Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hòa Thân Tân Truyện

Chương 178

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ngày thứ hai Hòa Thân liền vào cung tìm Càn Long xin phép, vốn một ngày đầu đã nghĩ xong lý do, nhưng đến ngoài cửa cung lại nghĩ ngợi một chút, mới cảm thấy được lý do mình muốn đi Sơn Đông, Hà Nam gom góp quân lương như vậy là quá miễn cưỡng, nhưng tạm thời lại không nghĩ ra được lý do khác, cũng đành miễn cưỡng đi vào.

Đưa ra lệnh bài không bao lâu, thái giám Cao Vân Tùng liền từ bên trong đi ra, nhìn thấy mặt Hòa Thân không chút thay đổi bèn nói: “Hòa đại nhân, Hoàng Thượng có chỉ, lão nhân gia bây giờ không gặp bất luận kẻ nào!”

Hòa Thân trong lòng cả kinh: “Chẳng lẽ Càn Long thật là bệnh nguy kịch!” Vì thế vội tiến lên vài bước, cười nói với lão thái giám này: “Không dấu giếm Cao công công, ta hôm nay quả thật là có chuyện quan trọng thỉnh chỉ Hoàng Thượng, làm phiền công công đi vào bẩm báo một tiếng!” Nói xong từ trong tay áo lấy ra một khối vàng nhét vào tay Cao Vân Tùng.

Cao Vân Tùng cũng không động thần sắc mà đút vàng vào trong ngực, trong nháy mắt chính là một khuôn mặt tươi cười: “Hòa đại nhân thỉnh chờ một lát, ta đi một lát sẽ trở lại!” Nói xong liền chạy vào.

Hòa Thân nghĩ thầm, lần này may mắn mang đủ vàng bạc tài bảo, bằng không việc này thật đúng là khó làm, thời đại ngân phiếu này, toàn bộ tiền giấy không cần dùng, mọi người muốn chính là tiền mặt. Đang miên man suy nghĩ thấy Cao Vân Tùng liền từ bên trong chạy ra, đi đến gần Hòa Thân nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng nói, đại nhân có chuyện gì để cho lão nô đại tấu!”

Hòa Thân nghĩ thầm,rằng: “Xem ra Càn Long thật là bị bệnh, bằng không quân quốc đại sự như thế sao có thể để cho một lão công công đại tấu!” Vì thế nói ý đồ của mình cho Cao Vân Tùng, sau đó liền tĩnh tâm chờ tin tức.

Không ngờ Cao Vân Tùng còn chưa đi ra, lại thấy đại học sĩ Vương Kiệt đi ra. Chỉ thấy Vương Kiệt đi đến ngoài cửa cung, lạnh như băng nói với Hòa Thân: “Hòa Thân tiếp chỉ! --: Hòa Thân làm khâm sai đại thần, ngay trong ngày đi các tỉnh Sơn Đông, Hà Nam gom góp quân lương, thuận tiện xem xét kho các nơi!”

Hòa Thân ngẩng đầu nhìn xem lão Kiệt này, trời nóng thế này còn mặc quan phục thật dày. Cho dù nóng đến nỗi mồ hôi ướt đẫm, nhưng vẫn là một bộ dáng bình thản chịu đựng gian khổ, vừa định đùa một chút với lão, ai ngờ lời chưa nói ra khỏi miệng, lão Vương Kiệt giơ tay liền đưa thánh chỉ cho hắn, miệng nói: “Hòa đại nhân mau khởi hành đi, đừng phụ ân của Hoàng Thượng! Lão phu gần đây trong phủ rất bận rộn, lúc Hòa đại nhân rời kinh, lão phu sẽ không thể đưa tiễn, mong Hòa đại nhân thứ lỗi!” Nói xong chắp tay về phía Hòa Thân, rồi xoay người lại đi vào cung.

Hòa Thân vừa trở về, trong lòng vừa nghĩ: “Càn Long thật sự nếu bệnh không dậy nổi, muốn tìm người thương lượng đại sự, chính là không tìm được ai, lại đi tìm một thầy đồ cổ hủ không rành thế sự này?”

Nghi thức khâm sai Hòa Thân vừa rời khỏi kinh thành, Gia thân vương Ngung một canh giờ phải về báo cáo một lần với hắn hành tung của Hòa Thân. Như thế cũng tốt, đoàn xe của Khâm sai vừa chuyển động, lập tức có vài con khoái mã lui tới xuyên vào giữa, thật náo nhiệt!

Bây giờ Ngung cũng không dám sơ ý, căn cứ tình báo tin cậy nhất đến từ thái giám bên người Càn Long, bây giờ cha của hắn đã bệnh không dậy nổi, mấy chục tên lang trung của Thái y viện cả ngày đều hầu hạ ở Dưỡng tâm điện, chuẩn bị bất cứ lúc nào có thể xử lý chuyện xảy ra; Dựa theo tình thế này phát triển, Hoàng Thượng kia lúc nào đều có thể quy thiên, cho dù Càn Long trước kia từng mấy lần ám chỉ với hắn, các triều thần cũng phổ biến cho rằng tương lai hoàng đế chính là hắn, nhưng hắn vẫn lo lắng.

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn rất nhiều! Ai biết trên chiếu thư truyền ngôi của Cung Càn Thanh chính đại quang minh viết tên ai? Hơn nữa, nếu thật là hắn, nhưng lão Bát và lão Thập thất đều đang gia tăng hoạt động. Còn có Lưỡng Giang Tổng đốc Doãn Kế Thiện sắp quy thiên kia, ai biết bọn họ đến lúc đó sẽ như thế nào?

Trong lúc khẩn yếu, hắn phải theo dõi sát sao Hòa Thân này, tuyệt đối không thể để cho tiểu tử này làm hỏng đại sự của mình. Mấy ngày đầu, Ngung mỗi ngày đều nhận được tin tức đi đi dừng dừng trên đường của khâm sai hành dinh, ngoài ra cũng không có gì tin tức gì làm cho hắn đặc biệt chú ý. Vừa lúc hắn cũng lợi dụng thời gian bảy tám ngày này hoạt động một phen ở các nơi.

Đợi đến ngày thứ chín, Ngung lại nhận được tin tức, nói là Hòa Thân khâm sai hành dinh sau khi dọc theo kênh đào đến Đức Châu phủ lại không đi nữa! -- Ngung sau đó lược lại tin tức của mấy ngày này một lượt. Bỗng nhiên vỗ cái bàn hô: “Các ngươi mấy ngày này luôn báo cáo cho ta nhất cử nhất động của khâm sai hành dinh, vậy Hòa Thân đâu? -- Tám chín ngày này các ngươi rốt cuộc có gặp Hòa Thân hay không?”

Tên tay chân thân tín của hắn vừa thấy tiểu vương gia này đột nhiên giận dữ như vậy, sợ tới mức tay chân run run, run giọng nói: “Vương gia làm cho nô tài phái người theo dõi Hòa Thân, Hòa Thân là khâm sai, hắn đương nhiên là cùng đi với khâm sai hành dinh...”

“Đồ bỏ đi!” Ngung nắm cổ áo tên kia mắng: “Các ngươi đúng là thùng cơm!” Hắn vừa định để cho những người này tìm xem tung tích của Hòa Thân, nhưng đã chín ngày rồi, Hòa Thân đã sớm không biết chạy đi đâu rồi, để cho đám thùng cơm này đi chỗ nào mà tìm?

-

Hơn nữa, thủ đoạn của Hòa Thân hắn đã sớm lĩnh giáo rồi, nếu Hòa Thân muốn tránh hắn hoặc là nghĩ cách đùa giỡn hắn, Ngung hắn căn bản không phải là đối thủ. Vì thế tâm tư của hắn không thể không tạm thời rời khỏi người Hòa Thân, vì thế hét lớn một tiếng với tên thân tín đang sợ hãi đến mức tè ra quần: “Cút đi! Cút đi xa cho ta!”

Bình tĩnh một lát, Ngung gọi tên thái giám Đức Lâm gọi vào trước mặt, hỏi: “Thủy bên kia đã chuẩn bị xong chưa?”

Đức Lâm cười hì hì nói với Ngung: “Bố trí tốt lắm, cam đoan không có sai sót gì!” -- Ba ngày sau, Vương gia yên tâm đợi tin lành đi!”

Năng lực làm việc của Đức Lâm, Ngung tạm thời rất yên tâm. Như vậy trước mắt chỉ có một chuyện quan trọng, hơn nữa ba ngày sau có thể có tin tức tốt, trước mắt sốt ruột cũng vô dụng, vì thế nghĩ lại bèn đi vào cung thám thính một chút hư thật.

Tuyệt đối không ngờ tới chính là, liên tiếp ba ngày hắn vào cung ba lượt, nhưng một lần cũng không gặp Hoàng Thượng. Hai lần trước thái giám Cao Vân Tùng còn có khuôn mặt tươi cười với hắn, nhưng sang ngày thứ ba khuôn mặt cười kia cũng không có, mặc cho hắn dụ dỗ như thế nào, cái tên công công kia vẫn là một bộ dáng giải quyết việc chung, ngay cả cái tên tiểu thái giám bị mua chuộc trước kia hiện giờ cũng không thấy đâu.

Hiện giờ toàn bộ cung Càn Thanh và Dưỡng tâm điện thật giống như một cái hầm sắt, căn bản là không lọt ra một chút tin tức! Ngung đã dự cảm sắp xảy ra đại sự, hắn biết đám công công này, đừng nhìn bộ dáng bây giờ trung thành tận tụy, kỳ thật bọn này vừa thuận gió liền biễu diễn! -- Bọn họ đã sớm ở trong cung thành cáo già, bọn họ cũng biết sớm nhất tâm tư của Càn Long! Nếu Càn Long thật sự lập ta là thái tử, như vậy đám công công này không có khả năng không biết!

Ngung ở trong lòng thầm nghĩ: “Bây giờ nhìn thái độ của bọn họ lạnh như băng với ta, hay là Hoàng a mã thật sự truyền đại vị cho đại ca khác? -- Bằng không đám công công này không dám lãnh đạm với ta như thế! “

Đây quả thực là càng nghĩ càng lo, từ trong cung đi ra, Ngung lo lắng, kết quả tương đối, không phải đi ra ngoài gặp bằng hữu mà chính là phụng chỉ ban sai chưa về, quả thực không làm cho Ngung buồn bực!

Đi tới đi lui, không ngờ hắn lại đi đến Vương Kiệt quý phủ. Vương Kiệt này có thể nói là người hắn kính trọng nhất, năm trước cùng với Chu Khuê ở nam thư phòng đã làm sư phụ của mấy A ca bọn họ, tuy rằng là quân thần, nhưng tình nghĩa sư trò vẫn rất đậm. Từ khi hắn vào chỗ quân cơ, thời gian không đến nửa năm hắn đã nghĩ cách làm cho hai sư phụ của hắn một bước lên mây.

Chu Khuê từ Hồ Bắc bố chính sử lên như diều gặp gió làm đến Lưỡng Quảng Tổng đốc, mà Vương Kiệt cũng từ nửa năm trước ở Hàn Lâm Viện tứ phẩm tấn phong làm đại học sĩ, bây giờ lại vào chỗ quân cơ. Tuy rằng Chu Khuê nửa năm trước từng bị lão Thập nhất Ngung Tinh làm một chuyện hồ đồ thiên đại, nhưng từ tình cảm mà nói, Ngung đối với hai sư phụ này vẫn là vô cùng kính trọng!

Bây giờ đã tới quý phủ của sư phụ, nói gì thì nói cũng phải vào xem! Vốn là một tình cảm sư trò nồng đậm, không ngờ cũng vấp phải một cái đinh, lão nhân trông cửa đi lên đầu tiên là thỉnh an với hắn, sau đó trả lời: “ Lão gia chúng tôi từ sáng sớm liền vào cung, cho đến bây giờ còn chưa trở về! Nếu Vương gia có chuyện gì, tiểu nhân có thể thay Vương gia truyền lời!”

“Cái gì? Vào cung? – Sao ta lại không biết?” Ngung nói

Lão nhân trông cửa kia không trả lời hắn, nhưng Ngung nhìn ra ý tứ của lão nhân kia: “Sao, Hoàng Thượng truyền lão gia nhà ta vào cung còn phải thông báo với ngươi à?”

Ngung từ quý phủ của Vương Kiệt đi ra càng nghĩ càng không đúng, vì thế bước mau trở về nhà. Nhưng hắn vừa về đến vương phủ của hắn, liền thấy Đức Lâm vẻ mặt khủng hoảng đón hắn. Ngung đang tức giận, bèn mắng: “Mặt mũi ủ ê như vậy làm gì? Mau cút ngay cho ta!” Nói xong hắn liền vào thư phòng.

Đức Lâm vội vàng đi theo Ngung, nói xong liền khóc nức nở, “Vương gia, chuyện của chúng ta ở Thủy hỏng rồi! Chúng ta từ Tứ Xuyên điều đi một ngàn binh mã đã không trở về, toàn bộ... toàn bộ -- đã bị tiêu diệt!”

Ngung vừa nghe lời này ngay cả khí lực đánh chửi Đức Lâm cũng không có, đặt mông ngồi xuống ghế, thì thào nói: “Ngươi... Ngươi không phải nói không có sơ sót gì sao!”

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 178
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...