Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 200

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Kinh Thuế

“Lạ thật, dường như Châu Châu biết cậu ta.” Dư Dịch lầm bầm tự hỏi. Mà những người khác cũng chú ý từng nhất cử nhất động hai người họ không rời mắt.

Dư Châu đặt tay lên ngực, sau đó lấy ra một chiếc vòng cổ, dưới vòng cổ là một khuyên tai pha lê màu bạc ánh lam.

“Ngân hà, bây giờ trả lại cho anh.” Cô nói, thanh âm thật nhẹ lại khiến mọi người nghe xong chấn động.

“Ngân hà, chẳng lẽ là cô bé đó..” Điền lão không khỏi kinh ngạc kêu lên, vừa muốn nói tiếp lại nhìn thấy Kính Nguyệt Liên lắc đầu nhẹ, bèn im lặng lại.

Cái gì không nói mới là tốt nhất.

“Kính Nguyệt Sâm, chắc cậu không biết, đồ mà cậu muốn tìm vẫn luôn ở trên người tôi.” Dư Châu xoay người, đứng sánh đôi cùng Kính Nguyệt Liên một chỗ như sợ Kính Nguyệt Sâm chưa đủ tức giận.

Cô chính là ác độc như vậy đó, cô muốn cho hắn biết hắn mắc sai lầm gì, dám tính kế cô, cô nhất định sẽ hoàn trả gấp bội.

Kính Nguyệt Liên đặt tay lên vai cô, hàm ý im lặng.

“Vì sao anh chưa chết?” Kính Nguyệt Sâm nhìn thấy Kính Nguyệt Liên, cảm thấy đều rối loạn hết rồi, nếu anh ta chết, cậu mới có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời, vì sao, anh không chết đi.

“Em có Thầm, anh có Minh.” Kính Nguyệt Liên thở dài nói, cậu ta tính toán, đương nhiên anh cũng có tính toán riêng.

“Minh, sát thủ số một, rất tốt, rất tốt,…” Cậu thua, thua đến trắng tay, nhưng,lúc này thất bại lại cảm thấy tâm mình nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Bởi vì, có lẽ người đó vẫn sống, cậu cũng trả lại những thứ không thuộc về mình.

Hóa ra, cậu vẫn luôn là người bị vứt bỏ như trước.

Nam bắc trưởng lão nhìn thoáng qua nhau, Ngân hà đã tìm được, hơn nữa vị trí nữ chủ nhân cũng đã xác định được, chắc chắn không ai phản đối được nữa, hai người bắt tay chưa bao giờ thống nhất nhanh như vậy, rốt cuộc có thể về hưu rồi.

Kính Nguyệt gia có thể giao cho hai nguời bọn họ, hai lão rất yên tâm.

Nhất là Dư Châu rất có phong phạm nữ chủ đời trước, quả nhiên là lựa chọn số một.

Dư Châu cũng không nghĩ đến, cô tính kế người khác, cũng bị người khác tính kế sau lưng.

Rengggggg…

Từng tiếng chuông vang lên liên hồi, trong chăn một bàn tay vươn ra, trắng nõn, ngón tay thon dài, cực kì đẹp mắt, quơ quàng bên ngoài bắt loạn, cuối cùng cũng sờ được chiếc đồng hồ kia, nhanh chóng đập một phát. Âm thanh báo thức ngừng lại, cái tay lại nhanh chóng thu vào trong chăn ấm áp.

Nhưng chỉ mười phút sau, âm thanh đáng nguyền rủa đó lại vâng lên, âm thanh ngày càng lớn, bàn tay lại vươn ra lần nữa, trực tiếp nhét đồng hồ dưới gối, âm thanh renggg như muốn vang lên tận nóc nhà.

Phịch một tiếng, đồng hồ bị ném mạnh xuống đất, lúc này, thế giới mới yên tĩnh lại.

Chỉ là không đến vài giây, người trong chăn xốc mạnh chăn ra, không thể nào. Chỗ này là.

Cậu có chút mê mang nhìn bốn phía căn phong, kì thật, bây giờ vẫn chưa quen lắm.

Cậu quay sang gương nhìn mình lúc này, vẫn là mái tóc dài lùm xùm như cỏ, khóe mắt còn dử mắt những không phủ nhận vẫn rất đẹp trai.

Quả nhiên, bị thư thả làm mất cảnh giác rồi, haiz còn đâu trực giác sát thủ hàng đầu nữa.

Cốc cốc…

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, cậu còn đang thương cảm cho số phận của mình thì cửa đã mở ra.

“Tiểu Minh, đến giờ ăn cơm rồi mau dậy thôi.”

Âm thanh ôn nhu như vậy, truyền đến tai cậu lại có xúc động muốn chạy trốn. Cậu ngẩng đầu, dùng sức nặn ra một nụ cười, để lộ lím đồng tiền rất đẹp, cũng cực kì đáng yêu.

“Con biết rồi, mẹ nuôi, con sẽ nhanh chóng xuống.”

“Được, nhanh lên nhé.” Hứa Nhu đóng cửa lại, cũng không để ý đến chiếc đồng hồ báo thức đã hi sinh xác đã chia năm xẻ bảy.

Sau đó, cậu không khỏi thở dài úp mặt xuống chăn, mẹ nuôi, a a a a a, Tiểu Minh là cái gì á, cậu là sát thủ vĩ đại nhà Kính Nguyệt, thân thủ, bản lĩnh a, thật sự không muốn gắn với cái tên ngây thơ như vậy.

Cậu là Minh, không phải Tiểu Minh.

Có điều, cậu vẫn nhận mệnh mặc quần áo, thật không nghĩ đến đời này còn có cơ hội mặc lại đồng phục đến trường, tuy tuổi cậu cũng không lớn lắm, nhưng giờ lại lưu lạc làm một học sinh bình thường đến trường như bao đứa trẻ khác.

Chỉ có thể trách khuôn mặt này của cậu, làm cho người khác quá yêu mến.

Cuối cùng còn tự kỉ sờ khuôn mặt mình một lượt, ai da cứ đáng yêu như vậy thì cũng có chút phiền phức.

Sát thủ khác đều là gương mặt như hung thần, nhìn qua đều không giống người tốt, chỉ có cậu, gương mặt trời sinh như trẻ con, còn thêm hai cái má lúm đáng yêu, tuyệt đối không giống sát thủ mà giống như một cậu trai chưa lớn.

Đi xuống dưới, phòng khách đã có ba người ngồi, còn chưa dùng bữa có lẽ đang chờ cậu.

“Tiểu Minh, hôm nay xuống muộn vậy.” Gia chủ Dư Phẩm Thành cười nhẹ uống cà phê, Dư Dịch bên cạnh cũng ngước lên cười chào lại tiếp tục đọc báo, hai cha con nhìn vô cùng nhàn nhã.

“Vâng, nay con ngủ quá giờ.” Cậu cười kham một tiếng, vẻ mặt không chút xấu hổi, chỉ là nụ cười trên mặt cậu quá đáng yêu.

Cho nên, mọi thứ cũng dễ dàng được tha thứ hơn.

“Được rồi, mọi người ăn cơm đi.” Hứa Nhu bê đồ ăn từ phòng bếp ra, bày lên bàn, vốn Dư Châu vắng mặt sẽ thấy trống, may lại có một người đến.

Dư Châu giờ đang ra sức làm trâu làm ngựa quản lý nhà Kính Nguyệt, mà người đến bổ sung chính là cậu đây.

Khuôn mặt bé bé này khiến Hứa Nhu cực kì yêu thích. Hơn nữa, lúc trước nhìn thấy cậu bị đói như vậy, tình thương của mẹ không khỏi trỗi dậy mạnh mẽ, mới muốn mang cậu về Dư gia. Đương nhiên, Dư Châu vẫn thường trở về, nhưng thời gian này cô thật sự bận muốn điên rồi, nhà Kính Nguyệt không phải gia tộc bình thường, mỗi ngày việc lớn việc nhỏ đè cô cũng đủ cô ngộp thở.

“Tiểu Minh, đến ăn nhiều một chút, mới có thể lớn lên.” Hứa Nhu lại xới cho cậu một bát nữa, quả thực chính là coi cậu như lợn mà nuôi, Minh nhìn cái bát lớn trước mặt, mồ hôi lạnh khẽ rơi, thật là khủng bố, đây là nuôi lớn hay nuôi heo làm thịt, còn nữa, gương mặt của cậu lừa đảo đó, thực ra cậu đã là người trưởng thành rồi có được không.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7: Tất Cả tiền dành dụm
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 32: Rất xứng đôi
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36: Thất bại
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44: Tin tưởng
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 200
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...