Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 69

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Em đừng buồn, anh đã mua lại căn nhà này rồi.

Sẽ cho xây lại theo thiết kế cũ, cuối tuần.

chúng ta có thể đưa mấy đứa trẻ về đây chơi”

Quân Dao kinh ngạc nhìn anh.

“Anh mua lại rồi?” “Ừ, nhà của em, sao có thể bán đi được.”

Quân Dao không biết phải nói gì, Cố Tư Bạch đối xử với cô quá tốt, quá tốt, tốt đến mức nhiều khi cô tự hỏi, cô đã tu phúc bao nhiêu đời mà đời này mới được gặp anh, được anh yêu?

“Nào, đứng dậy, ngồi nhiều sẽ tê chân đó.”

Anh đỡ Quân Dao đứng dậy, cũng nhìn thấy khung ảnh cô ôm trước ngực.

Khung ảnh đầy bụi khiến vạt áo Quân Dao lấm lem.Anh liếc nhìn, thấy bức ảnh chụp ba người, cũng có thể đoán ra đó chính là cha mẹ và Quân Dao.

A

Khi hai người đi xuống thì những người thợ đã bắt đầu lục tục dọn dẹp ra về.

Cố Tư Bạch đứng ở sân, nhìn khắp một lượt.

“Anh sẽ bảo kiến trúc sư nghiên cứu và thiết kế lại căn nhà, khôi phục lại dáng vẻ cũ một cách giống nhất có thể, có gì sẽ gửi thiết kế cho em xem trước, được không?”

“Tư Bạch, anh đối xử với em thật tốt”

“Ngốc, em là vợ anh, còn nói mấy lời thừa thãi đó làm gì?”

Anh xoa đầu cô đầy cưng chiều.

Sau đó Cố Tư Bạch chở cô về nhà, suốt dọc đường Quân Dao đều nhìn ngắm bức ảnh, năm đó cô còn quá nhỏ nên không biết giữ những di vật lại, huống hồ mẹ con Trương Như Ngọc đều vứt hết đồ của mẹ cô đi.

Không hiểu sao còn sót lại bức ảnh này, đây là kỉ niệm cuối cùng của cô, vì vậy Quân Dao rất nâng niu, trân quý.

***

Trong căn chung cư bình dân, Quân Khải và Trương Như Ngọc ngồi nhìn nhau.

“Ông nói xem, ông lại làm ra cái trò gì rồi? Bây giờ nhà đã thành ra thế này, ông là đàn ông không lo làm trụ cột chống đỡ lại còn cờ bạc, thua hết luôn số tiền tôi mang đi được.

Ông bảo tôi phải sống làm sao?”

Trương Như Ngọc rít lên, bà ta đã lải nhải cả tiếng đồng hồ rồi, bây giờ cũng mệt rồi, không còn sức tru tréo như lúc đầu nữa.

Còn Quân Khải vẫn ngồi im như tượng gỗ, ông ta gục đầu xuống tay, mới hơn một tháng mà đã già đi trông thấy, mái tóc lúc trước còn được chăm sóc đen bóng bay giờ đã chuyển sang màu muối tiêu.

“Tôi cũng chỉ muốn kiếm chút tiền, biết đâu chuyển mình được.” Quân Khải thở dài, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Chuyển mình?” Trương Như Ngọc vừa bình tĩnh lại một chút, nghe lời này lại nổi cơn tam bành.

“Ông đang mơ à? Ông có biết Cờ bạc là bác thằng bần không? Tôi nhanh tay chạy được một ít tài sản, bây giờ ông nướng hết vào cờ bạc thì tiền đầu nuôi cái nhà này.

Sao số tôi lại khổ thế này hả trời ơi là trời!”

Trương Như Ngọc vừa kêu vừa khóc, ầm ĩ náo loạn.

“Đủ rồi, đừng nói nữa.

Ồn chết đi được.” Quân Tú Anh từ trong phòng bước ra, cô ta gào lên.

Cô ta ngủ một chút cũng không yên, mái tóc dài bù xù, hai mắt thâm quầng.

“Bố mẹ nhìn con chưa đủ mệt hay sao còn làm phiền như vậy hả? Mẹ kêu khóc cũng có giải quyết được gì đâu.”

“Em đừng buồn, anh đã mua lại căn nhà này rồi.

Sẽ cho xây lại theo thiết kế cũ, cuối tuần.

chúng ta có thể đưa mấy đứa trẻ về đây chơi”

Quân Dao kinh ngạc nhìn anh.

“Anh mua lại rồi?” “Ừ, nhà của em, sao có thể bán đi được.”

Quân Dao không biết phải nói gì, Cố Tư Bạch đối xử với cô quá tốt, quá tốt, tốt đến mức nhiều khi cô tự hỏi, cô đã tu phúc bao nhiêu đời mà đời này mới được gặp anh, được anh yêu?

“Nào, đứng dậy, ngồi nhiều sẽ tê chân đó.”

Anh đỡ Quân Dao đứng dậy, cũng nhìn thấy khung ảnh cô ôm trước ngực.

Khung ảnh đầy bụi khiến vạt áo Quân Dao lấm lem.Anh liếc nhìn, thấy bức ảnh chụp ba người, cũng có thể đoán ra đó chính là cha mẹ và Quân Dao.

A

Khi hai người đi xuống thì những người thợ đã bắt đầu lục tục dọn dẹp ra về.

Cố Tư Bạch đứng ở sân, nhìn khắp một lượt.

“Anh sẽ bảo kiến trúc sư nghiên cứu và thiết kế lại căn nhà, khôi phục lại dáng vẻ cũ một cách giống nhất có thể, có gì sẽ gửi thiết kế cho em xem trước, được không?”

“Tư Bạch, anh đối xử với em thật tốt”

“Ngốc, em là vợ anh, còn nói mấy lời thừa thãi đó làm gì?”

Anh xoa đầu cô đầy cưng chiều.

Sau đó Cố Tư Bạch chở cô về nhà, suốt dọc đường Quân Dao đều nhìn ngắm bức ảnh, năm đó cô còn quá nhỏ nên không biết giữ những di vật lại, huống hồ mẹ con Trương Như Ngọc đều vứt hết đồ của mẹ cô đi.

Không hiểu sao còn sót lại bức ảnh này, đây là kỉ niệm cuối cùng của cô, vì vậy Quân Dao rất nâng niu, trân quý.

***

Trong căn chung cư bình dân, Quân Khải và Trương Như Ngọc ngồi nhìn nhau.

“Ông nói xem, ông lại làm ra cái trò gì rồi? Bây giờ nhà đã thành ra thế này, ông là đàn ông không lo làm trụ cột chống đỡ lại còn cờ bạc, thua hết luôn số tiền tôi mang đi được.

Ông bảo tôi phải sống làm sao?”

Trương Như Ngọc rít lên, bà ta đã lải nhải cả tiếng đồng hồ rồi, bây giờ cũng mệt rồi, không còn sức tru tréo như lúc đầu nữa.

Còn Quân Khải vẫn ngồi im như tượng gỗ, ông ta gục đầu xuống tay, mới hơn một tháng mà đã già đi trông thấy, mái tóc lúc trước còn được chăm sóc đen bóng bay giờ đã chuyển sang màu muối tiêu.

“Tôi cũng chỉ muốn kiếm chút tiền, biết đâu chuyển mình được.” Quân Khải thở dài, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Chuyển mình?” Trương Như Ngọc vừa bình tĩnh lại một chút, nghe lời này lại nổi cơn tam bành.

“Ông đang mơ à? Ông có biết Cờ bạc là bác thằng bần không? Tôi nhanh tay chạy được một ít tài sản, bây giờ ông nướng hết vào cờ bạc thì tiền đầu nuôi cái nhà này.

Sao số tôi lại khổ thế này hả trời ơi là trời!”

Trương Như Ngọc vừa kêu vừa khóc, ầm ĩ náo loạn.

“Đủ rồi, đừng nói nữa.

Ồn chết đi được.” Quân Tú Anh từ trong phòng bước ra, cô ta gào lên.

Cô ta ngủ một chút cũng không yên, mái tóc dài bù xù, hai mắt thâm quầng.

“Bố mẹ nhìn con chưa đủ mệt hay sao còn làm phiền như vậy hả? Mẹ kêu khóc cũng có giải quyết được gì đâu.”.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 69
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...