Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 129

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Kinh thuế

Cuối cùng Dư Châu vẫn cúi đầu, nhiều ánh mắt như vậy, tuy không giống nhau, nhưng, đều là ánh mắt xem thường, không tốt lành gì, còn là chán ghét cô vô cùng.

Cho đến bây giờ cô cũng không phải là người sẽ để ý người khác nghĩ sao về mình. Cho dù là quá khứ, hiện tại, bọn họ thích thì cứ vậy đi.

Dư Châu trầm mặc bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn quanh lướt qua hết thảy, nhìn qua Kính Nguyệt Sâm, trước mắt lại như một vết mực đen giữa sắc trắng của hoa, tầm mắt song song, trong con mắt cô hiện lên chỉ là một bóng hình đơn giản.

Ngoài cửa sổ, mà xanh của cây như yêu thương quấn chặt lấy vách tường, dưới bóng râm u tối, một người nằm vắt ngang chữ ngũ hiện ra, trên mặt là chút thần bí, lại thêm chút thất lạc, cậu bị rơi mất cái gì, hay mất đi điều quý báu nào.

“Liên.” Môi Dư Châu khẽ động, giọng nói nhỏ đến mức chỉ như lẩm bẩm trong miệng, bóng dáng đó nhanh chóng rời đi, vẫn là ánh sáng xám nhạt, chỉ có điều, đã không còn những bóng tối vây quanh.

Bên ngoài phòng học, Liên vòng tay trước ngực tựa trên cây cao, gió đùa giỡn với là, âm vang ào ào, thỉnh thoảng còn có từng đạo ánh sáng chiếu qua, rơi xuống tóc cậu, màu đỏ, màu vàng đan xen trên nền tóc.

“Thiếu gia, người nên trở về rồi.” Lại là giọng nói nặng nề được nghề nghiệp hóa, mí mắt Liên nhấc lên, sắc mặt lại cực kì trong trẻo lạnh lùng.

“Đã biết.” Cậu lạnh nhạt trả lời, sau đó nhìn thoáng qua phòng học tràn ngập ánh sáng kia, khi nào thì cậu đã mất đi cơ hội được đứng ở nơi đó.

Nhóc, nơi có em tôi không tồn tại được, cho nên, em nhất định phải hạnh phúc, nhất định nhé.

Gió lạnh thổi qua trên khuôn mặt cậu, khuôn mặt lạnh như muốn đóng băng lại, mà lòng của cậu cũng vậy, chỗ đó, tối tăm ngột ngạt, cậu lại phải đi về rồi. Trở về nơi đó, không còn thấy ánh mặt trời nữa, còn toàn bộ nơi này lại chứa mấy giờ trân quý nhất của cậu, chỉ cần ở đây cậu sẽ thấy vui vẻ, nhất là được nhìn thấy cô nhóc mập mạp đáng yêu mà lại kỳ quặc kia.

Khóe môi khẽ nâng, đó là một nụ cười rất ôn hòa, nhẹ nhàng như sen nở, giống như tên của cậu vậy, là một trong ít các loài thực vật sinh trưởng được trên đỉnh Tuyết Sơn, lạnh như băng mà lại mang theo sự thánh khiết.

Đến trường, hết giờ học, tan học, đều là chuyện bình thường mỗi ngày, từ trước đến nay trường học cũng không cần quá nhiều chuyện biến đổi điên cuồng gì, ngoại trừ học sinh lớp bình dân điên cuồng học tập để chuyển khối, ngoài ra khá bình yên.

Đương nhiên bao gồm cả nhóm Kính Nguyệt Sâm, mà tiêu biểu là công chúa cá Kình Dư Châu. Béo đến độ khiến người ta khó quên, hình thể như vậy, đi đứng như chim cánh cụt, lung la lung lay, nhưng, nếu cô ta ngã, ngàn vạn lần phải cách thật xa nếu không muốn giống như Thẩm Vũ Âm, không bị đè chết, nhưng lại bị lộ ra toàn bộ nội y, còn bị rất nhiều người nhìn thấy.

Đây là đích mới cho mọi người bàn tán, đối với Dư Châu mà nói, tiếng xấu cô mang nhiều hơn một loại mà thôi.

Nữ sắc lang, dù sao trước kia cô cũng vậy, trước là hiểu lầm, nhưng, bây giờ chính là sự thật, bởi vì nhiều người tận mắt chứng kiến, cho nên, độ nổi tiếng người khác cầu còn không được này lại một lần nữa rơi xuống trên người cô.

Dư Châu âm thầm cười, nữ sắc lang, cô sắc người nào.

Một mình bước trên đường học, cô di động thân hình mập mạp của mình, đi đường như vậy, thân thể này đã sớm tập thành thói quen, kỳ thật như vậy cũng rất tốt, phong cảnh ven đường cũng dễ nhìn hơn, đi quá nhanh, rất dễ bỏ qua, trước kia cô đi quá nhanh, bây giờ thả chậm một chút, có lẽ, cũng coi là một việc tốt.

“Cậu xem, biến thái nữ đến kìa!” Không rõ bên cạnh ai kinh hô một tiếng, Dư Châu đột nhiên liếc nhìn cô ta, mà nữ sinh thét lên đó nhanh chóng kéo váy lại, lùi xuống phía dưới, thật sự rất sợ, cô ta lại đột nhiên xông lên, rồi làm trò đó với cô.

Mặt Dư Châu nhanh chóng đen lại, giống như mực tàu, nheo hai mắt lại, nhìn người xung quanh đều cách xa mình đến tám chín trượng, dường như quá xem trọng cô rồi, coi lại dáng người cô, còn có tốc độ này, lúc trước cô đứng đâu, năm phút sau vẫn đang từ từ đi khỏi đó được, nếu cộng thêm quãng đường cô ta không ngừng lùi lại nữa, như vậy chỉ sợ cả đời cô cũng không đuổi kịp cô ta mà làm sắc lang giống lời nói đó.

Cô quay mặt, duy trì tốc độ cũ, đi từ từ, mỗi bước đi đều mất vài giây đồng hồ, giống như động tác quay chậm của người khác, muốn nhanh cũng không nhanh được, bởi vì, hai chân cô gần như bó chung một chỗ, muốn bước nhanh, không chừng chân cô sẽ bị xoắn thành bánh quai chèo mất.

Nữ sinh kia vẫn nhìn cô, cho đến thật lâu sau, dường như nghĩ tới điều gì đó, mới xấu hổ chạy đi.

“Châu Châu.” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, thân thể cô khựng lại một chút, sau đó dừng lại, quay đầu nhìn, nhìn thẳng, là một bóng người duy nhất đi lại gần hướng của cô, chân dài quả nhiên là khác biệt, cô đi hơn mười phút mà anh ta chỉ mất gần ba phút, có lẽ còn không đến, làm cô không khỏi xấu hổ.

“Anh.” Một tiếng anh, vẫn là tiếng gọi như trước, nhưng giọng nói ra lại đặc biệt trầm.

“Châu Châu, em làm sao vậy?” Dư Dịch đến gần cô, cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm cô em gái đang trở nên kỳ quái của mình, những điều cô làm đều như một mê cung, không ai đoán được cô đang nghĩ gì, làm cái gì, cô nói cô ghét Thẩm Vũ Âm, nhưng, cậu chỉ thấy sự lạnh nhạt trong mắt cô khi nhìn cô ta, cô nói cô yêu Kính Nguyệt Sâm, nhưng cậu nhìn thấy nhiều nhất là phức tạp trong mắt cô, dường như nhớ lại điều gì, lại dường như đang chối bỏ cái gì.

Bọn họ không phải là an hem sao? Thật sao?

“Châu Châu, nói cho anh biết, em đang nghĩ gì vậy, tại sao lại làm ra chuyện như vậy, anh không tin chỉ vì Kính Nguyệt Sâm.”

Vấn đề của anh, ngoại trừ trầm mặc, Dư Châu cũng chỉ có thể cho anh câu trả lời bằng trầm mặc.

Trầm mặc nửa ngày, cho đến khi bóng cô che khuất gương mặt anh trai, cô mới ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thần sắc khác lạ của Dư Dịch mới chậm rãi nói: “Anh, không nên hỏi. Bởi vì,” Cô ngừng một chút, mi mắt không ngừng run rẩy chớp hạ, dường như còn mang theo chút hơi ẩm nhè nhẹ của nước, lại nhanh chóng được hong khô. “Bởi vì, sự việc, chính là như trong suy nghĩ của các anh.” Mặc kệ cô có lý do gì, suy nghĩ của cô ra sao, cũng không quan trọng, bọn họ đều nhìn thấy tất cả sự việc khi đó, không phải sao?

Chuyện thật như thế, còn chưa đủ để giải thích sao?

Chậm rãi lui bước, chậm rãi xoay người, bóng dáng cô như nước từng giọt từng giọt tan biến đi, bóng cô kéo dài trên mặt đất, vẫn là bóng dáng mập mạp, cô bây giờ, cũng là cô chân chính.

Dưới trời chiều, bóng dáng đơn côi không khỏi lộ ra chút thê lương, chỉ có một mình cô.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7: Tất Cả tiền dành dụm
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 32: Rất xứng đôi
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36: Thất bại
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44: Tin tưởng
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 129
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...