Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đế Quốc Thiên Phong

Chương 210

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vô Song mỉm cười nói:

- Người ta rồi cũng phải chết, có đúng không?

Vài giọt nước mắt lăn xuống trên mặt Dạ Oanh. Nàng rất hiểu trong tình cảnh gian nan nguy hiểm mà hai người vừa trải qua, rốt cục là nguyên nhân gì làm cho Vô Song có thể kiên cường như vậy, nhưng nàng cũng không thể hứa hẹn gì với hắn.

Nếu như có thể, nàng rất hy vọng lúc trước người mình yêu là chàng thiếu niên này.

- Không, ngươi sẽ không chết, ta cũng không cho ngươi chết!

Giọng Dạ Oanh như chém đinh chặt sắt, nàng chậm rãi nâng Vô Song dậy, ngữ khí của nàng đơn giản mà quyết liệt:

- Vô Song, ta không muốn ngươi chết, bởi vì nếu như ngươi chết, ta cũng sẽ lập tức tự sát. Chúng ta đã từng ước hẹn, kiếp này đã không thể làm thê tử của ngươi, kiếp sau ta nhất định sẽ làm! Nhưng hiện tại, chúng ta vẫn phải cố gắng sinh tồn, ta không muốn ngươi xuôi tay bỏ cuộc, bởi vì ta không muốn kiếp sau mình gả cho một người nhu nhược!

Vô Song nghe mà kinh ngạc, không biết nói gì, có lẽ hắn cũng không có gì để nói...

Dạ Oanh cứ như vậy cõng hắn đi, cũng giống như trước kia Vô Song đã cõng nàng trong vùng rừng núi ở biên giới Chỉ Thủy, tuy đường sá gian nan nhưng không hề do dự.

Con thuyền sinh mạng đang chở đầy hy vọng có thể chạy tới bờ đối diện của đại dương mênh mông, nhưng đối với Vô Song mà nói, hy vọng của hắn lại trở nên hết sức buồn cười, bởi vì hy vọng của hắn là ở kiếp sau.

Nên vì mau chóng đoàn tụ ở kiếp sau mà chết đi lập tức, hay nên vì Dạ Oanh mà kiên trì sống sót? Hắn cũng không biết mình nên lựa chọn như thế nào, nhưng nhìn màn đêm đang dần dần buông xuống, những vì sao trên trời bắt đầu lấp lánh tinh quang, hắn hôn mê lúc nào không biết.

Bão đã tới.

Mưa gió lạnh lùng kéo tới.

May mà Dạ Oanh phát hiện ra một căn nhà gỗ bỏ hoang.

Nhà gỗ đã cũ kỹ, nơi nơi dột nát, Dạ Oanh cố gắng đi sửa lại mái nhà một chút. Sau đó nàng vào nhà đốt lửa, sưởi ấm cho cả hai người.

Thỉnh thoảng ngẫu nhiên có những giọt mưa rơi thẳng vào đống lửa, phát ra những âm thanh lép bép, mang lại một chút sức sống cho đêm mưa bão này.

Vô Song lẳng lặng nằm trên mặt đất, nhìn lên trần nhà thì thào:

- Ta là người Nhai quốc.

Dạ Oanh bừng tỉnh ngộ:

Nguồn tại http://

- Chả trách ngươi có thuật bơi lội giỏi như vậy, chả trách ngươi giỏi về Xuyên Tâm tiễn. Ly Sở từng nói, thợ săn trong rừng rất ít người biết sử dụng Xuyên Tâm tiễn.

Nhai quốc cũng là cường quốc trên biển duy nhất của đại lục Quan Lan. Gần như tất cả dân chúng Nhai quốc vừa sinh ra đã là đứa con của biển cả, từ lúc mới sinh ra bọn họ đã phải học cách lặn ngụp trong sóng gió. Tuy rằng năng lực chiến đấu trên bộ của bọn họ không mạnh, nhưng năng lực thủy chiến của bọn họ lại là độc bộ thiên hạ.

Giống như thợ săn trong rừng, Thủy quân cũng đòi hỏi rất cao về thuật bắn cung. Phương thức chiến đấu thực dụng nhất trong thủy chiến chính là công kích từ xa, nhờ vào sức mạnh của công kích tầm xa mà cố gắng tiêu diệt một phần quân địch, sau đó lúc hai thuyền giáp mạn sẽ đánh giáp lá cà. So sánh với tình cảnh tên bay như vãi trấu trên chiến trường trên bộ hay nguy cơ rình rập từng bước trong rừng, thuật bắn cung trong thủy chiến càng chú trọng về độ chính xác hơn, mà không coi trọng phương thức bắn bao trùm. Nguyên nhân của chuyện này vô cùng đơn giản, tên bắn xuống biển sẽ không thể thu về, bắn ra một mũi là ít đi một mũi. Bởi vậy thuật bắn cung trên biển trước nay vẫn coi trọng sự trầm ổn và chuẩn xác, chứ không coi trọng phương thức bắn dày đặc bao trùm trên chiến trường và phản ứng nhanh nhẹn của thợ săn trong rừng.

Không ai có thể ngờ rằng Vô Song là người Nhai quốc, lúc này hắn tiết lộ ra xong cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, dường như vừa bỏ xuống gánh nặng ngàn cân.

Hắn nhìn Dạ Oanh cười nói:

- Ta không chỉ là người Nhai quốc, thân phận thật của ta chính là...Thái tử của Nhai quốc!

O0o

Đêm đã khuya, sấm chớp đùng đùng, gió mưa tầm tã.

Dạ Oanh kinh ngạc lắng nghe thiếu niên trước mặt mình kể về cuộc đời của hắn.

Thật ra cũng không có gì nhiều để nói, chỉ là một trận tranh đoạt quyền lực cũ rích thường xảy ra trong các vương triều mà thôi. Đệ đệ cướp ngôi báu của huynh trưởng, vì bảo vệ ngôi báu mà truy sát Thái tử lúc ấy còn nhỏ tuổi khắp nơi. Vì giữ mạng, Thái tử không thể không mai danh ẩn tích, ẩn cư trong chốn thâm sơn cùng cốc, trốn tránh kẻ thù.

Khi hắn trốn chết chỉ vừa tròn bảy tuổi, bên người cũng có vài trăm hộ vệ trung thành. Nhưng vì kẻ thù đuổi giết mãi không tha, người đi theo hắn ngày càng ít đi. Mặc dù như vậy, nhưng những người đi theo hắn vẫn hết sức trung thành không hề bỏ cuộc, bởi vì trong lòng bọn họ còn một niềm tin: Phục quốc.

- Thật ra cũng không phải là chuyện phục quốc hay không phục quốc gì cả, kẻ soán đoạt vương triều chính là thúc thúc của ta, Quốc chủ Nhai quốc vẫn là họ Nhai, cũng không có sửa quốc hiệu, cho nên ta cảm thấy nói phục quốc cũng không hẳn là đúng. Những thần tử đi theo bảo vệ ta vẫn cứ nghĩ rằng sẽ có một ngày, ta có thể dựng cờ, chiêu binh mãi mã, dẫn dắt tất cả dân chúng trong nước phản công. Vì mục tiêu này, bọn họ cố gắng âm thầm gây náo loạn, dụ dỗ mua chuộc đại thần, ám sát, hãm hại, không chuyện gì là không làm, mà không cần biết làm như vậy khiến cho cuộc sống vốn đang yên lành của dân chúng lâm vào ly loạn.

-...Bọn họ dạy dỗ ta, bồi dưỡng ta, để cho ta học tập thuật trị quốc, dạy ta cách chỉ huy tác chiến, muốn ta học làm Quốc chủ. Nhưng ta không hiểu, trong sách nói kẻ làm Quốc chủ nhất định phải thương dân, vậy vì sao chúng ta chỉ vì tranh đoạt quyền lực mà chuyện gì cũng không từ: Gây náo loạn, dụ dỗ mua chuộc đại thần, ám sát, hãm hại...Bọn họ còn nói trung thần của kẻ địch là vật cản của chúng ta. Chuyện này quả thật buồn cười, cùng lúc dạy chúng ta phải sống lương thiện, phải yêu dân, cũng cùng lúc lại muốn lợi dụng dân, hại dân, chỉ sợ đối phương thống trị tốt quốc gia của mình, chỉ sợ đối phương là Quốc chủ anh minh.

-...Ta hỏi bọn họ vì sao như vậy, bọn họ nói vì muốn duy trì dòng dõi chính thống của quốc gia, luôn cần sử dụng một ít thủ đoạn. Thúc thúc của ta là kẻ đại gian đại ác, cướp đoạt ngôi báu, vì chính đạo, bất kể thế nào cũng không để quốc gia rơi vào tay một kẻ gian ác như vậy. Đúng vậy, thúc thúc ta là kẻ gian ác, nhưng không cần biết ông ta gian ác đến mức nào, từ sau khi ông ta lên làm Quốc chủ, chỉ mất mấy năm đã khiến cho quốc gia phát triển không ngừng, dân chúng an khang. Nếu đem so với thời gian phụ vương ta còn tại vị thì tốt hơn gấp mấy lần. Mà kẻ thật sự mang đến khổ sở cho dân chúng lại là bọn người có ý đồ đưa quốc gia trở vào tay người có dòng dõi chính thống như ta. Như vậy, rốt cục ai là ác, ai là thiện?

-...Ta vô cùng mê muội, không biết rằng rốt cục mình đúng hay sai, không biết cái gọi là phục quốc rốt cục là vì chính bản thân ta hay vì bản thân bọn họ, rốt cục là nhân đức thương dân và giữ gìn dòng dõi chính thống, chuyện nào quan trọng hơn? Ta cũng không biết...Những người đi theo ta nói rằng, chỉ cần khôi phục lại được dòng dõi chính thống, tự nhiên có thể lấy chiêu bài yêu nước thương dân làm kế sách thống trị thiên hạ. Nhưng kế sách tốt ở đâu ra? Ta tự biết bản thân mình, ta căn bản không có tài trị nước! Ta nói không cần phục quốc, bọn họ bèn khổ sở khuyên bảo, không tiếc lấy cái chết để can ngăn. Bọn họ nói rằng bọn họ biết ta là rường cột của nước nhà, yêu nước thương dân, không đành lòng để cho sinh linh đồ thán. Nhưng thật ra ta chỉ cảm thấy chán ghét mà không hề cảm thấy hứng thú với ngôi Quốc chủ.

-...Bọn họ nói với ta rằng cho dù không phục quốc, vậy cũng phải trả thù cha. Nhưng lúc ấy ta lại nghĩ những năm gần đây, bọn họ đã giết đi biết bao người vô tội. Những người ấy cũng có con, vậy con cái họ có muốn báo thù không?

-...Rốt cục tới một ngày ta cảm thấy chán ghét hết thảy, chán ghét quyền lực, chán ghét chiến tranh, chán ghét đấu đá với nhau không phải ngươi chết thì ta chết, cho nên ta lặng lẽ trốn đi, rời khỏi Nhai quốc. Lúc ấy ta không sợ làm cho những người đi theo ta thất vọng, vẫn quyết định buông bỏ mục tiêu phấn đấu của cả đời ta...Ta bỏ trốn một mình, rời khỏi Nhai quốc, theo đường biển chạy tới Chỉ Thủy.

-...Ta sống một mình ở Chỉ Thủy hai năm, cuộc sống vô cùng gian khổ, bởi vì cái gì ta cũng không biết, ta không biết cách lao động kiếm sống, cho nên không thể kiếm tiền, chỉ còn nước vào rừng săn bắn mà sống. Cho đến khi ta gặp được Thiển Thủy Thanh, gặp được nàng...Ta vĩnh viễn không quên những gì xảy ra ở vùng rừng núi biên giới Chỉ Thủy, người khác cứ tưởng là ta cứu nàng, thật ra chỉ có ta biết là nàng đã cứu ta, nếu như không có nàng, có lẽ ta đã chết dưới tên của Ly Sở. Bởi vì ta chỉ là một người nhu nhược, chỉ biết trốn tránh mà thôi. Mà bắt đầu từ hôm đó, ta đã không còn trốn tránh!

Dạ Oanh càng nghe càng kinh ngạc, không biết nên nói những gì, nàng nhìn Vô Song, trên gương mặt anh tuấn trẻ tuổi của hắn lúc này toát ra một chút vẻ kiên cường, pha lẫn vẻ bất đắc dĩ và hối hận.

Vô Song lại tiếp tục nói:

- Ta không biết là quyết định của ta có chính xác hay không, nhưng ta biết rằng khi ta lựa chọn không làm thất vọng dân chúng Nhai quốc, ta lại có lỗi với những người đã từng đi theo ta vào sinh ra tử. Cho nên từ lúc đó ta đã hiểu ra một chuyện: Bất kể ta lựa chọn như thế nào, luôn luôn vẫn có người bị tổn thương.

Bất kể ta lựa chọn như thế nào, luôn luôn vẫn có người bị tổn thương! Nghe thấy câu này, lòng Dạ Oanh khẽ khàng rung động. Đúng vậy, khi xuất hiện mâu thuẫn, trốn tránh không phải là cách giải quyết, bởi vì bất kể ta lựa chọn như thế nào, luôn luôn vẫn có người bị tổn thương. Như vậy Dạ Oanh thì sao, nàng nên lựa chọn sao đây...

Nàng nở nụ cười chua xót:

- Xem ra ngươi đã chuẩn bị trở lại Nhai quốc, đi tìm những người từng trung thành với ngươi, làm chuyện mà ngươi nên làm, có phải không? Gạt bỏ đúng sai, thiện ác sang bên, cố gắng hết sức làm tròn bổn phận của mình, chuyện này...vô cùng chính xác, là chân lý muôn đời!

Vô Song khẽ gật đầu, "Dạ Oanh, nàng quả thật rất giỏi đoán ý nghĩ người khác, quả nhiên nàng đã hiểu được lòng ta, đáng tiếc là nàng không thuộc về ta..."

Đột nhiên, Vô Song ngồi bật dậy, đưa tay nắm lấy Dạ Oanh hét lớn:

- Ta không còn nhịn được tên khốn không hề đếm xỉa tới nàng nhưng lại chiếm được trái tim nàng! Dạ Oanh tỷ, theo ta đi đi! Chúng ta bỏ mặc tất cả những chuyện ở nơi này, nàng theo ta về Nhai quốc, ta muốn nàng làm nữ nhân của ta, làm Vương hậu của ta! Ta có thể vì nàng mà giết sạch người trong thiên hạ, giống như Thiển Thủy Thanh có thể làm vì Vân Nghê vậy!

Dạ Oanh còn đang giật mình, Vô Song đã ôm chầm lấy Dạ Oanh, hôn nàng tới tấp.

Hắn hôn hết sức cuồng nhiệt, tình cảm bùng lên mãnh liệt không hề kềm chế chút nào. Sau khi đã kể rõ tâm sự của mình, tất cả tình cảm của hắn đã hoàn toàn bộc phát trong giờ phút này, không còn cách nào đè nén trong lòng như trước. Hắn siết chặt lấy Dạ Oanh, gần như làm cho nàng nghẹt thở, nhất quyết không chịu buông ra. Dạ Oanh lại cứ ngây người ra để mặc cho hắn làm gì tùy ý, không hề phản kháng.

Soạt!

Tiếng y phục rách vang lên, y phục của Dạ Oanh đã bị Vô Song xé nát, hắn chồm tới, muốn chiếm hữu hoàn toàn nữ nhân mà hắn đã thương nhớ từ bấy lâu nay. Lúc này hắn kích động đến nỗi run rẩy toàn thân, tất cả thương thế và đau đớn trong giờ phút này không cánh mà bay, hắn muốn giải phóng tất cả tình cảm chất chứa trong lòng và tinh lực của tuổi thiếu niên.

Dạ Oanh lặng lẽ nằm trên mắt đất, để mặc cho môi Vô Song hôn lên mặt, lên môi lên người, mặc cho tay hắn vuốt ve...

Một lúc sau...

Dạ Oanh chợt nói:

- Ta là nữ nhân của Thiển Thủy Thanh!

Động tác của Vô Song dừng phắt lại.

Giống như bị một tia sét giáng trúng đầu, hắn ôm đầu khóc rống lên.

Những lời này đã hoàn toàn xé nát con tim hắn.

Dạ Oanh ngồi dậy, đưa tay vuốt ve mặt Vô Song:

- Nếu như ngươi thật sự cần ta, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào, ta sẽ không từ chối. Thế nhưng...ta là nữ nhân của chàng, chuyện này, không thể nào thay đổi!

Vô Song khẽ lắc lắc đầu, lại nằm dài ra trên mặt đất.

Hắn nhắm mắt lại, nếu như có thể, hắn thà rằng mãi mãi không bao giờ tỉnh lại...

- Xin lỗi nàng...

Hắn nói.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 210
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...