Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hòa Thân Tân Truyện

Chương 124

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lưu Dung đến Nam Kinh liền nhận được sự đãi ngộ cao cấp do Hòa Thân bố trí, tối hôm đó Hòa Thân tổ chức bữa tiệc mừng hoành tráng trong phòng khách lớn của Thiêm Viên, các quan viên tứ phẩm nhậm chức tại Nam kInh, Phúc Kiến, Triết Giang, Giang Tô, đều gần như có mặt hết.

Lưu Dung ban đầu đương nhiên là hết sức từ chối, bởi vì xảy ra chuyện lớn như thế, bản tấu tạ tội ông ta viết cho Càn Long vừa mới gửi đi, Càn Long lệnh cho ông ta tiếp tục ở lại Nam Kinh xét xử Hòa Thân hay quay về nhận tội, còn đợi sau khi Càn Long đưa ra quyết định mới có thể yên tâm. Nếu ông ta ở lại Nam Kinh cùng mấy vị quan này chén tạc chén thù, nếu tin truyền ra ngoài, đừng nói Càn Long xử lý thế nào, mà bọn quan văn ngự sử cũng không thể buông tha cho khâm sai làm nhục thánh mệnh là ông.

Thế nhưng nay ông ta vừa thoát hiểm, lần này là nhờ có Hòa Thân và Doãn Kế Thiện mạo hiểm tính mạng mới cứu ông ta ra khỏi được tay của bọn Bạch liên giáo, sao còn có thể đưa cái bộ mặt trước đây ra để từ chối thịnh tình của mọi người chứ, hơn nữa Hòa Thân và Doãn Kế Thiện cứ thúc ép, cuối cùng đành phải cắn răng nửa chối nửa đồng ý.

Trong bữa tiệc, Lưu Dung đương nhiên là thấy bí bách khó chịu, không nói năng gì, rượu do bách quan kính lên cũng chỉ chạm môi coi như có, còn bọn quan viên, hôm nay khó khăn lắm mơi có cơ hội cùng ngồi với vị quan to Lưu trung đường, bất luận là từ phương diện nào mà nói, sau này cũng chỉ có lợi mà không có hại cho nên trong bữa tiệc vô cùng hưng phấn chúc rượu, cứ vòng này qua vòng khác, cuối cùng khiến cho Lưu Dung uống say đến mức mơ hồ.

Hòa Thân đương nhiên không dám uống nhiều, vì sau bữa tiệc, hắn còn có việc phải làm.

Hắn đang cố gắng hết sức hồi nhớ lại những kiến thức lịch sử mà hắn có ở tiền kiếp, để đối phó với Lưu Dung, nhưng nghĩ đi nghĩ lại trong đầu đều là những bộ phim về quân Thanh, bộ phim đem lại ấn tượng lớn nhất cho hắn chính là “tể tướng Lưu Gù”, trong phim Lưu Gù và Hòa Thân là một cặp nước với lửa, nhưng sau khi bộ phim được công chiếu, lập tức có chuyên gia về triều Thanh nhảy ra nói: “ Kì thực Lưu Dung trong lịch sử luôn nghĩ cách lấy lòng Hòa Thân, trong một số thời điểm mấu chốt còn tận lực giúp đỡ Hòa Thân” Khi mọi người còn chưa biết mấy chuyên gia lịch sử triều Thanh này nói đúng hay sai thì bộ phim “Vương triều Càn Long” với khẩu hiệu “nhân vật là chân thực của lịch sử” được công chiếu trong phim này cho rằng: Lưu Dung trước sau gì cũng như chiếc lá xanh làm nổi bật thêm hình tượng vĩ đại của Hòa Thân, sau này khi Gia Khánh hỏi tội cả nhà Hòa Thân,không ngờ Lưu Dung và Kỉ Hiểu Lam còn lo lắng hơn cả Hòa Thân.

Hòa Thân vừa nghĩ vừa cảm thán câu nói “ phim làm hỏng chuyện”. Lúc này nhìn thấy Lưu Dung uống cũng khá nhiều rồi, nên đánh mắt ra hiệu với bọn quan viên đang chén chú chén anh đám đông lập tức thu binh. Bọn người này làm quan lâu ở Giang Nam, Hòa Thân bình thường như phụ mẫu cơm áo của họ, cho nên khi thấy “phụ mẫu” ra lệnh dừng, ai mà dám không nghe chứ. Thế nên mọi người bắt đầu cáo từ Lưu Dung, nói vài câu cát tường, rồi biến.

Đám đông vừa đi, Lưu Dung liền được Hòa Thân bố trí đến một căn phòng “hạng sao” rót trà bê nước, phục vụ không nói làm gì, bố trí và bày trí bên trong cũng khiến Lưu Dung ngỡ ngàng. Vừa bước vào, nhìn bọn người hầu còn có chút không quen, nhưng thịnh tình của họ khiến Lưu Dung khó từ chối. Lưu Dung làm quan bao nhiêu năm cũng chưa được đãi ngộ như vậy bao giờ, bọn a hoàn nô tì sau khi tất bật cuối cùng đã hầu hạ Lưu Dung một cách thoải mái lên giường.

Nhưng Lưu Dung không ngủ được, bọn người hầu vừa đi, ông ta liền nhỏm người ngồi dậy, nhìn ngọn nến lớn trên bàn bắt đầu suy nghĩ.

Hòa Thân vốn định sau khi bọn quan viên tản đi, hắn sẽ sắp xếp cho Lưu Dung một bữa tiệc gia đình nhỏ, hai người nhân hứng rượu, nói chuyện, nhưng thấy Lưu Dung uống nhiều quá rồi, sau khi về phòng tắm rửa đã trở nên đờ đẫn, cho nên hắn từ bỏ ý định đó, dẫn theo Lưu Toàn rót trà ngon đưa vào.

“Lưu đại nhân, ở đây có thoải mái không?” Hòa Thân vừa vào đã mỉm cười hỏi. Lưu Dung đương nhiên rất cram kích Hòa Thaanm, nay thấy Hòa Thân lại đích thân đến thăm, nên vội đứng dậy, kéo Hòa Thân đến ghế, cười đáp: “ Lưu Dung lần này phụng chỉ đến Nam Kinh, làm hỏng đại sự không nói, còn phiền Hòa đại nhân chăm sóc thế này thật hổ thẹn quá”

Hòa Thân thầm nghĩ: “ May mà việc của ông chưa làm xong nếu lần nay ông thuận buồm xuôi gió thì chúng ta e rằng đang nói chuyện trên đại đường rồi”, bèn cười: “Lưu đại nhân, sao lại nói thế, Lưu đại nhân một lòng vì bước, tận trung với triều đình, ai mà không biết, lần này gặp chút rắc rối nhỏ, cũng coi như là ngẫu nhiên. Lưu đại nhân đến Nam Kinh coi như là khách của Hòa Thân, tận tâm cũng chính là trách nhiệm của ta, sao dám khiến Lưu đại nhân hổ thẹn được, nào Lưu đại nhân hãy thử Bích Lôi Xuân trà xem sao”

Đối diện với Hòa Thân đầy thịnh tình như thế, Lưu Dung đúng là muôn lối tơ vò, nâng chén trag ngon lên uống, định mở miệng mấy lần nhưng không biết nói gì. Đáng ra lần này nhận lệnh Càn Long đến Nam Kinh ban đầu là nghĩ trăm phương nghìn kế dồn Hòa Thân vào chỗ chết, nhưng mình lại gặp nạn, Hòa Thân lại mạo hiểm tính mạng đi cứu, nay lại chăm sóc mình chu đáo thế, còn một lòng muốn làm mình vui, không lẽ Hòa Thân đang…

Hòa Thân nhìn thấy vẻ mặt Lưu Dung, liền đoán được tâm tư ông ta, hắn biết đối với người như Lưu Dung chơi kiểu “viên đạn bọc đường” là không xong, nói không chừng lại khiến sự thanh cao trong phẩm hạnh ông ta trỗi dậy, lại hỏng chuyện nên cười nói: “Lưu địa nhân, tại hạ đến để tặng ngài món đồ”

Lưu Dung sững ra, quan trường nói tặng đồ chính là đanh đút lót, trong lòng đang nghĩ cách phải chối từ như thế nào thì thấy Hòa Thân rút từ trong ngực ra một cái hộp vàng, sau đó nhẹ nhàng đưa đến trước mặt.

Lưu Dung không nhìn thì thôi, nhìn xong bèn sững ra, mũi liền thấy cay cay, thứ mà Hòa Thân đưa cho không phải là dây vàng, không phải là ngân lượng mà là tiểu mệnh của Lưu Dung. Lưu Dung cung kính nhận lấy, mở ra xem, thì thấy lệnh tiễn kim bài mà Càn Long ban cho lúc ông rời kinh đang nằm trong đó.

Lưu Dung hiểu, mặc dù lần này ông bình an thoát hiểm, nhưng ấn tín quan phòng khâm sai của mình sớm đã bị bọn Bạch liên giáo cướp đi mất, nay chỉ tạm thời bảo đảm được tính mạng, kì thực ấn tín kia là thứ yếu, thậm chí cái quan trọng nhất chính là lệnh tiễn kim bài của Càn Long.

Kim bài này là do Thuận Trị hoàng đế truyền lại, trước khi Khang Hy băng hà đã giao lại nó cho đề đốc cửu môn Long Khả Đa,để đảm bảo Ung Chính có thể thuận lợi đăng cơ. Bao nhiêu năm nay Càn Long coi kim bài này như ngọc quý, có thể coi là tượng trưng cho triều đình nhà Thanh, bất kì người nào trong Đại Thanh thấy kim bài đều phải quỳ xuống, một số quan viên cấp thấp nhìn thấy còn phải hành lễ lớn. Nếu kim bài này rơi vào tay Bạch liên giáo thì triều đình nhà Thanh đúng là chịu sự ô nhục lớn. Nếu Càn Long không hỏi tội, thì Lưu Dung cũng phải chuẩn bị tâm lý chết tạ tội, hai hôm nay, điều khiến Lưu Dung âu sầu cũng chính là việc này.

Nay thấy kim bài đã quay về như kì tích, lại còn được đích thân người mà mình đến Nam Kinh chuyến này muốn dìm vào chỗ chết tận tay đưa đến.

Lưu Dung nhận kim bài, quay lưng lại, không ai đoán được rằng, hai dòng lệ theo gò má xương xương lăn xuống.

“Lưu đại nhân, kim bài quan trọng như thế, không chỉ với ngài, mà liên quan đến thể diện triều đình, cho nên ta đích thân mang đến, đối với ấn tín quan phòng khâm sai, còn có mật chỉ của Hoàng thượng, ta đíc thân kiểm tra rồi, Lưu Toàn đi lấy toàn bộ đồ đạc của Lưu đại nhân về đây” Hòa Thân ra lệnh.

Lưu Toàn đứng ngoài cửa đáp một tiếng không lâu sau, lienf cấm lấy một chiếc túi đến trước mặt Lưu Dung, trước tiên khom mình hành lễ, rồi sau đó kính cẩn đưa qua.

Lưu Dung vô cùng căng thẳng, đó không đơn thuần chỉ là sự kích động tâm lý mà hơn nữa ông không dám tin những gì xảy ra trước mắt. Ông hoang mang mở chiếc túi ra, nhìn kĩ, thì thấy đồ đạc bên trong không thiếu thứ gì, thậm chí là mật chỉ của Càn Long cũng còn nguyên vẹn, vẫn được đóng kín như ban đầu chúng tỏ Hòa Thân không hề xem qua.

Sự hổ thẹn dâng đầy trong lòng, nếu nói lòng trung thành với Càn Long và triều Thanh thì Lưu Dung dám so sánh với tất cả người trong triều, nhưng nói đến quang minh lỗi lạc thì ong còn kém xa Hòa Thân, lại nghĩ đến thánh chỉ vô tình của Càn Long lúc mình gặp nạn, trong lòng vô cùng cảm khái.

Lúc trên núi Tấn Nhĩ Hòa Thân đã có chủ ý triển khai chiến thuật công tâm với Lưu Dung, cho nên lúc Doãn Kế Thiện soạn tấu dâng lên Càn Long, hắn cũng có phần, nay thấy sắc mặt Lưu Dung như thế liền biết cơ hội đã đến nên cười đầy quan tâm nói: “ Lưu đại nhân một lòng vì triều đình, trong mắt, trong lòng Hòa Thân này đều vô cùng khâm phục, cho nên Lưu đại nhân không cần lo lắng, lần này tấu gửi lên hoàng thượng là do Ta cùng Doãn đại nhân còn có Huệ quân môn liên danh gửi lên hoàng thượng”

“Các vị liên danh dâng tấu lên hoàng thượng” Lưu Dung ngạc nhiên hỏi.

Hòa Thân đáp: “Đúng thế, Doãn Kế Thiện và Huệ Hùng sớm đã biết khâm sai đến Nam Kinh, cho nên ta kiên trì yêu cầu họ nhận trách nhiệm nhất định. Doãn Kế Thiện Doãn đại nhân thỉnh tội lên hoàng thượng nói không nghiêm túc triệt để tiêu dệt hết bọn Bạch liên giáo trong thành Nam Kinh trước khi Lưu đại nhân đến, Huệ quân môn thỉnh tội nói quân đội tại dải Dương Châu do ông ta tiết chế, ông ta không làm tốt công tác bảo vệ dọc đường cho khâm sai, còn ta, nay la tổng lãnh tiền lương Đại Thanh ta, cũng nhận tội danh không kịp thời điều quân phí cho Doãn đại nhân và Huệ quân môn tiêu diệt Bạch liên giáo, cho nên ta cũng nhận tội, nay đợi hoàng thượng giáng tội xuống cho cả ba”

Điều này khiến Lưu Dung không ngồi nỗi nửa, bèn đứng lên nói: “ Lần này ta bị Bạch liên giáo bắt cóc, chỉ vì sự lơ là của ta, sao lại khiến cho mấy vị nhận thay ta trách nhiệm thế này, Điều này….điều này… Lưu Dung ta sau này biết tự xử lý thế nào”

Hòa Thân thương tình nói: “ Ài, Lưu đại nhân, sao lại nói thế, nếu vì chuyện này mà triều đình giáng tội, nếu Lưu đại nhân có chuyện gì, thì chúng tôi làm sao mà yên tâm? Triều Đại Thanh có mấy ai được thanh liêm chính trực, một lòng vì triều đình như ngài? nay mấy đại soái của triều đình đều đang sống chết nơi tiền phương, sở quân cơ còn lại mình Lưu đại nhân lo lắng, Kỉ đại nhân vừa chịu tội, Mẫn Trung, Vương Kiệt đều đến những năm tuổi già rồi, e rằng cũng không được bao lâu nữa. nếu Bắc Kinh lại thiếu ngài, thì không nghi ngờ gì nữa, đại Thanh ta đúng là chịu tổn thất nặng nề, cho nên, cho dù Hòa Thân ta có chuyện gì, cũng phải bảo vệ Lưu đại nhân”

Lưu Dung cho dù là mặt sắt vô tư, là quan thanh liêm thì cũng là người biết cảm ân đồ báo, những chuyện bao năm nay xẩy ra nay hiển hiện trước mặt, nhìn thấy Hòa Thân dốc bầu gan ruột ra với mình, mắt đỏ, tim nóng, mũi cay, không kìm được lệ tuôn rơi...

Hòa Thân Tân Truyện

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 124
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...