Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hỉ Tương Phùng

Chương 62

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tề Siêu Nhiên nhẹ nói: “Tứ tẩu. Hắn mặc dù cũng có mấy phòng thiếp thất, nhưng mà vẫn còn chưa cưới vợ!”

Không đúng! Hạ Lan Tử Kỳ nhớ rõ, ngày ấy ở núi già sau miếu, Hạ Lan Ngu Hoa còn làm nũng muốn Nam Cung Hoàng hưu thê, sao có thể nói hắn chưa có vợ con đây? Là Tề Siêu Nhiên điều tra sai hay là hắn lừa gạt Hạ Lan Ngu Hoa? Hạ Lan Tử Kỳ nhất thời không đoán ra được, ngẩng đầu nghi hoặc nói: “Nhìn hắn tuổi cũng không còn nhỏ, sao lại chưa cưới vợ được?”

Tề Siêu Nhiên xoắn tay vào khăn nói: “Hắn được đính ước với Đại tiểu thư nhà Lại bộ Thị lang, nhưng vị đại tiểu thư kia chưa vào cửa đã nhiễm bệnh qua đời, mà hắn vì quá bận rộn quản chuyện làm ăn của gia tộc nên việc hôn nhân cứ như vậy mà bị chậm trễ.”

Đã nói tới đây rồi, Tề Siêu Nhiên cũng không rụt rè nữa, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Tứ tẩu, mẹ muội đã mất, ca ca hiện tại lại thành như vậy. Không còn ai có thể giúp muội, cho nên muội muốn mời Tứ tẩu làm chủ, giúp muội thử nói với cha xem có thể sai người tới Uy Vũ Hầu phủ. Cầu hôn cho muội với Nam Cung công tử!”

Nàng ngượng ngùng cúi đầu: “Muội thật sự rất thích hắn......”

Thấy vẻ mặt nàng rất chân thành cầu khẩn mình, Hạ Lan Tử Kỳ rất khó xử. Nếu đáp ứng thì bản thân mình biết rất rõ Nam Cung Hoàng không phải là dạng chính nhân quân tử gì, sao có thể nhìn muội ấy nhảy vào hố lửa? Nhưng nếu không đáp ứng gì khi nhìn vào ánh mắt đầy mong chờ của Siêu Nhiên nàng lại thấy trong lòng không được yên.

Hạ Lan Tử Kỳ lặng yên trong chốc lát rồi mở miệng nói: “Nữ nhân lập gia đình là đại sự cả đời, nhân phẩm và đức hạnh của đối phương là quan trọng nhất. Cho nên trước khi quyết định, chúng ta phải kiểm tra thật tốt đã.” Hạ Lan Tử Kỳ cầm một lọn tóc ở trước ngực Siêu Nhiên, vuốt vuốt từ trên xuống, mỉm cười nhìn nàng: “Ta cũng không có muội muội, nên vẫn luôn coi muội là muội muội ruột của mình. Vì vậy chuyện của muội ta sẽ để trong lòng.”

Nói như vậy là đồng ý hay là không đồng ý? Tề Siêu Nhiên nghi hoặc nhìn nàng: “Tứ tẩu......”

“Muội yên tâm, nếu hắn thật sự là nam nhân tốt tài đức vẹn toàn, ta sẽ giúp muội nói với Hầu gia.” Hạ Lan Tử Kỳ bồi thêm một câu, không làm Siêu Nhiên thất vọng.

Thấy Hạ Lan Tử Kỳ vì chuyện chung thân đại sự của mình cẩn thận như vậy, Tề Siêu Nhiên mi mắt chớp chớp: “Cám ơn Tứ tẩu!”

“Cám ơn cái gì? Đều là người một nhà cả còn nói chuyện khách sáo như vậy?” Hạ Lan Tử Kỳ làm bộ tức giận.

Tề Siêu Nhiên giữ chặt tay nàng: “Tứ tẩu, nhưng mà tẩu phải ra tay nhanh một chút! Sợ là Như Tuyết muốn tranh giành với muội đó!”

“Nó cũng thích Nam Cung Hoàng?”

“Đúng vậy!” Tề Siêu Nhiên vẻ mặt thần sắc lo lắng: “Muội sợ ra tay muộn, sẽ bị mẹ con Nhị di nương nhanh chân một bước cướp mất cơ hội.”

Thật không nghĩ rằng Nam Cung Hoàng lại là cái bánh được ưa chuộng như vậy! Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại thì cũng không có gì lạ, hắn lớn lên phong lưu phóng khoáng. Vẻ ngoài anh tuấn ngọc thụ lâm phong, chắc chắn sẽ làm say đắm tâm hồn các thiếu nữ thuần khiết không hiểu sự đời!

“Yên tâm đi! Nếu hắn thật sự ưu tú như vậy, tẩu tử sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để đoạt lấy giúp muội.”

“Tứ tẩu, tẩu thật tốt!” Tề Siêu Nhiên nét mặt tươi cười như hoa: “Tứ tẩu, nhưng mà tẩu còn chưa nói, hai hà bao này cái nào đẹp nhất đây?”

Hạ Lan Tử Kỳ chỉ một ngón tay.

“Tẩu nói cái này?” Tề Siêu Nhiên cầm lên cái hà bao thêu Tịnh đế liên hoa, thấy nàng cười gật đầu Tề Siêu Nhiên đặc biệt vui vẻ, “Được rồi, muội sẽ đem tặng hắn ngay!” Sau đó lại nói: “Tứ tẩu, tẩu và ca ca đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, muội không quấy rầy hai người nữa!”

Tề Siêu Nhiên vừa ra khỏi phòng, Hạ Lan Tử Kỳ liền đứng dậy vào buồng trong.

Chẳng biết từ lúc nào, Tề Dật Phàm đã xuống khỏi giường dùng vẻ mặt buồn bực ngồi ở bên cạnh bàn. Thấy Hạ Lan Tử Kỳ đi vào, trầm giọng nói: “Cô không được giúp Siêu Nhiên cầu hôn!”

Xem ra, hắn đã nghe được chuyện mình và Tề Siêu Nhiên nói, Hạ Lan Tử Kỳ cười lạnh một tiếng: “Chuyện này còn cần ngươi nhắc, chẳng lẽ ngươi không nghe ra là ta chỉ ứng phó Siêu Nhiên thôi sao?”

“Vậy là tốt rồi!” Tề Dật Phàm xiết chặt chén trà: “Ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn muội muội gả cho cái tên mặt người dạ thú kia!”

Hạ Lan Tử Kỳ nhẹ nhàng thở dài: Haizz, nhưng mà bây giờ muội muội của ngươi đã hoàn toàn bị quỷ ám rồi, toàn tâm toàn ý muốn cùng hắn ở cùng một chỗ. Người ngoài sợ là không ngăn được!”

Tề Dật Phàm cũng biết việc này rất khó, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng: “Ta đây thân là ca ca nhưng hiện tại không thể nói chuyện với Siêu Nhiên được. Có điều ta thấy nó rất nghe lời cô, việc này giao cho cô làm đi! Cô phải nghĩ cách làm sao cho nó hết hy vọng với Nam Cung Hoàng!”

Việc này quả thực rất khó! Hạ Lan Tử Kỳ vừa định nói đã thấy Tề Dật Phàm ngáp một cái, quay đầu nhìn giường của nàng, trong lòng nàng lập tức căng như dây đàn, cố gắng dùng khí lực bình thản, nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi khuyên bảo của muội ấy. Đúng rồi, gần đây Phùng thiếp tâm tình không được tốt lắm, hay là ngươi qua xem nàng một chút đi! “

Nha đầu kia nói năng khéo léo rõ ràng có ý muốn đuổi hắn đi! Nói đi nói lại, tuy rằng Tề Dật Phàm cũng chẳng muốn đôi co với Hạ Lan Tử Kỳ, nhưng cảm giác bị đuổi đi luôn rất khó chịu. Hắn nghiêng người liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái, mặt không chút thay đổi trả lời: “Cô quản nhiều quá rồi!”

“Ta chỉ là gợi ý như vậy, có nghe hay không tùy ngươi.” Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng nổi giận, đây là chuyện nàng, hoàn toàn có liên quan đến lợi ích của nàng đó! Nhưng mà bộ mặt âm hiểm phúc hắc của Tề Dật Phàm ngày càng lộ rõ, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không thể không thật cẩn thận đối phó với hắn.

Thật ra Tề Dật Phàm vốn dĩ không muốn đến phòng của tiểu thiếp, bởi vì ở trong phòng tiểu thiếp hắn vẫn phải giả ngây giả dại mà hắn cảm thấy như vậy mệt chết đi được. Hiện tại chỉ có ở trong phòng Hạ Lan Tử Kỳ mới có thể lộ rõ bản tính thật, Hạ Lan Tử Kỳ lại còn rất ghét hắn! Vì thế, hai người chỉ có thể tương đối im lặng, ở đây thi gan với nhau.

“Ơ, Hình như bên ngoài có động tĩnh!” Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên lên tiếng, phá vỡ không khí nặng nề trong phòng.

Tề Dật Phàm ngồi dậy: “Sao ta lại không nghe thấy?”

Hạ Lan Tử Kỳ cười nhạo nói: “Không phải ngươi có võ công sao? Ta còn nghe được bên ngoài có âm thanh, sao ngươi lại không nghe thấy?”

“Thật không? Lỗ tai cô đúng là có vấn đề rồi!” Tề Dật Phàm vô cùng chắc chắn rằng bên ngoài không có ai.

Mà Hạ Lan Tử Kỳ lại cũng một mực chắc chắn: “Ngươi nói lỗ tai ai bị hỏng? Nhất định là bên ngoài có người, không tin thì hai chúng ta đánh cược?”

Tề Dật Phàm cũng không chịu thua: “Đánh cuộc thì đánh cuộc! Nếu cô thua thì sao?”

“Ta thua......”

“Cô thua, thì đêm nay cô phải rửa chân cho ta!”

Hạ Lan Tử Kỳ cắn chặt răng: “Được, ta thua thì sẽ rửa chân cho ngươi!”

Tề Dật Phàm sợ nàng đổi ý: “Nói lời phải giữ lời!”

Lúc này nàng thẳng lưng lên: “Đương nhiên”

Thấy có vẻ như không nói đùa, Tề Dật Phàm lúc này mới đứng dậy, đi ra ngoài.

Hắn vừa ra khỏi cửa, Hạ Lan Tử Kỳ đã nhanh chóng chạy đến “Ba” một tiếng đóng chặt cửa lại, còn cài then cẩn thận. Ngẩng đầu thấy có một cánh cửa sổ vẫn còn mở trong lòng lại như lửa đốt, cũng đem nó đóng lại cẩn thận.

“Hả! Cô làm cái gì vậy?” Tề Dật Phàm thấy có gì đó không đúng, quay lại bắt dầu đập cửa.

Mưu kế thực hiện được, Hạ Lan Tử Kỳ không nhịn được nở nụ cười. Nhưng mà sợ hắn phá được cửa, vội vàng chạy tới dùng thân mình chặn đứng cửa lại, cao giọng nói: “Tứ thiếu gia, trời cũng không còn sớm nữa, tự mình tìm chỗ rồi ngủ đi thôi!”

“Cô...... Đáng giận!” Tề Dật Phàm thấy nàng đóng cửa, lập tức hiểu được mình đã bị nha đầu kia lừa rồi! Phải hiểu rằng, hắn đường đường Tề phủ Tứ thiếu gia, lại bị thê tử nửa đêm đuổi ra ngoài. Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi biết giấu đi đâu cho được? Lúc này. Hắn đã nổi trận lôi đình rồi, vô cùng tức giận.

“Ầm Ầm Ầm” Hắn đập vào cửa rầm rầm: “Nha đầu kia cũng to gan thật? Dám gạt ta? Mau mở cửa ra cho ta!”

Dù sao mới vừa rồi bị hắn lắc qua lắc lại, bắt nạt đến thảm! Bây giờ, hắn càng nổi giận Hạ Lan Tử Kỳ dựa vào cửa càng cười vui vẻ!

Tuy rằng Hạ Lan Tử Kỳ ở bên trong cửa thấp giọng cười, nhưng vẫn bị Tề Dật Phàm nghe được, vì thế hắn càng thêm cảm thấy nhục nhã dùng sức gõ mạnh vào cửa.

Đêm dài tĩnh lặng! Tiếng đập cửa của Tề Dật Phàm đương nhiên hết sức chói tai. Những phòng khác ở trong viện, đều mở cửa ngó nghiêng.

Lúc này, Tử Đào cũng Liễu Tâm Vũ mặc quần áo chạy ra vừa thấy Tề Dật Phàm đứng ở cửa phòng Hạ Lan Tử Kỳ đập cửa, vội vàng tiến lên: “Tứ thiếu gia, người làm gì?”

Không đợi Tề Dật Phàm trả lời, Hạ Lan Tử Kỳ ở bên trong nói tiếp: “Ta đang cùng tứ thiếu gia chơi trò chơi! Đúng rồi, trời không còn sớm, bọn ta không chơi nữa! Vừa rồi tứ thiếu gia nói muốn đến phòng Tôn thiếp đó, hai người các ngươi mau đưa Tứ thiếu gia qua đó đi!”

“Vâng” Hai nha đầu đối với lời Hạ Lan Tử Kỳ nói không chút nghi ngờ.

Tề Dật Phàm lại tức nghẹn không nói nên lời, bởi vì có người ngoài ở đây hắn còn phải tiếp tục giả điên, cho nên tạm thời không thể trừng phạt Hạ Lan Tử Kỳ.

Hai nha đầu, mỗi người một bên lôi kéo hắn tới phòng Tôn thiếp.

“Này, Các ngươi thả ta ra! Đừng kéo ta! Ta còn chưa chơi xong với Tử Kỳ nữa mà!”

Nghe thấy tiếng kêu của Tề Dật Phàm, Hạ Lan Tử Kỳ úp mặt vào khe cửa, nhìn bóng lưng của hắn mà cười trộm, người này nhập vai đến thật vui vẻ.

Nhưng mà, Tề Dật Phàm lại không hề vui vẻ như vậy, trong lòng buồn khổ vô cùng. Lại còn phải tiếp tục diễn vai ngu si, vừa giãy dụa, vừa gào lên với Hạ Lan Tử Kỳ ở trong phòng: “Ở bên ngoài thật sự không có ai, lần này cô thua! Cô nhớ kĩ cho ta! Ta muốn cô phải rửa chân cho ta!”

Hạ Lan Tử Kỳ đứng thẳng người, giật nảy, rùng mình một cái! Người khác đều cho là hắn đang nói lời ngốc ngếch! Nhưng chỉ Hạ Lan Tử Kỳ biết. Câu đó là nói cho mình nghe, Hạ Lan Tử Kỳ rất sợ người này ghi thù, một ngày nào đó, thực sự sẽ tới tìm mình!

......

Không có Tề Dật Phàm quấy rầy, Hạ Lan Tử Kỳ thanh thản ổn định ngủ ngon giấc. Những ngày tiếp theo nhất định sẽ có rất nhiều chuyện vượt quá dự tính đang chờ đợi nàng.

Sau khi rời giường, rửa mặt chải đầu đã xong nàng ở trong tiểu hoa viên của hậu viện tản bộ. Khi nàng đi bộ xong, trở lại phòng chuẩn bị nghỉ ngơi một chút trước giờ ăn điểm tâm thì lại ngoài ý muốn phát hiện trên bàn trang điểm có một vật nhỏ nhắn, màu trắng, hình tròn.

Nàng cảm thấy vật kia nhìn rất quen mắt, đến gần cầm lên thì kích động không thôi. Bởi vì đây không phải là cái gì khác mà chính là cái chuông nhỏ mà mình đánh mất!

Vật chứng mất mà có lại được, đây là thật sao? Không phải là mình mơ mộng hão huyền chứ? Hạ Lan Tử Kỳ khó tin véo mình mấy cái, thấy trên tay có cảm giác đau đớn nàng vui vẻ nâng mày, bởi vì nàng biết, đây là sự thật! Nhưng mà ngày hôm qua nàng đã lật tung phòng lên mấy lần để tìm, sao lại không hề thấy, mà bây giờ lại đột nhiên lại xuất hiện trên bàn trang điểm của mình? Chẳng lẽ là bà Ngô tìm thấy, nhưng không thấy mình ở trong phòng nên đặt ở đây?

Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ như thế, liền nói Liễu Tâm Vũ gọi bà Ngô đến. Kết quả vừa hỏi bà Ngô, bà Ngô lại hoàn toàn không hề biết gì cả.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 62
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...