Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 14

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Quân Dao tròn mắt ngạc nhiên, cô không hiểu câu hỏi của Cố Tư Bạch cho lắm, nhận ra gì cơ?

Thấy biểu cảm của Quân Dao, Cố Tư Bạch biết cô thực sự không nhớ gì nữa, chỉ có thể lắc đầu, uống một ngụm bia.

“Này, anh vừa bảo nhận ra gì cơ?” “Không có gì?”

Quân Dao lườm anh, làm gì mà phải tỏ ra thần thần bí bí như thế chứ? Nhưng rất nhanh Quân Dao đã quẳng chuyện này ra sau đầu, cô cùng anh ăn hết sạch túi đồ ăn vặt, sau đó Cố Tư Bạch nằm xuống giường, nghỉ ngơi, còn Quân Dao phụ trách dọn dẹp rác.

Đang dọn hết đống vụn bim bim trên sàn, đột nhiên Quần Dao nghĩ, bình thường có không ngủ ở phòng này, vậy có nghĩa là Cố Tư Bạch sẽ ngủ ngày và đêm tỉnh dậy, chính anh cũng nói một năm nay đang làm gì đó.

Đột nhiên cô nghĩ đến một việc mà cô vẫn canh cánh trong lòng bao lâu nay.

“Này, dậy mau!” Quân Dao lật chăn, lay lay người CỐ Tư Bạch.

CỐ Tư Bạch nhăn mày, ngồi dậy, anh thực sự rất mệt, cần được nghỉ ngơi, vậy mà cứ thiu thiu ngủ lại bị lỗi dậy.

Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Cố Tư Bạch, Quân Dao hơi rụt rè lại, nhưng cô nhất định phải hỏi rõ chuyện này, nếu không sẽ khó chịu lắm.

“Bình thường buổi tối khi mọi người ngủ anh sẽ đi ra ngoài đúng không?

CỐ Tư Bạch nhướng mày, không hiểu cô hỏi làm gì, nhưng vẫn trả lời.

“Không hẳn tối nào cũng đi.”

“Vậy đúng là anh rồi!” Quân Dao chống nạnh, vô cùng đanh đá.

Khuôn mặt Cố Tư Bạch càng mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Mấy lần tôi ngủ dậy thấy có vết, còn tưởng muỗi đốt, nhưng đêm đó tôi chắc chắn có người hôn tôi.

Đều là anh làm đúng không?”

CỐ Tư Bạch hơi nhướng mày, ánh mắt lấp lánh như những vì sao.

“Ô, dâu trưởng của Cố gia có tư tình gì với đàn ông ư? Ai chẳng biết tôi là người thực vật, làm sao hôn em được?

“Anh…” Quân Dao tức đến giậm chân.

“Anh đừng có lươn lẹo, rõ ràng tôi đã chặn cửa phòng bằng bàn gỗ, mà phòng này có thể đi thẳng sang phòng nhỏ bên kia.

Không anh thì là ai?”.

CỐ Tư Bạch lắc đầu, không thèm tranh cãi với cô.

“Được rồi, tôi sẽ không truy cứu chuyện em ngoại tình đầu, để tôi ngủ một chút đi, tôi thực sự rất mệt rồi.”

Vừa nói CỐ Tư Bạch vừa nằm xuống giường, đắp chăn rồi nhắm mắt lại.

Quân Dao tức xì khói, muốn lôi anh dậy chất vấn tiếp nhưng không biết làm thế nào, dù sao nhìn sắc mặt Cố Tư Bạch đúng là rất không tốt, có lẽ vết thương rất đau đớn lại mất máu quá nhiều, Quân

Dao chỉ đành đứng im, giờ giơ nắm đấm nhỏ về phía anh.

“Đợi đó, đợi khi vết thương của anh ổn rồi, tôi sẽ tính sổ với anh cả thể”.

Mặc dù khuôn mặt khá giống nhau, lại cùng là thiếu gia của Cố gia, cùng thích trêu đùa cô, nhưng Quân Dao vẫn cảm thấy đại thiếu gia này dễ gần, dễ nói chuyện hơn, không có cảm giác áp bách đến khó thở như nhị thiếu gia.

Nếu trước đây cô mong anh tỉnh lại, thì giờ mong CỐ Tư Bạch sớm có thể giải quyết xong mọi chuyện, Sớm giải thoát cho cô khỏi nơi này.

Còn nữa, từ giờ buổi đêm cô không những cần chặn cánh cửa lớn, mà còn cần chặn cả cửa thông sang phòng này nữa.

Sắc lang!

Mặc dù hai người trên danh nghĩa đã là vợ chồng, nhưng dù sao cô cũng chưa sẵn sàng, không thể không thèm hỏi ý cô mà đã hôn cô như thế.

Đúng là sắc lang, đại sắc lang.

Túm lại, nhà họ Cố không ai đáng tin cả.

Ngồi vào bàn, mở sách vở ra học, nhưng đầu óc Quân Dao cứ vẩn vơ những suy nghĩ đầu đầu.

Cô không cách nào tập trung học được.

Cảm giác buổi tối hôm ấy, dù ngủ say nhưng cô vẫn mơ màng nhớ..

Quân Dao đỏ bừng mặt, tự tát mình hai cái.

Tại sao cô lại nhớ đến chuyện vớ vẩn đó chứ?

Cô lắc đầu thật mạnh, cố xua mấy suy nghĩ linh tinh đó đi, tập trung vào việc học.

Mải mê học cả ngày, khi Tiểu Hoa gọi xuống ăn tối

Quần Dao mới sực nhớ ra.

Cô vừa chạy xuống lầu, vừa thầm suy tính, nếu trong lúc cô ăn tối, Trương Tuyết Thanh hại Cố Tư Bạch thì sao? Không được, cô đã hứa sẽ giúp anh rồi.

Quân Dao đang định chạy ngược lại phòng thì nghĩ ra, cả ngày nay CỐ Tư Bạch mới ăn mấy thứ đồ ăn vặt linh tinh với cô, nhất định là rất đói.

Cô chạy xuống phòng ăn, thấy đồ ăn đã được bày đầy bàn, nhưng không có ai.

“Mọi người đâu hết rồi!”

Dì Thái, giúp việc của Cố gia trả lời.

“Lão gia và thiếu gia đi dự tiệc xã giao, còn phu nhân cũng đi ra ngoài ăn cùng với mấy phu nhân khác rồi ạ”

Đúng là nhà giàu có khác, rất hiếm khi thấy cả nhà họ cùng ăn với nhau một bữa cơm, mà kể cả có ngồi cùng một bàn cũng chẳng trò chuyện gì mấy, chỉ tập trung ăn phần của mình rồi đứng dậy, rời đi.

Đúng là gia đình càng giàu thì tình cảm càng lỏng lẻo.

“Vậy cháu có thể mang đồ lên phòng ăn được không ạ? Tại cháu đang ôn thi nên cũng muốn tranh thủ thời gian” Quân Dao không nỡ để Cố Tư Bạch bị thương lại còn phải nhịn đói.

“Được chứ, thiếu phu nhân lên trước đi, rồi tôi mang lên cho”.

“Dạ thôi không cần phiền phức thế đâu ạ, dì cho cháu mượn cái khay, cháu chọn những món thích ăn vào đĩa rồi bế lên luôn là được.”

Dì Thái lập tức chuẩn bị một chiếc khay to với mấy cái bát, đĩa.

Quân Dao chọn những món bổ máu, Cố Tư

Bạch bị thương cần được bồi bổ, cô còn lấy thêm một đĩa hoa quả to.

Nhìn chiếc khay đầy ắp trong tay, Quân Dao hơi ngượng ngùng cười.

“Dạ, cháu ăn có nhiều lắm không?”

Dì Thái cười hiền lành.

“Không nhiều, thiếu phu nhân phải ăn vào, dạo này thiếu phu nhân gầy quá rồi.”

Quân Dao cười hì hì, cảm ơn dị Thái rồi bỏ cái khay lên phòng.

Thịt bò xào ớt chương, sườn sốt chua ngọt, cá tầm nướng, dễ tái chanh, salad nga, một tô cháo nấm, một cốc nước cam và một đĩa trái cây đủ loại, Quân Dao khệ nệ đặt xuống bàn đầu giường.

Mùi thức ăn thơm phức quẩn quanh trong phòng.

Lông mi Cố Tư Bạch hơi run run.

Cô chạy ra khóa trái cửa lại, rồi thì thầm gọi.

“Cố thiếu gia, dậy ăn tối thôi, tôi mang đồ ăn lên cho anh nè.”

Cố Tư Bạch chậm rãi mở mắt, anh nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Quân Dao thì tâm trạng cũng tốt lên nhiều.

Quân Dao chỉ chỉ bán đồ ăn.

“Vì tôi nói tôi ăn một mình nên chỉ có một bát một đôi đũa thôi.

Nhưng anh yên tâm, tôi có mấy hột mì trong ngăn kéo, có thể lấy đũa và bát trong đó ăn tạm”

“Ừm, mai em đi mua thêm ít bát đũa ăn liền để ở phòng đi.” Cố Tư Bạch thấy Quần Dao quan tâm mình như thế thì tâm trạng rất tốt, ngồi dựa lưng vào thành giường.

“Tôi ăn cháo được rồi, em lấy bát kia ăn cơm đi.” Cố Tư Bạch chỉ vào cái bát.

Quân Dao đứng lại, cũng may cô thông minh lấy một bát cháo, vì cô sợ CỐ Tư Bạch đang bị thương không ăn được đồ cứng.

“Anh ăn được mấy món này không? Tay nghề của dì Thái tốt lắm đấy”.

Cố Tư Bạch gật đầu, đạn bắn vào phần mềm, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài hôm là bình thường thôi.Anh cũng không yếu đuối đến vậy, nhưng có người quan tâm thì tội gì không hưởng, ánh mắt Cố Tư Bạch lóe lên một tia tinh quái.

Quân Dao tròn mắt ngạc nhiên, cô không hiểu câu hỏi của Cố Tư Bạch cho lắm, nhận ra gì cơ?

Thấy biểu cảm của Quân Dao, Cố Tư Bạch biết cô thực sự không nhớ gì nữa, chỉ có thể lắc đầu, uống một ngụm bia.

“Này, anh vừa bảo nhận ra gì cơ?” “Không có gì?”

Quân Dao lườm anh, làm gì mà phải tỏ ra thần thần bí bí như thế chứ? Nhưng rất nhanh Quân Dao đã quẳng chuyện này ra sau đầu, cô cùng anh ăn hết sạch túi đồ ăn vặt, sau đó Cố Tư Bạch nằm xuống giường, nghỉ ngơi, còn Quân Dao phụ trách dọn dẹp rác.

Đang dọn hết đống vụn bim bim trên sàn, đột nhiên Quần Dao nghĩ, bình thường có không ngủ ở phòng này, vậy có nghĩa là Cố Tư Bạch sẽ ngủ ngày và đêm tỉnh dậy, chính anh cũng nói một năm nay đang làm gì đó.

Đột nhiên cô nghĩ đến một việc mà cô vẫn canh cánh trong lòng bao lâu nay.

“Này, dậy mau!” Quân Dao lật chăn, lay lay người CỐ Tư Bạch.

CỐ Tư Bạch nhăn mày, ngồi dậy, anh thực sự rất mệt, cần được nghỉ ngơi, vậy mà cứ thiu thiu ngủ lại bị lỗi dậy.

Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Cố Tư Bạch, Quân Dao hơi rụt rè lại, nhưng cô nhất định phải hỏi rõ chuyện này, nếu không sẽ khó chịu lắm.

“Bình thường buổi tối khi mọi người ngủ anh sẽ đi ra ngoài đúng không?

CỐ Tư Bạch nhướng mày, không hiểu cô hỏi làm gì, nhưng vẫn trả lời.

“Không hẳn tối nào cũng đi.”

“Vậy đúng là anh rồi!” Quân Dao chống nạnh, vô cùng đanh đá.

Khuôn mặt Cố Tư Bạch càng mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Mấy lần tôi ngủ dậy thấy có vết, còn tưởng muỗi đốt, nhưng đêm đó tôi chắc chắn có người hôn tôi.

Đều là anh làm đúng không?”

CỐ Tư Bạch hơi nhướng mày, ánh mắt lấp lánh như những vì sao.

“Ô, dâu trưởng của Cố gia có tư tình gì với đàn ông ư? Ai chẳng biết tôi là người thực vật, làm sao hôn em được?

“Anh…” Quân Dao tức đến giậm chân.

“Anh đừng có lươn lẹo, rõ ràng tôi đã chặn cửa phòng bằng bàn gỗ, mà phòng này có thể đi thẳng sang phòng nhỏ bên kia.

Không anh thì là ai?”.

CỐ Tư Bạch lắc đầu, không thèm tranh cãi với cô.

“Được rồi, tôi sẽ không truy cứu chuyện em ngoại tình đầu, để tôi ngủ một chút đi, tôi thực sự rất mệt rồi.”

Vừa nói CỐ Tư Bạch vừa nằm xuống giường, đắp chăn rồi nhắm mắt lại.

Quân Dao tức xì khói, muốn lôi anh dậy chất vấn tiếp nhưng không biết làm thế nào, dù sao nhìn sắc mặt Cố Tư Bạch đúng là rất không tốt, có lẽ vết thương rất đau đớn lại mất máu quá nhiều, Quân

Dao chỉ đành đứng im, giờ giơ nắm đấm nhỏ về phía anh.

“Đợi đó, đợi khi vết thương của anh ổn rồi, tôi sẽ tính sổ với anh cả thể”.

Mặc dù khuôn mặt khá giống nhau, lại cùng là thiếu gia của Cố gia, cùng thích trêu đùa cô, nhưng Quân Dao vẫn cảm thấy đại thiếu gia này dễ gần, dễ nói chuyện hơn, không có cảm giác áp bách đến khó thở như nhị thiếu gia.

Nếu trước đây cô mong anh tỉnh lại, thì giờ mong CỐ Tư Bạch sớm có thể giải quyết xong mọi chuyện, Sớm giải thoát cho cô khỏi nơi này.

Còn nữa, từ giờ buổi đêm cô không những cần chặn cánh cửa lớn, mà còn cần chặn cả cửa thông sang phòng này nữa.

Sắc lang!

Mặc dù hai người trên danh nghĩa đã là vợ chồng, nhưng dù sao cô cũng chưa sẵn sàng, không thể không thèm hỏi ý cô mà đã hôn cô như thế.

Đúng là sắc lang, đại sắc lang.

Túm lại, nhà họ Cố không ai đáng tin cả.

Ngồi vào bàn, mở sách vở ra học, nhưng đầu óc Quân Dao cứ vẩn vơ những suy nghĩ đầu đầu.

Cô không cách nào tập trung học được.

Cảm giác buổi tối hôm ấy, dù ngủ say nhưng cô vẫn mơ màng nhớ..

Quân Dao đỏ bừng mặt, tự tát mình hai cái.

Tại sao cô lại nhớ đến chuyện vớ vẩn đó chứ?

Cô lắc đầu thật mạnh, cố xua mấy suy nghĩ linh tinh đó đi, tập trung vào việc học.

Mải mê học cả ngày, khi Tiểu Hoa gọi xuống ăn tối

Quần Dao mới sực nhớ ra.

Cô vừa chạy xuống lầu, vừa thầm suy tính, nếu trong lúc cô ăn tối, Trương Tuyết Thanh hại Cố Tư Bạch thì sao? Không được, cô đã hứa sẽ giúp anh rồi.

Quân Dao đang định chạy ngược lại phòng thì nghĩ ra, cả ngày nay CỐ Tư Bạch mới ăn mấy thứ đồ ăn vặt linh tinh với cô, nhất định là rất đói.

Cô chạy xuống phòng ăn, thấy đồ ăn đã được bày đầy bàn, nhưng không có ai.

“Mọi người đâu hết rồi!”

Dì Thái, giúp việc của Cố gia trả lời.

“Lão gia và thiếu gia đi dự tiệc xã giao, còn phu nhân cũng đi ra ngoài ăn cùng với mấy phu nhân khác rồi ạ”

Đúng là nhà giàu có khác, rất hiếm khi thấy cả nhà họ cùng ăn với nhau một bữa cơm, mà kể cả có ngồi cùng một bàn cũng chẳng trò chuyện gì mấy, chỉ tập trung ăn phần của mình rồi đứng dậy, rời đi.

Đúng là gia đình càng giàu thì tình cảm càng lỏng lẻo.

“Vậy cháu có thể mang đồ lên phòng ăn được không ạ? Tại cháu đang ôn thi nên cũng muốn tranh thủ thời gian” Quân Dao không nỡ để Cố Tư Bạch bị thương lại còn phải nhịn đói.

“Được chứ, thiếu phu nhân lên trước đi, rồi tôi mang lên cho”.

“Dạ thôi không cần phiền phức thế đâu ạ, dì cho cháu mượn cái khay, cháu chọn những món thích ăn vào đĩa rồi bế lên luôn là được.”

Dì Thái lập tức chuẩn bị một chiếc khay to với mấy cái bát, đĩa.

Quân Dao chọn những món bổ máu, Cố Tư

Bạch bị thương cần được bồi bổ, cô còn lấy thêm một đĩa hoa quả to.

Nhìn chiếc khay đầy ắp trong tay, Quân Dao hơi ngượng ngùng cười.

“Dạ, cháu ăn có nhiều lắm không?”

Dì Thái cười hiền lành.

“Không nhiều, thiếu phu nhân phải ăn vào, dạo này thiếu phu nhân gầy quá rồi.”

Quân Dao cười hì hì, cảm ơn dị Thái rồi bỏ cái khay lên phòng.

Thịt bò xào ớt chương, sườn sốt chua ngọt, cá tầm nướng, dễ tái chanh, salad nga, một tô cháo nấm, một cốc nước cam và một đĩa trái cây đủ loại, Quân Dao khệ nệ đặt xuống bàn đầu giường.

Mùi thức ăn thơm phức quẩn quanh trong phòng.

Lông mi Cố Tư Bạch hơi run run.

Cô chạy ra khóa trái cửa lại, rồi thì thầm gọi.

“Cố thiếu gia, dậy ăn tối thôi, tôi mang đồ ăn lên cho anh nè.”

Cố Tư Bạch chậm rãi mở mắt, anh nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Quân Dao thì tâm trạng cũng tốt lên nhiều.

Quân Dao chỉ chỉ bán đồ ăn.

“Vì tôi nói tôi ăn một mình nên chỉ có một bát một đôi đũa thôi.

Nhưng anh yên tâm, tôi có mấy hột mì trong ngăn kéo, có thể lấy đũa và bát trong đó ăn tạm”

“Ừm, mai em đi mua thêm ít bát đũa ăn liền để ở phòng đi.” Cố Tư Bạch thấy Quần Dao quan tâm mình như thế thì tâm trạng rất tốt, ngồi dựa lưng vào thành giường.

“Tôi ăn cháo được rồi, em lấy bát kia ăn cơm đi.” Cố Tư Bạch chỉ vào cái bát.

Quân Dao đứng lại, cũng may cô thông minh lấy một bát cháo, vì cô sợ CỐ Tư Bạch đang bị thương không ăn được đồ cứng.

“Anh ăn được mấy món này không? Tay nghề của dì Thái tốt lắm đấy”.

Cố Tư Bạch gật đầu, đạn bắn vào phần mềm, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài hôm là bình thường thôi.Anh cũng không yếu đuối đến vậy, nhưng có người quan tâm thì tội gì không hưởng, ánh mắt Cố Tư Bạch lóe lên một tia tinh quái..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 14
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...