Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 160

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor:Kinh Thuế

Dư Dịch cười lên như đứa ngốc, có điều, cậu cũng rất vui, có chút thâm ý liếc nhìn Thẩm Vũ Âm, ánh nhìn lạnh nhạt như vậy khiến Thẩm Vũ Âm rùng mình. Cảm nhận được sự lạnh lẽo này, chiếc đũa trong tay cô bất chợt rơi xuống khỏi tay.

“Cha, mẹ, mọi người xem ai đã về này?”Ngập ngừng hồi lâu, ánh mắt mọi người mới chú ý, vị khách đến đây là ai chứ.

Dư Phẩm Thành, Hứa Nhu còn có Thẩm Vũ Âm đều nhìn phía sau Dư Dịch, rồi nhìn lại cậu đầy kì quái, không có người, không lẽ gặp quỷ.

Dư Dịch nhẹ nhàng xoa trán, bây giờ mới nhớ tới, con bé đã không còn là Châu Châu trước kia, bây giờ lại rất khó phát hiện.

Cậu bước sang hẳn một bên, người phía sau bước lên.

Cả căn phòng chìm trong không khí yên tĩnh quỷ dị, sau đó là âm thanh không tưởng vang vọng khắp hành lang.

Bả vai Hứa Nhu run rẩy dữ dội, chiếc ly trong tay đã vỡ vụn trên mặt đất.

Bà đứng sững đó, cảm giác lồng ngực muốn văng ra ngoài.

Thân hình nghiêng ngả, vội vã chạy đến trước mặt Dư Châu, nhìn người thiếu nữ có khuôn mặt không khác gì bản sao của mình.

Cảm giác, thật sự không tưởng tượng nổi, như thấy lại bản thân mình khi mười tám tuổi. Hai người đối diện nhìn nhau, đều như nhìn thấy một bản thân khác của mình.

Dư Phẩm Thành cũng trừng lớn hai mắt, đây là có chuyện gì, con bé này…

Một suy đoán lóe lên, khiến ánh mắt ông đỏ lên, là, là con bé sao?

Thẩm Vũ Âm thấp thỏm nhìn người bất ngờ xuất hiện này, bây giờ, cô cảm thấy thật khó nghĩ, người lạ mặt này là ai, bởi vì cô ta có khuôn mặt giống hệt Hứa Nhu, bà lại không có em gái, hơn nữa cô gái này tuổi tác vẫn còn rất trẻ. Hứa Nhu bảo dưỡng vô cùng tốt, đứng cạnh Dư Châu lúc này cũng chỉ như hai chị em. Cô không thể nào nghĩ con người này là Dư Châu, bởi Dư Châu với cô chỉ là một con mập ngu ngốc. Hơn nữa, cô luôn cho rằng, Dư Châu đã ra đi, chắc chắn không có khả năng trở lại, có lẽ, còn chết rồi cũng không biết chừng.

Có điều, hai người đứng đó lộ rõ khí chất khác biệt, trên người Hứa Nhu là một loại ôn hòa, dễ gần, mà từ khóe môi khẽ nhếch của Dư Châu cũng nhìn ra được, cô gái này không phải người hiền lành dễ nói chuyện gì.

Hứa Nhu run rẩy vươn tay, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ, làn da non mềm mại, “Châu Châu, là con sao?” Từ nơi khóe mắt, những giọt nước mắt cứ thế nhẹ nhàng tuôn trào, lăn dài trên khuôn mặt.

Mà một câu này cũng khiến mặt Thẩm Vũ Âm trắng bệch.

Cô nghĩ đến thật nhiều khả năng, nhưng, lại không ngờ là như vậy.

Dư Châu không phải rất béo, rất xấu sao? Không phải đã bỏ đi rồi sao? Sao cô ta có thể trở về, còn biến thành bộ dáng như vậy?

Dư Dịch cười lạnh nhìn Thẩm Vũ Âm, chiếm tiện nghi ở nhà bọn họ lâu như vậy, hẳn nên phải rời đi rồi chứ. Bọn họ cũng chưa muốn cạn tình cạn nghĩa muốn cô ta nhổ trả những thứ đã lấy, chỉ cần an phận rời khỏi đây thôi. Nhà bọn họ tuy dư dả những cũng chưa từng nghĩ muốn nuôi không người dưng.

Dư Châu cầm tay Hứa Nhu, đôi mắt cũng có chút chua xót, cô nghe nói, từ khi cô ra đi, tinh thần mẹ vẫn luôn không tốt, thấy ai cũng kêu con gái, mẹ cô nợ ai cái gì chứ, bây giờ, cô tuyệt đối không cho phép ai dám làm tổn hại gì với mẹ.

Tuy cô luôn bình tâm lạnh nhạt, nhưng cô cũng luôn nhìn rõ mọi thứ, chỉ mới mấy tháng thôi, cô cũng chưa cảm nhận đầy đủ tình thương của mẹ là gì, bây giờ mới biết thì ra có mẹ lại hạnh phúc như vậy.

“Mẹ, mẹ còn khóc nữa, lại thiếu nước đấy.” Dư Châu mỉm cười, khuôn mặt giống hệt Hứa Nhu, vui vẻ ôn hòa. Vẫn là giọng nói này, Dư Châu, chính là cô ta, không thể nhầm được, tuy vẻ ngoài thay đổi, nhưng, ánh nhìn hay âm thanh một chút cũng không đổi.

“Châu Châu, mẹ rất nhớ con.” Hứa Nhu ôm chặt lấy Dư Châu, bây giờ, bà có thể ôm Dư Châu một cách dễ dàng, trước kia chỉ vòng được đến tay con bé, bây giờ đã có thể ôm trọn vẹn nó vào lòng.

Bà ngước nhìn, khuôn mặt này, đôi mắt trắng đen rõ ràng: “Châu Châu, sao lại đói thành gầy như vậy?” Bà đau lòng nói, Dư Châu lại cười nhẹ, lắc đầu, không phải cô đói mà gầy, cô là do đánh nhau thành gầy.

Dư Phẩm Thành cũng kích động đứng dậy, đi đến bên người con gái: “Châu Châu, con gái, hoan nghênh con trở về.”

Người đàn ông mạnh mẽ hơn nửa đời người, số lần khóc đếm được trên đầu ngón tay, bây giờ, hai mắt lại thoáng hồng, đây là một lần khóc nữa của ông.

Gặp lại sau nửa năm, thì ra, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, con bé còn sống, cũng đã quay trở về.

Dư Châu ôm lại Dư Phẩm Thành, mà Dư Phẩm Thành cũng rất kinh ngạc, vỗ về cô, con gái trước kia vẫn luôn rất sợ ông, chính là khi trước còn béo, có lẽ do ông quá nghiêm khắc, đa số thời gian đều không dám nói cười gì trước mặt ông, càng đừng nói đến thân cận như ôm ấp, kì thật, ông cũng chỉ là một người cha, có điều phương thức biểu đạt tình yêu của ông có chút khác với Hứa Nhu.

Dư Châu yên tâm nhắm mắt, tựa vào lồng ngực rộng lớn của cha, cha, mẹ, cùng anh trai, đây là gia đình của cô, ông đã hy sinh cho cô rất nhiều, ông vẫn luôn là người cha tốt, có điều, cô lại không phải là người con gái tốt, trước kia Dư Châu không phải, cô khi đến cũng không phải.

Thẩm Vũ Âm sắc mặt trắng bệch ngồi trước bàn cơm, tay chân lạnh lẽo vô cùng, cô cũng chỉ có thể ngồi đó ngây ngốc nhìn người một nhà bọn họ đoàn tụ, bọn họ chào mừng Dư Châu, không ai chú ý đến cô, càng không có ai quan tâm cô, thậm chí, ngay cả liếc mắt cũng không ai thèm liếc cô một cái.

Kì thật, cô vốn là dư thừa, tại Dư gia, cô vốn dĩ chỉ là sự thay thế, một người chiếm lấy vị trí của Dư Châu.

Dư Châu buông Dư Phẩm Thành ra, lúc này mới lãnh  đạm liếc nhìn Thẩm Vũ Âm.

Nửa năm cô rời khỏi, cô ta đã tính toán tốt lắm, bước vào nhà cô, muốn chiếm lấy mẹ cô, những cái này bọn họ sẽ lần lượt tính sổ với nhau. Còn có việc vu oan trước kia nữa, cô còn chưa quên đâu, một cái cũng phải đòi.

“Bạn Thẩm à, sao bạn vẫn còn chưa đi vậy?” Cô nhếch môi, cười lạnh hỏi, đi qua Dư Dịch, Hứa Nhu vốn muốn nói điều gì nhưng bị Dư Phẩm Thành cản lại, lắc đầu, cuối cùng chỉ đứng yên tại chỗ.

Bà xấu hổ cúi đầu, bà cũng chỉ có một đứa con gái này.

“Đi, tại sao phải đi?” Thẩm Vũ Âm cười nhạt, cảm giác mình cười thật ngu ngốc. Cô ta biến mất nửa năm, cô cũng ở nơi này nửa năm, cô cho rằng chỉ cần cô đợi ở đây, cô sẽ có tất cả, mà bây giờ, hết thảy đều bị mất hết, cô muốn thành công, chri còn kém một bước nữa thôi.

Vì sao đúng lúc này, cô ta lại quay về, còn biến thành bộ dáng như vậy. Bây giờ, là cô ta cướp đoạt của cô, hay cô cướp đoạt của cô ta. Bây giờ, cô có loại dự cảm rất đáng sợ.

Mọi thứ của cô, đều bởi vì cô ta trở về mà biến mất.

Dư Châu cười càng thêm lạnh lùng, cô ngồi xuống đối diện Thẩm Vũ Âm, cầm đũa lên, ăn chút đồ ăn, nửa năm không được ăn hương vị này nữa, cô thật sự rất nhớ, là của mẹ cô làm, để cô ta được ăn tận nửa năm qua, đã quá lời cho cô ta rồi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7: Tất Cả tiền dành dụm
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 32: Rất xứng đôi
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36: Thất bại
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44: Tin tưởng
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 160
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...