Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 10

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sau khi thay sang chiếc váy dài màu trắng đơn giản, Quân Dao được Cố Khang Dật đưa đến một nhà hàng Pháp sang trọng.

Đèn chùm màu vàng tỏa ánh sáng ấm áp.

Âm nhạc du dương, không khí vô cùng lãng mạn.

Nhưng Quân Dao hoàn toàn không để ý đến những thứ đó, cô dồn toàn bộ tâm trí vào những món ăn ngon và rượu vang hảo hạng phục vụ bưng lên.

Sau khi đã thỏa mãn kha khá chiếc bụng nhỏ, Quân Dao mới ngẩng đầu, thấy Cố Khang Dật đang nhâm nhi ly rượu vang, nhìn lơ đãng ra phía ngoài cửa sổ.

“Anh đang nghĩ gì mà trầm tư thế?”

Cố Khang Dật hơi cong khóe môi, lắc đầu mà không trả lời.

Thấy người đối diện kiệm lời như thế, cô cũng không hỏi thêm, tiếp tục dùng bữa.

“Quân Tú Anh, dạo này sức khỏe anh trai tôi tốt chứ?”

Quân Dao đang dùng bữa, suýt chút nữa nghẹn, cô bỏ dĩa xuống, nhìn Cố Khang Dật, rõ ràng chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, nhưng dường như ẩn chứa hàm ý gì đó.

Cô lắc đầu.

“Vẫn vậy, anh với Cố Tư Bạch ở chung một nhà, không thăm nhau mà lại phải hỏi thăm qua tôi?”

Cố Khang Dật nhướn mày, nhấp một ngụm rượu.

“Tôi tới đó sợ anh ấy lại không vui.”

“Quan hệ giữa hai người không tốt ?” Quân Dao tò mò hỏi.

“Không, có chút hiểu lầm thôi, hy vọng khi tỉnh dậy anh ấy sẽ hiểu tối hơn.”

Quân Dao khịt mũi, an ủi.

“Hai người dù sao cũng là an hem ruột, hiểu lầm chỉ cần giải thích thì có thể gỡ bỏ thôi.”

“Vậy sao?” Cố Khang Dật hỏi lại.

Quân Dao đờ người, nhất thời không biết phải trả lời ra sao, vì chính cô và Quân Tú Anh cũng là chị em cùng cha, nhưng quan hệ giữa hai người chưa bao giờ tốt đẹp cả.

Cô sao dám chắc chắn về tình cảm của người khác chứ?

Quân Dao gượng cười.

“Tôi ăn no rồi, anh no chưa? Chúng ta về đi, cũng muộn rồi.”

Ngược lại Cố Khang Dật lại không hề có ý đứng dậy, anh đặt ly rượu xuống bàn, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào Quân Dao.

“Tôi vẫn không hiểu…”

Anh cố ý dừng lại, vẫn nhìn chằm chằm Quân Dao.

Cái nhìn khiến cả người cô khó chịu như bị kiến cắn, hỏi lại.

“Hả? Anh không hiểu gì?”

“Cố Tư Bạch hôn mê ba năm không tỉnh.

Xét về ngoại hình cô cũng không tệ.

Mặc dù nhà họ Cố rất giàu có, cũng rất có thể lực, nhưng một người nằm im trên giường như Cố Tư Bạch có lợi ích gì? Tôi không tin chỉ

vì chút xíu lợi ích cha tôi cho các người mà cô sẵn sàng hi sinh cả đời bên cạnh một người không chút tương lai.”

Cố Khang Dật hơi nheo mắt, tiếp tục nói.

“Tôi còn tưởng cô đồng ý lấy Cố Tư Bạch là vì muốn tiếp cận tôi, nhưng đã ba tháng rồi cô vẫn chưa hành động? Hay có hành động kín đáo đến mức tối không nhận ra? Quân Tú Anh, rốt cuộc cô muốn gì?”

Cô Dao mím chặt môi, rồi bật cười trước những lời của Cố Khang Dật.

Cái tên tự luyến này, anh ta tưởng tất cả phụ nữ trên đời này đều mơ tưởng, đều muốn tiếp cận anh ta sao? Cô tránh còn không được đây này.

Quân Dao đứng dậy, dõng dạc nói.

“Tại sao tôi đồng ý gả cho Cố Tư Bạch, đó là chuyện của tôi và anh trai anh.

Anh không cần quản.

Tôi cũng nói luôn, tôi không-có-nhu-cầu tiếp cận anh.Vậy nên phiền anh tránh xa tôi một chút, cảm ơn.

Chuyện tôi nợ anh tối nay cũng trả đủ rồi, sau này đừng tìm tôi nữa.”

Nói rồi Quân Dao hùng hổ rời khỏi nhà hàng, cô tự cảm thấy bản thân thật oai phong khi cho kẻ tự luyến kia một gáo nước lạnh như vậy.

Gì chứ? Cô chỉ cần yên ổn, chỉ cần Cố Tư Bạch sớm tỉnh lại để có được tự do theo đuổi ước mơ kìa.Ai thèm quan tâm anh em nhà họ Cố mấy người.

Cố Khang Dật bị bỏ lại ngồi một mình bên bàn ăn.

Anh tức đến nghiến răng.

Đây là lần đầu tiên Cố thiếu gia anh bị một cô gái nói những lời như thế.

Được lắm, xem như cô giỏi, có phải muốn dùng chiều lạt mềm buộc chặt không?

Tưởng làm như thế sẽ khiến anh tò mò sao? Vậy cô phải thất vọng rồi.

Cố Khang Dật lau tay, rút một sấp tiền ném lên bàn rồi rời khỏi nhà hàng.

Lúc lái xe qua cửa nhà hàng, anh thấy Quân Dao đang đứng bên đường vẫy taxi.Vốn đang định chạy chậm lại thì anh nhớ ra những lời cô vừa nói, tránh xa cô ra ư?

Cố Khang Dật lái xe chầm chậm qua Quân Dao, anh hạ cửa kính xe, mỉm cười nói.

“Tạm biệt!”

Cánh cửa kính từ từ kéo lên, chiếc xe cũng chạy xa dần.

Quân Dao giờ nắm đấm theo, tưởng cô cần chắc.

Nhưng Quân Dao nhầm rồi, không hiểu sao khu này chẳng có chiếc taxi nào chạy qua, Cô mở điện thoại lên muốn đặt xe cũng không có xe nào gần đó.

Lòng Quân Dao nóng như lửa đốt, cô giẫm giẫm giày, đi loanh quanh, cầu trời khấn phật thương tình cho cô bắt được một chiếc taxi để về.

“Cô gái, đi xe không?”

Quân Dao nghe tiếng đằng sau, vui vẻ quay đầu, trời phật nghe thấy tiếng lòng của cô ư?

Nhưng vừa nhìn thấy người phía sau, nụ cười trên môi Quân Dao phút chốc tắt ngấm, trái tim như rơi vào hầm băng.

Ba người đàn ông mặc đồ đen, nhìn không có một chút dáng vẻ của người tốt đang từ từ tiến về phía cô.

Phía sau ba người đàn ông, Từ An An bước lên, mỉm cười sung sướng.

“Thật không ngờ Cố nhị thiếu gia lại chơi chán vứt cô đi nhanh như vậy? Tôi cứ tưởng còn phải mất thêm chút công sức chứ?”

Quân Dao siết chặt chiếc túi xách nhỏ trong tay, cô vô thức lùi về sau một bước.

Ngoài đường những chiếc xe vẫn lướt qua, nhưng không một ai quan tâm phía bên này.

“Muốn chạy? Không kịp đâu.”

Từ An An vừa nói, ba người đàn ông đã tiến lên vây xung quanh Quân Dao.

“Cô dám làm mất mặt Từ An An tôi mà tưởng tôi dễ dàng bỏ qua như thế à? Cô là cái thá gì, cũng chỉ là một món đồ chơi thôi.”

Từ An An tiến lên, giơ tay tát Quần Dao.

Cô nghiêng người tránh được, muốn giơ tay nắm lấy tay cô ta thì bị ba người đàn ông túm lấy.

Cô dù sao cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, làm sao so được với ba người đàn ông cao lớn.

Bọn họ giữ chặt tay Quân Dao, Từ An An tiến lên, hai mắt đỏ ngầu hung ác, khuôn mặt vặn vẹo.

Cô ta với tay, túm lấy tóc Quân Dao, kéo đầu cô lên, cô ta nhìn thẳng mặt cô, gằn giọng.

“Hôm nay tao đánh chết mày.

Đánh chán sẽ cho mấy người họ chơi chết mày.

Xem mày còn vênh váo được không?”

Trái tim Quân Dao như chết lặng.

Không!

Cô không muốn chết ở đây! Không muốn chịu nhục nhã!

Từ An An nhìn khuôn mặt tái nhợt của Quân Dao, cô ta cười càng dữ tợn.

“Tao cho mày biết tay!”

Vừa nói cô ta vừa vung tay, dùng hết sức hung hăng giáng xuống khuôn mặt Quân Dao.

Sau khi thay sang chiếc váy dài màu trắng đơn giản, Quân Dao được Cố Khang Dật đưa đến một nhà hàng Pháp sang trọng.

Đèn chùm màu vàng tỏa ánh sáng ấm áp.

Âm nhạc du dương, không khí vô cùng lãng mạn.

Nhưng Quân Dao hoàn toàn không để ý đến những thứ đó, cô dồn toàn bộ tâm trí vào những món ăn ngon và rượu vang hảo hạng phục vụ bưng lên.

Sau khi đã thỏa mãn kha khá chiếc bụng nhỏ, Quân Dao mới ngẩng đầu, thấy Cố Khang Dật đang nhâm nhi ly rượu vang, nhìn lơ đãng ra phía ngoài cửa sổ.

“Anh đang nghĩ gì mà trầm tư thế?”

Cố Khang Dật hơi cong khóe môi, lắc đầu mà không trả lời.

Thấy người đối diện kiệm lời như thế, cô cũng không hỏi thêm, tiếp tục dùng bữa.

“Quân Tú Anh, dạo này sức khỏe anh trai tôi tốt chứ?”

Quân Dao đang dùng bữa, suýt chút nữa nghẹn, cô bỏ dĩa xuống, nhìn Cố Khang Dật, rõ ràng chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, nhưng dường như ẩn chứa hàm ý gì đó.

Cô lắc đầu.

“Vẫn vậy, anh với Cố Tư Bạch ở chung một nhà, không thăm nhau mà lại phải hỏi thăm qua tôi?”

Cố Khang Dật nhướn mày, nhấp một ngụm rượu.

“Tôi tới đó sợ anh ấy lại không vui.”

“Quan hệ giữa hai người không tốt ?” Quân Dao tò mò hỏi.

“Không, có chút hiểu lầm thôi, hy vọng khi tỉnh dậy anh ấy sẽ hiểu tối hơn.”

Quân Dao khịt mũi, an ủi.

“Hai người dù sao cũng là an hem ruột, hiểu lầm chỉ cần giải thích thì có thể gỡ bỏ thôi.”

“Vậy sao?” Cố Khang Dật hỏi lại.

Quân Dao đờ người, nhất thời không biết phải trả lời ra sao, vì chính cô và Quân Tú Anh cũng là chị em cùng cha, nhưng quan hệ giữa hai người chưa bao giờ tốt đẹp cả.

Cô sao dám chắc chắn về tình cảm của người khác chứ?

Quân Dao gượng cười.

“Tôi ăn no rồi, anh no chưa? Chúng ta về đi, cũng muộn rồi.”

Ngược lại Cố Khang Dật lại không hề có ý đứng dậy, anh đặt ly rượu xuống bàn, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào Quân Dao.

“Tôi vẫn không hiểu…”

Anh cố ý dừng lại, vẫn nhìn chằm chằm Quân Dao.

Cái nhìn khiến cả người cô khó chịu như bị kiến cắn, hỏi lại.

“Hả? Anh không hiểu gì?”

“Cố Tư Bạch hôn mê ba năm không tỉnh.

Xét về ngoại hình cô cũng không tệ.

Mặc dù nhà họ Cố rất giàu có, cũng rất có thể lực, nhưng một người nằm im trên giường như Cố Tư Bạch có lợi ích gì? Tôi không tin chỉ

vì chút xíu lợi ích cha tôi cho các người mà cô sẵn sàng hi sinh cả đời bên cạnh một người không chút tương lai.”

Cố Khang Dật hơi nheo mắt, tiếp tục nói.

“Tôi còn tưởng cô đồng ý lấy Cố Tư Bạch là vì muốn tiếp cận tôi, nhưng đã ba tháng rồi cô vẫn chưa hành động? Hay có hành động kín đáo đến mức tối không nhận ra? Quân Tú Anh, rốt cuộc cô muốn gì?”

Cô Dao mím chặt môi, rồi bật cười trước những lời của Cố Khang Dật.

Cái tên tự luyến này, anh ta tưởng tất cả phụ nữ trên đời này đều mơ tưởng, đều muốn tiếp cận anh ta sao? Cô tránh còn không được đây này.

Quân Dao đứng dậy, dõng dạc nói.

“Tại sao tôi đồng ý gả cho Cố Tư Bạch, đó là chuyện của tôi và anh trai anh.

Anh không cần quản.

Tôi cũng nói luôn, tôi không-có-nhu-cầu tiếp cận anh.Vậy nên phiền anh tránh xa tôi một chút, cảm ơn.

Chuyện tôi nợ anh tối nay cũng trả đủ rồi, sau này đừng tìm tôi nữa.”

Nói rồi Quân Dao hùng hổ rời khỏi nhà hàng, cô tự cảm thấy bản thân thật oai phong khi cho kẻ tự luyến kia một gáo nước lạnh như vậy.

Gì chứ? Cô chỉ cần yên ổn, chỉ cần Cố Tư Bạch sớm tỉnh lại để có được tự do theo đuổi ước mơ kìa.Ai thèm quan tâm anh em nhà họ Cố mấy người.

Cố Khang Dật bị bỏ lại ngồi một mình bên bàn ăn.

Anh tức đến nghiến răng.

Đây là lần đầu tiên Cố thiếu gia anh bị một cô gái nói những lời như thế.

Được lắm, xem như cô giỏi, có phải muốn dùng chiều lạt mềm buộc chặt không?

Tưởng làm như thế sẽ khiến anh tò mò sao? Vậy cô phải thất vọng rồi.

Cố Khang Dật lau tay, rút một sấp tiền ném lên bàn rồi rời khỏi nhà hàng.

Lúc lái xe qua cửa nhà hàng, anh thấy Quân Dao đang đứng bên đường vẫy taxi.Vốn đang định chạy chậm lại thì anh nhớ ra những lời cô vừa nói, tránh xa cô ra ư?

Cố Khang Dật lái xe chầm chậm qua Quân Dao, anh hạ cửa kính xe, mỉm cười nói.

“Tạm biệt!”

Cánh cửa kính từ từ kéo lên, chiếc xe cũng chạy xa dần.

Quân Dao giờ nắm đấm theo, tưởng cô cần chắc.

Nhưng Quân Dao nhầm rồi, không hiểu sao khu này chẳng có chiếc taxi nào chạy qua, Cô mở điện thoại lên muốn đặt xe cũng không có xe nào gần đó.

Lòng Quân Dao nóng như lửa đốt, cô giẫm giẫm giày, đi loanh quanh, cầu trời khấn phật thương tình cho cô bắt được một chiếc taxi để về.

“Cô gái, đi xe không?”

Quân Dao nghe tiếng đằng sau, vui vẻ quay đầu, trời phật nghe thấy tiếng lòng của cô ư?

Nhưng vừa nhìn thấy người phía sau, nụ cười trên môi Quân Dao phút chốc tắt ngấm, trái tim như rơi vào hầm băng.

Ba người đàn ông mặc đồ đen, nhìn không có một chút dáng vẻ của người tốt đang từ từ tiến về phía cô.

Phía sau ba người đàn ông, Từ An An bước lên, mỉm cười sung sướng.

“Thật không ngờ Cố nhị thiếu gia lại chơi chán vứt cô đi nhanh như vậy? Tôi cứ tưởng còn phải mất thêm chút công sức chứ?”

Quân Dao siết chặt chiếc túi xách nhỏ trong tay, cô vô thức lùi về sau một bước.

Ngoài đường những chiếc xe vẫn lướt qua, nhưng không một ai quan tâm phía bên này.

“Muốn chạy? Không kịp đâu.”

Từ An An vừa nói, ba người đàn ông đã tiến lên vây xung quanh Quân Dao.

“Cô dám làm mất mặt Từ An An tôi mà tưởng tôi dễ dàng bỏ qua như thế à? Cô là cái thá gì, cũng chỉ là một món đồ chơi thôi.”

Từ An An tiến lên, giơ tay tát Quần Dao.

Cô nghiêng người tránh được, muốn giơ tay nắm lấy tay cô ta thì bị ba người đàn ông túm lấy.

Cô dù sao cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, làm sao so được với ba người đàn ông cao lớn.

Bọn họ giữ chặt tay Quân Dao, Từ An An tiến lên, hai mắt đỏ ngầu hung ác, khuôn mặt vặn vẹo.

Cô ta với tay, túm lấy tóc Quân Dao, kéo đầu cô lên, cô ta nhìn thẳng mặt cô, gằn giọng.

“Hôm nay tao đánh chết mày.

Đánh chán sẽ cho mấy người họ chơi chết mày.

Xem mày còn vênh váo được không?”

Trái tim Quân Dao như chết lặng.

Không!

Cô không muốn chết ở đây! Không muốn chịu nhục nhã!

Từ An An nhìn khuôn mặt tái nhợt của Quân Dao, cô ta cười càng dữ tợn.

“Tao cho mày biết tay!”

Vừa nói cô ta vừa vung tay, dùng hết sức hung hăng giáng xuống khuôn mặt Quân Dao..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 10
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...