Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đệ Nhất Sắc Thái - Lê Thanh Nhiên

Chương 76

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Quả nhiên quan binh bao vây ngọn đồi nhỏ này kín mít nhưng không sao vào được. Họ còn định đốt núi nhưng lửa không cháy vào. Tôi và Cơ Ngọc đứng trên núi nhìn đám quan binh dưới chân núi bất lực giận dữ, nhất thời rất an toàn.

“Nàng đoán xem khi nào họ mới rút?” Cơ Ngọc lười biếng hỏi.

“Chắc phải mười ngày nữa, Tống quốc và Triệu quốc chắc cũng có động tĩnh rồi.” Tôi đáp.

Chúng tôi tìm một hang động tránh gió, trời đã vào đông nên đêm khá lạnh. Cơ Ngọc kiếm nhiều củi chất đống rồi đốt, con dao găm quý giá của hắn hạ mình làm việc chẻ củi, thái thịt.

Lúc Cơ Ngọc làm việc, tôi khoanh chân ngồi trong hang, chống cằm nhìn hắn. Hắn xắn tay áo làm việc gọn gàng, rõ ràng trông hắn như công tử  tay không nhúng nước xuân, sao lại thạo mấy việc này thế.

“Hồi nhỏ chàng thế nào?” Tôi không nhịn được hỏi.

“Hừ, nàng hỏi A Yêu?” Cơ Ngọc giọng không vui đáp. Hắn soàn soạt ném củi mới chẻ vào lửa, quay lại ngồi dựa vào tôi. Thấy tôi hiểu ý ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn, Cơ Ngọc hài lòng cong môi nói tiếp.

“Đàn, múa kiếm, trốn cung bị bắt về, rồi lại trốn. Lần gặp nàng là lần đầu ta trốn xa thế, sau đó Cố Linh ngày nào cũng canh chừng ta, không để ta trốn khỏi Lạc Ấp nữa.” Cơ Ngọc gác chân trái lên chân phải, tay trái đặt lên đầu gối, thong thả cười: “Ngày đó thật là vui vẻ. Trừ việc ai cũng tin cha ta là người tốt ra thì chẳng có gì phiền lòng.”

“Mẫu thân ta hơn ba mươi tuổi mới sinh ta nên rất thương ta. Huynh trưởng ta hiền lành chính trực, hễ cha phạt ta là huynh ấy lại xin giúp. Mỗi lần ta chịu phạt, tỷ tỷ lại trộm đến thăm ta, mang cho ta cả đống thuốc men. Họ luôn miệng bảo không có lần sau nhưng lần tới vẫn giúp ta. Có lần Thiên Tử phái Cố Thất đi bắt ta về, Cố Thất rõ ràng tìm được ta rồi nhưng lại lặng lẽ bảo vệ ta suốt đường, lâu sau mới ra mặt bắt ta. Thực ra họ đều khao khát tự do, vì không có được nên không nỡ trói buộc ta.”

Ánh lửa bùng lên mắt Cơ Ngọc, giọng hắn ấm áp và có ý cười.

“Ta từng có người thân tốt nhất đời, từng nghĩ không ai hạnh phúc hơn ta nhưng ta lại chẳng bảo vệ được ai.”

Tôi ôm eo hắn, khẽ nói: “Đó không phải lỗi của chàng.”

“Đôi khi ta thấy Thiên Tử cũng đáng thương, diễn cả đời, hại người thương, hy sinh vô số mà chẳng đạt được mục đích. Cuối cùng nước mất vào tay thái tử do chính ông ta đưa lên, danh tiếng cũng bị thái tử hủy hoại. Nàng nói xem cuộc đời ông ta có phải trò cười không?” Cơ Ngọc khẽ cười.

Tôi im lặng, nhớ đến người tôi thấy trong sương mù ẩm ướt ở chùa Tế Nguyên. Mặt mày ông hiền từ, cử chỉ tao nhã, chẳng ai ngờ lòng dạ sâu như vậy. Người này đeo mặt nạ cả đời, có từng thật lòng yêu ai không?

Có lẽ lần đầu hy sinh người yêu, ông cũng đau khổ rồi tự nhủ là đáng giá. Càng hy sinh nhiều, càng lún sâu vào chấp niệm, không chịu nhận mình sai. Hôm đó tôi nghe Thiên Tử tìm bao lý do biện minh cho việc mình làm, chẳng phải là tự dối lòng sao.

Lý do nói nhiều thành quen rồi coi lý do là thật.

“Nếu ông ấy dừng lại, nhận lỗi và hối hận thì mọi hy sinh trước đó chẳng phải vô nghĩa sao. Ta nghĩ ông ấy không chịu nổi đâu, có những con đường một khi đã bước lên thì không dừng lại được nữa.” Tôi khẽ thở dài.

Cơ Ngọc gật đầu, rồi nhìn tôi rất lâu, mắt chất chứa dịu dàng và bi thương.

“Chàng nhìn gì vậy?” Tôi hỏi.

“Nhìn nàng xinh đẹp.” Hắn đáp.

Tôi chợt nhớ khoảnh khắc pháo hoa rực rỡ, nhớ bàn ăn nóng hổi, nhớ mắt hắn cười như kẹo mạch nha dưới nắng.

Tôi cười, hắn cũng cười, tôi và hắn đan tay vào nhau, ôm nhau ngủ.

Chúng tôi ở trên núi ba bốn ngày, ngày hái quả, xiên cá, săn thỏ rừng—chủ yếu là Cơ Ngọc làm. Tôi thì lên cao nhìn xa, xem quân lính ngoài núi có ý rút quân chưa.

Đến ngày thứ ba, quân lính bên ngoài núi có vẻ đã được điều động, đến ngày thứ tư thì quân số đã giảm đi một chút. Chúng tôi bị cô lập về mặt liên lạc ở đây và không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng có vẻ như việc phá vỡ thế bế tắc không còn xa nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm và nói điều này với Cơ Ngọc, Cơ Ngọc cũng không nói gì mà chỉ cười và gật đầu. Tối hôm đó, sau bữa tối, hắn vẫn như thường lệ ôm tôi vào lòng để trò chuyện, tôi có chút mệt mỏi nằm trên đùi hắn, hắn chậm rãi vuốt ve tóc tôi.

Sau khi trò chuyện về những điều thú vị khác nhau mà chúng tôi gặp phải khi đi săn hôm nay, câu chuyện cũng đi đến hồi kết. Tôi nằm sấp trên đầu gối hắn, lặng lẽ nhìn ngọn lửa, nghe thấy hắn vuốt tóc tôi và chậm rãi nói: “Nàng còn định lừa dối ta đến bao giờ nữa?”

Trong lòng tôi giật mình, muốn ngồi dậy nhưng phát hiện toàn thân vô lực. Tôi quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn cụp mắt xuống, khẽ cười: “Nàng chưa kịp uống thuốc giải đúng không? Còn ba ngày nữa nàng sẽ phát độc, nàng định chết trước mặt ta sao?”

“Sao chàng lại…”

“Ta không dễ bị lừa như vậy đâu.”

Tôi cố gắng chống tay để ngồi dậy nhưng lại thất bại, hắn… đã bỏ thuốc mê vào bữa tối của tôi sao? Chẳng lẽ hắn muốn… ra ngoài tự thú sao?

“Chàng muốn làm gì? Cơ Ngọc, chàng… chàng đừng kích động.” Tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mắt hắn, dùng giọng điệu nghiêm túc nhất có thể để cảnh cáo hắn.

Cơ Ngọc cười khẩy, không nói gì, rõ ràng ánh sáng của ngọn lửa chiếu lên khuôn mặt hắn một màu vàng ấm áp nhưng đôi mắt hắn lại lạnh lẽo. Cho đến nay, mặc dù hắn thường hay giận dỗi, nhưng chưa bao giờ có vẻ mặt như vậy, lúc này tôi nhận ra hắn thực sự tức giận rồi.

“Mấy ngày nay ta vẫn luôn chờ đợi nàng nói cho ta biết nhưng nàng hoàn toàn không có ý định nói. Ta đã tự hỏi tại sao lại như vậy? Có lẽ là… nàng vẫn không tin tưởng ta, giống như lần đó nàng hỏi ta chọn báo thù hay chọn nàng, nàng luôn cảm thấy ta vẫn sẽ hy sinh nàng cho nên thà rằng không nói?” Hắn cúi đầu nhìn tôi, trong cơn giận dữ xen lẫn một chút bi ai.

Tôi có chút hoảng sợ, buột miệng nói: “Không phải! Ta sợ chàng sẽ lo lắng… Ta sợ chàng ra ngoài trước sẽ bị bắt.”

“Ta bị bắt không nhất định sẽ chết nhưng nàng ở lại đây nhất định sẽ chết, hơn nữa còn là chết vì độc do ta hạ. Nếu nàng thật sự nghĩ cho ta thì không nên đưa ra lựa chọn tàn nhẫn như vậy. Nàng tin không, nếu nàng chết trước mặt ta, ta sẽ tự hiến tế bản thân mình và cùng với đám quan binh đó đồng quy vu tận?”

“Chàng điên rồi, chàng…”

“Nếu nàng chết rồi, ta còn cần lý trí để làm gì nữa!” Cơ Ngọc lớn tiếng giận dữ.

Tôi ngây người nhìn hắn, nhìn đôi mắt run rẩy và vành mắt đỏ hoe của hắn, tôi nói năng lộn xộn: “Bọn họ sắp đi rồi… Hôm nay bọn họ đã bắt đầu rút lui rồi… Chàng đợi thêm một chút nữa thôi… Ta còn ba ngày nữa…”

Tôi vươn tay ra lay cánh tay hắn, giống như mỗi khi hắn nổi giận, tôi đều im lặng cầu xin. Nhưng lần này lại không có tác dụng, tay Cơ Ngọc phủ lên tay tôi, sau đó chậm rãi gỡ tay tôi ra.

“Ba ngày? Đợi đến lúc đó thì muộn mất rồi, nàng không phải là con cờ của ta. Ta luôn cảm thấy… hình như nàng chưa bao giờ nhận ra ta thích nàng đến mức nào.”

Cơ Ngọc khẽ cười, dùng ngón tay vuốt ve má tôi, giọng hắn bình tĩnh hơn rất nhiều: “Sau khi bọn họ bắt được ta, chắc chắn sẽ nhanh chóng giải trừ vòng vây, trận pháp này chỉ hạn chế người vào chứ không hạn chế người ra, nàng nên ra ngoài sớm một chút tìm hiệu thuốc để hốt thuốc. À… còn nữa, mấy ngày nay ta vẫn luôn nghĩ về câu hỏi mà nàng đã hỏi ta trước đây, lúc đó ta nói rằng ta không biết nhưng bây giờ ta đã biết rồi.”

“Ta chọn nàng, Cửu Cửu.”

Cơ Ngọc cúi đầu và đặt lên trán tôi một nụ hôn, ngước mắt lên mỉm cười nhìn tôi. Đó là nụ cười chân thành, dịu dàng và bất lực mà tôi yêu thích nhất.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng đặt tôi nằm xuống đất, cởi áo khoác ngoài và khoác lên người tôi. Tôi ngơ ngác nhìn hắn, đầu óc rối bời, chỉ có thể bất lực nắm chặt lấy vạt áo hắn, nói: “Chàng sẽ không sao đâu… Chàng có thể sống sót, đúng không?”

Tôi khẩn thiết nhìn vào mắt hắn, hắn im lặng một lúc rồi cười, không đưa ra câu trả lời mà tôi muốn, chỉ hôn lên môi tôi.

“Ta sẽ cố gắng.”

Tôi nắm chặt vạt áo hắn, run giọng nói: “Chàng đã hứa với ta rồi, chàng sẽ vì ta mà sống.”

Cơ Ngọc suy nghĩ một chút, hắn nhẹ nhàng xoa đầu tôi như mẫu thân tôi vẫn thường an ủi tôi khi còn nhỏ, tránh né chủ đề của tôi và nói: “Ta yêu nàng, Cửu Cửu. Sau này trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người yêu nàng, nàng hãy cố gắng tin tưởng họ như nàng đã cố gắng tin tưởng ta.”

“Mặc dù ta biết có lẽ nàng sẽ không làm vậy nhưng ta vẫn phải nói, nếu ta không thể trở về thì đừng vì ta mà chết, cũng đừng vì ta mà báo thù.”

“Ta đi đây.”

Cuối cùng, hắn ôm chặt lấy tôi rồi buông tay, khẽ mỉm cười, xoay người rời đi. Cơ thể tôi nặng trĩu như không còn là của mình nữa, ngoài một chút hương gỗ bách thoang thoảng, tôi không thể níu giữ được gì cả. Mí mắt ngày càng trĩu nặng, hắn biến mất trong màn đêm mùa đông, bóng lưng kiên quyết.

Tôi lại không thể thốt nên lời.

——Tôi luôn cảm thấy, hình như chàng chưa bao giờ nhận ra tôi thích chàng đến mức nào.

Lời nói của Cơ Ngọc vang vọng trong đầu tôi, tôi ngẩn người ra. Đột nhiên, tôi bắt đầu khóc, vừa cười vừa khóc, trong lòng không biết là bi thương hay là vui mừng.

Hóa ra hắn nói đúng, tôi vẫn luôn không tin rằng hắn sẽ yêu tôi nhiều như tôi yêu hắn, vì vậy tôi luôn cảm thấy rằng hắn mất tôi sẽ tốt hơn nhiều so với việc tôi mất hắn. Tôi đã tự cho mình là đúng mà hy sinh, tôi âm thầm lo được lo mất.

Cho đến giây phút này, tôi mới tin rằng tình yêu của hắn dành cho tôi không hề ít hơn tình yêu của tôi dành cho hắn.

Cho đến giây phút sắp mất hắn này.

Trong một khoảng thời gian rất dài, chúng tôi mặc áo giáp, cầm kiếm, yêu nhau như kẻ thù truyền kiếp. Nhưng nếu đối phương gặp khó khăn, chắc chắn sẽ vượt qua mọi chông gai, dốc toàn lực để bảo vệ đối phương được an toàn.

Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao giữa trưa, tôi ngơ ngác nhìn lên đỉnh hang tối đen một lúc, đống lửa bên cạnh đã tàn lụi và nguội lạnh, còn trên người tôi khoác chiếc áo khoác ngoài màu tím của Cơ Ngọc.

Tôi lập tức bò dậy và chạy một mạch ra ngoài, từ lưng chừng núi nhìn xuống, quả nhiên quan binh đã rút lui, chân núi yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Họ đã bắt được Cơ Ngọc rồi…

Tôi lấy ngọc bội từ trong ngực ra, bóp nát và lấy ra tờ giấy, từ lưng chừng núi chạy như bay xuống, giống như không cảm thấy mệt mỏi, liều mạng chạy ra khỏi núi, trận pháp quả nhiên chỉ hạn chế người vào chứ không hạn chế người ra, không hề ngăn cản tôi. Tôi chạy thẳng đến hiệu thuốc trong trấn, theo đơn thuốc để hốt thuốc, thầy thuốc nhìn thấy bộ dạng của tôi, có lẽ nghĩ rằng tôi mắc bệnh gì đó rất nguy cấp, vội vàng giúp tôi kê đơn và sắc thuốc.

Tôi đứng ở quầy hàng chờ đợi, có lẽ vì chạy quá nhanh nên đột nhiên trước mắt tối sầm lại rồi ngất đi.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đang nằm trên giường đắp chăn, một người đàn ông ngồi trên ghế trong phòng. Tim tôi lỡ nhịp một thoáng, tôi hỏi: “Ngươi là… ai?”

Người đàn ông kia quay đầu lại, gương mặt thiếu niên quen thuộc đã không còn vẻ tươi sáng mà thêm phần trầm ổn và lạnh lùng.

“Để cô thất vọng rồi, không phải Cơ Ngọc.”

Người đàn ông kia còn rất trẻ.

Thật bất ngờ là Tử Thần.

Từ sau khi hắn trốn khỏi phủ của Hạng Thiếu Nhai, tôi không còn nghe tin tức gì về hắn nữa. Tôi kinh ngạc ngồi dậy khỏi giường nhìn hắn, một lúc sau ý thức được điều gì đó rồi nói: “Là huynh báo quan sao?”

“Đúng vậy, khi nhìn thấy cô ở đây tôi đã nghĩ, Cơ Ngọc chắc chắn ở bên cạnh cô. Bây giờ hắn ta là miếng mồi thơm mà các nước tranh giành.” Tử Thần đánh giá tôi từ trên xuống dưới một hồi, nói: “Cô đã ngủ hai ngày rồi nhưng thuốc cô kê tôi đã cho người đổ vào miệng cô rồi.”

Tôi có chút khó hiểu: “Vì sao huynh lại cứu ta?”

“Ta tố cáo cô và Cơ Ngọc là vì trước đây hai người đã lừa gạt ta. Ta cứu cô, là vì cô cũng đã cứu ta. Đến đây ân oán coi như xóa bỏ.” Tử Thần phủi phủi áo đứng dậy, dường như chuẩn bị rời đi.

Thiếu niên này trước đây thích nhất mặc đồ trắng, tươi sáng phóng khoáng, bây giờ lại mặc một thân áo đen trầm ổn, nụ cười cũng trở nên nặng nề.

“Huynh muốn đi tìm Hạng Thiếu Nhai sao?” Tôi hỏi.

Bước chân Tử Thần dừng lại.

Không lâu trước đó tôi nghe tin, nói Hạng Thiếu Nhai bị ám sát ở tiền tuyến, bị thương nặng phải chuyển về Phàn Đô chữa trị, tình hình rất xấu, e rằng nguy hiểm đến tính mạng.

Hắn khẽ cười nhạt một tiếng, quay đầu lại nhìn tôi: “A Chỉ cô nương vẫn nhạy bén như vậy.”

“Huynh tha thứ cho hắn rồi sao?”

“Chưa, nghĩ là hắn cũng chưa tha thứ cho ta. Chỉ là… nếu hắn thật sự sắp chết, ta vẫn muốn gặp lại hắn một lần.” Tử Thần nói xong, khẽ cười với tôi: “Cô hiểu không?”

Tôi gật đầu.

“Hiểu rất rõ.”

Khi đó tôi không hiểu vì sao hắn có thể yêu một người nồng nhiệt đến vậy nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi.

Hắn muốn đi từ biệt Hạng Thiếu Nhai, còn tôi muốn đi cứu người yêu của mình.

Chương sau là ngoại truyện dưới góc nhìn của Cơ Ngọc, có bạn trước đó cảm thấy Cơ Ngọc yêu Cửu Cửu không nhiều bằng Cửu Cửu yêu Cơ Ngọc, chương sau có thể biết được quá trình tâm lý của Cơ Ngọc từ trước đến nay.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Tiết Tử – Đại Hôn
Chương 2
Chương 2: Lữ Hành
Chương 3
Chương 3: Ván cờ
Chương 4
Chương 4: Thiếu Nhai
Chương 5
Chương 5: Tranh Đoạt Trong Phủ
Chương 6
Chương 6: Sóng Ngầm
Chương 7
Chương 7: Bày Binh Bố Trận
Chương 8
Chương 8: Thu Lưới
Chương 9
Chương 9: Tử Thần
Chương 10
Chương 10: Tô Tranh
Chương 11
Chương 11: Mất tích
Chương 12
Chương 12: Mai phục
Chương 13
Chương 13: Đêm khuya tâm sự
Chương 14
Chương 14: Cố Linh
Chương 15
Chương 15: Mộ Vân
Chương 16
Chương 16: Nghe kể chuyện
Chương 17
Chương 17: Tiếng đàn
Chương 18
Chương 18: Bạn cũ
Chương 19
Chương 19: Câu chuyện
Chương 20
Chương 20: Dao Động
Chương 21
Chương 22
Chương 22: Phong thái
Chương 23
Chương 23: Bóng Tối
Chương 24
Chương 24: Tâm Phi
Chương 25
Chương 25: Ôn dịch
Chương 26
Chương 26: Không Biết
Chương 27
Chương 27: Công Đường
Chương 28
Chương 28: Tần Mộc
Chương 29
Chương 29: Ly Biệt
Chương 30
Chương 30: Ác mộng
Chương 31
Chương 31: Pháo hoa
Chương 32
Chương 32: Vào phủ
Chương 33
Chương 33: Huynh trưởng
Chương 34
Chương 34: Dị ứng
Chương 35
Chương 35: Cược thuốc
Chương 36
Chương 36: Bắt giữ
Chương 37
Chương 37: Quỳ thỉnh
Chương 38
Chương 38: Yến tiệc
Chương 39
Chương 39: Du thuyết
Chương 40
Chương 40: Tặng cho
Chương 41
Chương 41: Bạch Ngô
Chương 42
Chương 43
Chương 43: Say Rượu
Chương 44
Chương 44: Hối hận
Chương 45
Chương 45: Học Cờ
Chương 46
Chương 46: Con đường báo thù
Chương 47
Chương 47: Giao Phong
Chương 48
Chương 48: Chân Tướng
Chương 49
Chương 49: Kết thúc
Chương 50
Chương 50: Quyết tuyệt
Chương 51
Chương 51: Tuyết tan
Chương 52
Chương 52: Thẳng Thắn
Chương 53
Chương 53: Tân Nhiên
Chương 54
Chương 54: Họa tượng
Chương 55
Chương 55: Cắt tỉa hoa
Chương 56
Chương 56: Món nợ cũ
Chương 57
Chương 57: Tử Khấu
Chương 58
Chương 58: Bắt Cóc
Chương 59
Chương 59: Chạy trốn
Chương 60
Chương 60: Rơi Xuống
Chương 61
Chương 61: Du Hồn
Chương 62
Chương 62: Bên cạnh
Chương 63
Chương 63: Độc Thoại
Chương 64
Chương 64: Tự Do
Chương 65
Chương 65: Ước Định
Chương 66
Chương 66: Dịu Dàng
Chương 67
Chương 67: Sở Hữu
Chương 68
Chương 68: Cáo phó
Chương 69
Chương 69: Đặt cược đá
Chương 70
Chương 70: Sinh thần
Chương 71
Chương 71: Tương lai
Chương 72
Chương 72: Kinh biến
Chương 73
Chương 73: Ngất xỉu
Chương 74
Chương 74: Tỉnh Giấc
Chương 75
Chương 75: Quân Truy Binh
Chương 76
Chương 76: Tự thú
Chương 77
Chương 77: Ngoại truyện Cơ Ngọc
Chương 78
Chương 78: Ngoại truyện Cơ Ngọc
Chương 79
Chương 79: Kết cục
Chương 80
Chương 80: Ngoại truyện: Nhân gian khói lửa
Chương 81
Chương 81: Hậu ký

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 76
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...