Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 39

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Sao cái bàn này bé thế?” Không nhịn nổi tò mò, cô lên tiếng hỏi.

“Bàn bé để ăn một mình đỡ cô đơn, ăn hại mình sẽ càng ấm cúng” Cố Tư Bạch trả lời.

Quân Dao không dám hỏi thêm gì nữa, sao chủ đề gì anh cũng có thể lái về chuyện tình cảm như vậy cơ chứ? Cô cứ có cảm giác Cố Tư Bạch đang ra sức theo đuổi mình.

Hay là cô tưởng tượng ra?

CỐ Tư Bạch gắp cho cô một miếng sườn xào chua ngọt.

Quân Dao cúi đầu, im lặng ăn cơm.

Sau khi ăn tối xong, Cố Tư Bạch tiếp tục có việc cần giải quyết, mặc dù có rất nhiều phòng, cũng có thư phòng riêng để làm việc nhưng anh không muốn đến đó.

Anh thích làm việc trên chiếc bàn ngay phòng ngủ, bàn học của Quân Dao kề sát bên.

Hai người im lặng ai làm việc người ấy, không khí vô cùng hòa hợp.

Nhưng học chưa được bao lâu, Quân Dao thấy hơi chóng mặt, những con chữ cứ nhảy nhót trước mặt cô, không cách nào tập trung được.

Cô thấy người lâng lâng, đầu óc thì càng ngày càng nặng trĩu.

Quân Dao gấp sách vở gọn gàng, trèo lên giường.

Cố Tư Bạch nhìn thấy vậy thì hơi ngạc nhiên, vì anh biết cô rất chăm chỉ, ngày nào cũng học tới đêm mới chịu đi ngủ, sao hôm nay mới hơn tám giờ đã trèo lên giường rồi?

Nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi rúc vào trong chăn của

cô, Cố Tư Bạch hơi lo lắng, đi đến bên giường.

“Sao thế, em mệt à?”.

Quân Dao rụt người vào trong chăn, cổ họng cô khô khốc, không muốn mở miệng nói nên chỉ gật đầu.

Cố Tư Bạch nhíu mày, đưa tay sờ trán cô.Vừa chạm vào hàng lông mày của anh càng nhíu chặt.

Trán cô nóng như lửa, hai gò má cũng ửng hồng, có lẽ là do lúc chiều ngâm nước lạnh, sau đó lại đi chơi quá lâu nên bây giờ cảm rồi.

Anh lập tức cho gọi bác sĩ tới.

Bác sĩ Trịnh là bác sĩ riêng của Cố Tư Bạch, ông ấy đã ngoài năm mươi, rất giỏi chuyên môn.

Sau khi khác cho Quân Dao xong, bác sĩ Trịnh nói.

“Cố thiếu gia, thiếu phu nhân không sao, chỉ bị cảm thông thường, tôi sẽ kể ít thuốc cho thiếu phu nhân, uống thuốc rồi nghỉ ngơi một hai hôm là sẽ khỏe.”

Cố Tư Bạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cơ thể thiếu phu nhân hơi suy nhược, nên tránh để bị nhiễm lạnh, nếu không sức khỏe sẽ càng kém hơn.”

Cố Tư Bạch gật đầu, đây cũng là lí do anh chọn nơi này xây Dao Uyển, vì ở đây có mạch nước nóng tự nhiên, rất tốt cho Quân Dao.

Sau khi tiễn bác sĩ ra khỏi phòng, Cố Tư Bạch đi tới, dán miếng hạ sốt lên trán cho Quân Dao.Anh hơi lay vai cô.

“Em cố gắng uống chút thuốc, sẽ nhanh khỏi thôi.”

Quân Dao mơ màng nhìn Cố Tư Bạch, cô gật đầu.

Anh cúi người đỡ cô dậy, ngồi dựa vào giường.

Nhìn chén thuốc đen ngòm, bất giác Quân Dao chun mũi ghét bỏ.

Cô không sợ tiêm, nhưng sợ vị đắng nghét của thuốc.

“Yên tâm, tôi đã bảo bác sĩ đặc biệt chọn loại siro, vị ngọt lắm, không đắng đầu”.

CỐ Tư Bạch nhẹ giọng dỗ dành, hệt như dỗ một đứa trẻ.

Quân Dao liền nếm thử một ít, đúng là khá ngọt, còn có mùi bạc hà ấm nóng.

Cô uống một hơi hết chén thuốc, hơi nhăn mặt, nhưng không hề có cảm giác đắng nghét khó chịu.

Cố Tư Bạch xoa tóc cô, khen, “Giỏi quá!” sau đó đỡ cô nằm xuống.

Rất nhanh, Quân Dao đã chìm vào giấc ngủ mê mệt, cô mơ thấy năm ấy, mẹ của cô sau khi phát hiện chồng mình không những ngoại tình mà còn có con riêng thì vô cùng đau khổ, đã đi uống rượu rồi đi lang thang giữa đêm mưa gió sấm chớp.

Quân Dao vẫn nhớ như in cô chạy theo gọi mẹ, nhưng bà dường như không nghe thấy tiếng cô, cứ đi thẳng vào màn mưa tối thẫm.

Quân Dao lúc ấy còn rất bé, cô đứng một mình trong sân nhà, khóc òa lên vì sợ hãi.

Hôm ấy cha cô ở chỗ Trương Như Ngọc, mẹ cô thì bỏ đi trong đêm, cô một mình có người ngồi ở góc nhà, sợ hãi, hoảng hốt, ám ảnh.

Đến tận sáng ngày hôm sau mẹ cô mới trở về, tóc tai rũ rượi, quần áo tả tơi, bà im lặng không nói gì, cũng không ôm cô vào lòng vỖ về như mọi khi.

Khi Quân Dao chạy tới ôm lấy chân bà, bà cái nhìn cô bằng ánh mắt vô hồn, rồi đột nhiên đây cô ra, hét lên.

Người ta nói mẹ cô bị điên, phải uống rất nhiều thuốc.

Quân Dao nhỏ bé thường ôm con gấu bông lén đứng ngoài cửa phòng nhìn vào, cô thèm khát hơi ấm và sự dịu dàng của mẹ, nhưng không thể.

Kể từ buổi tối ấy, mẹ cô đã không còn là người trước đây nữa rồi.

Bà thường hay la hét hoặc có người vào một góc, lẩm bẩm một mình.

Một ngày ba lần bà phải uống đủ loại thuốc xanh đỏ.

Sau đó Quân Dao được Quân Khải đưa tới nhà bà ngoại, cô sống cùng bà ngoại một năm, tận tới khi mẹ cô mất, Quân Dao mới được Quân Khải đón về.

Lúc đó Quân Khải cũng ăn lên làm ra, ông ta chuyển tới sống tại biệt thự bây giờ, còn căn nhà cũ đó đóng cửa bỏ hoang, vì có người điên từng treo cổ tự vẫn nên không ai muốn mua.

“Sao cái bàn này bé thế?” Không nhịn nổi tò mò, cô lên tiếng hỏi.

“Bàn bé để ăn một mình đỡ cô đơn, ăn hại mình sẽ càng ấm cúng” Cố Tư Bạch trả lời.

Quân Dao không dám hỏi thêm gì nữa, sao chủ đề gì anh cũng có thể lái về chuyện tình cảm như vậy cơ chứ? Cô cứ có cảm giác Cố Tư Bạch đang ra sức theo đuổi mình.

Hay là cô tưởng tượng ra?

CỐ Tư Bạch gắp cho cô một miếng sườn xào chua ngọt.

Quân Dao cúi đầu, im lặng ăn cơm.

Sau khi ăn tối xong, Cố Tư Bạch tiếp tục có việc cần giải quyết, mặc dù có rất nhiều phòng, cũng có thư phòng riêng để làm việc nhưng anh không muốn đến đó.

Anh thích làm việc trên chiếc bàn ngay phòng ngủ, bàn học của Quân Dao kề sát bên.

Hai người im lặng ai làm việc người ấy, không khí vô cùng hòa hợp.

Nhưng học chưa được bao lâu, Quân Dao thấy hơi chóng mặt, những con chữ cứ nhảy nhót trước mặt cô, không cách nào tập trung được.

Cô thấy người lâng lâng, đầu óc thì càng ngày càng nặng trĩu.

Quân Dao gấp sách vở gọn gàng, trèo lên giường.

Cố Tư Bạch nhìn thấy vậy thì hơi ngạc nhiên, vì anh biết cô rất chăm chỉ, ngày nào cũng học tới đêm mới chịu đi ngủ, sao hôm nay mới hơn tám giờ đã trèo lên giường rồi?

Nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi rúc vào trong chăn của

cô, Cố Tư Bạch hơi lo lắng, đi đến bên giường.

“Sao thế, em mệt à?”.

Quân Dao rụt người vào trong chăn, cổ họng cô khô khốc, không muốn mở miệng nói nên chỉ gật đầu.

Cố Tư Bạch nhíu mày, đưa tay sờ trán cô.Vừa chạm vào hàng lông mày của anh càng nhíu chặt.

Trán cô nóng như lửa, hai gò má cũng ửng hồng, có lẽ là do lúc chiều ngâm nước lạnh, sau đó lại đi chơi quá lâu nên bây giờ cảm rồi.

Anh lập tức cho gọi bác sĩ tới.

Bác sĩ Trịnh là bác sĩ riêng của Cố Tư Bạch, ông ấy đã ngoài năm mươi, rất giỏi chuyên môn.

Sau khi khác cho Quân Dao xong, bác sĩ Trịnh nói.

“Cố thiếu gia, thiếu phu nhân không sao, chỉ bị cảm thông thường, tôi sẽ kể ít thuốc cho thiếu phu nhân, uống thuốc rồi nghỉ ngơi một hai hôm là sẽ khỏe.”

Cố Tư Bạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cơ thể thiếu phu nhân hơi suy nhược, nên tránh để bị nhiễm lạnh, nếu không sức khỏe sẽ càng kém hơn.”

Cố Tư Bạch gật đầu, đây cũng là lí do anh chọn nơi này xây Dao Uyển, vì ở đây có mạch nước nóng tự nhiên, rất tốt cho Quân Dao.

Sau khi tiễn bác sĩ ra khỏi phòng, Cố Tư Bạch đi tới, dán miếng hạ sốt lên trán cho Quân Dao.Anh hơi lay vai cô.

“Em cố gắng uống chút thuốc, sẽ nhanh khỏi thôi.”

Quân Dao mơ màng nhìn Cố Tư Bạch, cô gật đầu.

Anh cúi người đỡ cô dậy, ngồi dựa vào giường.

Nhìn chén thuốc đen ngòm, bất giác Quân Dao chun mũi ghét bỏ.

Cô không sợ tiêm, nhưng sợ vị đắng nghét của thuốc.

“Yên tâm, tôi đã bảo bác sĩ đặc biệt chọn loại siro, vị ngọt lắm, không đắng đầu”.

CỐ Tư Bạch nhẹ giọng dỗ dành, hệt như dỗ một đứa trẻ.

Quân Dao liền nếm thử một ít, đúng là khá ngọt, còn có mùi bạc hà ấm nóng.

Cô uống một hơi hết chén thuốc, hơi nhăn mặt, nhưng không hề có cảm giác đắng nghét khó chịu.

Cố Tư Bạch xoa tóc cô, khen, “Giỏi quá!” sau đó đỡ cô nằm xuống.

Rất nhanh, Quân Dao đã chìm vào giấc ngủ mê mệt, cô mơ thấy năm ấy, mẹ của cô sau khi phát hiện chồng mình không những ngoại tình mà còn có con riêng thì vô cùng đau khổ, đã đi uống rượu rồi đi lang thang giữa đêm mưa gió sấm chớp.

Quân Dao vẫn nhớ như in cô chạy theo gọi mẹ, nhưng bà dường như không nghe thấy tiếng cô, cứ đi thẳng vào màn mưa tối thẫm.

Quân Dao lúc ấy còn rất bé, cô đứng một mình trong sân nhà, khóc òa lên vì sợ hãi.

Hôm ấy cha cô ở chỗ Trương Như Ngọc, mẹ cô thì bỏ đi trong đêm, cô một mình có người ngồi ở góc nhà, sợ hãi, hoảng hốt, ám ảnh.

Đến tận sáng ngày hôm sau mẹ cô mới trở về, tóc tai rũ rượi, quần áo tả tơi, bà im lặng không nói gì, cũng không ôm cô vào lòng vỖ về như mọi khi.

Khi Quân Dao chạy tới ôm lấy chân bà, bà cái nhìn cô bằng ánh mắt vô hồn, rồi đột nhiên đây cô ra, hét lên.

Người ta nói mẹ cô bị điên, phải uống rất nhiều thuốc.

Quân Dao nhỏ bé thường ôm con gấu bông lén đứng ngoài cửa phòng nhìn vào, cô thèm khát hơi ấm và sự dịu dàng của mẹ, nhưng không thể.

Kể từ buổi tối ấy, mẹ cô đã không còn là người trước đây nữa rồi.

Bà thường hay la hét hoặc có người vào một góc, lẩm bẩm một mình.

Một ngày ba lần bà phải uống đủ loại thuốc xanh đỏ.

Sau đó Quân Dao được Quân Khải đưa tới nhà bà ngoại, cô sống cùng bà ngoại một năm, tận tới khi mẹ cô mất, Quân Dao mới được Quân Khải đón về.

Lúc đó Quân Khải cũng ăn lên làm ra, ông ta chuyển tới sống tại biệt thự bây giờ, còn căn nhà cũ đó đóng cửa bỏ hoang, vì có người điên từng treo cổ tự vẫn nên không ai muốn mua..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 39
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...