Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hòa Thân Tân Truyện

Chương 125

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trung Quốc tự cổ có truyền thống tốt đẹp “giậu đổ bìm leo” người thường đã thế thì đối với đại thần quân cơ như Lưu Dung lại càng thế. Khi bản tấu thỉnh tội của ông vừa đến Bắc Kinh, còn chưa đợi Càn Long bày tỏ thái độ, văn võ đại thần triều đình thậm chí là những quan viên bình thường hàng ngày bị Lưu Dung lật đổ, bắt đầu không thể kiên nhẫn chần chừ được nữa đều tập trung công kích ông. Ngay lập tức, các bản tấu buộc tội Lưu Dung tới tấp gửi đến Hoàng cung đại nội. Có người nói Lưu Dung làm nhục thánh mệnh, mất mặt triều đình nhất định phải còng về Kinh giao cho bộ hình nghị tội, có người nói, Lưu Dung không thể bảo đảm được danh tiết trung nghĩa của mình, lúc nguy nan không lấy cái chết báo trung với triều đình, nhất định phải trị tội thật nặng, lại có kẻ nói, không cần còng về Kinh trị tội, dứt khoát bắt ông ta tự vẫn tại Nam kinh để tạ tội.

Sau khi nghe được tin tức từ triều đình truyền đến, Hòa Thân trong lòng thật sự có chút kêu oan thay cho Lưu Dung. Bọn cẩu quan nô tài lòng lang dạ sói, ai nấy chỉ biết giậu đổ bìm leo, không chút gì gọi là đặt mình vào vị trí của Lưu Dung để suy nghĩ, đúng là một bọn sống không biết liêm sỉ, nếu bọn Bạch liên giáo bắt được các ngươi, đừng nói các ngươi tang quyền nhục quốc, làm nhục thánh mệnh, biến tiết đầu thành e rằng không tránh khỏi.

Năm ngày sau theo thánh ý Càn Long số bản tấu kia được sở quân cơ chuyển đến Nam Kinh, trên có ngự phê của Càn Long: “ Phát đến Nam Kinh, cho Lưu Dung xem ” ý rằng “ Lưu Dung ngươi hãy từ từ mà xem đi” nhưng điều khiến người ta thấy kì quái chính là Càn Long trị tội Lưu Dung thế nào thì không thấy một chữ. Như thế Lưu Dung tạm thời không sao, trở nên an nhàn, mỗi ngày ôm mấy bản tấu lạnh lùng đó mà nghiền ngẫm.

Số bản tấu kia phân làm ba loại, Lưu Dung xem bản tấu của Vương Công đại thần và các ngôn quan ngự sử ở Kinh thành trước, bọn người này có người cùng đơn vị với Lưu Dung, có người là đồng liêu và thuộc cấp, đều được cho là quan lớn ở Kinh, cho nên những bản tấu này tương đối khách khí, nhưng yêu cầu hoàng thượng áp tải Lưu Dung về Kinh, giao cho bộ hình xử lý. Loại thứ hai là tuần phủ ngoại tỉnh, đây đều là phong cương đại lai của triều đình, là quan hệ cấp dưới với ông, là quan hệ lãnh đạo và bị lãnh đạo, bình thường cơ bản không giao lưu gì, cho nên ngôn từ khó tránh được tính công kính, ai nấy đều nói nên giết, xem thì không thấy như đang nghị luận đại thần quân cơ triều đình, mà giống như bình luận vơi sloaj tham quan họa nước ương dân, thậm chí bản tấu tri phủ Đức Châu Lưu Khang còn để lại cho ông ấn tượng vô cùng sâu đậm, Lưu Khang trước hết nêu ra bản cáo trạng tội danh ông phạm lần này, sau đó bắt đầu miêu tả chi tiết sau khi ông bị bắt cóc thì bách tính Sơn Đông đã bôn tẩu tương cáo như thế nào, hơn nữa có tin nói sau khi quan phủ đi dán cáo thị,ở mấy phủ huyện còn tổ chức chúc mừng, Lưu Khang còn gửi đến Bắc Kinh bản tấu vạn dân xin triều đình trị tội Lưu Dung.

Loại sau cùng là bản tấu buộc tội của các quan viên tam tứ phẩm, bọn người này so với hai loại trên thì trình độ phải thấp hơn một bậc, nhưng lời nói cũng không kém phần sắc nhọn

Mặc dù Hòa Thân sắp xếp cho Lưu Dung ở căn phòng trong Thiêm Viên thuộc dạng “ siêu cao cấp” nhưng hoàn cảnh thanh nhàn thoải mái như thế khiến Lưu Dung ớn xương sống toàn thân ớn lanh, vốn một lòng vì triều đình, nay bị quan viên thiên hạ chửi cho thành ra thế này, hùng tâm tráng chí ban đầu của Lưu Dung sớm đã biến thành con số không, xem mấy bản tấu sau cùng khiến ông thấy mình giống như tên phạm tội trời không dung đát không tha. Trong căn phòng ấm áp, cảm giác của Lưu Dung còn lạnh lẽo hơn gió lạnh đang thổi ngoài bờ tường.

Hòa Thân khi thấy Lưu Dung cứ xem tấu như thế, sau cùng nôn ra cả máu tươi, không đành lòng, ngày thứ ba liền muốn đến để đả thông Lưu Dung, dù nói gì đây cũng là nhân vật tiếng tăm đi vào lịch sử.

Lưu Dung nhìn Hòa Thân toát lên vẻ anh tuấn khoáng đạt, toàn thân đầy thế anh hùng, trong lòng bỗng thấy vô cùng hổ thẹn. Sự tự phụ ngút trời ban đầu nay biến tăm biến tích, cảm giác uất ức, nhục nhã nhất thời đều dâng đầy trong lòng, nhìn thấy Hòa Thân khuôn mặt đầy khí thế ngồi xuống bên cạnh, nhưng khuôn mặt lại không có chút gì đắc ý và cười nhạo, còn rất kính cẩn, khiêm tốn với ông, gặp mặt thì khách khí rót trà nóng, trong lòng ông đúng là cảm khái vô cùng, nên miễn cường cười: “Hòa đại nhân, nay ta đã trở thành đối tượng công kích của thiên hạ, tất cả quan viên trong thiên hạ đều muốn mau chóng giết ông, con người như ta khiến cho người trong thiên hạ hận đến cắn răng, còn Hòa đại nhân lại khách khí như thế, Lưu Dung quả thực vô cùng hổ thẹn”

Hòa Thân đương nhiên hiểu trong quan trường Mãn Thanh đầy rẫy bọn tham quan, một viên quan được Càn Long trọng dụng như Lưu Dung đương nhiên là rơi vào cảnh ngộ thế này, nhưng Hòa Thân sao lại nhận thức như bọn quan cỏ mọc chân tường kia được, nên giải quyết chuyện này như thế nào hắn sớm đã có chủ ý, thấy Hòa Thân nói thê lương đến thế, nên cười ha ha, đẩy chén trà đến trước mặt Lưu Dung, nói: “Lưu đại nhân sao lại nghĩ thế? Những hành vi bẩn thỉu, nói năng hồ đồ đó lòng dạ Lưu đại nhân ngay thẳng, sao lại để tâm đến bọn họ làm gì? Nếu thật sự tính toán với bọn người nhỏ nhen đó, sau này sao có thể có ngày yên bình chứ”

Lưu Dung hiện nay dường như đã đến biên giới hủy diệt, vừa cô đơn vừa cô độc, dường như đã rơi vào cái giếng của sự tuyệt vọng, nay thấy thái độ của Hòa Thân lại hoàn toàn tương phản với bọn quan viên kia, còn đối xử với ông như bình thường, thậm chí trong lời nói còn lộ ra sự quan tâm, hữu hao hơn cả bình thường.

“Lời nói của Hòa đại nhân thật khiến Lưu Dung vô cùng hổ thẹn. Nay trong thiên hạ đâu đâu cũng là tiếng thét giết, điều đó chứng tỏ tiếng xấu của Lưu Dung đã vang khắp thiên hạ” Nói đến đây Lưu Dung cúi đầu uống trà sau đó thở dài, ngẩng mắt lên nhìn Hòa Thân vẫn gương mặt bình tĩnh kia, nói tiếp: “ Hòa đại nhân khách khí hiếm có với ta như vậy, xem ra mấy năm qua, sự hiểu lầm của ta với Hòa đại nhân quả thực là quá nhiều rồi”

Hòa Thân thấy Lưu Dung cứ âu sầu như thế, trong lòng cũng không biết nên cảm thấy như thế nào, tuy nhiên Lưu Dung là quan thanh liêm mà hắn một mực khâm phục, ngày nay lại rơi vào hoàn cảnh như thế, hắn đương nhiên không thể khoanh tay đứngnhìn. Những ân oán ngày qua hắn gác qua một bên, cho nên đến bên đống tấu chương buộc tội kia xem qua một lượt, sau đó ngồi lại xuống ghế, rót thêm trà cho Lưu Dung, cười: “ Bọn quan viên này nói năng thật không chịu nổi, ta thấy hoàng thượng không chắc sẽ có cùng suy nghĩ như họ”

“Sao?” Lưu Dung đột nhiên sững ra, kì thực đây cũng là lời nói thật, mặc dù cũng có vị hoàng đế vì áp lực dư luận mà đưa ra kết luận ngả theo dư luận nhưng tình huống đó rất ít khi xảy ra, tuyệt đại đa số quân quốc đại sự đều do một mình hoàng đế quyết định, khi nghe Hòa Thân nói tương phản với những người kia, đột nhiên thấy nóng ruột, bèn hỏi: “ Hòa đại nhân có cao kiến gì? Hoàng thượng chuyển số tấu chương này đến Nam Kinh, không biết là để làm gì?”

Hòa Thân cười đáp “ cao kiến thì không dám” “Lưu đại nhân chỉ xem những bản tấu buộc tội ngài, còn cách nghĩ của các vị Vương gia, Aka, các đại thần quân cơ trong sở quân cơ, thì lại không biết. Theo ta thấy, Thập ngũ gia và A Quế ở Miến Điện xa xôi, Triệu Huệ và Hải Lan Sát, còn có hai vị trung đường Vương Kiệt, Vu Mẫn Trung, thậm chí Phúc Khang An đnag bị bệnh và Kỉ Hiểu Lam bị điều vào quân biên cương, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ Lưu đại nhân trước mặt Hoàng thượng. Bọn Vương công đại thần ở Kinh đều muốn hoàng thượng trị tội ngài, kì thực dụng ý thực sự của bọn họ là vì muốn hoàng thượng khai ân. Ngài thử nghĩ xem, nếu xảy ra chuyện lớn như thế, thì bọn quan viên ở Bắc Kinh còn dãm đồng thanh nói giúp cho Lưu đại nhân, thì hoàng thượng phải nghĩ thế nào”

Lưu Dung thấy Hòa Thân nói rất có lý, tàm nhìn cũng khoáng đạt, nghĩ kĩ đúng là huyền cơ, nên trong lòng dường như mở ra hai cánh cửa sổ, Đôi mắt cũng khôi phục lại thần thái vốn có, hỏi: “ Mặc dù thế, nhưng đề nghị của tuần phủ các tỉnh và Châu phủ các nơi, hoàng thượng không thể không xem xét”

Hòa Thân một mặt vừa nhớ lại những bản tấu vừa xem, một mặt thầm chỉnh lý lại những “tầm nhìn sâu sắc” mà mấy ngày qua hắn ngẫm ra rồi nói: “ một khi đã thế, thì Hòa thân đã nói quàng trước mặt Lưu đại nhân rồi, không biết Lưu đại nhân có chú ý đến, trong bản tấu của bọn tuần phủ các tỉnh, thuộc hai tỉnh Sơn Đông và Hà Nam là nhiều nhất không, hình như chiếm hơn nửa?”

Nhắc đến những điều này, Lưu Dung thật không chú ý đến, vì khi xem những bản tấu lạnh lùng như thế, đầu muốn nổ ra, sự ấm ức cũng dâng đầy, còn tâm trí đâu mà xem là quan viên tỉnh nào, nay Hòa Thân chỉ nhìn qua đã phát hiện ra vấn đề, trong lòng vô cùng khâm phục nghĩ: “ Vốn dĩ cho rằng Hòa Thân cũng chỉ hơn người thường ở mánh khóe, không ngờ con người này đúng có những chỗ hơn người. người ta thường nói “ Khó khăn gặp quý nhân” không lẽ Hòa Thân trước mặt lại chính là quý nhân của mình?” Nghĩ đến đây, đôi mắt vô hồn đã bắt đầu có thần sắc, cười gượng nói: “ Xin Hòa đại nhân chỉ giáo, Lưu Dung xin rửa tai lắng nghe”

Hòa Thân Tân Truyện

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 125
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...