Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 170

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hoắc Thiên Phong lúc này giơ tay với chai

LA

rượu trên bàn, rót vào ly cho Từ Mạn Nhu khiến cô hơi giật mình.

“Cảm ơn Hoắc tổng, không cần đâu, hôm nay tôi uống đủ rồi, nếu Hoắc tống không có hứng thú uống rượu cùng thì tôi xin phép đi ngủ trước đây”.

“Bây giờ tôi mới có hứng thú” Hoắc Thiên Phong nói, giọng hắn nhàn nhạt, lành lạnh, nghe không ra cảm xúc trong đó.

Hắn đưa tay ra dấu bảo cô uống ly rượu hắn vừa rót, Từ Mạn Nhu cụp mi mắt.

Lông mi cổ dài và dày như một chiếc quạt nhỏ in bóng xuống gò má.

Những ngón tay mảnh mai tinh tế của Từ Mạn Nhu hơi run lên.

Cô hít một hơn thật sâu, Cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, đưa tay cầm lấy ly rượu.

Cô mỉm cười, nói, “Hoắc tổng, mời!”

Mặc dù đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng giọng cô vẫn run lên nhè nhẹ, giống như chiếc lá bị gió lay động.

Hoắc Thiên Phong nhếch khóe môi mỏng lạnh lùng, cũng đưa tay cầm lấy ly rượu, chạm vào thành ly của cô, một âm thanh thanh thúy khẽ vang

lên.

Từ Mạn Nhu nhìn chằm chằm chất rượu đỏ sóng sánh trong ly, cô đột nhiên nở nụ cười, nụ cười từ từ hé, rồi nở rộ như một đóa hoa đỏ rực giữa tuyết trắng, đẹp đến chói mắt, vẻ đẹp vừa

AL

rực rỡ kiêu hãnh vừa thê lương kì lạ.

Rồi cô đưa ly rượu lên môi, nhắm mắt, ngửa đầu, không chút do dự ngửa ly uống xuống.

“Choang!”

Âm thanh ly thủy tinh rơi xuống sàn nhà vang lên chói tai, khiến Từ Mạn Nhu giật mình mở bừng mắt.

Nhìn ly rượu đổ tung tóe, mảnh thủy tinh phản chiếu ánh sáng lấp lánh, rượu đỏ như máu chảy tràn một khoảng khiến Từ Mạn Nhu giật nảy mình, cả người cô không thể khống chế được bất giác run lên bần bật.

Hoắc Thiên Phong đứng dậy, bàn tay to lớn của hắn vươn ra, túm lấy cằm cô.

Hắn không chút nương tay khiến hàm Từ Mạn Nhu đau nhức.

Đôi mắt ưng tối thẫm như trời đêm của Hoắc Thiên Phong nhìn cô chằm chằm, hắn lạnh lùng nhả ra từng chữ.

“Khá lắm, tôi không ngờ cô còn có lá gan này Cơ đấy!”

Từ Mạn Nhu ngẩng cao đầu, dù cả người vẫn vô thức run lên những ánh mắt đen láy của cô lại rất quật cường, dường như đã không màng sống chết nữa.

“Hoắc Thiên Phong, tôi chỉ mời anh uống rượu, anh không muốn uống thì để tôi đi ngủ.”

Hoắc Thiên Phong đột nhiên bật cười, tiếng cười lạnh lẽo như tiếng tu la từ địa ngục Vọng về.

“Từ – Mạn – Nhu! Lá gan càng ngày càng lớn đấy, dám làm, bây giờ còn đủ bản lĩnh nói câu đó.

Xem ra tôi đã coi thường có rồi.”

Hắn đã phát hiện ra rồi ư?

Trái tim Từ Mạn Nhu đập loạn lên, nhưng cô biết, giờ phút này cô không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể tiếp tục cứng miệng giả ngốc.

“Tôi không hiểu Hoắc tổng nói gì, anh buông tay ra đi, anh làm tôi đau đấy.”

“Đau? Ha ha… xem chừng cô còn phải chịu đau nhiều hơn rồi.”

Vừa nói Hoắc Thiên Phong vừa dùng sức nhấc cô khỏi ghế rồi quăng xuống sàn như quăng một chiếc gối.

Hẳn cao lớn gấp đôi cô, lại tập luyện từ nhỏ, vì vậy quẳng cô vô cùng dễ dàng.

Từ Mạn Nhu bị hắn quăng xuống đúng chỗ chiếc ly rượu vừa vỡ, mảnh thủy tinh cứa lên da thịt trắng trẻo của cô, những vết thương ứa máu, đỏ rực trên làn da trắng nõn.

“Nói, là ai sai cô làm?” Hoắc Thiên Phong đứng từ trên cao, lạnh lùng nhìn xuống tra hỏi.

Từ Mạn Nhu cắn chặt môi, kiên cường chịu đựng, cô ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thiên Phong.

“Hoắc tổng, tôi không hiểu anh nói gì”.

“Thật là cứng miệng, cô không tin tôi không dám giết cô sao?”

Từ Mạn Nhu nở nụ cười mỉa mai, “giết người cũng không phải việc xa lạ gì với anh.

Chỉ cần anh không hài lòng, anh giết tôi cũng là chuyện bình thường, có gì mà tin hay không tin”.

Câu nói của Từ Mạn Nhu càng chọc giận Hoắc Thiên Phong, đáy mắt hắn lạnh như băng, khuôn mặt âm u như tu la.

Hắn vươn tay túm lấy cổ cô, những ngón tay thon dài của hắn từ từ siết lấy chiếc Cổ thiên nga gầy mảnh của Từ Mạn Nhu.

“Cô tưởng cô bỏ mấy thứ thuốc vớ vẩn đó vào rượu mà tôi không biết? Nói cho cô biết, tôi uống rượu trước khi uống nước, chỉ cần ngửi mùi rượu là có thể phân biệt được loại nào với loại nào.

Cô cho một đống thứ thuốc linh tinh hổ lớn phá tan hương vị thanh thuần của rượu mà còn ngu ngốc nghĩ rằng có thể qua mặt được tôi sao?”

Hắn thực sự chỉ cần ngửi mùi rượu là có thể phát hiện?

Trên mặt Từ Mạn Nhu thoáng một tia dao động.

Thực sự thời gian quá gấp gáp, cô đã quên mất điều này.

Hoắc Thiên Phong lúc này giơ tay với chai

LA

rượu trên bàn, rót vào ly cho Từ Mạn Nhu khiến cô hơi giật mình.

“Cảm ơn Hoắc tổng, không cần đâu, hôm nay tôi uống đủ rồi, nếu Hoắc tống không có hứng thú uống rượu cùng thì tôi xin phép đi ngủ trước đây”.

“Bây giờ tôi mới có hứng thú” Hoắc Thiên Phong nói, giọng hắn nhàn nhạt, lành lạnh, nghe không ra cảm xúc trong đó.

Hắn đưa tay ra dấu bảo cô uống ly rượu hắn vừa rót, Từ Mạn Nhu cụp mi mắt.

Lông mi cổ dài và dày như một chiếc quạt nhỏ in bóng xuống gò má.

Những ngón tay mảnh mai tinh tế của Từ Mạn Nhu hơi run lên.

Cô hít một hơn thật sâu, Cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, đưa tay cầm lấy ly rượu.

Cô mỉm cười, nói, “Hoắc tổng, mời!”

Mặc dù đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng giọng cô vẫn run lên nhè nhẹ, giống như chiếc lá bị gió lay động.

Hoắc Thiên Phong nhếch khóe môi mỏng lạnh lùng, cũng đưa tay cầm lấy ly rượu, chạm vào thành ly của cô, một âm thanh thanh thúy khẽ vang

lên.

Từ Mạn Nhu nhìn chằm chằm chất rượu đỏ sóng sánh trong ly, cô đột nhiên nở nụ cười, nụ cười từ từ hé, rồi nở rộ như một đóa hoa đỏ rực giữa tuyết trắng, đẹp đến chói mắt, vẻ đẹp vừa

AL

rực rỡ kiêu hãnh vừa thê lương kì lạ.

Rồi cô đưa ly rượu lên môi, nhắm mắt, ngửa đầu, không chút do dự ngửa ly uống xuống.

“Choang!”

Âm thanh ly thủy tinh rơi xuống sàn nhà vang lên chói tai, khiến Từ Mạn Nhu giật mình mở bừng mắt.

Nhìn ly rượu đổ tung tóe, mảnh thủy tinh phản chiếu ánh sáng lấp lánh, rượu đỏ như máu chảy tràn một khoảng khiến Từ Mạn Nhu giật nảy mình, cả người cô không thể khống chế được bất giác run lên bần bật.

Hoắc Thiên Phong đứng dậy, bàn tay to lớn của hắn vươn ra, túm lấy cằm cô.

Hắn không chút nương tay khiến hàm Từ Mạn Nhu đau nhức.

Đôi mắt ưng tối thẫm như trời đêm của Hoắc Thiên Phong nhìn cô chằm chằm, hắn lạnh lùng nhả ra từng chữ.

“Khá lắm, tôi không ngờ cô còn có lá gan này Cơ đấy!”

Từ Mạn Nhu ngẩng cao đầu, dù cả người vẫn vô thức run lên những ánh mắt đen láy của cô lại rất quật cường, dường như đã không màng sống chết nữa.

“Hoắc Thiên Phong, tôi chỉ mời anh uống rượu, anh không muốn uống thì để tôi đi ngủ.”

Hoắc Thiên Phong đột nhiên bật cười, tiếng cười lạnh lẽo như tiếng tu la từ địa ngục Vọng về.

“Từ – Mạn – Nhu! Lá gan càng ngày càng lớn đấy, dám làm, bây giờ còn đủ bản lĩnh nói câu đó.

Xem ra tôi đã coi thường có rồi.”

Hắn đã phát hiện ra rồi ư?

Trái tim Từ Mạn Nhu đập loạn lên, nhưng cô biết, giờ phút này cô không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể tiếp tục cứng miệng giả ngốc.

“Tôi không hiểu Hoắc tổng nói gì, anh buông tay ra đi, anh làm tôi đau đấy.”

“Đau? Ha ha… xem chừng cô còn phải chịu đau nhiều hơn rồi.”

Vừa nói Hoắc Thiên Phong vừa dùng sức nhấc cô khỏi ghế rồi quăng xuống sàn như quăng một chiếc gối.

Hẳn cao lớn gấp đôi cô, lại tập luyện từ nhỏ, vì vậy quẳng cô vô cùng dễ dàng.

Từ Mạn Nhu bị hắn quăng xuống đúng chỗ chiếc ly rượu vừa vỡ, mảnh thủy tinh cứa lên da thịt trắng trẻo của cô, những vết thương ứa máu, đỏ rực trên làn da trắng nõn.

“Nói, là ai sai cô làm?” Hoắc Thiên Phong đứng từ trên cao, lạnh lùng nhìn xuống tra hỏi.

Từ Mạn Nhu cắn chặt môi, kiên cường chịu đựng, cô ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thiên Phong.

“Hoắc tổng, tôi không hiểu anh nói gì”.

“Thật là cứng miệng, cô không tin tôi không dám giết cô sao?”

Từ Mạn Nhu nở nụ cười mỉa mai, “giết người cũng không phải việc xa lạ gì với anh.

Chỉ cần anh không hài lòng, anh giết tôi cũng là chuyện bình thường, có gì mà tin hay không tin”.

Câu nói của Từ Mạn Nhu càng chọc giận Hoắc Thiên Phong, đáy mắt hắn lạnh như băng, khuôn mặt âm u như tu la.

Hắn vươn tay túm lấy cổ cô, những ngón tay thon dài của hắn từ từ siết lấy chiếc Cổ thiên nga gầy mảnh của Từ Mạn Nhu.

“Cô tưởng cô bỏ mấy thứ thuốc vớ vẩn đó vào rượu mà tôi không biết? Nói cho cô biết, tôi uống rượu trước khi uống nước, chỉ cần ngửi mùi rượu là có thể phân biệt được loại nào với loại nào.

Cô cho một đống thứ thuốc linh tinh hổ lớn phá tan hương vị thanh thuần của rượu mà còn ngu ngốc nghĩ rằng có thể qua mặt được tôi sao?”

Hắn thực sự chỉ cần ngửi mùi rượu là có thể phát hiện?

Trên mặt Từ Mạn Nhu thoáng một tia dao động.

Thực sự thời gian quá gấp gáp, cô đã quên mất điều này..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 170
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...