Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 159

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editro:Kinh Thuế

Bọn họ là người thân của cô, là những người yêu thương cô vô tư nhất, vì muốnb ảo vệ cô bình yên rời đi, Dư Phẩm Thành không chút do dự nhường hơn nửa tài sản của mình cho nhà Kính Nguyệt.

Dư Dịch đưa toàn bộ tiền tích lũy mấy năm qua cho cô, tình yêu nhiều như vậy, lại chưa bao giờ yêu cầu cô hồi đáp lại điều gì.

Có điều, nửa năm qua chưa từng gặp lại, câu đầu tiên anh trai cô nói lại như vậy, mà chính anh cô cũng gầy đi nhiều như vậy, xương gò má cũng đã lộ rõ rồi, nếu không phải được di truyền khuôn mặt anh tuấn từ cha bọn họ thì có lẽ không bao lâu sẽ thành quỷ đói mất.

Toàn thân Dư Dịch như bị chấn động mạnh, giọng điệu quen thuộc, giọng nói thân quen, ngoại hình giống hệt mẹ cậu, ngay lập tức, cậu cảm thấy như mặt đất phủ đầy hoa.

Bàn tay run rẩy đưa lên, nhẹ nhàng xoa nắm khuôn mặt cô, xúc cảm ấm áp từ đôi tay cho cậu biết, đây là sự thật.

“Châu Châu, em gái anh.” Ngay cả giọng nói của cậu cũng không kìm được mà run rẩy, cậu thừa nhận mình rất không có tiền đồ, bởi vì, ngay cả cảm xúc của mình cậu cũng không biết diễn tả thế nào bây giờ.

“Vâng, anh hai, em về rồi.” Dư Châu nắm lại bàn tay Dư Dịch, bàn tay nhỏ nhắn khác biệt với trước đây, ngón tay thon dài, nhỏ xinh, nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, nhưng lòng bàn tay nổi lên vết chai cứng, nửa năm qua, con bé đã phải sống vất vả đến thế nào, may mắn, bây giờ cô đã trở lại, quá khứ đó cũng đã trôi qua.

“Châu Châu, em mới gầy đi, nhìn xem, cả người còn được mấy lạng thịt chứ, gầy đến mức…anh đau lòng lắm.” Dư Dịch ngơ ngác cười, ngây ngốc, vẻ ưu nhã vẫn cố bày ra từ trước đến nay đều mất sạch.

“Dịch, sao con mở cửa lâu vậy, ai đó?” Từ phía trong cửa truyền đến giọng nói Dư Phẩm Thành, dường như có chút khó chịu. Thanh âm của ông cũng đồng thời giúp Dư Dịch tỉnh táo lại.

Mắt cậu trợn trừng, nhanh chóng dùng thân thể mình chắn đi tầm mắt phía sau: “Châu Châu, nhanh rời đi mau, nhanh lên.” Cậu cau mày nói, muốn giúp cô che giấu, bộ dáng này quả thật rất giống Điền quản gia nhà Kính Nguyệt, bọn họ đều chưa quên, không thể để Kính Nguyệt Sâm phát hiện ra cô, nếu không chắc chắn cô sẽ gặp nguy hiểm.

Dư Châu hít sâu, đứng thẳng người dậy, khi ngẩng đầu cô mới phát hiện ra, bây giờ gầy đi, bị Dư Dịch che kín dễ dàng, đột nhiên cảm thấy hơi nhớ thân hình đồ sộ không góc khuất của mình khi xưa.

“Anh cứ yên tâm đi, em có thể xử lý được mà.” Cô vòng hai tay trước ngực nhìn vào bên trong, cánh cửa nửa khép nửa mở, xem ra cô ta cũng đang ở dưới nhà.

“Châu Châu, không được tùy hứng, em có biết nhà mình đã phải khó khăn thế nào mới có thể..” Dư Dịch vội vàng nuốt những từ chưa nói vào, trong mắt tràn đầy do dự, kì thật cũng không phải cậu muốn Dư Châu rời đi, mới nửa năm đã thành ra như vậy, lần này có thể trở về, không biết lần sau, gặp lại cô sẽ thành bộ dáng gì, xương cốt sao?

Nhưng, sự ích kỉ này sao có thể so với sự an nguy của cô khi ở lại, nếu cô lại bị tổn thương, cậu còn tự trách mình hơn nữa.

Dư Châu cười khẽ, cảm giác đau khổ lại bao trùm lấy cô, sao cô có thể không biết, Dư gia, Dư Phẩm Thành, Dư Dịch thậm chí ngay cả Liên đã phải nhượng bộ hy sinh nhiều thế nào, chỉ vì sự tùy hứng nhất thời của cô.

Còn lần này, cô sẽ bắt bọn họ phải trả lại cái giá lớn hơn nhiều, tính kế trên đầu cô, thiết kế người nhà cô, cô sẽ tốt bụng để họ ăn ngon ngủ kĩ chắc.

Cô lắc nhẹ bàn tay Dư Dịch, Dư Dịch ngơ ngác cúi đầu, Dư Châu nói nhỏ vào tai anh, sau đó đôi mắt Dư Dịch không ngừng trợn tròn, hồi lâu, cậu mới đứng thẳng người lại, sắc mặt căng thẳng vô cùng, thì ra, là như vậy sao.

“Chúng ta vào thôi.” Cô đi vòng qua Dư Dịch, tuy đã gầy đi nhiều nhưng vẫn không làm giảm vẻ đẹp trai của anh chút nào, đáy mắt dậy sóng, có chút ngoan lệ, chưa có ai từng gặp qua cậu như vậy, có điều, nhìn bóng dáng Dư Châu phái trước, ánh mắt liền trở lại vẻ dịu dàng, yêu thương như muốn bù đắp thiếu hụt nửa năm qua.

Còn người dưng trong nhà kia, cuối cùng cũng có thể chán ghét ra mặt với cô ta.

Có điều, cậu chợt dừng bước, vươn tay nhéo khuôn mặt Dư Châu, chỉ qua nửa năm thôi thật sự không còn chút thịt thừa nào.

“Đúng là mất hết thú vị, nhìn em xem, lớn lên xinh đẹp như vậy nhưng không đáng yêu chút nào nữa.” Cậu liếc qua khóe miệng mình, trước kia luôn mong cô gầy, bây giờ gầy rồi lại cảm thấy không quen, nếu không phải cô có khuôn mặt giống hệt mẹ bọn họ, có lẽ cô đứng ngay trước mặt cậu cũng không nhận ra được.

Dư Châu khẽ chớp hạ mi: “Như vậy không tốt sao? Em ngủ cũng không cần lo lúc nào giường sẽ sập!” Nói lại những chuyện xấu hổ trước đây, cô cũng rất mất mặt, bây giờ cho dù cô có nhảy múa cũng không lo sập.

“Đây cũng coi là lý do?” Không kéo được khuôn mặt cô, Dư Dịch nhìn khuôn mặt lạnh xuống của cô, trách không được Gia Dật yêu mến Đan Tương Tư như vậy vẫn bị xử, hóa ra không thể tùy tiện véo mặt.

Chỉ có điều, em gái cậu càng là cao thủ, mặt không thèm biến sắc rồi.

Dư Châu cười cười nhìn anh trai mất tự nhiên, thật đáng yêu. Có điều, bước vào trong cánh cửa, đến lúc tính sổ rồi đây.

Người trong phòng khách vẫn đang dùng cơm, Dư Phẩm Thành vô cùng khó khăn nuốt thức ăn, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía ngoài cửa, ông chỉ cần ngước lên nhìn thấy Thẩm Vũ Âm sẽ nhớ tới hơn nửa gia sản vất vả nửa đời phấn đấu đã bị cướp, không phải ông yêu tiền, chỉ là ông muốn để lại cho con mình, giờ bị người đe dọa cướp mất, người đó còn thản nhiên ngồi trong phòng khách nhà họ, ăn cơm nhà ông, đuổi con gái ông, chiếm chỗ của con ông, ông cảm thấy mình sắp tức chết rồi.

Thẩm Vũ Âm cũng không để tâm, vui vẻ cười cười nói nói với Hứa Nhu, không chút bận tâm Dư Phẩm Thành trầm mặt, cái nhà này, ngoại trừ Hứa Nhu ra, những người khác đều đối xử không lạnh không nhạt với cô, có điều cô cũng rất biết tìm chỗ dựa, chỉ cần Hứa Nhu thương cô, cô có thể mãi mãi ở lại đây, dù có hai nam chủ nhân thì sao, cái nhà này không phải vẫn chiều theo ý Hứa Nhu sao.

Cho nên, cuối cùng cô mới là người nắm quyền nhà này.

Hồi lâu sau, Dư Dịch mới từ từ tiến vào, khuôn mặt cực kì trầm mặc, nhưng khóe môi không che giấu nổi niềm vui nhếch lên, cả người phơi phới như có gió xuân thổi qua, ánh mặt trời chiếu rọi. Cực kì hạnh phúc ấm áp.

Mà mọi người cũng không chú ý đến người đứng lặng phía sau của cậu.

Bởi vì hình thể thay đổi, trước kia là sự tồn tại không thể bỏ qua, bây giờ cho dù có tâm tìm kiếm cũng có thể bị bỏ sót.

“Dịch, ai đến vậy?” Tại sao mở có cái cửa cũng lâu như vậy, Hứa Nhu buông đũa, nhìn Dư Dịch quái lạ, đứa nhóc này cười thật kì dị, bình thường đều là mặt băng trường thành, hôm nay lại cười như một đứa…ngốc.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7: Tất Cả tiền dành dụm
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 32: Rất xứng đôi
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36: Thất bại
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44: Tin tưởng
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 159
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...