Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đế Quốc Thiên Phong

Chương 6

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hoa máu nở rộ trên tấm thảm nhung màu trắng thiên nga của xe ngựa, từng đoá, từng đoá...

Thiếu nữ run rẩy, mặt thoáng ửng hồng, khẽ khàng nói:

- Ngươi có thể đứng lên hay không? Ngươi đè trên người ta...

- Thật là có lỗi...

Thiển Thuỷ Thanh ho nhẹ vài cái:

- Có thể đỡ ta một chút hay không?

Thiếu nữ đỡ hắn ngồi dậy, Thiển Thuỷ Thanh không còn chút sức lực nào cứ như vậy tựa vào chiếc đệm mềm làm bằng tay vô cùng tinh xảo. Trên đệm có thêu chim quý năm màu, là loại sinh vật mà Thiển Thuỷ Thanh chưa bao giờ thấy qua ở thế giới của mình.

Cô nương trước mặt như một đoá sen trắng vừa e ấp nở, dung nhan vô cùng xinh đẹp, ánh mắt tràn đầy sức sống, thanh âm hết sức dịu dàng. Nàng hỏi:

- Ngươi bị thương sao?

Thiển Thuỷ Thanh nghiến răng, khoé miệng tạo thành một đường cong quật cường:

- Ta không sao, chỉ cần bọn họ chịu tiếp viện quân ta, cho dù trọng thương ta cũng chịu được!

- Vậy ngươi có biết rằng ngươi đã gây ra đại hoạ hay không?

- Hoạ nhiều bao nhiêu đi nữa, chết cũng chỉ được một lần! Bọn họ không giúp, chúng ta chết chắc, nếu giúp, vậy vẫn còn một con đường sống. So ra, cái chết của riêng ta phỏng có đáng gì?

Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười bình thản, thiếu nữ ngược lại thầm kinh hãi trong lòng.

Nhìn qua cửa sổ xe ngựa vỡ nát có thể thấy được khung cảnh bên ngoài máu thịt tung bay tán loạn, những tiếng kêu gào khi chết trở nên có vẻ xa xôi, mặc dù gần trong gang tấc lại như xa tận chân trời.

Nàng nói:

- Ta tin rằng bọn họ, bọn họ...Có thể đánh thắng!

- Nàng không sợ sao?

Thiển Thuỷ Thanh ngắm vẻ mặt của nàng, dung nhan xinh đẹp tuy có chút kinh hoảng, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

- Nỗi sợ, giống như một người lạ sợ con chó dữ, chúng ta phải đối mặt với nó, chống lại nó, vĩnh viễn không thể khuất phục nó!

Thiếu nữ trả lời, giọng trầm thấp.

- Danh ngôn của Hoàng đế đời thứ hai Đế quốc Thiên Phong. Ngài kế thừa chí lớn của tiền bối, suất lĩnh Quân đoàn Bạo Phong liên tục chiến đấu trên khắp các chiến trường, lập nhiều chiến công hiển hách. Cả đời ngài sống trên lưng ngựa, lúc chiến đấu đều xông lên phía trước, là một dũng sĩ chân chính.

Thiển Thuỷ Thanh khẽ nói.

- Đáng tiếc cuối cùng ngài cũng chết trên chiến trường.

Lời thiếu nữ có vẻ tiếc hận.

- Đó là kết cục cuối cùng của mỗi chiến sĩ. Đối với ngài, chết như vậy không hề hối hận!

Nghe vậy, nàng nở nụ cười:

- Bọn họ đã xông lên trợ giúp, vì sao ngươi không rời khỏi xe ngựa của ta?

Thiển Thuỷ Thanh lắc đầu:

- Nếu ta rời khỏi, khẳng định bọn họ sẽ quay trở lại, cho nên trước khi cuộc chiến chấm dứt, ta không thể đi!

Text được lấy tại

Trên mặt thiếu nữ như được bao trùm một làn sương mỏng, không khí trong xe ngựa nhất thời ngưng đọng:

- Ngươi không tin ta?

- Ta không tin hắn!

Nàng hiểu rõ 'hắn' là ai, vì vậy, rốt cục nàng chỉ thở dài khe khẽ.

Băng tuyết dần tan...

- Tiểu thư!

Một thanh âm trong trẻo vang lên bên ngoài xe.

Một tiểu nha đầu xinh xắn vẻ mặt hơi hoảng sợ đang đứng cạnh xe, trong tay nàng có một chiếc làn trúc nhỏ.

- A!

Thiếu nữ vỗ nhẹ trán mình, tư thế như bướm lượn, dịu dàng tao nhã động lòng người:

- Bây giờ đã đến lúc dùng bữa.

Thiển Thuỷ Thanh giúp nàng lấy thức ăn trong làn ra, bên trong chính là các món điểm tâm được làm rất ngon, đỏ, vàng, xanh, trắng, đen năm màu sặc sỡ, trông vô cùng khéo léo, làm cho người khác chỉ liếc mắt nhìn qua đã thấy thèm.

Bên ngoài tiếng hò hét vang trời, trong xe ngựa tiểu cô nương bắt đầu dùng bữa chiều.

Dùng quả chanh tươi lấy nước cô đặc, dùng táo bên bờ sông Mị Nhi làm món khai vị, quả nào quả nấy trông như vừa hái trên cây xuống, lại còn váng sữa đông của Nhân Tâm ký, những món ăn của thiếu nữ như những đám mây bay trên trời, chỉ có thể ngắm mà không thể với. Thiển Thuỷ Thanh ngồi trên xe ngựa nở nụ cười nửa miệng, lặng lẽ quan sát tất cả những việc xảy ra trước mắt.

- Ngươi ăn một miếng không?

Thiếu nữ hỏi hắn.

Hắn lắc lắc đầu.

Nếu như có thể, hắn bằng lòng mang trường mâu, cầm chiến đao, đi ra khỏi không gian nhỏ hẹp này, xông thẳng vào chiến trường đầy máu lửa trước mặt, thiêu đốt lên chiến ý của mình, vung vẩy máu tươi của chính mình, nung nấu lên nhiệt huyết thanh xuân.

Tuy nhiên hắn vẫn bội phục định lực của thiếu nữ này, bên ngoài máu me đầy trời như vậy, không ngờ nàng có thể quan sát rất bình thường, thậm chí vẫn còn có thể ung dung ăn uống. Cũng có thể dạ dày của nàng đã sớm cồn cào nhộn nhạo cả lên, nhưng nàng vẫn cố gắng kiên cường chịu đựng, hiển lộ dũng khí không hề biết sợ.

Nàng là ai, hắn không biết, nhưng hắn có thể khẳng định thiếu nữ này xuất thân từ một nơi vô cùng vinh hiển.

Hơn nữa nhất định nàng xuất thân trong một gia đình có truyền thống là dũng sĩ.

Mùi máu tanh theo gió bay đến, thiếu nữ rùng mình, tỳ nữ cạnh xe vội nói:

- Tiểu thư, đổi sang xe khác đi thôi, xe này đã bị phá hỏng, không thể tránh gió được nữa!

Giọng của tỳ nữ đượm vẻ oán trách, hiển nhiên có vài phần tức giận, nhưng tiểu thư mình đang bị uy hiếp như vậy, người ta lại nói rằng cho dù là con gái của Hoàng đế Thanh Dã, công chúa của Đế quốc Thiên Phong cũng không kiêng sợ. Vì vậy cho nên nàng cũng không dám bộc lộ nỗi giận ra ngoài, dù sao nhìn bề ngoài Thiển Thuỷ Thanh cũng không giống như một tên man rợ, thậm chí còn có dáng dấp của một thư sinh.

Tất cả đồ đạc như đệm mềm, thảm nhung cùng với lò hương thơm ngát trong xe đều được dọn sang một chiếc xe ngựa khác, chỉ trong nháy mắt, một không gian tuyệt vời khác đã xuất hiện.

Lần này Thiển Thuỷ Thanh không đánh vỡ cửa sổ nữa, mà là theo sát phía sau thiếu nữ bước lên xe.

Mấy tên xa phu còn có một lão thái thái trông như lão quản gia tức giận nhìn Thiển Thuỷ Thanh trừng trừng. Thiển Thuỷ Thanh bị nhìn chằm chặp như vậy thật sự là không được tự nhiên cho lắm, bèn lấy một chiếc bánh trong làn trúc ra, tọng vào miệng nhai nhồm nhoàm.

Đây là một dấu hiệu cảnh cáo.

Nhờ vậy, những ánh mắt giận dữ kia liền tiêu tan mất.

- Ngon không?

Thiếu nữ hỏi hắn.

- Cũng không tệ lắm, đã lâu rồi ta chưa được ăn lại thứ bánh này.

Thiển Thuỷ Thanh trả lời.

- Ngươi chỉ gạt người!

Thiếu nữ nở nụ cười rạng rỡ:

- Bánh này người bình thường căn bản là không có mà ăn! Cái gì mà đã lâu chưa được ăn, không lẽ trước kia ngươi đã ăn rồi sao?

- Bánh này ta đã ăn rất nhiều lần rồi!

Thiếu nữ lộ vẻ khinh thường:

- Ngươi là tên nói dối đê tiện vô sỉ, bắt giữ ta lại còn dám khoác lác!

- Chẳng những ta đã từng ăn qua, mà còn có thể làm ra được, trước kia nhà của ta chính là hiệu bánh...Có nói nàng cũng không hiểu.

Thiển Thuỷ Thanh nhún vai.

Có lẽ lúc trước mình nên làm một người thợ làm bánh ở thế giới này cũng tốt. Tuy nhiên nghĩ lại trời cao có mắt, tuyệt đối sẽ không phí nhiều công sức như vậy đem mình đến đây chỉ để cho mình làm một người thợ làm bánh cao cấp...

Sự yên lặng lại bao trùm bên trong xe ngựa.

Thời gian cứ lặng lẽ xuôi dòng, những làn gió chiều mát rượi nhè nhẹ thổi khiến cho từng đợt khí núi bốc lên nghi ngút, ánh hoàng hôn le lói cuối chân trời chiếu rọi làm cho mặt đất đỏ rực như lửa.

Gió cuốn đi tĩnh mịch...

Không biết tự bao giờ, trường ác đấu bên ngoài đã dừng lại, đại khái Phi Tuyết Vệ thấy có một cánh quân đầy đủ thể lực ra tay tương trợ, rốt cục quyết định thối lui.

Cũng có thể trời đã gần tối, bọn chúng quyết định nghỉ ăn bữa chiều, sau đó mới tiếp tục chiến đấu.

Bất kể vì nguyên nhân gì, bọn chúng đã ngừng tấn công, nhưng vẫn không rời khỏi.

Ở một nơi sâu trong bóng tối, mấy ngàn ánh mắt hung ác của đám kỵ binh Phi Tuyết Vệ vẫn theo dõi chặt chẽ bên này.

Có lẽ bọn chúng hy vọng người của đội vận lương rút chạy, lúc ấy mới thừa cơ tiến lên điên cuồng giết chóc không kiêng nể.

Tuy nhiên rốt cục đội vận lương không hề động.

Bọn họ châm lửa trại, nhóm bếp lò lên, bắt đầu nghênh ngang thổi lửa nấu cơm. Thậm chí bọn lão binh cười đùa vui vẻ, mắng chửi lẫn nhau, bất kể máu tươi trên vai vẫn còn rỉ ra cùng với cơn ê ẩm toàn thân sau khi dùng sức quá độ cả ngày trời.

O0o

Thích Thiên Hữu đứng trước xe ngựa lặng lẽ nhìn Thiển Thuỷ Thanh.

Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười với hắn.

- Hành Trường Thuận nói, lúc đệ đi ra khỏi xe ngựa, là lúc đệ phải chết.

- Quả thật huynh mang đến cho đệ một tin tức hết sức tốt.

Thiển Thuỷ Thanh nghịch nghịch Hổ Nha đao trong tay.

Ánh mắt Thích Thiên Hữu dừng lại trên vết máu còn đọng lại trên cổ thiếu nữ kia một lúc lâu, rốt cục thở dài. Hắn đi ra phía trước, khẽ nói một câu:

- Đệ làm rất tốt...Chỉ là, e rằng ngay cả ta cũng khó cứu được đệ.

Thiển Thuỷ Thanh nhún vai:

- Tốt nhất huynh nên coi chừng bọn khốn ở thành Kinh Viễn kia đi, xem ra bọn chúng sắp sửa tiếp tục tổ chức tấn công. Nơi đây đồng không mông quạnh vô cùng hẻo lánh, cho dù chúng ta đánh đến long trời lở đất, Quân bộ trong lúc nhất thời cũng không thể biết được tin tức. Nếu như phải thủ ba ngày, e rằng sẽ chết rất nhiều người...!

Thích Thiên Hữu nhìn ra xa, vẻ mặt thờ ơ cất tiếng nói:

- Có lẽ vậy...một trận chiến vừa rồi, có hơn ba trăm huynh đệ tử trận, còn có hơn sáu trăm người bị thương. Trong đó, Sáo chúng ta...hai chết tám bị thương.

Thiển Thuỷ Thanh thở ra một hơi thật dài:

- Nói cách khác, chúng ta đã hao tổn gần một phần tư binh lực, còn đối phương thì sao?

- Đối phương để lại hơn hai trăm thi thể, coi như không tổn hại gì đến nguyên khí. Hành Trường Thuận cũng tổn thất vài huynh đệ...Lúc hắn giết đệ, chắc sẽ không để đệ chết một cách dễ dàng nhanh chóng đâu, đến lúc đó nên tự xử chính mình đi thôi, đỡ phải chịu tội sống!

- Được!

Thiển Thuỷ Thanh đáp gọn.

Thích Thiên Hữu trở về.

Hắn còn phải tổ chức nhân thủ chuẩn bị chống đỡ đợt tấn công tiếp theo của Phi Tuyết Vệ.

Thân vệ của Bão Phi Tuyết, vẫn còn chưa phát huy ra thực lực chân chính của bọn chúng.

Bọn chúng đang chờ đợi, đợi đến khi ráng chiều lui hẳn, màn đêm buông xuống...

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 6
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...