Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đế Quốc Thiên Phong

Chương 157

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nhanh vậy sao?

Dạ Oanh trợn tròn đôi mắt tỏ ra kinh ngạc.

Thiển Thủy Thanh chỉ thản nhiên nói: xem tại

- Đúng là rất nhanh, với thân phận của một võ tướng nho nhỏ như ta, trong thời gian mấy tháng lật đổ Thừa tướng đương triều, gần như là không có khả năng. Chính vì như vậy ta phải lấy mau đánh chậm, ta không thể không mau...

Cho tới hôm nay, Thiển Thủy Thanh đã hiểu ra được một chuyện:

Nam Sơn Nhạc đại diện cho phái bảo thủ của thế lực truyền thống và giai cấp địa chủ cũ, Thiển Thủy Thanh đại diện cho phái cấp tiến của thế lực trẻ tuổi giai cấp trung tầng và hạ tầng. Văn võ đối lập nhau, phong cách truyền thống và cấp tiến cũng đối lập, thế lực già nua cũng đối lập với thế lực trẻ tuổi, nhất định ngay từ đầu, giữa bọn họ tuyệt đối sẽ không có chuyện thỏa hiệp với nhau. Bất kể là trên tình cảm cá nhân, hay trên quan điểm chính trị, bọn họ đều không có khả năng thiết lập một mối quan hệ tốt với nhau.

Trong chuyện này, cũng không phải già và lâu đời nhất định có ý nghĩa sai lầm và thất bại. Hoàn toàn ngược lại, thế lực lâu đời vì có được quá trình tổ chức lâu dài, thực lực phát triển như một gốc cổ thụ thâm căn cố đế, có một bộ rễ chằng chịt chắc chắn vô cùng, bởi vậy muốn lay động nó là một chuyện hết sức phiêu lưu mạo hiểm. Còn về thế lực trẻ tuổi mới nổi lên, tuy rằng nhờ vào tác phong cấp tiến và quan điểm mới mẻ, cho nên dễ dàng được sự chú ý của giai cấp cao tầng và sự ủng hộ của giai cấp trung hạ tầng, trong thời gian ngắn có thể làm cho thực lực đột ngột tăng vọt, nhưng do căn cơ của nó không bền vững, tính phiêu lưu mạo hiểm qua lớn, sau đó một thời gian hậu quả thường là bị đối phương lật ngược tình thế, dẫn đến thua cả bàn.

Cho nên mặc dù đòn tấn công của Thiển Thủy Thanh với Nam Sơn Nhạc là rất linh hoạt, sắc bén, thậm chí đã làm cho uy tín của Nam Sơn Nhạc trong triều giảm sút trầm trọng, loại trừ được vây cánh của lão. Nhưng chỉ cần một ngày Nam Sơn Nhạc còn ở vị trí Thừa tướng, bất cứ lúc nào lão ta cũng có thể lật ngược thế cờ.

Một ngày còn chưa đậy nắp quan tài, ngày ấy vẫn chưa luận định được, đây là đặc tính cơ bản của chính trị.

Cho nên nếu nói đấu với một chính khách sừng sỏ lâu đời như Nam Sơn Nhạc trên phương diện chính trị, Thiển Thủy Thanh căn bản vẫn không phải là đối thủ của Nam Sơn Nhạc.

Sở dĩ hiện tại hắn có thể nhiều lần chiếm được thượng phong, nguyên nhân chỉ vì hắn ra tay trước, chiếm được tiên cơ, chuẩn bị trước trong vòng nửa năm, nên vừa ra tay đã đánh cho Nam Sơn Nhạc trở tay không kịp. Nhưng chỉ cần Nam Sơn Nhạc một ngày chưa ngã, để cho lão có cơ hội thở, nhất định Nam Sơn Nhạc có cơ hội chấn chỉnh lại toàn bộ, phản công ngược lại Thiển Thủy Thanh.

Còn một nguyên nhân vô cùng quan trọng khác chính là một chính khách như Nam Sơn Nhạc là điển hình cho người làm việc với một chữ 'ổn'.

Ổn, đó là kinh nghiệm đầu tiên đi theo Nam Sơn Nhạc trong cả cuộc đời chính trị của lão, là lời răn đầu tiên khi lão bước chân vào thế giới hung hiểm này.

Những kẻ lão luyện trên chính trường như Nam Sơn Nhạc, rất nhiều quan viên trẻ tuổi gặp mặt bọn họ, đối chọi với bọn họ đều cảm thấy có một cảm giác tinh thần bị dày vò, mệt mỏi không chịu nổi. Đối phó với những kẻ như vậy, hoặc là bằng vào thực lực hùng hậu mà lật đổ, hoặc dùng thủ đoạn phi thường và mưu kế thần kỳ mà đánh bại. Nhưng chuyện đáng tiếc là, những kẻ kinh nghiệm lão luyện như vậy cơ bản là miễn dịch với những mưu kế nhỏ nhặt tầm thường, kỹ xảo và âm mưu thông thường khó có thể qua được ánh mắt lão luyện sắc bén của bọn họ. Nếu như ai dám làm như vậy, thường là không chỉ không thể làm cho bọn họ mắc mưu, ngược lại bản thân còn lộ ra sơ hở.

Bởi vậy, bất kể Thiển Thủy Thanh công kích Nam Sơn Nhạc như thế nào, lão ta vẫn vững vàng như non Thái. Nam Sơn Nhạc hiểu rõ một đạo lý rằng, trên chính trường, đôi khi cũng giống như chiến trường, rất nhiều thắng bại của một chiến dịch trọng đại, thất bại thường là vì đối phương phạm phải sai lầm, mà cũng không cần phe thắng lợi phải có bản lãnh cao minh. Hoặc nói cách khác, chiến lược của phe thắng lợi cao minh ở chỗ trước hết bảo vệ cho bản thân yên ổn đã, sau đó mới kiên nhẫn chờ đợi đối phương mắc sai lầm.

Chính trị cũng giống như vậy, kẻ không có tính nhẫn nại thường là bị đánh rơi đài.

Cũng bởi vậy, Thiển Thủy Thanh hiểu được một chuyện, nếu muốn so tính nhẫn nại với Nam Sơn Nhạc, so về thời gian và thủ đoạn chính trị, chắc chắn hắn không phải là đối thủ của Nam Sơn Nhạc.

Nhưng Thiển Thủy Thanh cũng hiểu được một chuyện khác: Địch nhân trầm ổn như vậy sợ nhất không phải là đánh chậm, mà là đánh nhanh.

Người mạnh dạn tấn công nhanh đương nhiên sẽ có sơ hở và nôn nóng, rất có khả năng nếu như một đòn không thành, không còn đủ lực để đánh đòn thứ hai. Nhưng nếu có sự sắp xếp thỏa đáng, vẫn có thể đánh một trận thành công.

Người cầm quân đi tiên phong gặp phải đội ngũ địch nhân chưa kịp bày trận chỉnh tề, luôn luôn có hai sự lựa chọn.

Thứ nhất: Lập tức cường công, thừa dịp địch chưa chuẩn bị, đánh cho địch suy sụp sĩ khí, dẫn đến rối loạn thế trận, sau đó tiêu diệt toàn quân.

Thứ hai: Ở yên một chỗ chờ viện quân phía sau lên tới, sau đó mới đại chiến.

Trong trận tranh chấp chính trị này, tuy Thiển Thủy Thanh là người tiên phong tích cực nhưng hắn không có viện quân, chuyện duy nhất hắn có thể làm là thừa dịp địch nhân chưa kịp chuẩn bị, phản ứng chậm chạp, sĩ khí chưa phấn chấn, phát động toàn lực tấn công địch nhân, quyết thắng một cách nhanh chóng.

Cho nên trong lúc Nam Sơn Nhạc còn đang dùng phương pháp sở trường của lão ta mà đối phó Thiển Thủy Thanh, Thiển Thủy Thanh cũng dùng phương pháp sở trường của hắn mà đối phó Nam Sơn Nhạc. Đối với Nam Sơn Nhạc mà nói, có lẽ sự phản kích của lão vừa mới bước vào giai đoạn bắt đầu, nhưng đối với Thiển Thủy Thanh, trận tranh chấp này đã bước vào hồi kết thúc.

Lấy mau đánh chậm nếu như không thành, ắt sẽ phải chịu thua cả bàn, lần này chính là Thiển Thủy Thanh đang đánh bạc.

Giây phút ấy, Thiển Thủy Thanh nhìn trời tự nhủ:

- Dịch Tinh Hàn, nếu như ngươi là người có cốt khí, vậy đừng để ta thất vọng!

O0o

- Ly Sở!

Thấy tay con gấu đang chụp xuống, Vô Song lớn tiếng hét to.

Giỏi cho Ly Sở, phản ứng của hắn cũng nhanh nhẹn không kém gì loài vượn, thấy bàn tay to lớn của con gấu sắp sửa chụp xuống đầu mình, lập tức hét lên một tiếng, cung rời khỏi tay bay nhanh ra về phía tay gấu, thân hình hắn mượn sức trôi về phía sau vô cùng nhanh chóng.

Rầm, trường cung của Ly Sở đã vỡ vụn, nhưng đã giúp hắn tránh thoát đòn chí mạng vừa rồi. Ngay sau đó, tên của Vô Song bắn ra như châu chấu, không ngừng bay về phía con gấu, miệng hắn gào thét điên cuồng:

- Chạy mau!

Ly Sở cười hăng hắc:

- Ta đâu dễ dàng chết như vậy!

- Con bà nó!

Giọng Vô Song khẩn trương:

- Cung của ngươi gãy rồi, tên của ta cũng đã hết!

Ly Sở nghe vậy ngẩn ra, lúc này mới chợt nhớ thì ra tên của hai người đã bắn hết sạch không còn.

Sau khi vào trong rừng hơn một tháng, vì không có cơ hội bổ sung tên, nên đại đa số tên bắn ra đều được hai người cố gắng thu về, nhưng vẫn có một ít không thể nào thu về được. Thời gian dần dần trôi qua, tên của hai người cũng ngày một vơi đi, dù rằng có thể vót gỗ làm tên, nhưng dù sao tên gỗ cũng không thể nào so sánh với tên thật được. Sở dĩ Ly Sở muốn nhanh chóng rời khỏi rừng một phần cũng vì nguyên nhân này, không ngờ trong thời điểm chết người như lúc này lại gặp con gấu bắn không chết kia.

Lúc này con gấu khổng lồ đã bị thương, cho nên nó hoàn toàn nổi giận, hai tay to lớn của nó múa may liên tục, cây cối chung quanh trong khoảnh khắc đã bị nó phá hư. Tiếng đại thụ gãy răng rắc, lá cây bay loạn xạ, tiếng rống liên tục của nó làm cho người ta cảm thấy kinh hoàng.

Một mắt của nó đã bị Ly Sở bắn mù, cho nên lúc này oán hận Ly Sở thấu xương, cứ nhắm vào hắn đuổi theo điên cuồng, nhất quyết không tha. Ly Sở ỷ vào thân thể linh hoạt nhanh nhẹn, miễn cưỡng tránh né. Nhưng chân gấu to như núi giẫm đạp điên cuồng, tay nó múa may không ngớt, nhiều nhần chỉ suýt chút nữa là có thể đánh cho Ly Sở gãy xương đứt gân. Vừa rồi Ly Sở mượn sức lui về phía sau, khiến cho cả cánh tay trái của hắn vừa ê ẩm vừa rát bỏng, bây giờ nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện chống lại con gấu khổng lồ này.

Đất bằng nổi lên cơn cuồng phong cuồn cuộn, Ly Sở giống như một con thuyền nhỏ giữa đại dương đầy phong ba bão táp, tính mạng như chỉ mành treo chuông.

Lúc này, rốt cục tên của Vô Song cũng đã bắn ra hết sạch, nhưng không một mũi nào có thể trúng vào nơi yếu hại của con gấu. Đại Bạo lúc này đã mù một mắt, cho nên nó bảo vệ con mắt còn lại của mình vô cùng cẩn thận, lúc nào cũng đưa một bàn tay to lớn lên che trước mắt, đúng là hết sức thông minh.

Vô Song vô cùng khẩn trương, nếu cứ tiếp tục như vậy, trước sau gì Ly Sở cũng bị con gấu tát chết. Đột nhiên bên cạnh hắn có người nói:

- Dùng thứ gì đó ném nó!

Vô Song vội vàng ném cung trên tay ra, tiện tay còn bốc thêm một nắm bùn, ném trúng vào đầu con gấu.

Ly Sở điên cuồng hét:

- Con bà ngươi, vì sao lúc ngươi bắn lại không chính xác như vậy hả?

Giọng Vô Song đầy oan ức:

- Khoảng cách gần như vậy nên lúc nãy ta bắn thẳng, vừa rồi ném là ném theo đường parabol!

Ly Sở suýt nữa hộc máu:

- Lão tử có đọc sách đâu!

Tuy đấu võ mồm, nhưng tay Vô Song vẫn không ngừng lại, Vô Song ném loạn xạ, tay quơ được cái gì bèn ném đi cái đó. Thế nhưng con gấu hết sức thông minh, không thèm quan tâm tới, vẫn lo truy sát Ly Sở không tha.

Trong lùm cây cạnh đó, bóng đứa bé đột nhiên xuất hiện, trong tay nó cầm một cái gì đó có bề ngoài kỳ lạ.

Nó kêu to với Vô Song:

- Dùng cái này đi!

Vô Song không thèm nhìn tới, vừa nhận lấy lập tức ném ra.

Lúc này hắn mới thuận miệng hỏi:

- Đó là gì vậy?

Đứa bé trả lời:

- Tổ ong, chúc mừng ngươi, ngươi chết chắc rồi!

Vô Song nghe vậy cả người run lên, tổ ong to tướng đã bay trúng vào đầu con gấu đánh bốp một cái, vỡ nát ra...

Từng đám ong rừng bay ra, hình thành một đám mây đen to tướng giữa không trung, đông nghìn nghịt, gần như che lấp hoàn toàn ánh sáng mặt trời.

Trong lúc Vô Song và Ly Sở còn đang run rẩy, đứa bé đã hét to:

- Còn chưa chịu chạy cho mau!

Hai người lập tức vắt giò lên cổ chạy trối chết.

Những chiếc máy bay ném bom trên không lập tức chia thành hai nhóm, một nhóm tập trung trên đầu Đại Bạo, làm cho con vật khổng lồ này liên tục gào thét vang trời.

Nhóm còn lại nhắm vào mông Vô Song mà đuổi sát không tha...

- Thằng lõi con này, mi dám hãm hại ta...

Mặc dù đang chạy trối chết, Vô Song vẫn không quên hét to...

O0o

Đêm nay đại chiến mở màn, nhất định sẽ có rất nhiều người trằn trọc vì không ngủ được.

Dịch Tinh Hàn ngồi trong phòng mình, bên tai hắn văng vẳng tiếng kêu khóc thảm thiết của những huynh đệ mình trước khi ngã xuống.

Hắn không biết tất cả những chuyện mình đã làm lúc trước rốt cục là đúng hay sai, dường như trong cõi vô minh có một bàn tay âm thầm thao túng, đùa nghịch với số mạng của hắn, làm cho hắn quay cuồng giữa cơn thủy triều tanh máu. Từ lúc đầu đuổi giết Thiển Thủy Thanh trên thảo nguyên, sau đó là vụ án Lương Sử, kế tiếp là Hộ dân quân, cho tới bây giờ, quan hệ giữa hắn và Thiển Thủy Thanh thủy chung vẫn là địch chứ không phải bạn. Số mạng của bọn họ dường như gắn liền với nhau, lại thúc đẩy lẫn nhau.

Tuy nhiên lần nào cũng vậy, đều là hắn thất bại dưới tay Thiển Thủy Thanh.

Hôm nay là lần thứ ba Thiển Thủy Thanh thả hắn đi.

Cũng là lần cuối cùng...

- Có lẽ vận mệnh đến lần này là hết, đã đến hồi kết thúc.

Dịch Tinh Hàn cười khổ, khẽ thì thầm.

Bên ngoài có tiếng đập cửa vang lên, Dịch Tinh Hàn thuận miệng nói:

- Cứ vào!

Nam Sơn Nhạc bước vào.

- Mẫn tiên sinh, cái ơn cảnh báo hôm nay, Nam mỗ không dám nói hai chữ đáp đền, chỉ đặc biệt cho người hầu chuẩn bị một ít lễ vật mọn, xin tiên sinh vui lòng nhận cho.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 157
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...