Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 97

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nhưng dù không nỡ, chuyện nào đến sẽ đến. Vào hoàng hôn trước ngày rời đi, Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ sóng vai ngồi trên nóc nhà, hóng gió xem mặt trời lặn.

Thật đặc biệt ân ái!

“Chíp!”. Cục Bông nhảy nhót bên cạnh hai người, rất ngốc nghếch, phấn khích và MOE!

“Lạnh không?”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn.

“Không”. Thẩm Thiên Lăng tựa vào ngực Tần Thiếu Vũ, ánh chiều tà rơi trong đáy mắt.

Tần Thiếu Vũ thấy tim mình xao động, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mềm mại.

“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng ngồi xổm một bên, nhìn cực kì vui sướng!

Sau khi hôn, Tần Thiếu Vũ bóp bóp khuôn mặt hắn. “Nửa đêm phải rời đi, vào nghỉ ngơi sớm một chút được không?”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, được Tần Thiếu Vũ ôm về phòng.

Cục Bông lắc lư vào theo, nằm sấp trong ổ mà ngáp.

Gió mát nhẹ lan, hết thảy đều yên tĩnh và tốt đẹp.

Nửa đêm, đèn lồng trong sân chập chờn, hai con phượng hoàng lớn đáp xuống.

Thẩm Thiên Lăng lau từng món đồ trong phòng, nhìn quanh lần cuối.

“Ngốc nghếch”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn từ phía sau. “Ta nhất định sẽ mang ngươi về lần nữa, không được khóc”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, vùi mặt vào ngực hắn.

Trên cổ tiểu phượng hoàng được Thẩm Thiên Lăng thắt một cái nơ bướm màu đỏ, đang tự thấy đẹp mà chạy tới chạy lui, đồng thời dùng ánh mắt cực kì khoe khoang và khinh thường nhìn các ca ca!

Kết quả bị phượng hoàng lớn đá vào trong đống than.

“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng rơi lệ đầy mặt, đen đúa chạy đi tìm Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm Thiên Lăng vốn đang buồn bã, sau khi thấy thì bật cười. “Ngươi lại nghịch ngợm nữa rồi”

Cục Bông tan nát cõi lòng, ca ca thật đáng ghét!

“Tắm cho con trai ngươi đi”. Thẩm Thiên Lăng đẩy Tần Thiếu Vũ. “Ta đi nấu đồ ăn cho phượng hoàng lớn”

Tần cung chủ gật đầu, ném Cục Bông vào chậu.

“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng chỉ vào cái đầu ướt nhẹp mà kháng nghị - bị sặc rồi!

Tần Thiếu Vũ qua loa nhúng nó xuống nước vài cái, sau đó đặt lên cây trúc. “Ngồi xổm chờ khô!”

Cục Bông nhìn đôi cánh vẫn còn dơ của mình, kiên định nhảy vào trong nước – vẫn chưa tắm sạch mà!

Tần Thiếu Vũ: …

“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng dứt khoát xoè cánh ra, còn muốn tắm!

Tần Thiếu Vũ búng vào đầu nó một cái.

Cục Bông choáng váng một chút, sau đó phẫn nộ nhảy ra khỏi chậu gỗ, chạy như bay xuống bếp mà méc!

“Đừng!”. Tần cung chủ xách cổ nó về, thoả hiệp tắm rửa cho nó.

Lại còn học được cách mách lẻo!

Thật vất vả tắm xong, Tần Thiếu Vũ dùng nội lực giúp nó sấy lông, vừa chuẩn bị vào bếp tìm Thẩm Thiên Lăng thì Cục Bông đã ngậm một sợi dây đỏ tới – cột lên đi!

Tần Thiếu Vũ: …

“Chíp!”. Cục Bông cố gắng rướn cổ lên.

“Có còn là nam nhân hay không!”. Tần cung chủ khinh bỉ con mình một chút.

Thế nhưng tiểu phượng hoàng rất kiên trì, nằm sấp trên chân hắn mà ngẩng đầu, không chịu leo xuống dưới!

Tần Thiếu Vũ không thể làm gì khác hơn ngoài đặt nó lên bàn, dùng vải đỏ lộn xộn thắt một cái nơ.

Tuy có sự khác biệt nhất định với cái nơ con bướm đầy khí phách, nhưng dẫu sao cũng rất oai phong! Tiểu phượng hoàng kéo kéo sợi dây đỏ thật dài, vui mừng muốn xuống bếp khoe một chút, kết quả móng vuốt đạp phải dây, tự siết chặt cổ mình, bẹp một phát lăn xuống đất.

“Ôi chao”. Thẩm Thiên Lăng bưng tô ra, sau khi nhìn thấy thì sợ hết hồn, vội ôm nó lên lấy dao cắt sợi dây đi.

Chân Cục Bông nhũn ra, rõ ràng vừa bị nghẹt thở một chút.

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt tức giận nhìn Tần Thiếu Vũ.

Tần cung chủ vô tội nói. “Là nó tự té!”

“Im miệng!”. Thẩm tiểu thụ rất dữ dằn.

Tần Thiếu Vũ: …

“Chíp”. Tiểu phượng hoàng ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay hắn, con mắt hạt đậu cực kì MOE!

Vì vậy Thẩm Thiên Lăng ôm nó xuống bếp, định nấu một ít thịt bò cho nó.

Tần Thiếu Vũ ở phía sau thở dài, ta thế mà cũng có ngày rơi vào tình huống giành người yêu với một con chim!

Bởi vì ngại quấy rầy mọi người tới đưa tiễn, sau khi phượng hoàng ăn xong thì Tần Thiếu Vũ liền ôm Thẩm Thiên Lăng nhảy lên lưng môt con phượng hoàng lớn.

“Sợ không?”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn hỏi.

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, nắm chặt tay Tần Thiếu Vũ.

Cục Bông ló đầu ra khỏi ngực Tần cung chủ, trong mắt đầy tò mò và phấn khích!

Phượng hoàng màu vàng kêu vang một tiếng, xoè đôi cánh lớn bay lên trời, hướng về ánh sáng trên cao.

Thôn xóm ngày càng nhỏ dần, Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, vùi đầu trong ngực Tần Thiếu Vũ.

Vách núi xoẹt xoẹt qua hai bên, một con phượng hoàng khác bay ở phía trước, thay hai người chắn gió lạnh thấu xương.

Sau một lát, phượng hoàng lớn đáp ở đỉnh núi, nhẹ nhàng lắc lắc dưới thân.

Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống.

“Đến rồi ư?”. Thẩm Thiên Lăng mở mắt.

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ chỉ vào ngọn núi cách đó không xa. “Nơi đó là chỗ lần trước chúng ta rơi xuống”

Phượng hoàng lớn lắc lắc cái cổ, thong thả tới bên cạnh Thẩm Thiên Lăng.

“Cảm ơn”. Thẩm tiểu thụ gãi gãi cổ nó.

Phượng hoàng màu vàng cọ cọ vào tay Thẩm Thiên Lăng, sau đó xoay người bay xuống vách núi.

“Chíp!”. Cục Bông bò ra khỏi ngực Tần Thiếu Vũ.

“Không biết chừng nào nó mới lớn nữa”. Thẩm Thiên Lăng dùng ngón trỏ đâm đâm vào đầu nó.

Cục Bông lười biếng ngáp một cái, nhìn cực kì ngu xuẩn.

Tần Thiếu Vũ nói. “Ta nghĩ nó vẫn cứ như vậy”

Thẩm Thiên Lăng: …

Đừng nguyền rủa con trai ngươi chứ!

“Đi thôi, kéo dài nữa trời sẽ sáng mất”. Tần Thiếu Vũ sửa lại y phục cho hắn. “Chúng ta tới quán trọ trước”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng hắn.

Tần Thiếu Vũ dưới chân như mọc cánh mà lao xuống núi.

Trong thành rất yên tĩnh, ngay cả phu canh cũng không có, chỉ có ánh đèn loé ra nhưng cũng rất nhanh vụt tắt.

Tần Thiếu Vũ đứng trên tường thành, chân mày hơi nhíu lại/

“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi nhỏ.

“Truy Ảnh cung đã không còn trong thành rồi”. Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Thật sao?”

“Nếu còn thì trên nóc quán trọ không thể không có ký hiệu”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nơi phát ra ánh nước bàng bạc đằng trước chính là Thiên Ổ Thuỷ trại, nếu không xảy ra chuyện lớn thì không có khả năng tối đen cả một vùng như vậy”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Không vào thành”. Tần Thiếu Vũ nói. “Men theo con đường mòn ra khỏi thành, xem có thể tìm được kí hiệu không”

“Ngươi không vào xem ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Ta không thể để ngươi gặp nguy hiểm nữa”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Đi thôi”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn nhảy xuống tường thành. “Nếu ta đoán không lầm, Ma giáo đã chiếm được mười hai Liên Hoàn Ổ, vào trong cũng vô ích”

“Vậy đại ca bọn họ có thể nguy hiểm hay không?”. Thẩm Thiên Lăng lo lắng.

“Thiên Phong võ công cao cường, sẽ không sao đâu”. Tần Thiếu Vũ kéo tay hắn về phía trước. “Đừng lo”

Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài.

Tiểu phượng hoàng ngồi xổm trên vai Tần cung chủ, tò mò nhìn hết chỗ này tới chỗ kia.

Hai người đi qua một rừng cây, trời đã hừng sáng. Cục Bông buồn ngủ không chịu nổi, vì vậy rúc vào ngực Tần Thiếu Vũ mà ngủ.

“Mệt không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.

“Ta cõng ngươi”. Tần Thiếu Vũ ngồi xổm trước người hắn.

Thẩm Thiên Lăng kéo Tần Thiếu Vũ dậy. “Ta tự đi được”

“Sớm biết vậy thì cứ để ngươi ở bên cạnh sư phụ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đợi giải quyết xong mọi chuyện rồi đón ngươi về”

Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. “Ta muốn ở bên cạnh ngươi”

Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên trán hắn. “Bây giờ còn sợ độ cao không?”

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Có ngươi thì sẽ không sợ”

Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng, ôm hắn nhảy lên cây.

Mấy con chim đều giật mình, phạch phạch bay đi xung quanh.

“Muốn làm gì?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Thử xem có thể tìm được người không”. Tần Thiếu Vũ lấy đạn tín hiệu trong ngực ra, sau khi châm lửa thì ném lên trời.

“Sao ngươi lại có thứ này?”. Thẩm Thiên Lăng hơi giật mình.

“Dùng để liên lạc với Truy Ảnh cung, vẫn luôn mang theo bên người”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chỉ có người trong nhà mới biết”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, im lặng ngồi chờ trên cây với hắn.

Ánh mặt trời chậm rãi lên cao, sau khi Cục Bông tỉnh ngủ thì lười biếng bò ra ngoài, đứng trên cây mổ trái cây ăn.

“Ê!”. Thẩm Thiên Lăng xách nó lên mà giáo dục. “Biết là cái gì không mà ăn?”. Lỡ có độc thì làm sao bây giờ!

“Hồi xưa ngươi cũng ăn bất cứ thứ gì người ta cho”. Tần Thiếu Vũ chế nhạo.

Thẩm Thiên Lăng: …

Đừng nói ta ngu xuẩn vậy chứ!

“Phượng hoàng là Thần điểu, bách độc bất xâm”. Tần Thiếu Vũ nói. “Để nó ăn đi, đỡ phải đói bụng lại líu ríu”

Thẩm Thiên Lăng: …

Tốt xấu gì cũng là con trai ngươi, nghe chẳng có chút tình cảm nào!

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng phượng hoàng mổ trái cây.

“Có thể nào không tìm được không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Theo lý mà nói, Hoa Đường và tiểu Ngũ sẽ không đi quá xa”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù đi xa cũng sẽ để lại kí hiệu ven đường cho ta.

“…”.Thẩm Thiên Lăng nuốt những lời muốn nói xuống.

“Muốn nói gì?”. Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn.

Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ nói. “Nhưng ngươi đã rơi xuống vách đá”

Bất cứ ai cũng sẽ không nghĩ tới khả năng ngươi còn sống, còn lưu lại kí hiệu để làm gì?

Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười.

“Ngươi cười cái gì?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Nếu không thấy tận mắt ta rơi xuống vách núi thì dù Phượng Cửu Dạ có ba hoa đến đâu, người của Truy Ảnh cung cũng không tin”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Thật sao?”. Thẩm Thiên Lăng tỏ ra hoài nghi.

“Đương nhiên là thật”. Tần Thiếu Vũ ngẩng cằm. “Xem kìa, tới rồi”

Thẩm Thiên Lăng vô cùng kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy xa xa có người cưỡi ngựa đến.

Tần Thiếu Vũ ôm eo hắn, nhảy xuống cây.

“Cung chủ, Thẩm công tử”. Hoa Đường tung người xuống ngựa, đáy mắt đầy vui mừng.

“Tả hộ pháp!”. Thẩm tiểu thụ rất muốn ôm nàng một chút, nhưng vẫn nhịn xuống!

“Chíp!”. Cục Bông đứng không vững, ngã từ trên cây xuống.

Hoa Đường vươn tay đón được.

Cục Bông dùng đôi mắt tròn vo nhìn nàng, sau đó nghiêng đầu “chíp” một chút!

“…”. Hoa Đường rõ ràng cũng thắc mắc giống nó.

“Phượng hoàng”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Phượng hoàng?”. Hoa Đường vô cùng giật mình, lại nhìn Cục Bông trong lòng bàn tay.

Tiểu phượng hoàng sung sướng xoè cánh, cực kì ngắn!

Tả hộ pháp: …

“Trong thành rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Nghe hắn hỏi, Hoa Đường thở dài. “Hôm ấy sau khi cung chủ và Thẩm công tử rời khỏi Thiên Ổ Thuỷ trại, có rất nhiều chim báo tang tới tập kích. Mọi người bị tách ra, may mà Thẩm đại thiếu gia mang Diệp cốc chủ mở đường máu, mọi người mới thoát được.

“Đại ca của ta sao rồi?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sốt ruột.

“Thẩm đại thiếu gia không sao, nhưng Diệp cốc chủ bị thương”. Hoa Đường nói. “Hiện tại mọi người bị tách ra ở nhiều nơi khác nhau, ta ở lại gần đây chờ cung chủ về”

Quả nhiên là vậy…

Thẩm Thiên Lăng thở dài.

Ma giáo thật xấu xa!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 97
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...