Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thái Tử Không Thích Biến Thái

Chương 37

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nghe tin báo của Đường Tinh Húc mà hoàng thượng không tin nổi vào tai mình.

Ông ta dĩ nhiên biết Tinh Húc tự mình chuẩn bị một đội quân đem đi đánh Nhật Nguyệt Lâu, nhưng bởi vì ông cứ nghĩ đằng nào cũng không thể thắng được nên mới để mặc cho nó muốn làm gì thì làm.

Cùng lắm thì bị thương rồi về thôi, chứ không hề nghĩ…

"Nhật Nguyệt Lâu bị phá hủy.

Vậy Phượng Cẩn…"

"Phụ hoàng yên tâm.

Hắn chạy thoát rồi."

"Con nói gì vậy? Trẫm không hề mong hắn chạy thoát nhưng nếu con giết mất Lâu chủ, sợ rằng bọn thuộc hạ của y sẽ không tha cho con."

"Phụ hoàng không cần lo cho nhi thần.

Dù sao thì lần này nhi thần cũng không hề có ý định tiêu diệt Nhật Nguyệt Lâu, chỉ muốn dạy cho chúng một bài học thôi.

Phân đà của bọn chúng vẫn còn, sớm muộn gì cũng lập nên một cái Nhật Nguyệt Lâu khác, rồi lại hoạt động bình thường thôi nhưng chắc hẳn sẽ thu liễm lại một chút.

Nhi thần đến đây không phải để kể công hay gì mà chỉ muốn thông báo.

Sau này nếu có ý định tiêu diệt chúng hay gì hi vọng phụ hoàng đừng tìm nhi thần." Tinh Húc vừa nói vừa liếc mắt nhìn Sử Tân Vinh đang đứng phía sau.

Sử Tân Vinh dĩ nhiên hiểu Tinh Húc đang muốn ám chỉ cái gì.

Hắn ta bước lên một bước thi lễ rồi nói:

"Tâu bệ hạ, Nhật Nguyệt Lâu là tổ chức sát thủ nguy hiểm, sớm muộn gì cũng phải diệt trừ.

Nhưng bọn chúng quá đông, địa bàn phân bố rất rộng nên mấy năm nay không ai có thể hoàn toàn tiêu diệt được chúng cả, cũng chưa từng có đội quân nào đánh được đến Tổng bộ Nhật Nguyệt Lâu.

Nhưng thái tử điện hạ lại có thể làm được điều đó.

Công lao của điện hạ lần này rất lớn.

Việc làm của điện hạ chắc chắn đã khiến bọn chúng vô cùng hoảng sợ và sẽ không dám hành động tùy tiện nữa.

Vi thần cho rằng điện hạ rất xứng đáng nhận khen thưởng."

Tinh Húc nhíu mày nhìn Sử Tân Vinh.

Kẻ này trước khi hắn đi thì kịch liệt phản đối đe doạ đủ đường, hắn về rồi bây giờ lại quay qua nói tốt cho hắn.

Nếu không phải y là phụ thân của Sử Hồng, hắn đã chẳng do dự mà mắng y một trận.

"Sử ái khanh nói đúng lắm.

Thái tử đã có công rất lớn không chỉ là cho triều đình ta mà cho cả những nước khác.

Trẫm sẽ trọng thưởng.

Khúc Phong, lần này may mà có ngươi giúp sức Húc nhi mới có thể đại thắng trở về.

Trẫm dĩ nhiên cũng có quà báo đáp cho ngươi."

"Bẩm bệ hạ, đây là việc thần nên làm, không xứng để nhận quà báo đáp đâu ạ."

"Không được.

Có công thì phải được thưởng.

Ngươi không được từ chối đâu."

Tinh Húc ra hiệu cho Khúc Phong hãy nhận lấy.

Sau đó hai người im lặng lắng nghe hoàng thượng ban thưởng.

...***...

"Hiếm khi thấy ngươi ngoan ngoãn như thế.

Vậy mà suốt buổi chẳng nói câu nào." Tinh Húc nhìn Khúc Phong với vẻ rất kinh ngạc.

"Ta cũng rất biết chừng mực nha.

Nhìn không khí bên trong căng thẳng như thế ta chõ mồm vào làm gì." Hắn nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: "Vị Khang vương đó là phụ thân của Sử Hồng à?"

"Ừ."

"Có vẻ như y giống với cha mình, rất đẹp."

Tinh Húc đang đi bỗng khựng lại.

Hắn quay qua nhìn Khúc Phong cảnh cáo: "Ngươi dám có chủ ý với Sử Hồng…"

"Không có.

Ta chỉ khen y đẹp thôi mà.

Dù sao hắn cũng là người của ngươi, ta đụng vào làm gì."

"Biết vậy là tốt."

"Ngươi có tình cảm với Sử Hồng nhưng hình như y không biết thì phải.

Ngươi không định nói sao?"

"Chưa phải lúc."

"Giờ mà còn chưa phải lúc.

Ta thấy danh tiếng xấu xa của y trước kia dần dần được cải thiện nhiều rồi.

Y lại còn đẹp như vậy, nếu ngươi cứ chần chừ kẻo bị người khác hốt mất."

"Chỉ cần ngươi đừng đánh chủ ý lên y là được.

Còn những kẻ khác vốn không có gan động vào y."

Khúc Phong ngẩn người.

Hắn hiểu ý của Tinh Húc.

Vị Khang vương kia là một bức tường thành cản trở rất lớn.

Nếu không phải là Tinh Húc chắc cũng chẳng có ai dám đụng vào.

...***...

Tinh Húc trở về phủ mang theo một rương châu báu, một rương lụa quý và khá nhiều dược liệu quý hiếm.

Không khác mọi lần là mấy.

Hoàng thượng và hoàng hậu không nắm rõ lắm về tác hại của phép thuật trời ban đối với cơ thể của Tinh Húc mà chỉ biết đại khái là nó ảnh hưởng đến sức khỏe của con trai mình mà thôi.

Cho nên có những dược liệu quý gì hai người họ đều đem tặng cho hắn để bồi bổ sức khỏe.

Chỉ tiếc thứ mà phép thuật lấy mất là tuổi thọ chứ không phải sức khỏe cho nên những thứ này đều không có hiệu quả với hắn.

Tất cả những dược liệu quý đều được Tinh Húc giữ gìn cẩn thận rồi sẽ ban cho những bệnh nhân nào thực sự cần đến nó không quản thường dân hay người trong cung.

Sau khi trở về Tinh Húc đem một rương lụa quý đó tặng lại cho Sử Hồng.

Dĩ nhiên Sử Hồng kịch liệt phản đối.

"Ta đang hoài nghi dạo này có phải ngươi có vấn đề về nhận thức rồi không? Lão tử là nam nhân, ngươi nhìn có rõ chưa? Đừng có xem ta như nữ nhân mà cư xử."

Tinh Húc chớp mắt mấy cái, có vẻ rất kinh ngạc với những gì Sử Hồng nói.

Hắn vội lắc đầu.

"Ta không có.

Ta chưa từng xem ngươi là nữ nhân mà đối xử.

Ta chỉ… chỉ là muốn quan tâm ngươi."

"Quan tâm ta?"

"Ta chỉ muốn dành cho ngươi những gì tốt nhất.

Nếu điều đó làm ngươi khó chịu thì ta xin lỗi."

Nhìn Tinh Húc mặt buồn rười rượi Sử Hồng đột nhiên có cảm giác mình giống như kẻ xấu vậy.

Nhưng hắn mới là kẻ bị bắt nạt mà.

"Không phải là ta…"

Sử Hồng còn chưa nói xong câu thì đột nhiên Lăng Tuyết xông vào phòng, vẻ mặt vô cùng tức giận.

"Ngươi không biết gõ cửa hả? Có chuyện gì?" Tinh Húc bắt đầu cảm thấy hết chịu nổi cô nàng này.

"Ta biết huynh cảm thấy ta rất phiền phức nhưng có chuyện này huynh cần phải biết."

Lăng Tuyết kéo một người làm trong nhà bếp vào trong phòng, nói với y: "Không có gì phải sợ.

Cứ nói những gì ngươi biết đi!"

Tinh Húc nhíu mày.

"Có chuyện gì vậy?"

Người làm kia vội vàng quỳ xuống nói:

"Bẩm điện hạ, nô tài nghe nói điện hạ đang cho người điều tra xem ai hạ độc vào thức ăn của điện hạ.

Nô tài… nô tài có một phát hiện."

Đột nhiên thấy người kia lén lút nhìn sang mình Sử Hồng có dự cảm không tốt.

"Theo lời dặn của điện hạ tất cả đồ ăn thức uống trong phủ trước giờ đều được kiểm tra vô cùng kỹ lưỡng.

Thức ăn trước khi dâng lên đều có thái y dùng kim thử độc.

Chỉ có duy nhất… duy nhất một lần Khang thế tử tự mình mang rượu đến vào bữa tối hôm trước khi người rời đi mấy ngày là chưa… chưa được kiểm nghiệm qua.

Nô tài cho rằng quan hệ giữa thế tử và điện hạ rất tốt nên nghĩ chắc không sao.

Nô tài… nô tài chỉ muốn nói như thế."

Y nói xong lại úp mặt xuống.

Cả người run lên như sợ chủ nhân mang mình đi chém.

Tinh Húc giận dữ kêu lên: "Nói năng bậy bạ! Kết quả điều tra còn chưa thấy ngươi đã dám buộc tội người khác như vậy hả? Người đâu! Lôi hắn xuống!"

"Đợi đã! Tinh Húc, huynh không thể chỉ vì chuyện này có liên quan đến Sử Hồng mà cư xử thiên vị như vậy được.

Ít ra huynh cũng phải hỏi y đã chứ?"

Khúc Phong lúc ấy chạy đến vừa lúc nghe được toàn bộ câu chuyện.

Hắn cũng rất kinh ngạc, sửng sốt nhìn Sử Hồng.

Tinh Húc tức giận với những lời nói của Lăng Tuyết nhưng cô ta nói không phải không có lý.

Tinh Húc quay qua nói với Sử Hồng:

"Ngươi nói đi! Chỉ cần là ngươi nói thì ta đều tin ngươi."

Sử Hồng cười trừ.

Hắn chỉ mong giá như Tinh Húc nghi ngờ hắn một chút thì hắn đã chẳng áy náy như vậy.

"Trước khi ta trả lời câu hỏi này ngươi có thể xem qua bức thư mà ta giấu dưới gối của ngươi không?"

"Thư? Có cái đó à?"

"Ừ.

Ngươi xem xong sẽ hiểu thôi."

Tinh Húc không hiểu lắm nhưng vẫn ra hiệu cho Kim Yến đi lấy thư.

Sử Hồng vốn đang suy nghĩ xem mình nên nói những gì sau khi Tinh Húc đọc xong bức thư nhưng khi nhìn lướt qua ánh mắt đầy tự tin khó hiểu của Lăng Tuyết thì hắn cảm thấy có cái gì đó rất không ổn.

Kim Yến đi một lúc lâu đến bất thường sau đó quay lại với vẻ mặt hết sức hoang mang.

Hắn nhìn Sử Hồng đầy lo lắng rồi lại nhìn qua Tinh Húc mà trả lời:

"Chủ tử, thuộc hạ đã tìm rất kỹ nhưng không thấy một bức thư nào cả."

Sử Hồng hoảng hốt kêu lên: "Không thể nào.

Chính tay ta đã đặt bức thư vào dưới gối mà.

Nó phải nằm ở đó chứ."

"Sử Hồng, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Bức thư gì mà liên quan gì đến chuyện này?"

Thảo nào mà hắn lại có cảm giác không ổn.

Bức thư biến mất thì những lời hắn nói làm sao có thể khiến Tinh Húc tin tưởng chứ? Làm sao lại không có được?

"Bức thư đó không phải là ta gửi cho ngươi.

Nó rất quan trọng.

Không được.

Ta phải đi tìm thử."

Sử Hồng vội lao đến phòng Tinh Húc lục tìm.

Nhưng hắn tìm mãi mà không thấy.

Bức thư đã hoàn toàn biến mất không cánh mà bay.

Tinh Húc nhìn một loạt hành động kì quái của Sử Hồng mà nhịn không nổi tức giận.

Hắn lôi Sử Hồng lại.

"Rốt cuộc là ngươi có chuyện gì vậy? Nói rõ cho ta!"

"Tinh Húc, huynh phải hỏi trước, có phải chính hắn đã hạ dược ba người chúng ta hay không?"

Sử Hồng nhìn Lăng Tuyết.

Vì sao cô ta lại cứ nhấn mạnh mãi chuyện đó, lại còn vẻ tự tin kì lạ của cô ta ban nãy.

Lẽ nào bức thư biến mất có liên quan đến cô ta sao?

Tinh Húc không muốn tin nhưng những hành động kì quái ban nãy của Sử Hồng khiến hắn không thể không nghi ngờ.

Vì vậy mà hắn đang rất tức giận.

Sử Hồng không đời nào lại lừa hắn.

"Ngươi nói cho ta.

Sự thật rốt cuộc là sao?"

Sử Hồng cắn môi.

Biết không thể trì hoãn hơn được.

Hắn cố gắng lựa lời đáp:

"Đúng là ta đã hạ dược mọi người nhưng ta không cố ý.

Ta…"

Ánh mắt đỏ rực vì giận dữ của Tinh Húc khiến hắn hoảng sợ không nói được hết câu.

"Hóa ra gián điệp chính là ngươi? Chính ngươi phản bội ta?"

"Không phải.

Đúng là ta đã hạ dược nhưng là ta bất đắc dĩ.

Ta…"

"Ngươi dám nói không phải? Ngươi dám thề là ngươi không quen biết Phượng Cẩn không? Dám thề là không báo tin tức của Tinh Húc cho y không? Dám thề dược mà ngươi có được không phải là do bọn chúng đưa cho không?"

Lăng Tuyết tiến tới hỏi dồn dập.

Sử Hồng có thể tin chắc bức thư là do cô ta lấy.

Hắn túm lấy cổ tay Lăng Tuyết gằn giọng:

"Là ngươi lấy lá…"

"Ngươi là tay trong của Nhật Nguyệt Lâu ở trong phủ thái tử phải không?" Lăng Tuyết tiếp tục chặn họng Sử Hồng bằng một câu hỏi khác.

"Đúng là do ta làm nhưng…"

"BỐP!" Sử Hồng đột ngột bị một cái tát trời giáng đánh ngã xuống đất.

Hắn kinh ngạc nhìn Tinh Húc người tỏa ra đầy sát khí đứng trước mặt hắn.

"Ta hỏi lại lần nữa: có phải ngươi là tay trong của Phượng Cẩn không?"

T/g: lần thứ hai con tui bị người ta đánh vào mặt..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 37
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...