Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hỉ Tương Phùng

Chương 93

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đối mặt với lệnh của ông chủ, Tiền chưởng quầy biến sắc không dám không theo, đành phải mang theo một bụng đầy nghi hoặc dẫn theo Lâm San Nhi rời khỏi phòng nhỏ.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại có ba người Tề Dật Phàm, Hạ Lan Tử Kỳ cùng Trịnh lão gia. Thấy sắc mặt của ông ta đột nhiê thay đổi, Tề Dật Phàm cùng Hạ Lan Tử Kỳ trao đổi ánh mắt cho nhau, tuy rằng không biết hành động lần này của hắn ta là gì, nhưng trong lòng không hẹn mà cùng dấy lên một dự cảm không tốt.

Hai người lại đồng thời đem ánh mắt chuyển đến bên người Trịnh lão gia, trong ánh mắt tràn đầy dò xét.

Trịnh lão gia cũng không vội tỏ thái độ, mà là không nhanh không chậm đem rượu trong chén uống cạn, vì thế trong không gian này nhìn bên ngoài thì không có gì nhưng thật ra ai cũng mang cả một bụng tâm sự, không khí nhất thời trở nên quỷ dị.

“Trịnh lão gia, vô duyên vô cớ đem bọn họ đuổi ra ngoài, ngai rốt cuộc muốn làm gì?” Tề Dật Phàm rốt cục chịu không nổi, mở miệng hỏi.

“Lời này hẳn là ta nên hỏi ngươi chứ? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Trịnh lão gia đứng dậy, đi tới trước mặt hai người.

Tề Dật Phàm nhíu mi: “Ông có ý gì?”

Trịnh lão gia đột nhiên vươn tay, dễ dàng đem mũ trên đầu Hạ Lan Tử Kỳ gỡ xuống.

Từ trên đỉnh mũ một mái tóc đen bóng dài như thác nước đổ xuống, rối tung xõa xuống hai bên má Hạ Lan Tử Kỳ. Tuy rằng Trịnh lão gia đã có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy mĩ nhân đẹp như tranh vẽ trước mắt, lại ngửi thấy được mùi hương tự nhiên động lòng người kia, Trịnh lão gia nhìn không chớp mắt.

Hạ Lan Tử Kỳ cũng bị bất ngờ không phòng bị, trong phút chốc sợ đến hóa đá, nhất thời không biết nên phải làm thế nào.

Biết lòi rồi, Tề Dật Phàm trong lòng trầm xuống rồi lại thấy ánh mặt Trịnh lão gia kia lộ vẻ kinh diễm, hắn lập tức tìm cách kéo Hạ Lan Tử Kỳ ra phía sau mình mà bảo vệ.

Mỹ nhân ở trước mắt biến mất, Trịnh lão gia lúc này mới hoàn hồn. Tuy nói không có buôn bán nào mà không gian dối, nhưng có thể nghĩ ra tuyệt chiêu này chẳng những có thể khiến đối phương tích cực đem hàng bán hết cho hắn lại còn có thể giảm 50% so với giá thị trường, đây cũng không phải là chuyện người bình thường có thể làm ra được, vì thế nghiêm mặt nói: “Thật đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước! Không nghĩ rằng ta tung hoành thương trường nhiều năm như vậy mà thiếu chút nữa bị tiểu tử chưa mọc hết tóc như người lừa gạt!”

Tề Dật Phàm khóe môi hơi nhếch, lộ ra một nụ cười lạnh: “Trịnh lão gia quá khen, ở trước mặt ngài dù sao tại hạ đạo hạnh vẫn còn thấp, chẳng phải vẫn không tránh được hỏa nhãn kim tinh của ngai sao?” Nếu không gặp phải ông ta, đơn hàng hôm nay cũng đã kí xong rồi! Tề Dật Phàm đáp cho có lệ nhưng trong lòng vô cùng ảo não.

Trịnh lão gia cười đắc ý nói: “Nếu để tiểu tử ngươi chơi đùa xong rồi thì ta sau này làm sao tồn tại được trên thương trường nữa đây?”

“Sao ngài lại phát hiện ra nàng ấy là nữ vậy?” Tề Dật Phàm có chút khó hiểu: “Hay là bởi vì có người nói tay nàng giống nữ tử?”

“Không phải lí do này.” Trịnh lão gia ánh mắt lướt qua Tề Dật Phàm, rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú của Hạ Lan Tử Kỳ, âm thầm nuốt nước bọt: “Cho dù nàng giả giọng rất giống, lại mặc xiêm y cao cổ. Nhưng các ngươi dù cẩn thận đến đâu cũng sẽ có sai sót, lúc San Nhi cô nương hất rượu lên người nàng, nàng ngẩng đầu nhìn San Nhi để mượn khăn tay ta đã phát hiện nàng không có yết hầu, cho nên kết luận nàng là nữ nhân.”

Có thể hiểu được Tề Dật Phàm đã sắp xếp cuộc đàm phán này kĩ lưỡng như thế nào, nhưng cho tới bây giờ lúc nào cũng là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Chuyện cho tới nước này không cần nói cũng biết là sẽ thất bại chín phần rồi!

Nếu không phải cùng đường rồi, Tề Dật Phàm cũng sẽ không sử dụng chiêu này, nếu bị lộ thì chịu thua thôi! Hắn một tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Hạ Lan Tử Kỳ, quay đầu nói: “Tử Kỳ, chúng ta đi!”

Bàn tay to của hắn ấm áp mà vững vàng, được nắm lấy trong lòng bỗng nhiên giống như có cảm giác chân thân như dựa vào núi, nhưng mà dù sao cũng nam nữ thụ thụ bất thân huống hồ họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Hạ Lan Tử Kỳ có chút rụt rè, hơi hơi rút lại tay thì bị Tề Dật Phàm nắm càng chặt, trực tiếp lôi về phía cửa phòng.

Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp mở cửa, Trịnh lão gia lại như phát điên quát lớn: “Các ngươi muốn đi đâu?”

Có câu là mua bán không thành chẳng cần nhân nghĩa, hắn còn muốn làm gì? Không cho bọn họ đi sao? Tề Dật Phàm dừng chân: “Bọn ta đi đâu không liên quan đến ông!”

“Chẳng lẽ không muốn kí sao?” Trịnh lão gia bỗng nhiên tung ra một câu làm Tề Dật Phàm bất ngờ không nói lên lời.

Tề Dật Phàm cùng Hạ Lan Tử Kỳ cùng quay đầu lại, khó hiểu nhìn Trịnh lão gia: “Ông có ý gì? Chẳng lẽ việc này còn có thể thương lượng?”

Trịnh lão gia không trả lời thẳng, mà chỉ vào Hạ Lan Tử Kỳ: “Nàng có quan hệ thế nào với ngươi? Ý trung nhân sao?”

Cái này thì có liên quan gì đến chuyện làm ăn? Tề Dật Phàm thần sắc trầm xuống, vừa định nói nàng là thê tử của ta, Hạ Lan Tử Kỳ đã giành nói: “Ý trung nhân cái gì chứ? Nói hươu nói vượn! Bọn ta chỉ là bằng hữu bình thường!”

“Ồ” Trịnh lão gia nở nụ cười, hợp tình hợp lí nói với Dật Phàm: “Trong lúc nam nhân chúng ta bàn chuyện làm ăn, có thể mời nàng ra ngoài trước không?”

Tề Dật Phàm do dự một chút, nhưng mà nghĩ đến mối làm ăn trước mắt, không muốn cứ như thế mà buông xuông nên nói: “Tử Kỳ, cô ra ngoài chờ ta một chút, xong việc ta ra ngay.”

Hạ Lan Tử Kỳ nghe lời gật đầu, mở cửa ra khỏi gian phòng.

Trịnh lão gia ngồi trở lại vị trí của mình, chỉ một ngón tay bên cạnh chỗ ngồi: “Tề công tử mời ngồi.”

Tề Dật Phàm cũng không khách khí, ngồi trở lại chỗ: “Trịnh lão gia, ông gia ra Kim Tiền Thảo đi!”

Trịnh lão gia cầm chén rượu vuốt vuốt: “Theo giá cậu nói, vẫn là 50%, cậu muốn bao nhiêu ta có bấy nhiêu, cậu muốn khi nào giao hàng ta sẽ giao khi ấy.”

Ông ta nói những lời này là đã chạm đến tim Tề Dật Phàm rồi, nhưng mà Tề Dật Phàm nhìn ông ta trong lòng không hề vui vẻ, trong thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí cả, ông ta không những không nâng giá lại còn cho mình nhiều ưu đãi như thế, trong chuyện này tuyệt đối có vấn đề, vì thế trầm giọng hỏi: “Ông có điều kiện gì, nói đi!”

“Làm việc với người thông minh đúng là sảng khoái!” Trịnh lão gia im lặng một lúc, ngẩng đầu lên nói: “Cậu và cô bé kia là quan hệ bình thường sao?”

Tề Dật Phàm nhẫn nại nói: “Rốt cuộc là ông muốn nói gì?”

“Vậy chúng ta không cần vòng vo với nhau nữa, cho dù cậu với cô ấy là quan hệ bình thường hay là thân mật.” Trịnh lão gia cười mờ ám: “Thật chẳng dám giấu diếm, nàng ấy lớn lên rất tinh khiết ta vô cùng thích nên cậu có thể đem nàng tặng cho ta không?”

“Ông nói cái gì?” Tề Dật Phàm thái độ hung dữ, đập thật mạnh chén rượu xuống bà, rượu văng khắp nơi!

Thấy Tề Dật Phàm phản ứng như thế, Trịnh lão gia bị dọa đến run bắn cả người, nhưng vẫn cười cười: “Tề công tử đừng tức giận như vậy! Cậu bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận một chút, rốt cuộc là làm ăn quan trọng hay nữ nhân quan trọng hơn?” Đồng thời tiếp tục tính toán thiệt hơn thay hắn: “Mất đi đơn hàng này, cậu có khả năng sẽ tổn thất trầm trọng! Huống hồ thiên hạ nữ nhân chẳng hiếm, mất đi người này chẳng phải sẽ còn người khác hay sao? Cậu cũng là người làm ăn, chuyện này không lẽ không tính ra được?”

Bình tĩnh vẻ mặt cùng điệu cười hèn hạ kia, Tề Dật Phàm thản nhiên mỉm cười: “Không hổ là Trịnh lão gia! Tính toán tiền nong thật chu đáo!”

Thấy Tề Dật Phàm nở nụ cười, Trịnh lão gia vui mừng hỏi: “Vậy Tề công tử đã thông suốt rồi?”

Tề Dật Phàm nhíu mày: “Đương nhiên, nhưng mà ta cũng có điều kiện!”

“Điều kiện gì?”

Nhìn cái kia cái sắc mặt khiến mình ghê tởm kia, Tề Dật Phàm thân mật cười, hướng lão ngoắc ngón tay: “Ông tới gần đây chút nữa, ta sẽ nói với ông!”

Đang lúc Trịnh lão gia vui vẻ rạo rực ghé sát vào, cơn tức của Tề Dật Phàm đã nhen lên từ lâu! Hắn vận đủ khí lực, không chút khách khí giang tay tát một cái.

“Ba ——”

“Ôi ——” bởi vì quá tức giận, Tề Dật Phàm lực tay tát không hề nhẹ, trực tiếp đánh Trịnh lão gia ngã bay khỏi ghế, ngã dúi dụi.

Trịnh lão gia có nằm mơ cũng không ngờ tới, Tề Dật Phàm lại sẽ động thủ đánh lão, lão bị đánh đến choáng váng nằm ra đất một lúc lâu mới có thể che miệng chậm rãi bò dậy, bỗng nhiên phát hiện trong miệng có cái gì đó không đúng, vươn đầu lưỡi liếm một cái, ôi bi kịch đã xảy ra, răng bị thiếu mất hai cái rồi!

Trịnh lão gia ở trên mặt đất xoay một vòng, thấy thấy cách đó không xa thấy răng của mình rơi trên đất, bi thương vô cùng khóc thét: “Ồi trời! Răng của ta! Răng của ta!” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, khó tin nhìn Tề Dật Phàm: “Ngươi...... Ngươi...... Ngươi điên rồi sao? Chẳng lẽ không muốn làm ăn sao?”

Mất đơn hàng, tuy rằng tổn thất nghiêm trọng nhưng Tề Dật Phàm cũng không phải là hạng người thấy lợi quên nghĩa, hắn miệt thị Trịnh lão gia: “Ta không điên! Ta đương nhiên là muốn làm ăn rồi, nhưng nếu đem so chuyện làm ăn với Tử Kỳ thì đối với ta Tử Kỳ quan trọng hơn!”

Thần sắc hắn nghiêm nghị, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trịnh lão gia đang bò lên: “Ta không cho phép bất kì kẻ nào động tâm với Tử Kỳ! Huống hồ ngươi đã lớn tuổi như vậy rồi, ngay cả tư chất cạnh tranh với ta cũng không có! Còn nữa, con người ta cũng không muốn đánh người, lại càng không muốn ra tay đánh người già, hôm nay là ngươi ép ta, một cái tát này cũng chỉ là cảnh cáo nhẹ nhàng! Nếu ngươi còn dám có suy nghi bậy bạ với Tử Kỳ của ta, cẩn thận ta lột da ngươi!” Sau đó không cùng hắn nói mấy lời vô nghĩa nữa, xoay người đi ra ngoài cửa.

Biết tầm quan trọng của đơn hàng này đối với chuyện làm ăn của Tề Dật Phàm, Trịnh lão gia cho rằng hắn sẽ lấy lợi ích làm trọng, ngoan ngoãn đem nữ nhân kia dâng ra. Bởi vì nếu đổi lại người bình thường, mười người thì có chín đều đã lựa chọn chỉ cần lợi ích không cần nữ nhân, dù sao ở cái thời đại này nhà giàu thê thiếp thành đàn, nữ nhân thông thường sẽ bị coi như lễ phẩm mà dâng tặng. Có điều, lão đã đánh giá sai tình thế, Tề Dật Phàm đương nhiên không giống với những người khác, thà rằng bỏ lỡ mối làm ăn cũng không dâng tặng nữ nhân, điều này thật sự là trái với nguyên tắc của một thương nhân khôn khéo, đúng là khiến hắn mở rộng tầm mắt.

Tề Dật Phàm mở cửa phòng ra, thấy Hạ Lan Tử Kỳ đứng ở ngoài cửa, vừa thấy mình đi ra thì lập tức quay lưng đi, thần sắc cực kỳ mất tự nhiên.

Thì ra, nàng ra khỏi cửa nhưng không có đi đâu hết vẫn luôn đứng ở ngoài cửa nghe lén. Khi nàng nghe được điều kiện mà Trịnh lão gia nói, nàng rất lo lắng theo như bình thường thì rất có thể Tề Dật Phàm sẽ bán nàng đi. Nhưng mà nàng trăm ngàn lần cũng không thể ngờ rằng, Tề Dật Phàm lại vì nàng mà có thể bỏ qua mối làm ăn mà hắn trăm phương ngàn kế muốn có được này!

Tề Dật Phàm không phải vẫn luôn chán ghét nàng sao? Từ khi nào mà địa vị của nàng trong lòng Tề Dật Phàm đã lớn như vậy rồi? Hạ Lan Tử Kỳ vẫn không thể lý giải chuyện này.

“Đi, chúng ta về nhà.” Mặc kệ Hạ Lan Tử Kỳ đã nghe được cái gì, Tề Dật Phàm vẫn thản nhiên kéo tay nàng, mang nàng ra khỏi Ngọc Đại Lâu.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 93
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...