Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đế Quốc Thiên Phong

Chương 8

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bóng đêm tăm tối, đám kỵ binh giáp đen ở xa xa lặng lẽ cầm vũ khí trong tay, miệng ngậm chặt, đem thân mình hoà nhập hoàn toàn vào trong bóng đêm vô tận.

Những đốm lửa giữa đoàn xe lương dần dần mất đi, vài tiếng quát tháo của đám lão binh vang lên:

- Nếu không muốn làm bia sống thì mau mau dập tắt lửa! Thật là một đám gà mờ chậm chạp!

Điểm trắng duy nhất trong đêm đen chính là Bích Không Tình, môi y mím chặt lại tạo thành một đường cong như thuyền lật, giọng y lanh lảnh như rắn:

- Chuẩn bị...tấn công!

Đám kỵ binh giáp đen bắt đầu di chuyển.

Ban ngày cuồng bạo hung mãnh bao nhiêu, ban đêm bọn chúng lại cẩn thận như hồ, giảo hoạt như lang bấy nhiêu. Bọn chúng đang thong thả di chuyển trên bình nguyên, từng bước tiến về phía đoàn xe, thong thả, ổn định, mang theo uy phong rất lớn, từng bước ép tới.

Tuy không có đuốc, nhưng nhờ ánh trăng mờ mờ có thể nhìn thấy rất nhiều bóng đen, giống như những âm hồn từ Cửu U địa ngục đi ra, mang theo sát khí kinh người cùng sự quỷ quyệt âm trầm lạnh lẽo.

Ba ngàn kỵ binh giáp đen hình thành một cơn lũ đen ngòm, toát ra khí tức tử vong nặng nề đi từng bước một tới gần đội vận lương.

Hô hấp của các binh sĩ bắt đầu tăng lên, lại dường như có cảm giác hơi nghẹt thở.

- Thích thiếu, bọn khốn kia đang làm gì vậy? Vì sao lại chậm chạp như vậy?

Một tên kỵ binh không nhịn được lên tiếng hỏi.

Ngửa đầu nhìn trời, Thích Thiên Hữu thở dài:

- Bọn chúng đang đợi thời cơ.

- Thời cơ là lúc nào? Truyện được copy tại

- Thời cơ là lúc mây che khuất ánh trăng...Lúc ấy chúng ta không còn thấy rõ bọn chúng nữa...Chúng sẽ tiến vào cự ly xung phong tốt nhất!

Vài tên kỵ binh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên trời.

Trên bầu trời, một đám mây đang nhẹ nhàng trôi, phản chiếu ánh trăng rất dịu dàng, giống như một cặp tình nhân, chậm rãi mà lãng mạn.

Bóng đêm ngày càng đậm.

Tiếng gót sắt vang lên rầm rập thành một khối mênh mông trước mắt, không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, phải trái, chỉ có tiếng tên rời khỏi dây cung nghe ong ong không dứt bên tai.

Trong màn đêm tối mịt, giọng của Mộc Huyết vẫn điềm đạm và lão luyện:

- Cung tiễn thủ, bắn theo lối bao phủ, khoảng cách một trăm năm mươi thước, bắn...! Khoảng cách một trăm thước, bắn...! Bắn bao phủ, khoảng cách năm mươi thước, bắn!

Tiếng bật dây cung vang lên như bản nhạc tử vong, từ ngoài xa trong bóng tối vọng đến tiếng gầm đau đớn và tiếng chiến mã ngã huỵch xuống đất.

Các binh sĩ bắt đầu cảm thấy may mắn có được một vị chỉ huy tài giỏi, chỉ dựa vào tiếng chân mà có thể nhận ra khoảng cách của đối phương.

Tất cả xảy ra giống như hai cao thủ so chiêu trong bóng tối, không ai nhìn thấy được đối phương, nhưng vẫn có thể đoán ra hành động tiếp theo của đối phương. Hoa máu âm thầm nở rộ trong đêm, tuy không chói mắt nhưng vẫn động lòng người, vì vậy cho nên sinh mạng cũng âm thầm lặng lẽ rời khỏi thế gian. Cho đến một lúc, một tên tướng kỵ binh hiện ra phía trên đoàn xe, bí mật mang theo cơn gió lạnh lùng lướt qua phía đoàn xe, ánh đao múa may trắng toát, cắt đứt cổ họng một tên trường mâu binh.

Máu huyết sôi trào từ Hệ thống cấm nói bậyg ngực cuồn cuộn phun ra, tạo thành một dòng suối máu, tên trường mâu binh bị chém ngay cổ, đầu gục sang một bên, miệng còn cố phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết xé toạc màn đêm...Dù sao hắn vẫn còn khá hơn nhiều tên lão binh thân trải trăm trận khác, nhiều tên lúc chết còn không kêu được một tiếng nào.

Từng tên kỵ binh xuất hiện đột ngột như vậy vô cùng âm thầm mà ác độc, bọn chúng dùng vũ khí vẽ ra vô số đường cong quỷ dị trong không trung, hung hăng đâm thẳng vào ngực đối thủ.

Từng dòng máu tươi bắt đầu vung vẩy khắp nơi, tạo nên những dòng suối máu màu đỏ khó thấy trong đêm.

Những tiếng kêu la thảm thiết bắt đầu vang lên liên tiếp, trận địa bắt đầu rối loạn, Mộc Huyết đang gặp phải tình thế vô cùng bất lợi, chỉ huy không còn linh hoạt như trước nữa...

O0o

Đánh đêm là cuộc khảo nghiệm một tiêu chuẩn quan trọng của tố chất từng binh sĩ. Dưới tình huống không phân rõ phương hướng, không phân biệt địch ta, làm sao để nhận định chính xác vị trí của chính mình, phát huy ra sức chiến đấu lớn nhất của bản thân, chuyện này là một khảo nghiệm trọng đại với các binh sĩ.

Các tân binh đã bắt đầu học được cách không bị đánh bại bởi nỗi sợ hãi, bây giờ lại phải học cách nhận định phương hướng giữa màn đêm mờ mịt.

Bích Không Tình vừa tàn nhẫn vừa độc ác, lúc hắn phát hiện ra đội vận lương có thêm ba ngàn binh sĩ, đương nhiên giật mình kinh hãi. Nhưng theo tiếng bước chân hành quân cùng với dáng dấp vẻ mặt, lập tức hắn nhận ra đây chỉ là ba ngàn tân binh vừa mới bước ra chiến trường, sức chiến đấu cũng chỉ có hạn mà thôi. Vì thế dã tâm của hắn càng tăng lên cao, muốn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời muốn trả một giá thấp nhất để đạt được thành quả lớn hơn.

Hắn lựa chọn đánh đêm, bởi vì chỉ có đánh đêm mới khiến cho lực chiến đấu của ba ngàn tân binh kia giảm xuống đến mức thấp nhất. Nếu như may mắn còn có thể làm cho bọn tân binh vì bối rối mà làm rối loạn đội hình của phe nhà.

Giết chóc tàn sát được lặng lẽ triển khai giữa bóng đêm vô tận...

- Đêm nay...lại là một đêm giết chóc.

Bạch Bào Xà Tướng Bích Không Tình thấp giọng lẩm bẩm, hắn đứng nghiêm ở một nơi xa, lắng nghe âm thanh giết chóc, cảm giác cán cân thắng lợi đã bắt đầu nghiêng về phía mình, khoé miệng liền nở nụ cười tàn nhẫn sặc mùi máu tanh...

O0o

Giữa màn đêm, gió tanh mưa máu phủ khắp nơi nơi.

Ba ngàn Phi Tuyết Vệ mang theo ngọn thuỷ triều chết chóc càn quét khắp trận địa của đội vận lương.

Giết chóc trong đêm vốn là sở trường của bọn chúng, chỉ cần một tiếng hô, một tiếng thét là chúng có thể dễ dàng nhận biết địch ta, nhận định ra phương hướng. Bọn chúng tập trung mười người một đội, trường mâu cùng giơ lên, không cần đi tìm mục tiêu mà chỉ đánh liên tục vào khoảng không trước mặt, sau đó cứ đâm ra một nhát thì tiến tới một bước.

Mưa tên bắn trúng áo giáp phát ra những tiếng leng keng, giống như mưa phùn rơi vào cửa sổ. Đội kỵ binh của Phi Tuyết Vệ không màng sống chết vẫn tiến lên, vững vàng tấn công về phía trước, tuy tốc độ chậm, nhưng thương vong mà chúng gây ra vô cùng thảm thiết.

- Ánh sáng! Chúng ta cần ánh sáng!

Một tên tân binh gào thét như điên cuồng.

Thanh âm làm lộ ra vị trí của hắn, ít nhất sáu cây trường mâu cùng một lúc đâm xuyên qua ngực, bụng và cổ họng hắn.

Việc không thể đốt lửa mang đến nguy cơ rất lớn cho đội vận lương, nhưng cũng có mặt có lợi của nó: Giữa xa trận, thi thể khắp nơi vô cùng hỗn loạn, sương mù mờ mịt, tất cả làm cho bước tiến của quân địch gặp trở ngại không nhỏ.

Trong lúc này ai đốt lửa lên trước, người đó sẽ tự làm bại lộ thân mình trong tầm mắt của đối thủ.

Trong lúc này, ánh sáng trở thành một thứ cả hai bên cùng khao khát nhưng lại không dám sử dụng. Chỉ có tiếng kêu la thê thảm của các binh sĩ trở thành khúc nhạc chủ đạo để tiến công, là bạn đồng hành với cảnh giết chóc trong đêm...

O0o

- Bọn chúng...lại tấn công qua đây nữa sao?

Thiếu nữ run rẩy hỏi.

Thiển Thuỷ Thanh khép hờ hai mắt, ngưng thần vểnh tai lắng nghe.

Gió thổi đến mang theo mùi máu tanh, cùng với tiếng gọi của Tử thần.

- Theo như ta nghe được, bọn chúng đã gần vượt qua được tuyến phòng thủ thứ nhất, đang có ý muốn bao vây toàn bộ đoàn xe, sau đó tiêu diệt dần dần!

Sắc mặt của thiếu nữ hơi tái.

Nhờ ánh sáng mờ mờ của viên dạ minh châu treo trên nóc xe, Thiển Thuỷ Thanh ngắm dung nhan tuyệt mỹ trước mặt mình, đột nhiên nở nụ cười:

- Nếu như chúng ta thất bại, e rằng rất khó bảo vệ nàng!

- Ngươi sẽ không quan tâm sao?

Giọng nàng nhẹ như mây khói...

- Có lẽ...Bảo bọn người hầu của nàng đến đây, bọn họ có thể mang nàng đi, bây giờ đi đi thôi!

Thiển Thuỷ Thanh nói, sau đó nhảy xuống xe ngựa.

- Ngươi đi đâu vậy?

Thiếu nữ kinh hãi.

- Cho ta chiếc xe ngựa ở giữa, có thể ta sẽ dùng nó để giúp được chút gì...Cầm cự...đến khi kết thúc!

- Ngươi đi chịu chết sao?

- Không, ta đi chiến đấu!

Mắt nàng sáng lên như những vì sao trên trời, mang lại chút hào quang rực rỡ giữa màn đêm u tối. Nàng nói:

- Ngươi...phải cẩn thận, tự bảo trọng nha!

Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười.

Nụ cười tuỳ tiện mà thoải mái.

Thiển Thuỷ Thanh bước đến chỗ chiếc xe ngựa bị hắn đánh vỡ cửa sổ lúc chiều, thuận tay châm một cây đuốc ném vào thùng xe, sau đó nhảy lên chỗ ngồi của xa phu, khẽ quát một tiếng:

- Giá!

Tám thớt tuấn mã tung cao gót sắt, xông thẳng về phía chiến trường tăm tối.

Giữa bóng tối vô biên, một đoá hoa lửa như hoa tươi nở giữa sa mạc hoang vu, tươi đẹp đến chói mắt, một đường chạy thẳng, lấy tốc độ tối đa xông thẳng vào giữa đám Phi Tuyết Vệ. Thế lửa trên xe càng ngày càng mạnh mẽ, cả chiếc xe đã hoá thành một quả cầu lửa rực sáng, cuồng bạo mà hung hãn, vẽ ra một đường lửa dài ngoằng trong đêm tối âm u, cháy tận trời cao...

- Đại nhân! Mau xem!

Một tên binh sĩ hô to.

- Cung tiễn thủ, mục tiêu cách bảy mươi thước, bắn bao trùm, bắn!

Mộc Huyết không bỏ lỡ dịp tốt quát lên như điên cuồng.

- Nhắm theo chiếc xe ngựa kia, nó chạy đến đâu, các ngươi bắn đến đó!

Đó là giọng của Thích Thiên Hữu.

- Trên xe ngựa có người!

Có tên binh sĩ kêu to.

- Là Thiển Thuỷ Thanh! Hắn đang đánh xe!

Phương Hổ rống to:

- Thích thiếu, không thể bắn tên, nếu không ắt sẽ bắn trúng tiểu tử!

- Câm miệng, bắn tên!

Thích Thiên Hữu giận đến hai mắt trợn ngược, điên cuồng hét to. Cả người hắn toàn là máu, ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng, đau khổ và bất đắc dĩ.

Ánh lửa giữa quân địch trở thành một đích nhắm rất tốt, từng trận mưa tên giống như có mắt điên cuồng nhắm vào xe ngựa của Thiển Thuỷ Thanh mà trút xuống.

Xung quanh quả cầu lửa, từng tên kỵ binh giáp đen kêu lên rồi ngã xuống.

Chiếc xe ngựa cháy rừng rực này đã làm rối loạn đội hình của Phi Tuyết Vệ, hơn nữa ánh lửa sáng ngời đã làm cho bọn chúng bại lộ hoàn toàn trong tầm mắt của đội vận lương.

Tiết tấu của điệu nhạc giết chóc đã chuyển từ chậm rãi sang nhanh và mạnh, điên cuồng mà hoang dã, nghe như sấm động ngang trời...

Gương mặt Thiển Thuỷ Thanh dưới ánh lửa chiếu rọi đã đỏ tươi như màu máu, không khí nóng rực bắt đầu cuốn đến sau lưng hắn. Tóc hắn đã cháy cong, tám con tuấn mã vẫn điên cuồng hí vang, tốc độ chạy càng ngày càng nhanh, muốn thoát khỏi ngọn lửa điên cuồng đang cắn nuốt sau lưng, tốc độ của chúng ngày càng nhanh như chớp.

Mắt thấy con rồng lửa kia xông xáo giữa đội hình Phi Tuyết Vệ, không ngừng chia cắt đội hình của chúng ra, cảm giác được áp lực lên đoàn xe đã giảm đi nhiều, Mộc Huyết đột nhiên thở ra một hơi thật dài:

- Thiên Hữu, ngươi nói rất đúng, lần này quả thật ngươi đã tìm được một tên hảo binh!

Thích Thiên Hữu chỉ thở dài, tên hảo binh này đã sắp chết! Không phải chết dưới gót sắt của Phi Tuyết Vệ, mà là chết dưới mệnh lệnh của Quân bộ.

Sinh vào thời loạn, mạng người như cỏ rác, sinh mạng của bốn ngàn binh sĩ vẫn không bằng một nụ cười dịu dàng uyển chuyển của thiếu nữ bên trong xe ngựa. Cho dù không biết nàng là ai cũng có thể tưởng tượng được, chắc chắn nàng có quan hệ với Hoàng gia.

Mưa tên vẫn rơi xuống không ngừng, theo đuôi con rồng lửa kia mà đuổi theo kỵ binh Phi Tuyết Vệ, từng tên kỵ binh ngã xuống không ngớt dưới cơn mưa tên ấy.

Giữa ánh lửa sáng ngời, một chiếc áo bào trắng xuất hiện.

Tất cả ưu thế của phe mình bị phá hỏng hoàn toàn vì một tên tiểu tử, vì quá giận dữ mà gương mặt của Bích Không Tình trở nên méo mó khó coi, toát ra sát khí bừng bừng, Xà thương cuồn cuộn nổi lên sát ý ngập trời, nhắm thẳng về phía Thiển Thuỷ Thanh mà quét tới.

Tám con tuấn mã không thể ngăn được thế lăng không bay tới của Bích Không Tình, bóng hắn như mơ hồ trong ánh lửa chập chờn, như âm hồn di động trên không, mũi thương bay nhanh mang theo một điểm sáng lạnh nhắm thẳng vào cổ họng của Thiển Thuỷ Thanh.

Một vệt sao băng hình vòng cung mờ mờ xuất hiện ngay trước cổ họng của Thiển Thuỷ Thanh, Hổ Nha đao đã va chạm cùng Xà thương phát ra những đốm lửa chói ngời. Tay trái Thiển Thuỷ Thanh kềm cương ngựa, tay phải huy động Hổ Nha đao, giống như một pho tượng Phật cổ xưa vô cùng ngưng trọng, không màng tới tất cả những chuyện quấy nhiễu bên ngoài, chuyên tâm điều khiển xe ngựa xông thẳng vào đội hình Phi Tuyết Vệ.

Xà thương nhanh nhẹn rút về, điểm nhẹ lên sàn xe một cái, mượn chút lực ấy, Bích Không Tình chuẩn bị hạ xuống vững vàng bên cạnh Thiển Thuỷ Thanh.

- Nạp mạng đi thôi!

Bích Không Tình rống to.

- Chỗ này rất hẹp, không thể chứa hai người!

Trên mặt Thiển Thuỷ Thanh xuất hiện một nụ cười lãnh khốc.

Hắn biết rõ võ công của Bích Không Tình rất cao, cao vô cùng!

Thậm chí Bích Không Tình không thua kém Thích Thiên Hữu.

Nhưng đâu có gì quan trọng?

Giữa biển lửa rừng rực cháy, võ công có cao đến đâu cũng là vô nghĩa.

Thiển Thuỷ Thanh khẽ giơ tay, trong mắt hiện ra ánh sáng vô cùng lạnh lẽo, đó là biểu hiện của một kẻ ôm lòng quyết tử!

Người của Bích Không Tình còn đang lơ lửng giữa không trung, trong lòng hắn đã lạnh toát, biết rằng không ổn.

Thiển Thuỷ Thanh đột ngột đứng dậy, vươn thẳng tay ra, tránh né Xà thương trong nháy mắt, sau đó nhoài người chộp thẳng về phía trước.

Trong sát na thân mình Bích Không Tình vừa hạ xuống, Thiển Thuỷ Thanh xông tới đón lấy, song chưởng giang rộng, sau đó ôm chặt người Bích Không Tình. Trước khi Bích Không Tình kịp có phản ứng, Thiển Thuỷ Thanh đã ôm chặt Bích Không Tình nhảy vào đống lửa phía sau thùng xe.

- Dù chết, ta cũng phải chết cho đáng giá!

Thanh âm âm trầm lãnh khốc vang lên bên tai Bích Không Tình.

Bóng hai người ôm nhau nhảy vào trong biển lửa rừng rực cháy nổi lên rất rõ giữa trời đêm, làm dấy lên ngọn lửa trong thùng xe, còn làm cho vô số tiếng hò hét vang lên...

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 8
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...