Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đệ Nhất Sắc Thái - Lê Thanh Nhiên

Chương 74

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Để nàng chịu khổ rồi, xin lỗi…”

Một giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu tôi. Khi tôi còn đang ngẩn người, một vòng tay yếu ớt đã ôm lấy tôi. Ngước mắt lên, tôi bắt gặp đôi mắt màu nhạt của Cơ Ngọc, hắn lặng lẽ chớp mắt.

Hắn tỉnh rồi sao?

Hắn nói… “Xin lỗi”? Hai chữ mà tôi đã viết trong câu đố, cá rằng hắn sẽ không thể nói ra.

Tôi ngơ ngác đưa tay nâng niu gương mặt hắn. Hắn ngoan ngoãn để tôi nâng mặt mình, đôi mắt chăm chú nhìn tôi.

Tôi hỏi: “Chàng tỉnh rồi sao? Chàng thật sự tỉnh rồi?”

Cơ Ngọc khẽ cười, trêu chọc: “Nàng đã tỏ tình thế này rồi, sao ta có thể không tỉnh chứ.”

Giọng điệu nói chuyện vẫn nhẹ nhàng, mang theo ý vị trêu đùa quen thuộc. Hắn đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi, lúc này tôi mới nhận ra mình đã khóc. Cơ Ngọc khẽ nói: “Ta nhớ trước đây nàng không mít ướt như vậy.”

“Còn không phải tại ai?” Tôi cắn môi hỏi ngược lại.

Cơ Ngọc bật cười thành tiếng, bất lực nói: “Phải phải phải, là tại ta.”

Tôi nhìn hắn thật lâu rồi mới chui vào lòng hắn ôm chặt. Tay trái hắn ôm lấy lưng tôi, tay phải đặt lên sau gáy tôi. Vì nằm liệt giường quá lâu, tay hắn không còn chút sức lực nên lần này tôi ôm hắn thật chặt.

Cơ Ngọc nói hắn cảm giác như vừa trải qua một giấc ngủ dài, tỉnh dậy chỉ thấy tinh thần sảng khoái, ngoài việc toàn thân vô lực ra thì không còn khó chịu nào khác. Nghe hắn miêu tả tình trạng của mình như vậy, tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa không nhịn được mà véo hắn một cái. Có lẽ trận tế kia hắn tế không phải bản thân hắn mà là tôi mới đúng, hắn thì ngủ say một tháng, còn tôi thì lo lắng sợ hãi suốt một tháng trời.

Tôi kể cho hắn nghe những chuyện đã xảy ra trong tháng qua và những sắp xếp của tôi. Tôi hỏi hắn rốt cuộc có mối thù sâu hận gì với Cơ Ương mà Cơ Ương lại muốn hại địch tám trăm, tự tổn hại một ngàn để hãm hại hắn như vậy.

Cơ Ngọc nheo mắt khẽ cười: “Ta cũng muốn hỏi hắn xem, đây là nổi điên gì vậy.”

“Mẫu thân ta là người hiền lành đến mức nhu nhược, bà ấy và Thái phu nhân vốn dĩ không có xung đột gì. Cơ Ương chỉ nhỏ hơn ta vài tháng, từ nhỏ đã ít nói đến mức có vẻ hơi đờ đẫn nhưng bài vở luôn rất dụng công. Ta từ trước đến nay không qua lại với bọn họ, hiện giờ ngay cả Cơ Ương trông như thế nào ta cũng sắp không nhớ rõ nữa rồi. Năm đó Thiên Tử bức chết ca ca ta, mẫu thân ta vì mẫu tử bọn họ nhường đường, ta để Thái quốc diệt vong xem như là huề nhau cả đôi bên, không truy cứu lỗi lầm của bọn họ đã là kiềm chế lắm rồi. Đến giờ hắn lại muốn chủ động trêu chọc ta, thật sự là khó tin.”

Tôi nhìn Cơ Ngọc một lúc, thở dài nói: “Theo lời Cố Linh nói, tính khí thiếu niên của chàng cộng thêm tài ăn nói này, e là vô tình đắc tội không biết bao nhiêu người rồi. Chỉ là vật đổi sao dời, nhiều năm như vậy rồi hắn muốn bắt chàng về làm gì chứ?”

“Làm gì… Hắn nếu dùng việc này để trì hoãn Tống quốc tấn công quả thực là uống rượu độc, mở ra cái miệng cắt đất này khó tránh khỏi bị chư hầu xé xuống một miếng thịt béo, Chu quốc đối mặt với Tống quốc có thể nói là hoàn toàn không có sức chống đỡ. Cơ Ương làm đến bước đường này, có lẽ cũng là không để ý đến tương lai của Chu quốc chỉ muốn ta chết, nếu ta chết dễ dàng hắn e là không hả dạ, phải tử tế hành hạ ta một phen rồi mới để ta chết.” Cơ Ngọc hừ lạnh một tiếng, ý cười trong mắt chìm xuống: “Ta và phụ thân ít nhất còn là ở trên bàn bài đấu chiêu, hắn vừa lên trực tiếp lật bàn, trước kia ta thật sự là nhìn lầm người.”

Cơ Ngọc lại lộ ra nụ cười khó lường khi hắn muốn hại người, giống như bị nguy cơ ép ra cái con người mà hắn cố ý làm nhạt đi. Năm tháng dài dằng dặc tích lũy ác ý và trù tính, dấu vết để lại tự nhiên sẽ không dễ dàng tan biến.

Giờ phút này tôi ở trong lòng ngực hắn, hắn ôm tôi không chút phòng bị nói lời tâm sự, vấn đề vẫn luôn chắn ngang trong lòng tôi lại một lần nữa trào dâng lên. Tôi nhịn không được hỏi: “Cơ Ngọc, giả như Thiên Tử không chết, giả như việc chàng báo thù nhất định phải lấy ta làm giá phải trả, nếu không sẽ đổ sông đổ biển, chàng sẽ chọn báo thù hay là chọn ta?”

Cơ Ngọc kinh ngạc cúi đầu nhìn tôi, sau đó trầm mặc.

Mười một năm nay tim hắn bị báo thù lấp đầy, từ trước đến nay tôi không hề nghi ngờ nếu tôi cản trở con đường của hắn, tất nhiên cũng sẽ bị bánh xe báo thù của hắn nghiền thành tro bụi. Thậm chí mơ hồ cảm thấy sở dĩ hiện giờ hắn trân trọng tôi như vậy cũng không phải là vì tôi quan trọng hơn thù hận của hắn mà là vì Thiên Tử đã chết rồi.

Hắn không trả lời, trong nháy mắt nhiệt huyết dâng trào qua đi tôi cũng cảm thấy có lẽ không nên hỏi vấn đề như vậy, điều này rất làm khó hắn.

“Là ta không nên hỏi, chàng cứ coi như ta chưa từng hỏi đi.” Tôi nhẹ nhàng nói, cánh tay sau lưng ôm tôi lại siết chặt. Cơ Ngọc thở dài một tiếng nói: “Đây đã là tiến bộ rất lớn rồi, đặt vào ngày thường nàng nhất định sẽ ngầm thừa nhận ta chọn báo thù, hỏi cũng không hỏi chứ?”

“…” Hắn nói không sai.

“Tân Nhiên cũng từng hỏi ta vấn đề này, lúc đó ta nói sẽ không để tình hình này phát sinh. Nhưng ta cũng thầm nghĩ rất nhiều lần, kết luận là… Ta không biết. Không đến nước đến chân mới nhảy ngày đó, có lẽ ta vĩnh viễn không biết.”

Cơ Ngọc vẻ mặt có chút căng thẳng dường như là sợ tôi thất vọng, tôi lại cười hôn lên mặt bên của hắn. Hắn có chút không biết làm sao, mà tôi nói: “Đáp án này ta rất hài lòng. Chàng có thể cảm thấy xoắn xuýt mà không thể quyết định, ta đã rất vui vẻ rồi.”

Ánh mắt hắn khẽ động, cười khổ nói: “Nàng nói như vậy, ta cảm thấy ta thật sự là người yêu rất tồi tệ.”

“Kẻ tám lạng người nửa cân.” Tôi cười nói.

Hắn thế là ôm tôi yên tĩnh một lát, nói có chuyện hắn không biết có nên nói hay không.

Tôi ra hiệu hắn nói.

Hắn nói, hắn rất muốn tắm.

… Cái vẻ thích sạch sẽ này rất có phong cách Cơ Ngọc. Tôi ngẩn người sau đó nhịn không được cười lên.

Thế là tôi giấu Cơ Ngọc ở dưới gầm giường, để tiểu nhị gánh nước nóng tới đổ đầy thùng tắm, sau đó khóa cửa phòng để Cơ Ngọc ra ngoài. Hắn còn tay chân vô lực hơi chật vật, cười thở dài nói: “Ta đây thật sự giống như là đến vụng trộm.”

Tôi không nặng không nhẹ mà vỗ hắn một cái.

Cơ Ngọc tắm từ trước đến nay không cần người hầu hạ, lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng tôi lo lắng hắn hiện giờ tay chân vô lực sẽ trượt ngã, Cơ Ngọc nghe tôi nói xong cười tủm tỉm nheo mắt nhìn tôi, ngón tay bắt đầu chậm rãi ung dung cởi dây lưng, lộ ra lồng ngực trắng nõn.

“Vậy nàng muốn giúp ta tắm sao, phu nhân?”

Tôi thấy hắn cởi ra quần áo càng ngày càng nhiều lộ ra thân thể cường tráng, theo bản năng che mắt quay người đi, thấp giọng giận dữ nói: “Chàng tự mình tắm đi!”

Sau lưng truyền đến tiếng cười nho nhỏ, tôi lại ngẩn người, không biết vì sao cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ quen thuộc.

Sau bình phong truyền đến tiếng nước ào ào, tôi trong lúc mơ màng cảm thấy ngay cả điều này cũng quen thuộc, theo bản năng quay người lại như bị ma xui quỷ khiến đi qua bình phong. Liền thấy trên lưng trắng nõn Cơ Ngọc vết sẹo lớn đỏ sẫm, thoạt nhìn lại kinh hãi.

Vết sẹo này tôi hình như cũng đã từng gặp rồi. Nhưng là đã từng gặp ở đâu nhỉ? Tôi rõ ràng chưa từng nhìn thấy Cơ Ngọc lồ lộ tấm lưng.

Tôi nhịn không được vươn tay ra chạm vào vết sẹo lớn trên lưng Cơ Ngọc, thân thể hắn run lên, quay đầu lại nhìn tôi: “Cửu Cửu thật sự muốn giúp ta tắm sao?”

Hắn vẫn là một bộ dạng cười như không cười, ngón tay tôi lướt đi giữa làn da lồi lõm gồ ghề trên lưng hắn, ý cười trong mắt hắn chậm rãi nhạt đi.

“Lúc đó rất đau nhỉ?” Tôi hỏi hắn.

Cơ Ngọc trầm mặc một thoáng, đáp: “Không nhớ rõ nữa, lúc đó đau đến quá nhiều đã tê liệt rồi, không nhớ rõ đau chỉ nhớ rõ hận. Có điều những thứ đó đều là chuyện quá khứ rồi.”

Tôi ôm lấy vai hắn mà hắn an ủi vỗ vỗ tay tôi, rõ ràng chịu khổ là hắn ngược lại hiện giờ hắn lại đang an ủi tôi.

Trong đầu tôi hiện ra rất nhiều cảnh tượng mơ hồ không phân biệt được thật giả, còn có rất nhiều tiếng nói của hắn rời rạc. Giống như là đột nhiên nhiều thêm một số ký ức vụn vỡ vậy.

Vách núi dây thừng dài, Cơ Ngọc ôm chặt lấy tôi. Nửa đêm bị ác mộng giật mình tỉnh giấc, Cơ Ngọc chạy vào phòng tôi. Nắm tay tôi nói chuyện cả đêm Cơ Ngọc… Những hình ảnh mà tôi rõ ràng chưa từng nhìn thấy kia giống như chân thực xảy ra ở bên cạnh tôi vậy.

Còn có hắn đứng ở bên giường tôi, nghiến răng nghiến lợi tỏ tình với tôi.

Tôi không chắc chắn hỏi: “Chàng có phải đã từng nói… chàng… thua ta rồi, cởi giáp đầu hàng, tâm phục khẩu phục. Chàng rất thích ta, chàng yêu ta. Chàng cầu xin ta tỉnh lại?”

Những lời này ngày thường tôi tuyệt đối không thể nói ra, nhưng giờ đây lại thốt ra tự nhiên như thể đang nhắc lại những ấn tượng còn sót lại trong đầu.

Cơ Ngọc nghe vậy cổ cứng đờ trong giây lát, hắn hỏi: “Lúc đó nàng tỉnh?”

“…Vậy nên, chàng thật sự đã nói?”

Vành tai Cơ Ngọc từ từ ửng đỏ, hắn hắng giọng, hàm hồ phủ nhận. Thấy bộ dạng này của hắn, tôi càng thêm chắc chắn. Vừa định truy hỏi, hắn đã không khách khí hất mạnh một vốc nước lên mặt tôi.

Tôi bị hắn hắt cho ướt cả người nhưng không thể bỏ qua khoảnh khắc xấu hổ trăm năm có một này của Cơ Ngọc, tiếp tục ôm chặt vai hắn nói: “Chàng thích ta đến vậy sao?”

Hắn không giãy giụa nữa, khẽ hừ một tiếng, lảng sang chuyện khác, nói muốn đứng dậy lau người thay quần áo, bảo tôi tránh mặt. Tôi bật cười trước vẻ ngượng ngùng của hắn, xoay người định rời đi. Vừa rồi Cơ Ngọc hất nước làm vương vãi khá nhiều ra sàn, tôi không để ý, chân trượt ngã ngửa về phía sau rồi đâm sầm vào vòng tay Cơ Ngọc.

“Nàng cẩn thận chút.”

Tay Cơ Ngọc từ phía sau ôm lấy eo tôi, giữ cho tôi đứng vững. Tay hắn còn chưa kịp lau khô, cánh tay ướt sũng, người cũng ướt sũng, sau lưng tôi truyền đến cảm giác ấm áp ẩm ướt, một mảng nước thấm đẫm.

Tôi chậm chạp nhận ra, Cơ Ngọc lúc này không mặc gì cả và hắn đang ôm tôi từ phía sau.

Mặt tôi nóng bừng lên, tim đập thình thịch như trống. Cơ Ngọc dường như nhận ra, khẽ cười muốn buông tôi ra nhưng tôi lại nắm lấy tay hắn, quay đầu nhìn hắn.

Hắn vẻ mặt mê hoặc cúi xuống nhìn tôi, những giọt nước từ hàng mi rơi xuống, trong hơi nước mờ ảo trông hắn càng thêm đẹp đẽ. Tôi nhớ đến những đêm hắn kéo tay tôi cùng ngủ, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Như bị ma xui quỷ khiến, đầu óc tôi nóng ran, lắp bắp nói: “Chàng… có muốn… muốn ta không?”

Hắn sững sờ, khi nhận ra ý tứ trong lời tôi nói, mắt hắn từ từ mở lớn. Trong khoảng cách hơi thở phả vào nhau, tôi thấy đôi mắt màu nhạt của hắn trở nên sâu thẳm, cả thân thể căng thẳng, hơi thở dồn dập.

Như cố gắng kiềm chế điều gì đó, hắn nóng nảy nói: “Bây giờ còn chưa an toàn, nếu ta…”

Tôi run rẩy ôm lấy cổ hắn, cánh tay chạm vào làn da trơn láng trên cổ hắn.

Hơi thở hắn ngừng lại một nhịp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng đừng hối hận.”

Rồi cúi đầu hôn lên môi tôi.

Hắn chưa từng hôn tôi mãnh liệt và gần như hung hãn như vậy, giữa răng môi toàn là hơi thở của hắn, tôi suýt chút nữa không thở nổi. Hắn bế tôi lên, vượt qua bình phong đặt lên giường, trong suốt quá trình đó vẫn không ngừng hôn tôi. Tôi rõ ràng vô cùng sợ hãi nhưng lại không chịu buông tay.

Hắn hỏi tôi có muốn không.

Tôi nói, muốn.

Thân thể lúc lạnh lúc nóng rồi sau đó là đau đớn.

Tôi bật khóc, quá đau. Tôi vốn nghĩ mình đặc biệt giỏi chịu đau nhưng đau đớn bên ngoài thân thể và đau đớn từ sâu bên trong hoàn toàn khác nhau, hơn nữa tôi rất sợ hãi.

Thế là tôi ôm chặt lấy hắn, dù hắn nói sẽ không dừng lại nhưng vẫn chậm lại, bên tai tôi từng tiếng từng tiếng gọi “Cửu Cửu”.

Đau đớn dần biến thành cảm giác ngứa ngáy khó tả, dày đặc như côn trùng cắn xé tim gan. Tôi cảm thấy hương bách mộc trên người hắn hòa lẫn với mồ hôi như muốn thấm đẫm cả tôi.

Nhưng, thấm đẫm thì mới tốt.

Cái gọi là hòa quyện da thịt, tâm hồn hòa chung.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Tiết Tử – Đại Hôn
Chương 2
Chương 2: Lữ Hành
Chương 3
Chương 3: Ván cờ
Chương 4
Chương 4: Thiếu Nhai
Chương 5
Chương 5: Tranh Đoạt Trong Phủ
Chương 6
Chương 6: Sóng Ngầm
Chương 7
Chương 7: Bày Binh Bố Trận
Chương 8
Chương 8: Thu Lưới
Chương 9
Chương 9: Tử Thần
Chương 10
Chương 10: Tô Tranh
Chương 11
Chương 11: Mất tích
Chương 12
Chương 12: Mai phục
Chương 13
Chương 13: Đêm khuya tâm sự
Chương 14
Chương 14: Cố Linh
Chương 15
Chương 15: Mộ Vân
Chương 16
Chương 16: Nghe kể chuyện
Chương 17
Chương 17: Tiếng đàn
Chương 18
Chương 18: Bạn cũ
Chương 19
Chương 19: Câu chuyện
Chương 20
Chương 20: Dao Động
Chương 21
Chương 22
Chương 22: Phong thái
Chương 23
Chương 23: Bóng Tối
Chương 24
Chương 24: Tâm Phi
Chương 25
Chương 25: Ôn dịch
Chương 26
Chương 26: Không Biết
Chương 27
Chương 27: Công Đường
Chương 28
Chương 28: Tần Mộc
Chương 29
Chương 29: Ly Biệt
Chương 30
Chương 30: Ác mộng
Chương 31
Chương 31: Pháo hoa
Chương 32
Chương 32: Vào phủ
Chương 33
Chương 33: Huynh trưởng
Chương 34
Chương 34: Dị ứng
Chương 35
Chương 35: Cược thuốc
Chương 36
Chương 36: Bắt giữ
Chương 37
Chương 37: Quỳ thỉnh
Chương 38
Chương 38: Yến tiệc
Chương 39
Chương 39: Du thuyết
Chương 40
Chương 40: Tặng cho
Chương 41
Chương 41: Bạch Ngô
Chương 42
Chương 43
Chương 43: Say Rượu
Chương 44
Chương 44: Hối hận
Chương 45
Chương 45: Học Cờ
Chương 46
Chương 46: Con đường báo thù
Chương 47
Chương 47: Giao Phong
Chương 48
Chương 48: Chân Tướng
Chương 49
Chương 49: Kết thúc
Chương 50
Chương 50: Quyết tuyệt
Chương 51
Chương 51: Tuyết tan
Chương 52
Chương 52: Thẳng Thắn
Chương 53
Chương 53: Tân Nhiên
Chương 54
Chương 54: Họa tượng
Chương 55
Chương 55: Cắt tỉa hoa
Chương 56
Chương 56: Món nợ cũ
Chương 57
Chương 57: Tử Khấu
Chương 58
Chương 58: Bắt Cóc
Chương 59
Chương 59: Chạy trốn
Chương 60
Chương 60: Rơi Xuống
Chương 61
Chương 61: Du Hồn
Chương 62
Chương 62: Bên cạnh
Chương 63
Chương 63: Độc Thoại
Chương 64
Chương 64: Tự Do
Chương 65
Chương 65: Ước Định
Chương 66
Chương 66: Dịu Dàng
Chương 67
Chương 67: Sở Hữu
Chương 68
Chương 68: Cáo phó
Chương 69
Chương 69: Đặt cược đá
Chương 70
Chương 70: Sinh thần
Chương 71
Chương 71: Tương lai
Chương 72
Chương 72: Kinh biến
Chương 73
Chương 73: Ngất xỉu
Chương 74
Chương 74: Tỉnh Giấc
Chương 75
Chương 75: Quân Truy Binh
Chương 76
Chương 76: Tự thú
Chương 77
Chương 77: Ngoại truyện Cơ Ngọc
Chương 78
Chương 78: Ngoại truyện Cơ Ngọc
Chương 79
Chương 79: Kết cục
Chương 80
Chương 80: Ngoại truyện: Nhân gian khói lửa
Chương 81
Chương 81: Hậu ký

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 74
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...