Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đế Quốc Thiên Phong

Chương 22

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Dưới Bắc Môn quan, gió Thu se sắt...

Không biết đã có bao nhiêu chiến sĩ từng ngã gục nơi đây, hát vang khúc bi ca khẳng khái.

Hiện giờ nó đã trở thành cái gai trong mắt quân của Đế quốc Thiên Phong.

Phía Bắc của Bắc Môn quan là sơn mạch của núi Đoạn Long cao chọc trời, phía Nam là Hổ Đầu lĩnh.

Sơn mạch của núi Đoạn Long gập ghềnh hiểm trở, cây cối rậm rạp, đường núi vô cùng khó đi.

Hổ Đầu lĩnh là hiểm địa trời sinh, vô cùng hiểm yếu, dễ thủ khó công.

Trong quân của Đế quốc Thiên Phong thường hay truyền miệng câu này: "Muốn phá Tam Trùng Thiên, phải phá Bắc Môn quan trước. Muốn phá Bắc Môn quan, phải phá Hổ Đầu lĩnh trước." Vì vậy có thể thấy được tầm quan trọng của Hổ Đầu lĩnh trong cả một vùng này. Trên Hổ Đầu lĩnh, quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ đang có bốn ngàn quân phòng thủ, lại thêm sáu vạn sáu ngàn quân thủ phía trong Bắc Môn quan, tổng cộng có bảy vạn quân đang trấn thủ con đường từ Bàn Sơn dẫn tới núi Đoạn Long.

Sáng nay một cánh kỵ binh lao ra khỏi thành Cô Tinh như một cơn lốc xoáy, gót sắt nện dồn, phá tan buổi sớm mai tĩnh mịch, khí thế vang động cả đất trời lao thẳng về phía chân Hổ Đầu lĩnh.

Bọn họ phất mạnh chiến kỳ, hò hét băng ngang dưới Bắc Môn quan, khí thế vô cùng hăng hái, quân phòng thủ trên quan coi như không thấy gì. Dẫn đầu chính là bọn Thích Thiên Hữu, Thiển Thuỷ Thanh, anh em họ Phương.

- Mỗi lần chúng ta đi ra đều tỏ thái độ kiêu ngạo như vậy sao?

Lôi Hoả không nhịn được cất tiếng hỏi.

Phương Hổ cười ha hả:

- Không có cách nào khác, chúng ta không đánh vào được, bọn chúng cũng không công ra ngoài được, nếu không diễu võ giương oai ngay trước mặt chúng, thật sự là chịu không nổi!

Thiển Thuỷ Thanh gật gật đầu:

- Cuối cùng ta cũng hiểu được vì sao quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ lại yếu ớt bất lực đến như vậy, chỉ biết ỷ lại vào nơi hiểm yếu mà cố thủ, chỉ cầu yên ổn mà thôi, nói về khí thế ngay từ đầu đã yếu hơn hẳn quân ta. Không giống như chiến sĩ Hùng tộc không hề e ngại cũng không bị bất cứ gì cản trở, dựa vào đại thảo nguyên rộng rãi mênh mông mà thẳng tay chiến đấu với chúng ta, chiến sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ lại chỉ có thể nén giận mà nhìn chúng ta diễu võ giương oai, chính vì vậy tư tưởng đánh không lại chúng ta dần dần ăn sâu vào trong lòng bọn chúng. Binh sĩ đã thiếu đi ý chí chiến đấu, vĩnh viễn không thể nào trở thành binh sĩ giỏi!

- Nói rất hay!

Thích Thiên Hữu hét to:

- Cho nên các dũng sĩ Đế quốc Thiên Phong chúng ta không cần phải sợ thành vững chắc, không thể thua khí thế quân nhân cho bọn chúng. Đánh nhau, là do người đánh, không phải do thành, thành quan dù có vững chắc tới đâu, rốt cục cũng sẽ có một ngày bị đánh hạ, duy nhất chỉ có ý chí của quân nhân vĩnh viễn bất diệt!

- Đúng vậy, Đế quốc Thiên Phong - chính khí trường tồn!

Phương Báo múa tay thét to.

- Chính khí trường tồn!

Năm trăm tướng sĩ đồng thời phát ra tiếng hét như sấm động, vang vọng cả đất trời, chấn động tới Bắc Môn quan, làm cho binh sĩ trong quan ai nấy sắc mặt tái nhợt...

O0o

Hổ Đầu lĩnh, tên cũng như núi, trông như một cái đầu hổ khổng lồ nằm trên cao.

Lúc chiến tranh mới bắt đầu, Hổ Đầu lĩnh chính là nơi phòng thủ vô cùng quan trọng của Đế quốc Chỉ Thuỷ, từng đoạn lũy nhỏ và công sự hình bậc thang được xây dựng khắp trên núi. Rừng cây vốn vô cùng rậm rạp bị đốn sạch sẽ, vì vậy nên nhìn thoáng qua, Hổ Đầu lĩnh giống như một gương mặt rỗ chằng rỗ chịt hết sức xấu xí, lại mang vẻ hung tợn kinh khủng.

Trong nhiều năm qua quân của Đế quốc Thiên Phong đã nhiều lần tấn công lên Hổ Đầu lĩnh, đã phá huỷ rất nhiều công sự phòng thủ ở đây. Hiện tại một nửa phía trên của Hổ Đầu lĩnh là địa bàn của Đế quốc Chỉ Thuỷ, nửa phía dưới có một phần lớn là do Đế quốc Thiên Phong khống chế, chỉ còn sót một ít thôn xóm là do Đế quốc Chỉ Thuỷ quản lý mà thôi.

Trong bố cục khổng lồ nơi đây, cũng còn tồn tại một góc nhỏ chưa bị phá hư, chính là thôn Phương Gia.

Phía sau thôn không ngờ vẫn còn may mắn tồn tại một cánh rừng nhỏ.

Khi Thiển Thuỷ Thanh dẫn theo Sáo của hắn tới đây, chỉ thấy trước cửa thôn có vài cụ già tóc bạc phơ đang ngồi, ánh mắt thiếu sinh khí của họ vừa nhìn tới đám quan binh, lập tức ngây dại cả người. Dường như bọn họ đã không còn biết thế nào là sợ hãi, đừng nói đây là một đám quan binh như hung thần ác sát, cho dù kề đao lên cổ, có lẽ họ cũng không có cảm giác gì.

Thiển Thuỷ Thanh khẽ cau mày gọi:

- Cẩu Tử!

- Có thuộc hạ!

Một tên binh sĩ còn trẻ vội bước tới.

Nguồn tại http://

- Ngươi có biết trong thôn bây giờ còn lại bao nhiêu hộ dân hay không?

- Lần trước tới đây, trong thôn còn một trăm tám mươi bảy người, phần lớn đều là người già, goá phụ và trẻ con. Thanh niên nếu như không bỏ trốn thì đã bị Đế quốc Chỉ Thuỷ bắt làm tráng đinh, sung vào quân ngũ.

- Vì sao Đế quốc Chỉ Thuỷ bắt tráng đinh thường xuyên như vậy?

- Một phần lớn quân lực của Đế quốc Chỉ Thuỷ là bổ sung bằng cách này, về chuyện này bọn chúng khác với chúng ta.

Cẩu Tử đáp.

Có lẽ đây cũng là một nguyên nhân khiến cho lực chiến đấu của Đế quốc Chỉ Thuỷ kém đi.

Thiển Thuỷ Thanh ngắm qua thôn xóm tồi tàn này, đâu đâu cũng là nhà dột cột xiêu, có mấy cái lều tranh đã sụp đổ, dĩ nhiên có không ít thôn dân phải ngủ ngoài trời.

"Có lẽ hiện tại cũng không còn đủ một trăm tám mươi bảy người."

Thiển Thuỷ Thanh tự nói với mình.

Sau khi vào Hổ Đầu lĩnh, Thích Thiên Hữu và bọn Thiển Thuỷ Thanh liền chia ra, nhiệm vụ của Thiển Thuỷ Thanh chính là thăm dò địa hình của thôn Phương Gia, tra xét xem có hành tung của quân địch hay không.

- Cẩu Tử, ngươi dẫn theo hai người kiểm tra phía sau thôn...An Hải, bố trí canh gác, phái người trinh sát đề phòng địch nhân tập kích bất ngờ...Khúc số Hai tiến vào cánh rừng nhỏ phía sau thôn, chú ý tìm xem có dấu vết của vó ngựa hay không! Đức Sơn, ngươi mang vài người vào trong thôn hỏi thăm thôn dân trong đó, xem thử gần đây có đám đông quân đội nào đi ngang qua hay không! Chú ý, không được phân tán quá xa, đề phòng cẩn thận, thôn dân ở đây không ai dám chắc rằng họ là địch hay là bạn!

Một tên binh sĩ kêu lên:

- Thiển thiếu, ngài quá cẩn thận rồi, ở đây chỉ có mấy lão già vô dụng cùng vài ba đứa nhỏ mà thôi!

Thiển Thuỷ Thanh hừ lạnh:

- Một dãy Bàn Sơn đã có lịch sử hơn mười năm chinh chiến, có ai biết những lão nhân ở đây trước kia có từng là binh sĩ hay không, có từng cầm đao hay chưa? Nếu không đề phòng để bọn họ lén lút qua mặt, ngươi chưa chắc đã hơn được bọn họ, mọi chuyện đều phải cẩn thận!

- Dạ!

Mọi người ầm ầm đáp lại, chia nhau ra hành động.

Trong giây phút này, đột nhiên Thiển Thuỷ Thanh có một cảm giác lạ kỳ, nửa tháng trước đây ở điếm Trú Mã, hắn còn là một tên tiểu tốt vô danh bị người quát tháo, sai đâu đánh đó. Thế nhưng hôm nay hắn đã có thể chỉ huy trăm tên tinh binh, có được lực lượng uy hiếp một thôn.

Sau này mình sẽ cố gắng chiến đấu, nếu như trời cao có mắt, không biết rốt cục mình sẽ được chỉ huy bao nhiêu binh sĩ đây?

O0o

Thôn dân trong thôn Phương Gia nhanh chóng bị tập trung tới mảnh đất trống giữa thôn, ngồi la liệt trên mặt đất.

Phần lớn bọn họ đều là người già, còn lại một ít là phụ nữ và trẻ con, ánh mắt ai nấy đục ngầu, toát ra vẻ sợ hãi.

Khi binh sĩ của Đức Sơn giơ roi ngựa thét to, lớn tiếng quát hỏi có ai phát hiện được dấu hiệu hoạt động của quân Đế quốc Chỉ Thuỷ hay không, chỉ nhận được một sự im lặng đến rợn người.

- Đám khốn ngoan cố này, ai dám không nói, giết chết không tha!

Tên binh sĩ ấy giận dữ rống to, phía sau hắn là mười mấy tên kỵ binh tay cầm trường mâu sắc bén, im lặng không lên tiếng, phát ra sự uy hiếp lạnh lẽo như băng giá...

Một lão nhân tóc bạc già nua chỉ lắc lắc đầu, cái lắc đầu nói lên tất cả...

Tên binh sĩ kia lại càng nổi giận, lập tức bước tới hung hăng quất roi ngựa lên người lão nhân kia. Ông phát ra tiếng rên đau đớn, nhìn máu thịt trên người mình bong tróc ra, theo làn roi vung lên quất xuống, những giọt máu li ti bắn ra thành mưa máu giữa không trung.

Thiển Thuỷ Thanh cau mày, tuy nhiên vẫn không ngăn cản hành vi thô bạo của tên binh sĩ ấy.

Một dãy Bàn Sơn xảy ra chiến tranh liên tục, người chịu tổn thất nặng nề nhất chính là dân chúng, bất kể là người của Đế quốc Thiên Phong hay người của Đế quốc Chỉ Thuỷ, dân chúng đã không còn tin tưởng. Dùng phương pháp tra hỏi bằng miệng lưỡi dụ dỗ ngọt ngào sẽ không thu được bất cứ tin tức tình báo có giá trị nào, ngược lại bạo lực trở thành công cụ có hiệu quả nhất, bọn họ là quân nhân, giỏi nhất là dùng bạo lực, và chỉ biết có bạo lực mà thôi.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì...dân chúng cũng chỉ tiếp nhận bạo lực mà thôi.

Lão nhân rốt cục không chịu được nỗi đau xác thịt, cất tiếng kêu lên:

- Ba ngày trước, có một cánh quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ đi qua nơi này, bọn chúng rất đông, dường như đi về phía Tây. Bọn chúng không đi ngang qua thôn, ta chỉ thấy thoáng qua ở xa, còn lại những chuyện khác ta không biết.

Đức Sơn nhổ một ngụm nước bọt, hung hăng mắng:

- Lão già đánh chết cũng không khai này, nếu không đánh chắc là không chịu nói!

- Có bao nhiêu người?

Thiển Thuỷ Thanh trầm giọng hỏi.

- Không biết được, đếm không hết. Tuy nhiên đội ngũ bọn chúng rất dài, từ đầu này đến đầu kia.

Lão nhân dùng tay mô tả.

Trong lòng Thiển Thuỷ Thanh thầm tính toán: "Có lẽ vào khoảng ba trăm người."

Phía Tây? Thiển Thuỷ Thanh cau mày tự hỏi. Đi về phía Tây để làm gì?

- Thiển thiếu, có khả năng bọn chúng muốn đi đồn Sa Hà.

Một tên binh sĩ nhỏ giọng nói.

Thiển Thuỷ Thanh vội hỏi:

- Toàn là kỵ binh hay sao?

Lão nhân gật đầu lia lịa.

Đã thu được tin tức, tên binh sĩ kia rốt cục không quất lão nhân nữa.

Nhìn lão nhân đang nằm hấp hối trên mặt đất, Thiển Thuỷ Thanh cất tiếng thở dài, cuối cùng hắn vẫn tự nhắc nhở chính mình:

"Quân nhân là một cái máy giết người, đồng tình và thương hại cho tới bây giờ vẫn không phải là một phẩm chất tốt mà một quân nhân nên có.

Muốn sống sót trong thời buổi loạn lạc này, sống thật tốt, leo lên thật cao, nhất định phải vứt bỏ tình cảm có thể làm trở ngại cho bản thân mình cả đời này."

Giây phút này, chính bản thân Thiển Thuỷ Thanh cũng chưa hiểu được một chuyện.

Con người quyết định chiến tranh, thế nhưng chiến tranh lại gạt bỏ tính người...

O0o

Một đạo ánh sáng hiện lên từ cuối chân trời, hoa máu nở tung sặc mùi chết chóc.

- A!

Đức Sơn ôm ngực kêu lên một tiếng thê thảm, tiếng kêu như xé toạc trời không, truyền khắp thôn nhỏ.

Một mũi tên kinh hồn bạt vía.

- Có mai phục!

Đám binh sĩ cao giọng hét to.

Ngay sau đó, tiếng kêu kia giống như hiệu lệnh, tất cả binh sĩ đồng loạt rút đao ra khỏi vỏ, tên lắp lên dây cung, trong thôn nhỏ thoáng chốc ngập tràn sát khí.

Đám binh sĩ vốn thân trải trăm trận cũng không nóng lòng tìm kiếm địch nhân đang ẩn nấp, mà lập tức gom lại một chỗ, giơ cao thuẫn da, dùng thuẫn che thật kín thân thể chính mình. Thiển Thuỷ Thanh hét lớn:

- Không được hoảng loạn, toàn bộ phòng thủ ngay tại chỗ. Cẩu Tử, mang theo người của ngươi ra ngoài thôn quan sát đường lui, đề phòng quân địch bất ngờ tập kích từ phía sau.

Vài tên kỵ binh tung mình lên ngựa, chạy theo hình vòng cung ra ngoài thôn.

Lại một mũi tên nữa bay tới giống như sấm sét, vẽ ra một cái cầu vồng ngang không trung, xuyên qua tầng tầng trở ngại, phá vỡ thuẫn sau đó xuyên qua cả giáp da, cắm vào ngực một tên binh sĩ.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 22
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...