Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 161

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vừa nhắc tới da trắng thịt trơn, tất cả mọi người theo phản xạ có điều kiện cùng nhìn về một người.

Thẩm Thiên Lăng >_<, đang êm đẹp sao lại đồng loạt nhìn ta chứ?

Hơn nữa đây là ánh mắt gì thế này?

“Không được”. Tần Thiếu Vũ cự tuyệt, sắc mặt hơi khó coi.

“Thật ra ta có thể giúp”. Hàn độc đã giải, Thẩm Thiên Lăng cảm giác mình không nên làm sâu gạo nữa. Với lại nếu đại ca đã ra đề nghị, nhất định là có lý do của hắn, ít nhiều gì cũng nên nghe thử.

“Ngươi có thể giúp cái gì?”. Tần Thiếu Vũ kéo tay hắn ra ngoài. “Ta mang ngươi về phòng”

“Quay về phòng gì chứ”. Thẩm Thiên Lăng ra sức né tránh hắn. “Tối thiểu cũng nghe cho hết đã”

Tần Thiếu Vũ nhìn Thẩm Thiên Phong, ánh mắt ẩn giấu tức giận.

Chắc sát khí trên người Tần Thiếu Vũ quá nặng nên những người còn lại đều thức thời không lên tiếng, trong phòng tức khắc rơi vào yên lặng đầy xấu hổ. Sở Uyên đang nghĩ cách hoà giải thì Thẩm Thiên Phong đã mở miệng nói. “Ta không nói Lăng nhi”

Nét mặt Tần Thiếu Vũ rốt cuộc giãn xuống một chút.

“Không phải ta ư?”. Thẩm Thiên Lăng bối rối. “Chẳng lẽ là Diệp đại ca?”

Diệp Cẩn sởn gai ốc nhìn Thẩm Thiên Phong, giận dữ nói. “Ngươi muốn ta đi quyến rũ nữ lưu manh kia ư?”

Hình ảnh này chỉ nghĩ thôi đã thấy ghê tởm! Cả đời sẽ bị ám ảnh!

“Đương nhiên không phải”. Thẩm Thiên Phong nói. “Sao ta nỡ để ngươi lấy thân mạo hiểm”

Trừ Thẩm Thiên Lăng và Diệp Cẩn, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, còn có thể là ai?

“Ngươi”. Thẩm Thiên Phong chỉ Tần Thiếu Vũ.

“Cái gì?”. Tiếng nói đầu tiên là của Thẩm tiểu thụ. Hắn dùng vẻ mặt sét đánh ngang tai nhìn đại ca. “Ngươi ngươi ngươi lập lại lần nữa”

Tần Thiếu Vũ vuốt cằm nén cười.

“Da trắng thịt trơn chỉ là so với nam tử Mạc Bắc thôi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nếu đổi y phục văn nhược một chút, bảo là người dạy học cũng không quá đáng”

Mọi người nạp vào đầu một chút hình ảnh, thấy cũng hơi có lý. Nếu bàn về ngoại hình, Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong tuy đều thuộc hàng top nhưng là hai dạng khác nhau. Thẩm Thiên Phong ngũ quan anh tuấn, dù vẻ mặt vô cảm nhưng quanh thân có vài phần nghiêm nghị chính trực, người như vậy đừng nói là bị thổ phỉ bắt, cho dù ngồi trong viện không nói gì sợ rằng cũng không có ai dám vào cửa. Mà Tần Thiếu Vũ thì khác, so với Thẩm Thiên Phong, ngũ quan của hắn nhu hoà hơn, làm việc cũng không có nề nếp, ngày thường đã quen bất cần đời, đừng nói là giả thành người dạy học, sợ là giả thành má mì lầu xanh cũng được.

“Ta không cho!”. Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt. Sao lại bắt nam nhân của ta dùng mỹ nam kế chứ, quả thật đáng ghét.

“Chíp!”. Cục Bông cũng ra sức hất đầu, cực kì nhanh trí.

“Ngươi sợ Thiếu Vũ bị Mỹ Na Đạt khinh bạc ư?”. Thẩm Thiên Phong xoa đầu Thẩm Thiên Lăng. “Đi thám thính tin tức mà thôi”

“Vậy cũng không được!”. Thẩm Thiên Lăng khó thấy không nói lý lẽ.

Ta không muốn hắn đi làm loại chuyện này!

Thẩm Thiên Phong nhìn Tần Thiếu Vũ – còn không mau dỗ dành?

“Võ công ta có tốt không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm Thiên Lăng không hề do dự dù chỉ một giây. “Tốt cái đầu ngươi, không được đi”

Vân Tuyệt Ca nhịn không được, suýt nữa bật cười.

Đã sớm nghe nói hai người này là trời sinh một đôi, hôm nay xem ra đúng là như thế.

Ngoại trừ Thẩm Thiên Lăng, trên đời này sợ rằng không có người thứ hai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ bật cười, kéo hắn ra ngoài. “Không nói chuyện này nữa, chúng ta đi ăn khuya”

Ăn khuya ta cũng không chịu, ăn đầy bàn thức ăn cũng không chịu! Thẩm Thiên Lăng cực kì giận dữ!

Đại ca hắn ra chủ ý quái quỷ gì thế!

Nhìn bóng lưng hai người đi xa, Sở Uyên bất đắc dĩ hỏi. “Có cần đổi người không?”

“Không cần”. Thẩm Thiên Phong lắc đầu. “Lăng nhi không phải kiểu người cố tình gây sự, Thiếu Vũ sẽ đả động hắn”

“Đây không phải là vấn đề có gây sự hay không”. Diệp Cẩn nói. “Mà là có quan tâm hay không”

“Nhưng trên đời này không có chuyện gì vẹn toàn cho cả hai bên”. Thẩm Thiên Phong nhìn Diệp Cẩn. “Thiếu Vũ sẽ có chừng mực”

“Chíp”. Cục Bông lắc lư đến mép bàn, muốn nhảy xuống tìm cha mẹ.

Vân Tuyệt Ca ôm nó vào lòng. “Đừng quậy”

Ánh mắt Cục Bông hơi tiếc nuối, tuy rằng muốn cọ cọ thứ mềm mềm kia, nhưng càng muốn ra ngoài chơi hơn.

Làm một tiểu phượng hoàng hoạt bát đáng yêu, suốt ngày bị nhốt trong phòng thì quá tàn nhẫn.

Cực kì xứng đáng tỏ ra hậm hực một phen.

Đêm Tây Bắc rất lạnh, Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng ngồi ở gần lò than. “Có lạnh hay không?”

“Không được đi”. Thẩm tiểu thụ còn đang giận.

“Sợ ta bị người khác chiếm tiện nghi ư?”. Tần Thiếu Vũ cười nhẹ.

Thẩm Thiên Lăng ôm chén trà không nói gì, rõ ràng đang tức giận.

“Chỉ đến trại địch một chuyến mà thôi, không phải chuyện gì to tát”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Nếu bị phát hiện ta sẽ chuồn ra, không tổn thất gì cả, sợ cái gì?”

“Nói dễ lắm!”. Thẩm Thiên Lăng rút tay về. “Ngươi cũng biết đó là trại địch, võ công cao thì sao, lúc đó thiên quân vạn mã đối phó một người, chẳng lẽ còn có thể chạy thoát ư?”

Nhìn khoé mắt phiếm hồng của Thẩm Thiên Lăng, trong lòng Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ, vươn tay ôm hắn vào lòng. “Đang êm đẹp sao nói khóc là khóc thế?”

“Khóc em gái ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng mạnh miệng.

“Thôi, ta mang ngươi cùng đi”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nói.

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy kinh ngạc. “Ngươi nói gì?”

“Ta mang ngươi cùng đi”. Tần Thiếu Vũ lập lại lần nữa. “Dù bị thiên quân vạn mã vây quanh, ta cũng có năng lực mang ngươi ra ngoài bình yên, tin không?”

Thẩm Thiên Lăng đầy mặt khó tin. “Ngươi muốn dẫn ta theo ư? Ta không biết võ công, còn có thể liên luỵ tới ngươi”

“Cho tới bây giờ ngươi đều không liên luỵ ta”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên trán hắn. “Chỉ cần có ngươi bên cạnh, trời sập xuống cũng không phải chuyện gì to tát”

Thẩm Thiên Lăng vẫn còn choáng.

“Ăn cái gì đó trước đi, lúc về ta sẽ nói cho ngươi biết nên làm thế nào”. Tần Thiếu Vũ gọi người nấu hai chén vằn thắn dê, ngửi có vẻ rất ngon.

“Bỏ thêm dược liệu tính nhiệt, ấm chết người”. Đầu bếp đặt chén lên bàn. “Hai vị ăn nhiều một chút, thiếu thì cứ lấy thêm”

Thẩm Thiên Lăng thật vất vả mới nghĩ ra. “Vậy chúng ta…”

“Đừng nói nữa”. Tần Thiếu Vũ đút hắn ăn vằn thắn. “Tổ tiên Tần gia dạy rằng, lúc ăn và lúc xx không được bàn công việc”

Thẩm Thiên Lăng: …

Có lời dạy tổ tiên lạ lùng như vậy ư? Lẽ ra phải là “cha hiền con hiếu, anh em như thể tay chân” chứ! Sao lại nói tới chuyện xx và ăn thế này?

Ăn xong vằn thắn dê nóng hổi, tâm trạng Thẩm Thiên Lăng rốt cuộc cũng khá lên, nắm tay Tần Thiếu Vũ trở về quân doanh. Vừa vào cửa thì có thị vệ báo rằng Hoàng thượng và Thẩm đại thiếu còn đang đợi ở thư phòng.

“Ta đưa ngươi về nghỉ ngơi trước”. Tần Thiếu Vũ nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Sau đó sẽ đến thư phòng”

“Cùng đi”. Thẩm Thiên Lăng nói.

“Không cần”. Tần Thiếu Vũ kéo áo choàng lại cho hắn. “Có một số việc một mình ta dễ nói hơn”

“Cũng được”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Chúng ta phải cùng đi trại địch”

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn, đưa lên môi hôn. “Chúng ta cùng đi”

Không khí ấm áp ngọt ngào, thị vệ đứng một bên giả bộ nhìn trời, trong lòng lo lắng.

Rốt cuộc muốn liếc mắt đưa tình đến chừng nào?

Hoàng thượng còn đang chờ ở thư phòng!

Thật sốt ruột!

Ngoại trừ Sở Uyên và Thẩm Thiên Phong, trong thư phòng còn có Vân Tuyệt Ca và Diệp Cẩn. Cục Bông đã gục xuống một đống khăn tay mà ngủ, móng vuốt run run, hình như đang nằm mơ.

“Xin lỗi, để mọi người đợi lâu”. Tần Thiếu Vũ đẩy cửa phòng, mang theo một ít gió lạnh.

Cục Bông bất mãn mở mắt, sau đó đổi sang hướng khác ngủ tiếp. Cho dù bị lạnh mà thức giấc giữa chừng cũng không quậy, cực kì dễ nuôi.

“Thế nào rồi?”. Sở Uyên hỏi.

Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Đáp ứng rồi”

“Điều kiện?”. Thẩm Thiên Phong đưa cho Tần Thiếu Vũ một chén trà nóng.

Tần Thiếu Vũ nói. “Hắn muốn đi chung”

“Cái gì?”. Mọi người trong phòng đều kinh hãi.

Thẩm Thiên Phong bắt đầu hối hận hồi nãy không cầm trà nóng đổ lên đầu Tần Thiếu Vũ.

“Ta giả làm người dạy học, Lăng nhi có thể giả làm thư đồng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dựa theo tập tính của binh lính Mạc Bắc, nếu có thể bắt hai người tuyệt đối sẽ không chừa lại một”

“Hồ đồ!”. Thẩm Thiên Phong vỗ bàn. “Chuyện quân sự không phải trò đùa, ta không đồng ý!”

“Nếu bàn về diễn kịch, Lăng nhi có thể lừa gạt hầu hết tất cả mọi người”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu bàn về võ công, dù có hàng vạn mũi tên bắn ra từ quân doanh Mạc Bắc, ta cũng có thể khiến hắn không ít đi một sợi tóc, ngươi còn gì phải lo lắng?”

“Nhưng hắn có lý do gì để đi?”. Thẩm Thiên Phong hơi bất đắc dĩ.

“Có ta ở đó, đây là lý do hắn không thể không đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Như vậy đủ chưa?”

Thẩm Thiên Phong đau đầu.

“Tần cung chủ nghĩ kĩ chưa?”. Sở Uyên cau mày. “Sự việc trọng đại, trẫm không muốn có bất kì sơ suất nào”

“Ta không làm chuyện mà mình không nắm chắc”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đặc biệt sẽ không để Lăng nhi mạo hiểm”

“Nắm chắc bao nhiêu phần?”. Sở Uyên hỏi.

“Bảy phần có thể tìm được tin tức, mười phần có thể mang Lăng nhi bình yên mà về”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù thế nào cũng không lỗ”

Sở Uyên gật đầu, hỏi Thẩm Thiên Phong. “Ngươi thấy sao?”

Thẩm Thiên Phong thầm thở dài, nhìn Tần Thiếu Vũ. “Ta không muốn hắn chịu bất cứ một vết thương nhỏ nào”

“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Dù là ở trại địch, ta cũng sẽ khiến hắn cảm thấy thoải mái”

Cực kì khí phách!

Đợi mọi người bàn việc xong, ai nấy đều trở về phòng mình thì đã là nửa đêm. Tần Thiếu Vũ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ thấy Thẩm Thiên Lăng ngồi bật dậy từ trên giường, dùng ánh mắt sáng rực nhìn hắn.

“Sao còn chưa ngủ?”. Tần Thiếu Vũ bật cười, bước tới ngồi bên giường.

“Ngủ không được”. Mắt Thẩm Thiên Lăng lấp lánh!

“Lo lắng Thiên Phong sẽ không đồng ý ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Hơi hơi. Đại ca nói sao?”. Thẩm Thiên Lăng rất muốn biết kết quả.

“Đương nhiên là đáp ứng”. Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn. “Bây giờ có thể ngủ được rồi”

“Vẫn không thể”. Thẩm Thiên Lăng mang giày. “Ta đi dạo vài vòng ngoài sân”

Tần Thiếu Vũ kéo hắn lại. “Đi vài vòng?”

“Không biết vì sao toàn thân đều nóng lên”. Thẩm Thiên Lăng kéo tay Tần Thiếu Vũ đè lên ngực mình. “Tim đập cũng nhanh”

Tần Thiếu Vũ bắt mạch cho hắn, lúc đầu còn khẽ nhíu mày, sau đó cười ra tiếng.

“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh rút tay về. “Chúc mừng phu nhân, ngươi “có” rồi”

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngươi mới có!

“Rốt cuộc là nguyên nhân gì?”. Thẩm Thiên Lăng nắm cổ áo hắn lắc lắc.

“Thân thể yếu ớt nên không chịu nổi dược liệu Tây Bắc”. Tần Thiếu Vũ để hắn ngồi lên đùi mình. “Hồi tối ngươi ăn vằn thắn dê có bỏ thêm ớt, nước lèo lại nấu bằng dược liệu có tính nhiệt, vốn để người đi đường ban đêm có thể chống lạnh. Ăn một chén lúc mệt và đói thì còn tốt hơn cả thuốc tiên”

Thẩm Thiên Lăng miệng khô lưỡi khô, đây chính là món canh thập toàn đại bổ!

“Cũng do ta sơ suất, muốn cho ngươi ăn món lạ mà quên kiểm tra”. Tần Thiếu Vũ rót một chén nước cho hắn. “Ráng nhịn một chút là được rồi”

“Ngươi đáng tin cậy chút đi!”. Thẩm Thiên Lăng uống nước xong, đặt chén lên bàn, suy ngẫm một hồi rồi lại không yên lòng. “Ngươi suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định dẫn ta đi trại địch đúng không?”. Ngay cả ăn một chén vằn thắn dê mà cũng xảy ra chuyện, khó đảm bảo lúc vào trại địch sẽ không xảy ra sơ suất gì! Dù trong phim mình đã từng diễn vai đại hiệp lấy một địch trăm, nhưng không nên diễn tình tiết này trong đời thực thì hơn!

“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ đứng dậy cởi quần áo.

“Trước hết đừng cởi”. Thẩm Thiên Lăng kéo hắn lại.

Tần Thiếu Vũ cười như có như không. “Hả?”

“Đừng làm ra vẻ mặt kì quái này chứ!”. Thẩm Thiên Lăng thẹn quá thành giận. “Ta chỉ muốn gọi ngươi ra ngoài chạy vài vòng mà thôi!”. Như vậy mới có nạn cùng chịu!

“Khó thấy ngươi có tinh thần vào buổi tối như vậy, sao lại lãng phí bằng cách chạy vài vòng?”. Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn. “Hay làm một chút chuyện hay ho hơn đi?”

“Cũng tốt”. Thẩm Thiên Lăng buông cổ áo Tần Thiếu Vũ ra. “Ngươi gọi hai người nữa đến đây, chúng ta chơi mạt chược”

Cực kì có mục tiêu!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 161
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...