Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 65

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Buông một câu đe dọa rồi Quân Tú Anh cúp máy.

Quân Dao thở dài, cô ta vẫn chứng nào tật ấy, vẫn muốn sai bảo, đè đầu cưỡi cổ cô.

Quân Dao mặc kệ cô ta, dù sao bây giờ cô cần nhìn về phía trước để sống, chứ không phải dây dưa với mấy người vô vị này.

Quân Tú Anh tức giận ném điện thoại vào túi xách, hai mắt cô ta đỏ ngầu, cô ta đã hạ mình đến nước đó mà con khốn Quân Dao kia còn không chịu cứu bọn họ.

Nhưng cô ta không dám nán lại đây lâu, lập tức kéo vali đi tiếp.

Đi chừng nửa tiếng nữa thì có thể đón được taxi.

Ngồi trên taxi, nhìn bàn chân đã rướm máu, cô ta cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Quân Tú Anh ngồi nghỉ một lát, điều hòa trong xe taxi giúp cô ta bớt mệt và cũng bình tĩnh hơn.

Bây giờ oán trời hận đất cũng không có tác dụng gì, cô ta phải nghĩ cách cứu lấy mình.

Bấm số lần lượt từng người bạn ngày thường vẫn ăn chơi đàn đúm với cô ta, những tin tức loang như lửa cháy, tất cả bạn bè của cô ta đều đã biết việc gia đình cô ta bị Cố gia phong sát, giờ làm gì còn ai dám liên quan tới bọn họ chứ?

Vì vậy bạn bè của cô ta người nể chút mặt mũi thì nói khéo vài câu rồi cúp máy, kẻ không chút nể nang mà chặn luôn số cô ta.

Không biết bám víu vào đầu, Quân Tú Anh gục đầu xuống trước ngực, nước mắt không ngừng rơi như mưa trên mặt.

Đường đường là tiểu thư, mà chỉ trong một đêm đã mất đi tất cả, ai mà không đau lòng cho được?

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Quân Tú Anh vội vàng vớ lấy điện thoại, nhưng nhìn đến lại là Số mẹ cô ta.

Bà ấy bây giờ có khác gì cô ta, cũng là kiến bò trong chảo nóng mà thôi.

“Tú Anh, con về đến nơi chưa?” “Vẫn chưa, con đang trên đường”

“Vậy về thẳng nhà ông bà ngoại đi”

“Nhà ông bà ngoại? Ông bà mất lâu rồi mà, về đó làm gì?

Bên kia Trương Như Ngọc thở dài.

“Biệt thự bị niêm phong rồi, không ở được nữa, bây giờ bố mẹ đang ở căn chung cư của ông bà ngoại, con về thì đến thẳng đó đi.”

“Vâng.”

Nghe những lời này xong, Quận Tú Anh chán nản dựa vào ghế.

Vài tiếng sau, xe taxi dừng lại, cô ta trả tiền rồi kéo vali đi vào thang máy.

Một người phụ nữ và một đứa trẻ bước vào sau.Vừa nhìn thấy Quân Tú Anh, đứa trẻ ôm chầm lấy chân mẹ, khóc nức nở.

“Sao thế? Con đau ở đâu à?” Người phụ nữ vội vàng ôm con vào lòng, dỗ dành.

“Ma… mẹ ơi mà…” Đứa bé vừa nói vừa chỉ vào Quân Tú Anh.

Người mẹ nhìn theo, thoáng giật mình nhưng lập tức nói.

“Con không được nói linh tinh, cô ấy mệt quá thôi, nín khóc, lát mẹ cho ăn kem.”

Đứa bé vẫn thút thít, áp đầu vào chân mẹ, không dám nhìn Quân Tú Anh, người mẹ ái ngại nói.

“Thật xin lỗi cô, trẻ con không hiểu chuyện, cô đừng trách.”

Nếu là ngày thường chắc chắn Quân Tú Anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nhưng hôm nay cô ta không còn chút sức lực nào nữa rồi.

Cô ta liếc nhìn vào tấm gương lớn trong thang máy, khuôn mặt nhòe nhoẹt phấn son trộn với mồ hôi và nước mắt.

Đầu tóc bết dính mồ hôi, vài lọn tóc bung ra, đôi chân đi chân trần, chảy đầy máu, chính cô ta cũng cảm thấy bản thân thảm, quá thảm, làm gì còn sức mà đi đôi co với người khác.

Sau khi ra khỏi thang máy, cô ta đi về phía căn hộ trước đây là nơi ông bà ngoại cô ta sống, mấy năm nay đều bỏ không.

Nhìn thấy dáng vẻ của con gái, Trương Như Ngọc vô cùng đau lòng, nhưng cũng chỉ hỏi thăm một hai câu rồi thôi, dù sao bây giờ tình hình công ty mới là quan trọng nhất.

Mới một đêm và một buổi sáng trôi qua, nhưng Quân Khải dường như đã già đi cả chục tuổi, tóc mai ông ta đã bạc trắng, trán đầy nếp nhăn đang ngồi trên sô pha, im lặng không nói gì cả.

Cả ba người bọn họ ngồi im lặng nhìn nhau, không ai lên tiếng.Vì cũng chẳng biết phải nói gì trong hoàn cảnh này.

Đã gần một tháng trôi qua kể từ ngày hôm đó, CỐ Tư Bạch và Quân Dao vẫn ở Dao Uyển, nhưng anh đã không còn làm gì nữa, cả ngày chỉ luẩn quẩn bên cạnh vợ yêu của mình.

Buông một câu đe dọa rồi Quân Tú Anh cúp máy.

Quân Dao thở dài, cô ta vẫn chứng nào tật ấy, vẫn muốn sai bảo, đè đầu cưỡi cổ cô.

Quân Dao mặc kệ cô ta, dù sao bây giờ cô cần nhìn về phía trước để sống, chứ không phải dây dưa với mấy người vô vị này.

Quân Tú Anh tức giận ném điện thoại vào túi xách, hai mắt cô ta đỏ ngầu, cô ta đã hạ mình đến nước đó mà con khốn Quân Dao kia còn không chịu cứu bọn họ.

Nhưng cô ta không dám nán lại đây lâu, lập tức kéo vali đi tiếp.

Đi chừng nửa tiếng nữa thì có thể đón được taxi.

Ngồi trên taxi, nhìn bàn chân đã rướm máu, cô ta cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Quân Tú Anh ngồi nghỉ một lát, điều hòa trong xe taxi giúp cô ta bớt mệt và cũng bình tĩnh hơn.

Bây giờ oán trời hận đất cũng không có tác dụng gì, cô ta phải nghĩ cách cứu lấy mình.

Bấm số lần lượt từng người bạn ngày thường vẫn ăn chơi đàn đúm với cô ta, những tin tức loang như lửa cháy, tất cả bạn bè của cô ta đều đã biết việc gia đình cô ta bị Cố gia phong sát, giờ làm gì còn ai dám liên quan tới bọn họ chứ?

Vì vậy bạn bè của cô ta người nể chút mặt mũi thì nói khéo vài câu rồi cúp máy, kẻ không chút nể nang mà chặn luôn số cô ta.

Không biết bám víu vào đầu, Quân Tú Anh gục đầu xuống trước ngực, nước mắt không ngừng rơi như mưa trên mặt.

Đường đường là tiểu thư, mà chỉ trong một đêm đã mất đi tất cả, ai mà không đau lòng cho được?

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Quân Tú Anh vội vàng vớ lấy điện thoại, nhưng nhìn đến lại là Số mẹ cô ta.

Bà ấy bây giờ có khác gì cô ta, cũng là kiến bò trong chảo nóng mà thôi.

“Tú Anh, con về đến nơi chưa?” “Vẫn chưa, con đang trên đường”

“Vậy về thẳng nhà ông bà ngoại đi”

“Nhà ông bà ngoại? Ông bà mất lâu rồi mà, về đó làm gì?

Bên kia Trương Như Ngọc thở dài.

“Biệt thự bị niêm phong rồi, không ở được nữa, bây giờ bố mẹ đang ở căn chung cư của ông bà ngoại, con về thì đến thẳng đó đi.”

“Vâng.”

Nghe những lời này xong, Quận Tú Anh chán nản dựa vào ghế.

Vài tiếng sau, xe taxi dừng lại, cô ta trả tiền rồi kéo vali đi vào thang máy.

Một người phụ nữ và một đứa trẻ bước vào sau.Vừa nhìn thấy Quân Tú Anh, đứa trẻ ôm chầm lấy chân mẹ, khóc nức nở.

“Sao thế? Con đau ở đâu à?” Người phụ nữ vội vàng ôm con vào lòng, dỗ dành.

“Ma… mẹ ơi mà…” Đứa bé vừa nói vừa chỉ vào Quân Tú Anh.

Người mẹ nhìn theo, thoáng giật mình nhưng lập tức nói.

“Con không được nói linh tinh, cô ấy mệt quá thôi, nín khóc, lát mẹ cho ăn kem.”

Đứa bé vẫn thút thít, áp đầu vào chân mẹ, không dám nhìn Quân Tú Anh, người mẹ ái ngại nói.

“Thật xin lỗi cô, trẻ con không hiểu chuyện, cô đừng trách.”

Nếu là ngày thường chắc chắn Quân Tú Anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nhưng hôm nay cô ta không còn chút sức lực nào nữa rồi.

Cô ta liếc nhìn vào tấm gương lớn trong thang máy, khuôn mặt nhòe nhoẹt phấn son trộn với mồ hôi và nước mắt.

Đầu tóc bết dính mồ hôi, vài lọn tóc bung ra, đôi chân đi chân trần, chảy đầy máu, chính cô ta cũng cảm thấy bản thân thảm, quá thảm, làm gì còn sức mà đi đôi co với người khác.

Sau khi ra khỏi thang máy, cô ta đi về phía căn hộ trước đây là nơi ông bà ngoại cô ta sống, mấy năm nay đều bỏ không.

Nhìn thấy dáng vẻ của con gái, Trương Như Ngọc vô cùng đau lòng, nhưng cũng chỉ hỏi thăm một hai câu rồi thôi, dù sao bây giờ tình hình công ty mới là quan trọng nhất.

Mới một đêm và một buổi sáng trôi qua, nhưng Quân Khải dường như đã già đi cả chục tuổi, tóc mai ông ta đã bạc trắng, trán đầy nếp nhăn đang ngồi trên sô pha, im lặng không nói gì cả.

Cả ba người bọn họ ngồi im lặng nhìn nhau, không ai lên tiếng.Vì cũng chẳng biết phải nói gì trong hoàn cảnh này.

Đã gần một tháng trôi qua kể từ ngày hôm đó, CỐ Tư Bạch và Quân Dao vẫn ở Dao Uyển, nhưng anh đã không còn làm gì nữa, cả ngày chỉ luẩn quẩn bên cạnh vợ yêu của mình..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 65
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...