọi sao cũng được.

Nếu em muốn gặp, tối nay anh sẽ hẹn cậu ta.

Phải rồi, hôm qua ngoài cậu ta ra thì thầy Từ cũng đã giúp đỡ em nhiều lắm đấy.

Em nhắn với anh ta đến luôn.

Chúng ta mời họ một bữa cơm cảm ơn nhé."

"Thầy Từ? Là Từ Khúc Dạ?"

"Ừ.

Hôm qua anh ta cõng em từ phòng dụng cụ ra cổng trường đấy, còn giúp Lộ Sinh Nguyên chở em về đây giao cho anh."

"Vâỵ ạ? Thế thì em phải cảm ơn thật đàng hoàng.

Để em gọi cho anh ấy."

"Nhắn tin được rồi."

"Hả?" Sử Hồng ngạc nhiên.

"Nhắn tin thôi.

Không được gọi."

"..."

Sử Hồng mỉm cười.

Anh ấy lại ghen rồi.

Đáng yêu thật đấy.

"Được rồi.

Em không gọi."

Sử Hồng không biết rằng Tinh Húc có ý mời Khúc Dạ đến ăn tối cảm ơn chỉ là phụ.

Tinh Húc biết Khúc Dạ có ý với Sử Hồng nên mới mượn buổi tối nay để khẳng định chủ quyền.

Còn Lộ Sinh Nguyên… Hai người đó tối qua hình như phát sinh chuyện gì đó.

Ngồi hóng drama cũng khá thú vị.

Sử Hồng nhắn tin cảm ơn và mời Từ Khúc Dạ ăn tối.

Một chốc sau Từ Khúc Dạ gọi điện tới.

"Cậu đã tỉnh rồi à? Cơ thể có ổn không?"

"Tôi không sao.

Tôi đã nghe A Húc kể lại chuyện đêm qua.

Tôi muốn cảm ơn anh nên định mời anh ăn tối cùng bọn tôi."

"Không cần đâu.

Đồng nghiệp giúp đỡ nhau là chuyện thường mà.

Cậu câu nệ làm gì."

"Không được.

Anh đã cứu mạng tôi đó.

Phải cảm ơn đàng hoàng chứ.

Tối nay còn có thêm một người bạn của A Húc cũng tới.

Tôi là lần đầu gặp anh ấy.

Hai người đêm qua đều đã giúp tôi.

Nếu anh không đi được tôi cảm thấy rất tiếc."

Nghe đến "bạn của A Húc" Từ Khúc Dạ liền hỏi:

"Cậu nói người bạn kia có phải tên Lộ Sinh Nguyên?"

"Vâng.

Anh biết anh ấy à?"

Môi Khúc Dạ câu lên một nụ cười nhẹ.

"Biết.

Hôm qua gặp nhau rồi.

Tôi cũng chưa kịp cảm ơn cậu ta đàng hoàng.

Tối nay tôi sẽ đến."

"Vậy được.

Tôi sẽ gửi địa điểm cho anh sau."

Sử Hồng vừa cúp máy thì lại có điện thoại gọi tới.

Lần này là của Tề San San.

Cậu chán ghét bắt máy.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng than khóc:

"Thầy Sử Hồng, em biết lỗi rồi.

Thầy bảo người đó tha cho em đi.

Từ giờ em sẽ chăm chỉ học hành, không dám đụng đến thầy nữa."

"Muộn rồi.

Kể từ khoảng khắc cô có suy nghĩ làm như vậy đối với tôi tức là cô đã tự đẩy mình vào chỗ chết rồi."

* Đây gọi là tự tạo nghiệt..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 114
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...