Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 36

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tống Thanh Hàn thanh nhàn chưa đến vài ngày, nhận được điện thoại của Trần An, nói đã bàn bạc xong với đạo diễn, vai diễn nam chính có thể giao cho Tống Thanh Hàn diễn, chẳng qua đạo diễn kia cần Tống Thanh Hàn tự đi qua một chuyến.

Lòng Trần An cũng sốt ruột. Người tên Tiếu Kiêu kia là đạo diễn mới tốt nghiệp, bộ dạng trông hơi ngốc, tính cách cũng là lỗ mũi trâu, nghe nói Tống Thanh Hàn cố ý nhận vai diễn, nguyện ý thì nguyện ý, nhưng dám cắn không buông muốn gặp Tống Thanh Hàn mới bằng lòng ký hợp đồng.

Nếu không phải Tống Thanh Hàn chọn kịch bản này, bằng tính tình của Trần An, đã sớm bứt ra chạy lấy người, quản đạo diễn này yêu cầu cái gì.

Chẳng qua Trần An thử người Tiếu Kiêu này vài lần, phát hiện cậu ta tuy rằng là thằng nhóc mới tốt nghiệp, nhưng cảm giác với màn ảnh cũng không tệ lắm, trong lòng cũng dần tôn trọng cậu ta.

Kịch bản kia anh đã xem, là tốt, chỉ cần Tiếu Kiêu này hơi chút không chịu thua kém, đến lúc đó lại thúc đẩy, phim này không nổi mới lạ.

Tống Thanh Hàn căn cứ theo thời gian và địa điểm Trần An nói cho đi đến nhà trọ hơi cũ, đối chiếu số nhà đi tìm nhà của Tiếu Kiêu.

"301--" Tống Thanh Hàn cẩn thận nhìn biển trên cửa, sau đó nâng tay khẽ gõ cửa.

Vương Hạo không biết bởi vì nguyên nhân gì bị Trần An kêu về, làm cho hiện tại Tống Thanh Hàn cũng không có ai đi theo, hết thảy chỉ có thể thân lực thân vi.

May mắn giờ cậu mới quay phim xong còn thanh nhàn, phong ba trên mạng lúc trước cũng chỉ là tạm thời, sau khi đeo khẩu trang đội mũ cũng sẽ không khiến người chú ý.

Không lâu sau khi Tống Thanh Hàn gõ cửa, cánh cửa đã tróc sơn chậm rì rì mở ra, nhưng không ai ở trong.

Ánh mắt Tống Thanh Hàn khẽ nhúc nhích, nhấc chân đi từng bước, phía sau cửa lại đột nhiên hiện ra một thân ảnh cao lớn: "...... Là Tống Thanh Hàn đúng không?"

Giọng người nọ hơi khô khốc, giống như bánh răng lâu rồi không được tra dầu, nghe vào làm người ngứa răng.

Tống Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, nghênh diện khuôn mặt chữ điền góc cạnh. Cậu kéo khẩu trang gật gật đầu: "Là tôi."

Người kia gãi gãi ót, tránh đường, tự giới thiệu nói: "Tôi tên là Tiếu Kiêu, là đạo diễn."

Tống Thanh Hàn nhếch khóe môi lên, thần sắc ôn hòa: "Chào đạo diễn Tiếu."

Tiếu Kiêu vội vàng lắc lắc đầu: "Làm sao đảm đương nổi chữ đạo diễn Tiếu chứ."

Cậu ta dẫn Tống Thanh Hàn vào trong phòng, thấy một đống CD, DVD loạn tùng phèo, mặt có chút xấu hổ, dọn chúng nó sang một bên, mới nhẹ nhàng thở ra đứng ở cạnh sô pha nói: "Mời ngồi."

Tống Thanh Hàn đi qua ngồi xuống, ánh mắt đánh giá văn phòng một chút.

Gian phòng này giống bề ngoài, thoạt nhìn có chút cổ xưa, bàn bên trong cũng đầy dấu vết bị người sử dụng.

Ánh mắt Tống Thanh Hàn dao động một chút, sau đó như ngừng lại tờ giấy trắng trên bàn của Tiếu Kiêu.

Tiếu Kiêu thấy cậu tựa hồ cảm thấy hứng thú với đống đồ lộn xộn của mình, nhất thời thật giống như gặp tri âm, cầm hai cốc nước duy nhất đi rót nước, sau đó cho Tống Thanh Hàn một ly: "Đó là tranh chia cảnh của tôi."

Nói đến công việc của mình, hàm hậu cùng ngại ngùng trên mặt cậu ta tựa hồ lập tức tiêu thất, trong mắt rạng rỡ, cả người đều tràn ngập một loại sức sống hăng hái: "Tôi cảm thấy làm một đạo diễn, cảnh phim phải sống được! Mặc kệ là diễn viên hay là cảnh tượng, ở trong màn ảnh của anh ta phải đẹp nhất, đây mới là mục tiêu của tôi!"

Tống Thanh Hàn lẳng lặng nghe, thấy ánh mắt của cậu ta, nghĩ nghĩ, mỉm cười: "Giờ cậu đã có cơ hội, không phải sao?"

Tiếu Kiêu ý thức được mình kích động, ngượng ngùng cười cười, sờ sờ tóc: "Anh nói đúng."

Sau đó biểu tình cậu ta biến đổi, đột nhiên nghiêm túc nhìn Tống Thanh Hàn: "Tôi biết trước cậu diễn nam ba trong phim của Hàn Nghị, nhưng tôi vẫn muốn biết, anh cảm thấy anh nắm chắc được vai diễn trong phim của tôi không?"

Chính cậu ta tựa hồ cũng cảm thấy mình không đứng vững chân, hơi co quắp đứng tại chỗ, ngược lại có vẻ cậu ta giống người mới bị đạo diễn dọa sợ, mà Tống Thanh Hàn thì lại là đạo diễn hay soi mói.

Tống Thanh Hàn đặt ly trong tay lên bàn, nghĩ nghĩ, khẽ cười nói: "Tuy rằng không dám cam đoan, nhưng tôi cảm thấy...... Tôi có thể thử một lần."

Ánh mắt cậu trong trẻo mà hữu thần, thanh nhẹ giống như đám mây được mưa gột rửa, làm người nhìn nhịn không được bình tĩnh lại.

Tiếu Kiêu nhịn không được tin cậu, đáy lòng dâng lên hi vọng. Cậu ta luống cuống tay chân bới trên mặt bàn, sau đó rút ra một quyển kịch bản dày hơn kịch bản lúc trước Tống Thanh Hàn đọc: "Đây là kịch bản đầy đủ, anh chọn một cảnh trong đó diễn cho tôi xem, được không?"

Đây là lúc Tống Thanh Hàn phát huy.

Tống Thanh Hàn nhận kịch bản, tùy tay lật, vừa đúng là một đoạn nhiều lời.

Cậu cầm kịch bản đọc mười phút, miệng tinh tế lẩm nhẩm, cẩn thận đọc xong.

Tiếu Kiêu tự ngồi xuống ghế, cũng không thúc giục Tống Thanh Hàn, cứ xoa xoa tay chậm rãi chờ như vậy.

Tống Thanh Hàn lật đến một cảnh khóc. Cảnh khóc kỳ thật rất khảo nghiệm năng lực của diễn viên, nếu lúc khóc không khóc được, ngược lại sẽ phá hư cảm giác, cảm tình xây dựng được cũng sẽ sạch sành sanh không còn.

Tống Thanh Hàn lúc trước thật ra không ngờ sẽ trùng hợp như vậy, chẳng qua lúc trước cậu diễn Phương Du đã diễn qua hết, nhưng cảnh khóc thì hầu như chẳng có.

Cậu yên lặng đọc mấy lần, sau đó đứng lên, mở đoạn kịch bản đó đặt vào tay Tiếu Kiêu: "Đạo diễn Tiếu, xong rồi."

Ánh mắt Tiếu Kiêu đảo qua đoạn Tống Thanh Hàn lựa chọn, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Đoạn này xem như là bước ngoặt của cả phim, trong đoạn này, cảm xúc của diễn viên quá cao hoặc quá thấp cũng không thích hợp, xem như là một cảnh khá khó.

"Em đi đi." hai tay Tống Thanh Hàn đặt trên trán, trên người tựa hồ nháy mắt bao phủ một tầng tuyệt vọng nặng nề, thanh âm bình thản cẩn thận nghe, đã có chút run run rất nhỏ.

Mình cậu ngồi trên sô pha, tựa hồ là đấu tranh với vận mệnh, rồi lại tuyệt vọng dưới áp lực gian khổ của cuộc sống: "...... Anh không thể cho thứ em muốn."

Rõ ràng là gương mặt cực kì trẻ, lại hình như là già đi trước tuổi, đôi mắt sáng ngời giờ phút này cũng ảm đạm đi.

Tựa hồ là nghe được cái gì, hai tay nắm chặt càng dùng sức, trên mu bàn tay trắng nõn nổi đầy gân xanh, làm hai tay nổi đầy vết đỏ.

Tống Thanh Hàn chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt hàm chứa một tia kìm nén, hốc mắt ửng đỏ, loáng thoáng có một chút nước mắt: "Qua vài ngày anh sẽ từ chức, em...... chăm chỉ làm việc."

Cậu diễn không nhiều, nhưng mỗi một chi tiết nhỏ đều giống như là hồn nhiên thiên thành, nếp nhăn trên quần, hốc mắt ửng đỏ cùng hai tay nắm chặt, đều đang khắc họa nên hình tượng nhân vật.

Tống Thanh Hàn trừng mắt nhìn, hai tay buông lỏng, đáy mắt còn có nước mắt, ánh mắt lại giống như thủy tinh được cọ rửa, trong suốt xinh đẹp: "Xong rồi."

Tiếu Kiêu bị ánh mắt của cậu làm thất thần trong nháy mắt, cầm kịch bản lật lung tung, liên tục gật đầu: "Anh...... Diễn rất khá."

Kịch bản này của cậu ta cũng không phải bản cuối cùng, trên đó chỉ có một đoạn lời kịch, động tác thần thái miêu tả ít ỏi không có mấy, Tống Thanh Hàn có thể bằng một đoạn ngắn thế này mà đã vẽ ra được hình tượng như vậy, đã phi thường ngoài dự kiến của cậu ta.

Vốn Trần An tìm tới cửa, Tiếu Kiêu cũng chỉ là thử đưa ra yêu cầu muốn gặp Tống Thanh Hàn một lần, đến cùng Tống Thanh Hàn đến hay không đến, diễn tốt hay là dở, cậu ta kỳ thật cũng không có lựa chọn khác.

Chẳng lẽ cậu ta còn có thể tìm được người thích hợp hơn Tống Thanh Hàn à? Có bao nhiêu nghệ sĩ nguyện ý cầm kịch bản của một người mới chân ướt chân ráo vào nghề chứ? Cậu ta từ chối Tống Thanh Hàn, cuối cùng chỉ sợ cũng chỉ có thể lựa chọn diễn viên nghiệp dư.

Chẳng qua, diễn xuất của Tống Thanh Hàn tốt hơn so với tưởng tượng của cậu ta, đây coi như là tin tức tốt.

Cậu ta đột nhiên chột dạ chà xát tay, thanh thanh giọng: "Tôi không biết Trần tiên sinh có nói với anh chưa, bộ phim này hơi ít đầu tư, cho nên...... Có thể cát xê của anh có thể không quá nhiều."

Cậu ta hiện tại thật ra không lo Tống Thanh Hàn diễn không ra cảm giác mình muốn. Hiện tại cậu ta lo Tống Thanh Hàn không muốn diễn.

Giờ khắc này, Tiếu Kiêu vô cùng thống hận mình không có tiền.

Tống Thanh Hàn nghe vậy khẽ gật đầu, thần sắc bình tĩnh: "Tôi biết, ba nghìn một tập, tổng cộng bốn mươi hai tập."

"Vậy anh...... quyết định diễn?" Tiếu Kiêu thật cẩn thận hỏi han.

"Đương nhiên." Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng nở nụ cười, "Trên thực tế, tôi cảm thấy rất hứng thú với vai diễn này."

Cậu châm chước một chút, chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy kịch bản của cậu rất tốt, cũng không biết có thể xem tác phẩm lúc trước của cậu không?"

Mặc dù có kí ức đời trước bộ kịch truyền hình này bùng nổ, nhưng Tống Thanh Hàn vẫn lo lắng. Cậu phải xác nhận một lần, một đời này Tiếu Kiêu có tài hoa cùng thiên phú như Tiếu Kiêu đời trước không.

Đối với yêu cầu này của Tống Thanh Hàn, Tiếu Kiêu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Cậu ta đứng lên đi lật bàn làm việc của mình, sau đó lôi mấy CD ra, ngượng ngùng nói: "Đây là mấy bộ phim và phim ngắn lúc trước tôi đạo diễn, nếu anh không ngại, thì xem đi."

Tống Thanh Hàn nhận mấy CD kia, cúi đầu nhìn nhìn. Ngoài CD rất đơn giản, chỉ giản lược viết tên phim, ngay cả bối cảnh cơ bản cũng không ghi.

Cậu nhìn vài lần rồi thu CD vào tay, sau đó cười cười với Tiếu Kiêu: "Nếu tôi quyết định nhận bộ phim này, người đại diện của tôi sẽ liên hệ với cậu."

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Hàn ( hốc mắt hồng hồng)

Sở bá tổng: Ai! Là ai bắt nạt Hàn Hàn! Xem tui đánh nó!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 47: Tranh đấu lên sóng- Chiến hạm Thanh Minh tung hint
Chương 48
Chương 48: Kết thúc tranh đấu- Chuẩn bị nhận phim mới
Chương 49
Chương 49: Đón năm mới
Chương 50
Chương 50: Sở Minh ra rìa- Hàn Hàn ghen
Chương 51
Chương 51: Nụ hôn môi đầu tiên
Chương 52
Chương 52: Quay ngoại cảnh- Yêu anh.
Chương 53
Chương 53: Anh là của em!
Chương 54
Chương 54: Cô là ai?
Chương 55
Chương 55: Bị chụp hình ở sân bay
Chương 56
Chương 56: Mượn nước đẩy thuyền
Chương 57
Chương 57: Tuyên truyền
Chương 58
Chương 58: Hàn Hàn thất học?- Lại vả mặt
Chương 59
Chương 59: Tự hào là một Tiểu Hàn Giả
Chương 60
Chương 60: Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu
Chương 61
Chương 61: Tôi về phe cp Thanh Minh!
Chương 62
Chương 62: Các con phải sống hạnh phúc!
Chương 63
Chương 63: Tôi có người yêu rồi!
Chương 64
Chương 64: Không được thì lấy anh đền cho em
Chương 65
Chương 65: Liên hoan phim
Chương 66
Chương 66: Sống chung
Chương 67
Chương 67: Đời người như phim
Chương 68
Chương 68: Game over!
Chương 69
Chương 69: Tái khám
Chương 70
Chương 70: Kiếp trước
Chương 71
Chương 71: "Bắn máy bay"
Chương 72
Chương 72: Ra mắt gia đình
Chương 73
Chương 73: Vật gia truyền
Chương 74
Chương 74: Lần đầu tiên
Chương 75
Chương 75: Scandal bao nuôi
Chương 76
Chương 76: Cá koi Hàn nổi bạo
Chương 77
Chương 77: Uy Dịch
Chương 78
Chương 78: Vòng tròn quyền lực
Chương 79
Chương 79: Điều bất ngờ
Chương 80
Chương 80: Thử vai
Chương 81
Chương 81: Hollywood
Chương 82
Chương 82: Quay phim
Chương 83
Chương 83: Chúng ta sẽ kết hôn nhé
Chương 84
Chương 84: Đóng máy- Chọc chó online
Chương 85
Chương 85: Ở lại ăn Tết
Chương 86
Chương 86: Món quà!
Chương 87
Chương 87: Cả nhà lên hot search
Chương 88
Chương 88: Vĩnh viễn không rời
Chương 89
Chương 89: "Cậu không thích hợp mang thai"
Chương 90
Chương 90: Họp mặt gia đình
Chương 91
Chương 91: Cha mẹ Hàn Hàn tìm đến
Chương 92
Chương 92: Sao tôi lại không dám?
Chương 93
Chương 93: Chủ mưu
Chương 94
Chương 94: Bùng nổ scandal
Chương 95
Chương 95: Bạo lực mạng
Chương 96
Chương 96: Chân tướng
Chương 97
Chương 97: Họp báo
Chương 98
Chương 98: Hạ màn
Chương 99
Chương 99: Hàn Hàn lại bị thương
Chương 100
Chương 100: Đến thăm
Chương 101
Chương 101: Vòng tròn quyền lực lên sóng
Chương 102
Chương 102
Chương 103
Chương 103: Mộng cũ Lê Viên
Chương 104
Chương 104: Quyền giới
Chương 105
Chương 105: Kết thúc
Chương 106
Chương 106:   Kỳ lão gia
Chương 107
Chương 107: Sở đại tổng tài muốn được quy tắc ngầm
Chương 108
Chương 108: Công chiếu
Chương 109
Chương 109: Nước mắt bùng nổ
Chương 110
Chương 110: Trò chơi đào hố
Chương 111
Chương 111: Tiệc năm mới
Chương 112
Chương 112: Fan xin chữ kí
Chương 113
Chương 113: Thăm Kỳ lão
Chương 114
Chương 114: Chơi với lửa
Chương 115
Chương 115: Scandal tình ái
Chương 116
Chương 116: Móng heo của Sở đại cẩu
Chương 117
Chương 117: Sóng tình
Chương 118
Chương 118: Bạch Tước- tình địch xuất hiện
Chương 119
Chương 119: Kí tiếp?
Chương 120
Chương 120: Tiệc từ thiện
Chương 121
Chương 121: Đấu giá
Chương 122
Chương 122: Tai nạn
Chương 123
Chương 123: Cậu có thể mang thai rồi
Chương 124
Chương 124: Nhắm vào cậu
Chương 125
Chương 125: Chú này đáng sợ quá!
Chương 126
Chương 126: Cứ ship đã rồi tính sau!
Chương 127
Chương 127: 30 Tết
Chương 128
Chương 128: Vào đoàn
Chương 129
Chương 129: Khởi quay
Chương 130
Chương 130: Thói quen thật đáng sợ
Chương 131
Chương 131: Sở đại cẩu đến
Chương 132
Chương 132: Mở khóa Hàn Hàn phiên bản nữ
Chương 133
Chương 133: Lẩu
Chương 134
Chương 134: Mượn rượu làm nũng
Chương 135
Chương 135: Độc diễn
Chương 136
Chương 136: Mộng cũ đóng máy
Chương 137
Chương 137: Mượn rượu tỏ tình
Chương 138
Chương 138: Bệnh trạng
Chương 139
Chương 139: Mang thai rồi
Chương 140
Chương 140: "Hôn lễ"
Chương 141: Nghén
Chương 141
Chương 142
Chương 142: Song thai
Chương 143
Chương 143: Phim của Arthur
Chương 144
Chương 144: Không thèm xem tên đàn ông kia
Chương 145
Chương 145: Come out?
Chương 146
Chương 146: Fan số 1
Chương 147
Chương 147: Bạn trai của Hàn?
Chương 148
Chương 148: Trao giải
Chương 149
Chương 149: Người quan trọng nhất
Chương 150
Chương 150: Đám cưới
Chương 151
Chương 151: Thai máy
Chương 152
Chương 152: Sinh
Chương 153
Chương 153: Đầy tháng
Chương 154
Chương 154
Chương 155
Chương 155: Sóng to gió lớn
Chương 156
Chương 156: Thay đổi đột ngột
Chương 157
Chương 157: Tỉnh giấc mộng ban sơ
Chương 158
Chương 158: Một số chuyện tiếp sau
Chương 159
Chương 159: Sở Hàm- Phiên ngoại

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 36
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...