Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 159

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lúc ám vệ mang tên lính đào ngũ quay về thì Tần Thiếu Vũ đang cò kè mặc cả với Thẩm Thiên Lăng về chuyện “sờ bụng mỡ ba lần hay năm lần”. Chuyện này rất xứng đáng được nghiêm túc tham khảo một phen.

Cho nên có thể hiểu được lúc hắn bị cắt ngang thì tâm trạng khó chịu biết bao nhiêu.

Thẩm Thiên Lăng lại thở phào một hơi, nhân cơ hội ra ngoài tìm con trai. Ở một mình trong phòng với lưu manh quả thật nguy hiểm.

Ám vệ nhìn dấu hôn trên cổ Thẩm Thiên Lăng, tâm trạng rất phức tạp.

Lúc trước còn tưởng cung chủ và phu nhân đang uống trà nói chuyện phiếm, hiện tại xem ra quá ngây thơ rồi, cơ bản là không có khả năng!

Không biết lần này có bị cung chủ chẻ ra không.

Cực kì thấp thỏm.

“Chíp”. Cục Bông lười biếng ngáp trong lòng Vân Tuyệt Ca.

“Có chuyện gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Sao trở về nhanh thế?”

“Không có chuyện gì lớn”. Ám vệ cực kì nhanh trí. “Gặp mấy tên trộm thôi”

“Giao cho Tiêu đại nhân thẩm vấn là được rồi”. Thẩm Thiên Lăng căn dặn. “Truy Ảnh cung không nên nhúng tay”. Để bớt đi mấy chuyện kì quái! Các ngươi vừa nhìn đã thấy không đáng tin.

Ám vệ gật đầu. “Công tử nói đúng, chúng ta nhất định không nhúng tay!”. Cực kì a dua.

Tần Thiếu Vũ đứng ở cửa, đưa tay vuốt cằm.

Ám vệ lập tức nhanh trí nói. “Thẩm công tử, Diệp cốc chủ có chuyện muốn nói với ngươi!”

Diệp Cẩn: …

Lần sau muốn diễn kịch nhớ báo trước một tiếng!

“Phải không?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò hỏi Diệp Cẩn.

Ám vệ đồng loạt dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Diệp cốc chủ.

Diệp Cẩn không thể làm gì khác ngoài phối hợp nói. “Hay chúng ta đi thư phòng rồi nói?”

Còn có bí mật gì ư? Thẩm tiểu thụ lập tức hứng thú, cực kì nhiều chuyện.

Nhìn theo hai người ra khỏi tiểu viện, ám vệ cảm thán hàng ngàn lần, phu nhân thật ngây thơ rực rỡ khiến người ta yêu thương!

“Chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Ám vệ kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu.

“Đến địa lao xem thử”. Tần Thiếu Vũ ra khỏi sân.

Địa lao canh gác nghiêm ngặt, Tiêu Tiệp nghe tin nên cũng tới, người bị bắt mặt xám như tro ngồi trong tù, không mở miệng nói gì.

“Cung chủ”. Ám vệ nói. “Đây là người lần trước đã giả mạo ngươi”

Tần Thiếu Vũ cau mày nhìn một chút, sau đó nói. “Là hắn ư?”

Ám vệ gật đầu. “Đúng vậy”

Tần Thiếu Vũ mặt không chút thay đổi mà nói. “Lóc thịt đi”

“Ôi chao không được!”. Tiêu Tiệp cuống quít ngăn cản. “Cung chủ không thể tuỳ tiện lóc thịt phạm nhân, đây chính là phạm pháp”

“Không thể lóc thịt thì thôi”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Chôn sống cũng được”

“Chôn cũng không được!”. Tiêu Tiệp gấp gáp giậm chân. “Dù phạm tội lớn nhưng cũng phải để hạ quan thẩm vấn trước”

“Vậy ngươi thẩm vấn đi”. Tần Thiếu Vũ rất dễ nói chuyện. “Thẩm vấn ngay lập tức, thẩm vấn xong ta sẽ thiêu hắn”

Tiêu Tiệp nghẹn họng, ánh mắt hơi tuyệt vọng.

“Ngươi muốn biết cái gì?”. Người nọ nhìn Tần Thiếu Vũ, giọng hơi khàn khàn.

Tần Thiếu Vũ nói. “Tên của ngươi”

Người kia nói. “Thiết Lão Tam”

“Tên hơi quen tai”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Quả thật là người của Lý Uy Viễn rồi, vậy thì càng có thể thiêu sống”

Tiêu Tiệp: …

“Ta có một bí mật”. Thiết Lão Tam hạ quyết tâm.

Ám vệ vừa nghe thì nở nụ cười. “Ai mà không có bí mật, nói cứ như đáng giá lắm vậy”

Thiết Lão Tam thẹn quá thành giận. “Là bí mật của Lý Uy Viễn”

Ám vệ suy đoán. “Mặc khố màu gì ư?”

Tiêu Tiệp ra sức nhịn xuống xúc động muốn quăng những người này ra ngoài!

“Ta nói ra bí mật, ngươi thả ta đi”. Thiết Lão Tam lướt qua ám vệ, trực tiếp nhìn Tần Thiếu Vũ.

“Vậy phải xem bí mật của ngươi có đáng giá hay không”. Tần Thiếu Vũ đi vào trong tù. “Nếu muốn nói thật ra Lý Uy Viễn có mưu đồ phản bội Hoàng thượng thì chuyện này ai cũng biết, không cần lấy ra làm lợi thế”

“Cái gì?”. Tiêu Tiệp nghe vậy hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt kinh hoàng. “Còn có chuyện này ư?”

Ám vệ: …

Ngươi phải phối hợp bình tĩnh chứ, có biết giả vờ lãnh diễm hay không? Chẳng cần mười lượng bạc, chúng ta sẽ cho ngươi mượn bức tranh của Ngâm môn chủ.

“Ngươi biết ư?”. Thiết Lão Tam cũng sửng sốt.

“Không chỉ có ta biết, Hoàng thượng cũng biết”. Tần Thiếu Vũ ngồi xổm trước mặt hắn. “Không coi là bí mật”

“Không sai”. Ám vệ cũng gật đầu phụ hoạ. “Còn không bằng nói xem hắn mặc khố màu gì”

“Thế mà Hoàng thượng còn cho hắn làm tướng quân ư?”. Thiết Lão Tam dường như đang tự lẩm bẩm.

“Vì Hoàng thượng chắc chắn hắn sẽ không mưu phản trên chiến trường Tây Bắc nên không muốn lãng phí”. Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Muốn dùng tin tức này đổi mạng của ngươi thì e rằng hơi trắc trở”

“Vậy ngươi phải như thế nào mới tha cho ta?”. Thiết Lão Tam cắn răng.

“Nói tất cả mọi chuyện mà ngươi biết”. Tần Thiếu Vũ kéo một cái ghế ngồi xuống. “Ngươi vì sao phải ra khỏi quân doanh, vì sao phải giả mạo ta, ai giết những người còn lại, ai đốt những thi thể kia, ngươi bỏ trốn như thế nào, lần lượt nói ra từng cái một!”

Giọng không lớn, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng. Thiết Lão Tam lấy can đảm nói. “Nói xong ngươi sẽ tha cho ta ư?”

“Không nói ngươi chỉ có một con đường chết”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nhìn hắn.

Ám vệ thầm vỗ tay, cung chủ nhà ta thật oách.

Ngoại trừ Thẩm tiểu thụ, trên đời này không ai dám chủ động đi chọc Tần Thiếu Vũ. Lúc tâm trạng hắn không tốt thì ngay cả Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn cũng cách ra xa, chứ đừng nói là binh sĩ bình thường.

Thiết Lão Tam thoả hiệp nói. “Chạy ra quân doanh thứ nhất vì không muốn chịu khổ, cũng sợ chết, thứ hai vì hôm ấy lúc bọn ta đang tuần tra thì vô tình nghe được Lý tướng quân đang nói chuyện với người khác”

“Nói gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Nghe không hiểu”. Thiết Lão Tam lắc đầu. “Lúc đó sau khi trở về ai nấy đều an ủi chính mình, nói Lý tướng quân chưa chắc sẽ phát hiện chúng ta ở bên ngoài, nhưng trong lòng vẫn không yên, sợ rằng có một ngày mất mạng, cho nên tìm một đêm gió to mà chạy trốn”

“Còn việc giả mạo ta thì sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thiết Lão Tam ngượng ngùng nói. “Lúc mới từ quân doanh chạy ra vài ngày, bọn ta vẫn trốn xung quanh, sau khi thấy không ai đuổi theo thì định tìm ít tiền về quê. Có người đề nghị giả trang thành Tần cung chủ đi cướp, sẽ mau chóng cướp được tiền mà còn có thể uy hiếp đối phương”

“Cướp được tiền chưa?”. Mặt Tần Thiếu Vũ vô cảm.

Thiết Lão Tam khổ sở lắc đầu. “Chưa, lần đầu tiên đã bị những người này bắt”

Ám vệ dùng ánh mắt đồng cảm nhìn hắn, thật xui xẻo.

“Sau đó thì chuyện gì xảy ra?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Kể từng việc một!”

“Sau khi bị bắt, bọn ta bị giam trong một căn phòng ở quán trọ”. Thiết Lão Tam nói. “Nửa đêm thì nghe có mùi thuốc mê, tổ tiên ta xuất thân từ nghề chế tạo các loại hương liệu nên ta không bị hôn mê”

“Biết là không ổn, sao không gọi người cứu mạng?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

“Lúc đó sợ hết hồn, còn tưởng các vị muốn giết chúng ta”. Thiết Lão Tam cẩn thận nhìn ám vệ, thấy bọn họ không có phản ứng nên tiếp tục nói. “Huống hồ lúc đó khói mê rất lợi hại, ta cũng không phát ra được tiếng động nào”

“Sau đó thì sao?”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục hỏi.

“Sau đó ta thấy ba bóng đen dùng kẹp gỗ giả vờ như chúng ta cắn lưỡi tự sát”. Tuy chuyện đã qua, nhưng nhớ lại đêm hôm đó, lòng bàn tay Thiết Lão Tam vẫn đổ mồ hôi. “Ta biết khó thoát khỏi cái chết, vì vậy cố hết sức cắn rách môi dưới, khiến cho cả miệng đầy máu giống như đã mất mạng. Lúc đó trong phòng chỉ có ánh trăng, bọn họ không ai chú ý đến việc ta giả chết, chỉ kiểm tra một chút rồi bỏ đi, sau đó ta ngất xỉu”

Tần Thiếu Vũ giương mắt liếc ám vệ.

“Thuộc hạ biết sai”. Ám vệ thầm kêu khổ, lúc đó xử lý thi thể lo rằng sẽ bị Thẩm Thiên Lăng phát hiện cho nên không kiểm tra tỉ mỉ. Ai ngờ bên trong vẫn còn một người sống.

“Sau khi bị bắt đến ngoại ô, ta nằm một hồi mới tỉnh, vừa định đứng dậy thì nghe được có người tới, lại vội vàng nằm xuống giả chết”. Thiết Lão Tam tiếp tục nói. “Người tới vẫn là bọn người hôm trước, bọn họ muốn thiêu xác bọn ta trong rừng, nhưng sợ cách thôn trấn quá gần sẽ bị phát hiện, vì vậy dùng xe ngựa chuyển chúng ta đến một nơi hoang dã. Nơi đó là bãi tha ma, thừa dịp bọn họ đi kiếm củi mà ta tìm một thi thể gần đó thay quần áo, sau đó trốn trên cây. Bọn họ cũng không kiểm tra tỉ mỉ, sau khi dùng đao chém thì tưới dầu hoả lên đốt”

“Có thấy rõ là ai không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thiết Lão Tam nói. “Là người của Lý tướng quân”

“Chắc chắn chứ?”. Ám vệ hỏi.

Thiết Lão Tam gật đầu. “Chắc chắn, dù bọn họ bịt mặt nhưng giọng nói vẫn nghe rõ. Một người trong số đó là phó tướng của Lý tướng quân”

“Nếu vậy Lý Uy Viễn tất nhiên sẽ biết bí mật đã bại lộ”. Tiêu Tiệp lo lắng. “Liệu hắn có làm phản sớm hơn không?”

“Cũng không nhất định”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu lo lắng bí mật bị bại lộ, lúc những người này vừa chạy khỏi doanh trại thì hắn đã ra tay, cần gì chờ thêm vài ngày”

“Vậy thì vì sao?”. Tiêu Tiệp khó hiểu.

Ánh mắt Tần Thiếu Vũ hơi lạnh lẽo. Những người này gặp hoạ chết người chỉ e rằng bởi vì rơi vào tay Truy Ảnh cung. Dù không phải vì bí mật, Lý Uy Viễn cũng lo lắng mình sẽ báo cáo lại, vì vậy dứt khoát hành động trước một bước, giết người diệt khẩu sạch sẽ.

“Trước hết ở trong tù vài ngày đi”. Tần Thiếu Vũ đứng dậy.

Thiết Lão Tam nghe vậy giận dữ. “Ngươi rõ ràng từng đáp ứng nói xong sẽ thả ta đi!”

“Nếu bây giờ ngươi đi, bị họ Lý bắt gặp thì chỉ có một con đường chết”. Ám vệ nhắc nhở hắn. “Ở trong tù có ăn có uống, lại an toàn, có gì không tốt đâu?”

Thiết Lão Tam: …

“Cung chủ đã nói là làm, đợi hắn thấy thời cơ thích hợp rồi thì sẽ thả ngươi ra”. Ám vệ nói. “Đừng lo”

Thiết Lão Tam nghe vậy do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.

Tần Thiếu Vũ xoay người ra khỏi địa lao.

Tiêu Tiệp cũng theo sau, vừa đi vừa nói. “Còn tưởng cung chủ quả thật muốn lóc thịt hắn”

Ám vệ dùng ánh mắt nhìn một kẻ ngốc mà nhìn Tiêu Tiệp. Sao có thể như vậy, cung chủ nhà ta lúc nào cũng biết nói lý lẽ.

“Chẳng biết tiếp theo cung chủ định làm gì?”. Tiêu Tiệp lại hỏi.

Tần Thiếu Vũ suy ngẫm.

“Hay là sớm về quân doanh đi?”. Tiêu Tiệp đề nghị. “Hạ quan lo lắng Hoàng thượng sẽ gặp nguy hiểm”

Tần Thiếu Vũ nhếch môi, đáy mắt có chút ý cười.

“… Cung chủ?”. Tiêu Tiệp bối rối.

Tần Thiếu Vũ bước nhanh vào sân.

Cục Bông xoè cánh ra với hắn, Thẩm Thiên Lăng cũng đứng dậy khỏi bàn.

“Cung chủ”. Tiêu Tiệp còn muốn vào theo, kết quả bị ám vệ níu cổ áo lại.

Có mắt hay không, đừng xen vào hình ảnh cảm động cả nhà đoàn tụ này chứ!

Dù chỉ nửa canh giờ ngắn ngủi nhưng đối với cung chủ và phu nhân nhà ta thì một ngày như cách ba mùa thu, dài đằng đẵng, có thể xem như lâu ngày mới gặp lại!

Chỉ nghĩ thôi đã muốn khóc.

“Diệp Cẩn nói gì với ngươi vậy?”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.

“Không nói gì cả, vào nhà là uống trà”. Thẩm Thiên Lăng phàn nàn. “Sao đó ta hỏi hắn có phải chuyện liên quan đến đại ca không, kết quả hắn cằn nhằn rồi về phòng!”. Sao lại ngạo kiều như vậy chứ, không hợp lệ với vai trò đại tẩu!

“Chắc là ngượng ngùng”. Tần Thiếu Vũ an ủi.

Thẩm Thiên Lăng thành thật nói. “Ta hoàn toàn không thấy vậy”

“Đi thay đồ thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chúng ta đi ăn gà xào ớt xanh”

“Nhưng trước kia chúng ta đã hẹn ngày mốt mới đi ăn”. Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở.

Tần Thiếu Vũ sửa sang lại áo cho hắn. “Thay đổi kế hoạch một chút, ngày mốt chúng ta khởi hành về quân doanh”. Tuy không có giao tình đặc biệt với Sở Uyên, nhưng Lý Uy Viễn đã bắt đầu thiếu kiềm chế, vẫn sớm quay về thì hơn.

“Gấp vậy?”. Thẩm Thiên Lăng bất ngờ. “Diệp đại ca mới tới có vài ngày”

“Chiến sự căng thẳng, chúng ta phải đi hỗ trợ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không nên ở nơi ngột ngạt này quá lâu”

“Cũng tốt”. Thẩm Thiên Lăng cũng không nhiều lời. “Sớm đánh giặc xong, chúng ta sẽ sớm về nhà”

“Về nhà thành thân”. Tần Thiếu Vũ nhấn mạnh.

Thẩm Thiên Lăng cười. “Ừ, về nhà thành thân”

Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang ôm kiếm ngồi trên nóc phòng Diệp Cẩn, lãnh khốc như chim ưng!

Đến lúc nào Diệp cốc chủ mới có thể dịu dàng như tiểu công tử?

Đại thiếu gia thật đáng thương.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 159
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...