Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 99

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Những người xung quanh đã nhìn qua đây hết rồi, Tống Thanh Hàn thở dài, lắc đầu: "Anh Ninh, có phải anh không khỏe không?'

"Có cần em giúp anh nói với đạo diễn Khương một tiếng, cho anh nghỉ phép?"

"Trông anh bây giờ không ổn lắm....."

Tô Hòa Ninh ngước mắt nhìn cậu, giống như đột nhiên bình tĩnh lại vậy, mặt cười lòng không cười, nói: "Vậy thì không làm phiền đại minh tinh như cậu nữa."

"Tiểu Lưu"

Hắn ta gọi trợ lý của mình một tiếng: "Đi nói với đạo diễn Khương một tiếng, hôm nay tôi đi luôn."

Hắn ta đứng dậy, trực tiếp đi ngang qua người Tống Thanh Hàn, hai tay nắm chặt, khớp xương trắng bệch.

Hắn ta đến ngay cả tẩy trang cũng không tẩy, trực tiếp mang trợ lý của mình rời đi.

Tống Thanh Hàn đứng tại chỗ nhìn bóng hắn ta rời đi, thở một hơi thật dài.

Những người xung quanh như cảm nhận được điều gì đó, thấy Tống Thanh Hàn đi vào phòng hóa trang, vội vàng xúm lại nhỏ to bàn tán: "Đây là chuyện gì vậy?"

"Anh Ninh sao lại cọc với anh Hàn vậy?"

Người bị hỏi kia cười cười, lắc đầu: "Mấy ngày nay cậu ở phim trường, thấy biểu hiện Tô Hòa Ninh", y lén chỉ về phía cánh cửa, "Và cả anh Thanh Hàn, cậu cảm thấy tâm lý của Tô Hòa Ninh sẽ như thế nào?"

Một là Tô Hòa Ninh, một là anh Hàn, ai thân ai lạ quá rõ ràng.

Rõ ràng là danh tiếng của Tô Hòa Ninh cao hơn, nhưng khi chính thức quay phim, lại luôn bị lép vế so với một Tống Thanh Hàn nền tảng không vững chắc, danh tiếng thấp hơn mình, cho dù tính cách của Tô Hòa Ninh vô cùng tốt, thì chắc chắn cũng không nhịn được đôi lúc thấy tức giận, càng khỏi nói tới bản thân hắn ta bình thường cũng không hề thể hiện mình là một người có tính khí tốt.

Hơn nữa, người ngoài đều đã rõ, bọn họ ở trong cùng một đoàn phim lẽ nào còn không biết sao?

Tô Hòa Ninh trông thì có vẻ rất dễ ở chung, nhưng có một lần nào đó khi diễn chung với người khác, hắn ta cố tình trong bóng tối làm ra chút thủ đoạn để giành đất diễn, cũng may mà đạo diễn Khương Lăng khá nghiêm khắc, không để hắn ta thực hiện được ý đồ, nếu đổi lại là một đạo diễn khác, sẽ nể mặt danh tiếng của hắn ta mà thuận thế cho hắn thêm đất diễn.

Bây giờ nhìn lại, có lẽ Tô Hòa Ninh đã chịu thiệt gì đó ở chỗ Tống Thanh Hàn, nên mới đứng đây giở chứng bệnh ngôi sao với cậu.

Nhân viên đoàn kia tùy tiện nói hai câu, nhìn người mới đến ngây người nhìn mình, vỗ vai cậu ta một cái: "Đi đi đi, nhanh đi chuyển đạo cụ, cảnh tiếp theo là cảnh rất quan trọng đấy...."

Sự rời đi của Tô Hòa Ninh không tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn đối với đoàn phim, nhân viên đoàn hứng thú tám chuyện hai câu, kết quả phát hiện về sau đều là những câu chuyện bé hơn hạt mè, liền thu lưỡi về, không nói nữa, vui vẻ giải tán.

Khương Lăng cũng không chú ý tới việc Tô Hòa Ninh rời đi, ông điều chỉnh lại màn hình điều khiển, sau đó ra hiệu cho quay phim, ống kính từ từ tiến lại gần, Tống Thanh Hàn đã trang điểm xong chầm chậm tiến vào phim trường....

Khí chất đột nhiên thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Khuôn mặt nhuốm mày năm tháng, mái tóc được chải gọn gàng, chiếc áo giả hàng hiệu với chất liệu giá rẻ, đôi giày da đã sờn vài chỗ được lau chùi sạch sẽ, khuôn mặt giống hệt người đàn ông luộm thuộm, run như cầy sấy trong phòng thẩm vấn trước đây, nhưng khuôn mặt này bây giờ lại không hề có chút kích động hay run sợ nào, mà bình tĩnh đến mức khiến người ta không dám khinh thường.

"Lạt xạt----" Tiếng ống nước rỗng bị kéo lê trên mặt đất không ngừng vang lên, vọng lại trong hành lang giữa đêm càng thêm rõ ràng, lại khiến.... Khiến người ta không khỏi thấy tim mình run rẩy.

"Cốc cốc cốc---" Hắn giơ tay gõ cửa, chủ nhà thông qua mắt mèo nhìn thử, phát hiện ra là tài xế chiếc taxi hôm nay mình vừa mới ngồi, y có chút cảnh giác nhìn trái nhìn phải qua mắt mèo, sau đó lên tiếng hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Có chuyện gì sao?"

Người đàn ông ngoài cửa nở một nụ cười chất phác, sau đó một tay lau lau lên quần áo, từ trong túi lấy ra một chiếc túi vải nhỏ màu đen: "Cái này có phải của cậu đánh rơi trên xe không?"

"Lúc nãy tôi vừa lái xe về mới phát hiện ra, sợ bên trong có đồ gì cậu cần gấp nên quay lại đưa cho cậu."

"Sao anh biết tôi sống ở đây?"

Người bên trong vẫn cảnh giác như cũ, mắt nhìn chằm chằm lên người Lý Đạt Căn, giống như muốn khoan lỗ trên người hắn luôn vậy.

Lý Đạt Căn sững người, vội vàng lắc tay, nói: "Tôi hỏi người bên dưới, miêu tả đại khái ngoại hình của cậu, bọn họ nói với tôi cậu sống ở đây, tôi mới qua đây tìm...."

"Thôi bỏ đi, tôi ném ở đây, cậu tự mình ra lấy vậy!"

Người đàn ông thật thà kia như không ngờ rằng bản thân có lòng tốt mang đồ đến cho người ta, kết quả còn bị người ta tra hỏi như tội phạm, biểu cảm trông có chút tủi thân, có chút bi phẫn, ném mạnh đồ qua một bên rồi quay người rời đi!

Chủ nhà đứng sau cửa một lúc, tiếng bước chân càng ngày càng xa trong hành lang yên tĩnh, cuối cùng mới biến mất hẳn.

Y đợi một lúc, đợi đến khi người trong phòng cũng thấy mất kiên nhẫn: "Ê, Liêu lão tam, cậu đứng ở cửa lẩm bẩm làm cái gì vậy?!"

Người đàn ông được gọi là Liêu lão tam kia cười với người bên trong, sau đó mở cửa đi ra ngoài, cúi người nhặt chiếc túi vải nhỏ bị vứt trên đất....

"Bang---"

Một tiếng va đập trầm thấp vang lên, đầu của Liêu lão tam ngay lập tức xuất hiện một vết lõm lớn, máu tươi ào ạt tuôn ra.

Một bàn tay đeo găng tay trắng xuất hiện trước người y, chầm chậm đón lấy cơ thể đang ngã xuống của y, sau đó kéo qua một bên, đẩy cánh cửa khép hờ ra.

"Anh là ai?!"

Một người đàn ông khác vốn đang định ăn cơm, nhìn thấy một người đàn ông mang khẩu trang đột nhiên tiến vào, chén đũa trong tay liền rơi xuống, vỡ vụn.

Mắt anh ta liếc qua vết máu trên người Lý Đạt Căn và thứ hắn đang cầm trong tay, một ống nước to bằng cổ tay, sắc mặt chợt thay đổi, nắm lấy một cái ghế, ném về phía Lý Đạt Căn.

Mắt Lý Đạt Căn mang ý cười, ống nước trong tay vung lên, đánh vào chiếc ghế bị ném đến, "bang" một tiếng, lăn qua một bên.

Trên mặt người đàn ông ném ghế kia cũng lộ ra nét dữ tợn, mỗi tay cầm một chiếc ghế, trực tiếp xông về phía Tống Thanh Hàn.

"Á---" Tiếng bùm bụp, cành cạch không ngừng vang lên trong phòng, chiếc TV kiểu cũ bị ném trên đất, màn hình nứt ra một lỗ thật to, bàn cũng bị lật lên, đồ ăn bên trên rơi xuống đất, mùi thơm ngào ngạt bốc lên.

"Bộp bộp"

Đây là tiếng ống nước nặng nề va chạm lên da thịt.

"Hự, ha---" Đây là tiếng rêи ɾỉ phát ra khi bị ghế gỗ liên tiếp đập vào người.

Hai người bọn họ đánh nhau rất giỏi, mắt của diễn viên đóng chung với Tống Thanh Hàn bắt đầu đỏ lên, giống như đánh nhau đỏ cả mắt, ghế bị ném thật mạnh, góc nhọn trực tiếp quẹt ngang qua trán Tống Thanh Hàn, máu đỏ tươi từ trán chảy xuống, nhuộm đỏ khẩu trang của Tống Thanh Hàn, sau đó theo tai tiếp tục chảy xuống cổ áo.

Tống Thanh Hàn bị đau mà nhíu mày, nhưng không hề dừng lại động tác trên tay, tiếp tục diễn theo kịch bản.

Diễn viên diễn chung với Tống Thanh Hàn sửng sốt, sau đó thấy biểu hiện của Tống Thanh Hàn, cho rằng vết thương trên đầu cậu xuất hiện sau khi túi máu giả trên đầu bị vỡ ra, trong lòng khẽ thở phào, vớ lấy chiếc ghế, một lần nữa xông đến va chạm với ống nước.

"Bang bang bang!!!"

Có lẽ máu tươi và sự đau đớn đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ Lý Đặt Căn, bàn tay cầm ống nước siết chặt, mạch máu lồi lên như ẩn như hiện qua lớp găng tay trắng, hai, ba cú đánh, đánh rớt chiếc ghế trong tay đối thủ, rồi bước từng bước qua, ống nước to dài đánh mạnh lên đầu người kia----

"Phụt phù---" Máu tươi nóng đỏ bắn tung tóe lên mặt hắn, Lý Đạt Căn theo phản xạ mà nhắm mắt lại, giơ tay lau mặt, găng tay trắng gần như đã bị máu tươi nhuộm đỏ thẫm.

Người kia nằm trên đất, không còn động đậy.

Lý Đạt Căn nhấc chân đá anh ta một cái, sau đó bồi thêm một cú vào sau gáy anh ta.

"....." Sau khi mọi thứ yên tĩnh lại, động tĩnh ở góc rẽ hành lang càng thêm rõ ràng.

Lý Đạt Căn đứng lên, bước qua, một đứa bé mười mấy tuổi ngồi run rẩy cách một bức tường, quần áo trên người bốc mùi hôi thối.

"Hu hu...." Một đứa trẻ trông có vẻ lớn hơn một chút nhìn chằm chằm Tống Thanh Hàn, trên khuôn mặt nhem nhuốc là đôi mắt sáng như sao, ngây thơ vô tội khiến người ta động lòng.

Lý Đạt Căn nửa quỳ xuống, giơ tay lấy miếng vải rách trong miệng thằng bé ra.

"Chú ơi, chú tha cho cháu đi, cháu có thể làm việc, có thể làm rất nhiều việc...." Đứa bé trai bình tĩnh nói, nhưng bàn tay khẽ run rẩy lại vạch trần sự bất an và khiếp sợ trong lòng nó.

"Không sao hết."

Lý Đạt Căn đè thấp giọng xuống, khuôn mặt bị máu làm bẩn kia bỗng nở một nụ cười dịu dàng đến vô cùng, "Đợi lát nữa chú đi rồi, sẽ có chú cảnh sát đến đây tìm mấy đứa, mấy đứa phải nhớ rõ, đừng nói với người khác là chú từng đến đây nha."

Đứa bé trai trầm ổn gật đầu, liếc qua đứa bé mười mấy tuổi còn lại, giãy giãy dây trói trên tay.

Lý Đạt Căn giơ tay giúp nó mở ra, vốn dĩ muốn xoa đầu nó, kết quả thấy tay mình đầy máu tươi, cuối cùng lại từ bỏ.

"Cắt---" Cảnh này quay xong được một lúc, Khương Lăng xem đi xem lại mấy lần, sau đó liền hài lòng thở hắt ra.

Quá hay luôn, còn hoản hảo hơn cả tưởng tượng của ông.

Đặc biệt là biểu hiện của Tống Thanh Hàn, tròn trịa, đủ lực, bất kể là biểu cảm bình tĩnh lúc đi trên hành lang, hay sự run rẩy và kích động khi đối thoại với Liêu lão tam, hoặc là sự hung ác và không hề do dự khi ẩu đả với người khác, diễn xuất của cậu có thể nói là tinh tế, tròn trịa, diễn ra được một tên tội phạm gϊếŧ người diễn xuất bình tĩnh một cách sống động, chân thực.

Khương Lăng còn đặc biệt dặn dò thợ quay phim quay rất nhiều cảnh đặc tả hình thể của Tống Thanh Hàn, bất kể là bước chân nặng nề ban đầu khi đi trên hành lang, hay ngón tay không tự nhiên, khẽ cong khi đưa tay gõ cửa, hoặc là động tác mạnh bạo khi giơ ống nước đánh vào người Liêu lão tam.... Mỗi một động tác, Tống Thanh Hàn đã không còn cần dùng biểu cảm chi tiết để bù vào khuyết điểm của mình nữa rồi, bởi vì cậu bây giờ, gần như đã làm đến mức hoàn toàn nhập vai vào bộ phim, chỉ là, vẫn có chút trúc trắc.

Nhưng Khương Lăng cũng biết rằng, Tống Thanh Hàn có thể trong thời gian ngắn như vậy mà tiến bộ đến thế, quả thực không dễ dàng gì, cho dù có để cậu quay thêm mấy lần nữa thì thành phẩm cũng sẽ không cao hơn hiện tại được.

Ông nghiêm khắc, điều này không phải là giả, nhưng loại nghiêm khắc này cũng cần được thiết lập trên cơ sở của sự việc.

Ông vẫy tay kêu Tống Thanh Hàn đi nghỉ ngơi. Tống Thanh Hàn giơ tay ôm đầu, máu từ trong tay từ từ chảy ra.

"Anh Hàn bị thương rồi!"

Lâm Thiền bước qua, ngửi thấy mùi máu tanh ngọt, có mùi sắt, vừa ngước mắt lên liền thấy chân mày Tống Thanh Hàn níu chặt, cùng với vầng trán không ngừng chảy máu được cậu ôm chặt.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 47: Tranh đấu lên sóng- Chiến hạm Thanh Minh tung hint
Chương 48
Chương 48: Kết thúc tranh đấu- Chuẩn bị nhận phim mới
Chương 49
Chương 49: Đón năm mới
Chương 50
Chương 50: Sở Minh ra rìa- Hàn Hàn ghen
Chương 51
Chương 51: Nụ hôn môi đầu tiên
Chương 52
Chương 52: Quay ngoại cảnh- Yêu anh.
Chương 53
Chương 53: Anh là của em!
Chương 54
Chương 54: Cô là ai?
Chương 55
Chương 55: Bị chụp hình ở sân bay
Chương 56
Chương 56: Mượn nước đẩy thuyền
Chương 57
Chương 57: Tuyên truyền
Chương 58
Chương 58: Hàn Hàn thất học?- Lại vả mặt
Chương 59
Chương 59: Tự hào là một Tiểu Hàn Giả
Chương 60
Chương 60: Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu
Chương 61
Chương 61: Tôi về phe cp Thanh Minh!
Chương 62
Chương 62: Các con phải sống hạnh phúc!
Chương 63
Chương 63: Tôi có người yêu rồi!
Chương 64
Chương 64: Không được thì lấy anh đền cho em
Chương 65
Chương 65: Liên hoan phim
Chương 66
Chương 66: Sống chung
Chương 67
Chương 67: Đời người như phim
Chương 68
Chương 68: Game over!
Chương 69
Chương 69: Tái khám
Chương 70
Chương 70: Kiếp trước
Chương 71
Chương 71: "Bắn máy bay"
Chương 72
Chương 72: Ra mắt gia đình
Chương 73
Chương 73: Vật gia truyền
Chương 74
Chương 74: Lần đầu tiên
Chương 75
Chương 75: Scandal bao nuôi
Chương 76
Chương 76: Cá koi Hàn nổi bạo
Chương 77
Chương 77: Uy Dịch
Chương 78
Chương 78: Vòng tròn quyền lực
Chương 79
Chương 79: Điều bất ngờ
Chương 80
Chương 80: Thử vai
Chương 81
Chương 81: Hollywood
Chương 82
Chương 82: Quay phim
Chương 83
Chương 83: Chúng ta sẽ kết hôn nhé
Chương 84
Chương 84: Đóng máy- Chọc chó online
Chương 85
Chương 85: Ở lại ăn Tết
Chương 86
Chương 86: Món quà!
Chương 87
Chương 87: Cả nhà lên hot search
Chương 88
Chương 88: Vĩnh viễn không rời
Chương 89
Chương 89: "Cậu không thích hợp mang thai"
Chương 90
Chương 90: Họp mặt gia đình
Chương 91
Chương 91: Cha mẹ Hàn Hàn tìm đến
Chương 92
Chương 92: Sao tôi lại không dám?
Chương 93
Chương 93: Chủ mưu
Chương 94
Chương 94: Bùng nổ scandal
Chương 95
Chương 95: Bạo lực mạng
Chương 96
Chương 96: Chân tướng
Chương 97
Chương 97: Họp báo
Chương 98
Chương 98: Hạ màn
Chương 99
Chương 99: Hàn Hàn lại bị thương
Chương 100
Chương 100: Đến thăm
Chương 101
Chương 101: Vòng tròn quyền lực lên sóng
Chương 102
Chương 102
Chương 103
Chương 103: Mộng cũ Lê Viên
Chương 104
Chương 104: Quyền giới
Chương 105
Chương 105: Kết thúc
Chương 106
Chương 106:   Kỳ lão gia
Chương 107
Chương 107: Sở đại tổng tài muốn được quy tắc ngầm
Chương 108
Chương 108: Công chiếu
Chương 109
Chương 109: Nước mắt bùng nổ
Chương 110
Chương 110: Trò chơi đào hố
Chương 111
Chương 111: Tiệc năm mới
Chương 112
Chương 112: Fan xin chữ kí
Chương 113
Chương 113: Thăm Kỳ lão
Chương 114
Chương 114: Chơi với lửa
Chương 115
Chương 115: Scandal tình ái
Chương 116
Chương 116: Móng heo của Sở đại cẩu
Chương 117
Chương 117: Sóng tình
Chương 118
Chương 118: Bạch Tước- tình địch xuất hiện
Chương 119
Chương 119: Kí tiếp?
Chương 120
Chương 120: Tiệc từ thiện
Chương 121
Chương 121: Đấu giá
Chương 122
Chương 122: Tai nạn
Chương 123
Chương 123: Cậu có thể mang thai rồi
Chương 124
Chương 124: Nhắm vào cậu
Chương 125
Chương 125: Chú này đáng sợ quá!
Chương 126
Chương 126: Cứ ship đã rồi tính sau!
Chương 127
Chương 127: 30 Tết
Chương 128
Chương 128: Vào đoàn
Chương 129
Chương 129: Khởi quay
Chương 130
Chương 130: Thói quen thật đáng sợ
Chương 131
Chương 131: Sở đại cẩu đến
Chương 132
Chương 132: Mở khóa Hàn Hàn phiên bản nữ
Chương 133
Chương 133: Lẩu
Chương 134
Chương 134: Mượn rượu làm nũng
Chương 135
Chương 135: Độc diễn
Chương 136
Chương 136: Mộng cũ đóng máy
Chương 137
Chương 137: Mượn rượu tỏ tình
Chương 138
Chương 138: Bệnh trạng
Chương 139
Chương 139: Mang thai rồi
Chương 140
Chương 140: "Hôn lễ"
Chương 141: Nghén
Chương 141
Chương 142
Chương 142: Song thai
Chương 143
Chương 143: Phim của Arthur
Chương 144
Chương 144: Không thèm xem tên đàn ông kia
Chương 145
Chương 145: Come out?
Chương 146
Chương 146: Fan số 1
Chương 147
Chương 147: Bạn trai của Hàn?
Chương 148
Chương 148: Trao giải
Chương 149
Chương 149: Người quan trọng nhất
Chương 150
Chương 150: Đám cưới
Chương 151
Chương 151: Thai máy
Chương 152
Chương 152: Sinh
Chương 153
Chương 153: Đầy tháng
Chương 154
Chương 154
Chương 155
Chương 155: Sóng to gió lớn
Chương 156
Chương 156: Thay đổi đột ngột
Chương 157
Chương 157: Tỉnh giấc mộng ban sơ
Chương 158
Chương 158: Một số chuyện tiếp sau
Chương 159
Chương 159: Sở Hàm- Phiên ngoại

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 99
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...