Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hỉ Tương Phùng

Chương 67

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Tử Kỳ, nàng đang nói cái gì vậy?” Hoa Tranh ngữ khí tràn ngập tức giận.

“Chẳng lẽ thiếp nói không đúng?”

“Nàng cảm thấy nàng nói đúng sao?” Hoa Tranh nhìn ngắm nàng: “Chưa nói đến chuyện hắn không chạm vào nàng. Cho dù......” Hoa Tranh dừng lại, cắn răng, dứt khoát kiên quyết nói: “Nàng yên tâm, ta đã nói rồi kiếp này phải ở bên cạnh nàng, nên tuyệt đối sẽ không ghét bỏ nàng!”

Đây có lẽ là những lời nói ngọt ngào nhất mà Hạ Lan Tử Kỳ đời này được nghe, đến cuối đời cũng khó mà quên nổi. Cả người nàng run lên, lá sen trong tay đột nhiên bật trở lại, nàng chợt ngẩng đầu lên, khó tin nhìn chằm chằm Hoa Tranh: “Chàng nói...... đây là thật......”

Hoa Tranh trong lòng buồn rầu, cũng không muốn tạo thêm áp lực cho Hạ Lan Tử Kỳ nữa mới mỉm cười: “Ta đã nói dối nàng bao giờ chưa?”

Lúc này, nàng cảm động vô cùng, trái tim đang treo lơ lửng lên cuối cũng cũng được thả lỏng xuống. Mũi chợt cay cay, hốc mắt nóng lên, hình dáng Hoa Tranh đang dần dần trở nên mơ hồ.

“Ta không lừa nàng, mọi thứ ta nói đều là thật. Nàng đừng khóc!” Hoa Tranh đưa tay ra, ngón tay xẹt qua mắt nàng vì nàng mà lau đi nước mắt.

Cho tới bây giờ vẫn không thể tin được mình có thể hạnh phúc như vậy. Nàng nắm lấy tay Hoa Tranh, hai mắt đẫm lệ, nói: “Cám ơn chàng!”

Hoa Tranh vươn người ra, hai tay nâng mặt nàng, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt, sủng nịch trách cứ: “Nha đầu ngốc, giữa chúng ta còn phải cảm ơn sao?”

Trong lòng tràn đầy cảm động, Hạ Lan Tử Kỳ nhất thời không biết phải thể hiện tình cảm của mình như như thế nào, đành phải đáp lại bằng nụ cười thaatjxinh đẹp.

“Như vậy mới đúng.” Hoa Tranh đưa tay ngắt lấy một đóa hoa sen ở gần nhất, đóa sen này tỏa ra sự tinh khiết của dòng nước mát, có ba cánh hoa hơi tách ra, mở rộng ra sẽ thấy mấy sợi nhị hoa màu vàng, xinh đẹp cực kỳ.

Hắn đem hoa đưa đến trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ: “Tử Kỳ tựa như đóa hoa sen này, ở trong lòng ta mãi mãi là thuần khiết, xinh đẹp nhất.”

Khẽ ngửi bông hoa sen tinh khiết trắng nõn kia, Hạ Lan Tử Kỳ vẻ mặt thẹn thùng. Hoa Tranh không nói gì nên lúc đó có chút nhạt nhẽo. Tảng đá trong lòng Hạ Lan Tử Kỳ đã được gỡ xuống, tâm tình rất tốt, bắt đầu chú ý đến những vấn đề khác: “Đúng rồi, Lục Cẩm sơn trang này là của chàng sao? Ta chưa từng nghe thấy chàng nhắc tới?”

Hoa Tranh cười nhạt một tiếng: “Còn nhớ rõ lúc chúng ta mới quen nhau. Nàng nói nàng có một giấc mộng, hi vọng có thể xây một cái tiểu viện ở một nơi non xanh nước biếc, bên trong trồng các loại rau củ và trái cây. Sau đó sẽ cùng với người mình yêu sống một cuộc đời vui vẻ an nhiên ở đó. Cho nên một năm nọ, ta đã mua lại tòa sơn trang này từ tay người khác.”

Lúc ấy mình cũng chỉ là thuận miệng nói vậy. Không ngờ rằng hắn lại đặt ở trong lòng, Hạ Lan Tử Kỳ mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc không thôi.

Hoa Tranh lại yêu chiều liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục nói: “Lúc ấy, ta tính toán đợi hết kì hạn ước hẹn ba năm của chúng ta, vào lúc nàng xuống núi sẽ đưa nàng đến đây để cho nàng một bất ngờ! Nhưng mà từ sau lần Tiểu Bạch mất tích và bị cắt liên lạc với nàng, ta nhận ra rằng ta không thể chờ thêm nữa rồi. Cho nên hôm nay, ta muốn đem Lục Cẩm sơn trang tặng cho nàng.”

Hắn không chê đã khiến Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng cảm động rồi, hiện tại biết hắn còn muốn đem sơn trang đẹp như thế này tặng cho mình khiến cho nảy sinh cảm giác thụ sung nhược kinh. Thậm chí còn nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ.

Nhìn Hạ Lan Tử Kỳ ngây ngốc ở đó, chỉ nhìn hắn mà không nói câu nào. Hoa Tranh nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, đem đồ ở trên bàn gạt sang một bên, từ trong lòng lấy ra một miếng ngọc bài nhét vào trong tay nàng: “Tử Kỳ. Đây là lệnh bài sơn trang. Bây giờ giao nó lại cho nàng, nàng có nó thì tất cả mọi người trong sơn trang sẽ phải nghe lệnh của nàng. Từ nay về sau, nàng chính là chủ nhân của Lục Cẩm sơn trang.”

Hạ Lan Tử Kỳ chớp mắt mấy cái, trong mộng sao lại có cảm giác chân thật như vậy. Thế này thì rõ ràng là nàng không hề nằm mơ.

“Hoa Tranh, vật này thiếp không thể nhận.” Đồ quý giá như vậy, nàng còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để nhận.

“Vì sao?” Hoa Tranh cầm lấy tay nàng, không hề rời.

Hạ Lan Tử Kỳ có chút run lên: “Chờ thiếp giải trừ hôn ước rồi, chàng hãy đưa cho thiếp!”

“Bất luận là nàng có giải trừ hôn ước hay không, sơn trang này vĩnh viễn là của nàng.” Hoa Tranh dùng sức kéo tay Hạ Lan Tử Kỳ, tay của hai người đều đặt ở trên bàn nhỏ.

Lư hương truyền ra từng đợt từng đợt khói nhẹ, ở trước mắt hai người vấn vít quấn quanh, bay lên giữa không trung, hóa thành vô hình. Ở dưới bầu không khí như vậy nhìn ngắm đối phương sẽ tạo ra một cảm giác thật kỳ diệu.

Hoa Tranh chậm rãi đem lư hương đẩy ra, kéo tay Hạ Lan Tử Kỳ, không kìm lòng được nói: “Tử Kỳ, ta nhớ nàng......” Nhớ nhung của hắn, rất nhanh đã biến thành hành động, từng chút từng chút đến gần đôi môi phấn nộn của Hạ Lan Tử Kỳ.

Nhiều ngày nay, Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy có lúc nào là không nhớ hắn? Giờ phút này, đối mặt với Hoa Tranh đang liếc mắt đưa tình, nàng trong sự lo lắng của nàng cũng mang theo chút chờ mong, đương nhiên không đành lòng cự quyết.

Lá sen xanh biếc tầng tầng lớp lớp bên hồ như những chiếc quạt. Che ánh nắng bên ngoài không để lọt vào, hồ sen xanh mát, hai người trên thuyền nhắm mắt hưởng thụ hơi thở của nhau, nhẹ nhàng ma sát cánh môi mềm mại của đối phương. Tình cảm ở ngay thời khắc này tăng dần lên, hô hấp Hoa Tranh dồn dập nắm lấy cằm của nàng, dùng sức cạy mở hàm răng, tận tình cướp đoạt lấy tư vị của hồng nhan, giải thoát những áp lực cùng nỗi nhớ thương dày xéo bấy lâu.

Trong hơi thở quanh quẩn hương thơm trong lư hương vây lấy, xen lẫn mùi hương thơm ngát tự nhiên của lá sen. Cảnh đẹp như thế tựa như ảo mộng, không còn gì có thể tốt đẹp hơn. Hạ Lan Tử Kỳ thuận theo Hoa Tranh, ngọt ngào ấm áp như ánh nắng vàng rực rỡ bên ngoài vây lấy nàng, hạnh phúc đến cực điểm!

Hai người hôn đến vong tình, đang trong lúc khó có thể tách rời, cạnh thuyền truyền đến một tiếng “lõm bõm”. Tuy rằng thanh âm này không lớn, nhưng đủ để phá vỡ bầu không khí lãng mạn, vì thế hai người từ trong cảnh giới quên mình lấy lại tinh thần. Cùng nhìn về nơi phát ra tiếng động.

Chỉ thấy cạnh thuyền, có hai cái cá nhỏ ở trong nước chơi đùa, trong đó có một con mải vui nhảy cả lên mặt nữa. Tiếng nước “lõm bõm” kia chính là tiếng lúc con cá nhỏ rơi xuống nước phát ra.

Xem đến đây, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Hoa Tranh nhìn Hạ Lan Tử Kỳ trêu chọc nói: “Hai con cá ở trong nước kia giống như chúng ta, cũng là một đôi!”

“Ừm, là một đôi cá không có mắt thích phá đám!” Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay cầm lấy cánh hoa sen hắn đưa cho mình, đặt vào trong nước đùa giỡn hai con cá kia.

Hoa Tranh nghe xong lời của nàng, không nhịn được cười.

Hai con cá nhỏ kia bị Hạ Lan Tử Kỳ dùng cuống hoa dọa sợ. Chui vào trong nước, không thấy tăm hơi. Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy không thú vị, ngồi thẳng người. Lúc này, thấy ánh mặt trời theo kẽ lá chiếu xuyên vào đem mặt nạ trên mặt Hoa Tranh chiếu sáng ngời làm rất chói mắt, liền vươn tay ra muốn đem mặt nạ của hắn gỡ xuống, lại bị Hoa Tranh bắt lấy cánh tay.

Hạ Lan Tử Kỳ biết của hắn đắn đo, cố gắng khuyên nhủ: “Khi chúng ta ở cùng nhau chàng không cần mang vật này, thiếp không để ý vết bớt trên mặt chàng.”

Hoa Tranh nhẹ giọng nói: “Nhưng ta để ý.”

Nhìn ánh mắt lúc này của hắn, Hạ Lan Tử Kỳ bỗng nhiên xuất hiện ảo giác. Cảm giác ánh mắt này cùng với ánh mắt của Tề Dật Phàm lúc không giả ngu có phần hơi giống, nhưng mà nghe giọng nói này lại hoàn toàn không giống. Hơn nữa Hoa Tranh tính tình rất tốt, vẫn luôn ôn nhu chăm sóc nàng, chiều chuộng có thừa. Sao có thể so với Tề Dật Phàm tính tình thối tha, hở một chút là gào thét?

Nghĩ như vậy, một chút nghi ngờ thoáng hiện ra lại biến mất. Vì thế rút tay về, ôn nhu nói: “Thiếp vẫn luôn luôn giúp chàng chế ra phương thuốc có thể làm mờ vết bớt. Hiện tại đã có chút tiến triển, tin là không lâu nữa trong tương lai, thiếp có thể chữa khỏi cho chàng, trả lại dung mạo thật sự cho chàng.”

Hoa Tranh gật gật đầu: “Được, ta chờ.”

Đã tới buổi trưa, nên ăn cơm rồi. Hoa Tranh chèo thuyền nhỏ mang Hạ Lan Tử Kỳ lên bờ.

“Tử Kỳ, nàng muốn ăn cơm trong phòng hay là bên ngoài?” Hoa Tranh hỏi ý kiến của nàng.

“Bên ngoài.” Hạ Lan Tử Kỳ từ trước đến nay luôn thích sơn thủy hữu tình, vườn ở Lục Cẩm xinh đẹp tuyệt trần như vậy, nàng đương nhiên muốn ăn cơm ở bên ngoài.

Hoa Tranh lệnh cho gã gia đinh đem thức ăn mang ra sau vườn nho, rồi dẫn Hạ Lan Tử Kỳ đi đến chỗ vườn nho.

Dọc theo đường đi, dưới sự giới thiệu của Hoa Tranh, Hạ Lan Tử Kỳ vui mừng phát hiện Lục Cẩm sơn trang thực sự là thiên đường trong giấc mộng của nàng. Bên trong chia làm nhiều khu vườn, có vườn chuyên trồng các loại hoa quả; có vườn chuyên trồng rau; vườn chuyên nuôi các loại gia cầm. Hơn nữa Hoa Tranh còn thấu hiểu cố ý để sẵn cho nàng một khu làm ruộng thuốc, cung cấp các loại thuốc cho nàng.

Khi biết được hắn đem sơn trang xây dựng tốt như vậy, quả thực so với giấc mộng của nàng còn tốt hơn thì Hạ Lan Tử Kỳ kích động một lúc sau mới bình tĩnh lại được.

Sau khi đi qua vườn táo, vườn lê cùng vườn mơ, bọn họ rốt cục cũng tới vườn nho.

Giữa vườn nhỏ, dùng những cây sào trúc dựng lên làm giàn. Hai bên, từng cây nhỏ cành lá xum xuê đang quấn quanh cây trúc, một đường leo thẳng lên đỉnh giàn. Toàn bộ cành lá tươi tốt leo phủ kín toàn bộ thân trúc tựa như một cái hành lang màu xanh che đi ánh nắng. Dưới dàn nho là một cái bàn làm bằng cây mây, trên đó bày đủ loại mĩ thực.

Ngồi ở ghế mây nhìn lên giàn nhỏ, từng chùm nho xanh to bằng ngón tay út, có thể tưởng tượng được đến mùa thu hoạch cảnh tượng ở đây chắc hẳn rất mê người.

“Tử Kỳ, đồ ăn trên bàn đều là nguyên liệu từ chính trong sơn trang. Nàng nếm thử xem ăn có được không?” Hoa Tranh gắp một cái cánh gà kho tàu, đặt vào trong bát của nàng.

Khắp bàn đều là rau dưa, cùng gia cầm mà sơn trang nuôi trồng. Thiên nhiên trong sạch, hơn nữa sắc hương vị đều đủ cả. Khiến cho người ta mới nhìn thôi đã thèm nhỏ dãi.

Hạ Lan Tử Kỳ cắn một cái, cười gật đầu: “Ừ, ăn ngon.”

Hai người vừa ăn cơm, vừa nói chuyện phiếm. Khi ăn gần xong, Hoa Tranh đột nhiên nói: “Tử Kỳ nàng đừng về nữa, ở lại đi!” Thật ra, ngầm ý là: nàng về bên cạnh người khác, ta rất lo lắng!

Hạ Lan Tử Kỳ có chút khó xử: “Thiếp làm sao mà không muốn ở lại chứ, nhưng mà quan hệ giữa thiếp và người đó một ngày còn chưa giải trừ thì không thể ở cùng chàng được. Cho nên, vẫn phải trở về.”

“Vậy nàng nói cho ta biết người nàng gả cho là ai?” Ngay cả nàng gả cho ai cũng không biết, Hoa Tranh sao có thể để nàng đi đây?

“Chuyện này...... Kỳ thật chàng có thể yên tâm, thiếp sẽ bảo vệ tốt bản thân mình nhanh chóng lấy được hưu thư.” Nói đến đây, Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy cần phải nhanh chóng điều tra ra nguyên nhân cái chết của Ngũ di nương hơn một chút, chỉ cần giúp Tề Dật Phàm báo thù là mình có thể tự do.

Lấy được hưu thư! Mấy chữ này đập vào trong lòng Hoa Tranh, phải biết rằng người gọi là Tử Kỳ cô nương kia luôn trăm phương nghìn kế lấy được hưu thư, chẳng lẽ hết thảy mọi chuyện đều trùng hợp như thế sao?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 67
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...