Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2

Chương 122

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cơn cảm của Vương tổng kéo dài cả tuần lễ không có dấu hiệu dứt. Thậm chí còn trầm trọng hơn. Lúc ông đưa Vương Tích Viên đến tìm An Tử Yến, sắc mặt đã tiều tuỵ lắm rồi. Các nhân viên rất lo lắng. Tìm trăm phương ngàn kế để cho ông lời khuyên. Khác với họ, Vương Tích Viên như người dưng, không quan tâm gì. Cô bé bỏ mặt Vương tổng đang mệt mỏi, chạy đến chỗ An Tử Yến, ôm lấy chân hắn: “Anh ơi, anh ơi ~~ bế em ~~ bế ~~”. Mấy chữ này như thể câu cửa miệng của cô bé luôn rồi. Mạch Đinh không ghen với con nít đâu. Vương Tích Viên thật đáng thương. Lại còn đi xin hắn bế. Cậu thì không như vậy. Mỗi lần hắn ôm chặt lấy cậu, cậu muốn đẩy ra còn không được.

“Viên Viên, khụ khụ… khụ khụ… bố…”.

“Anh bế a”. Cô bé không nghe lọt chữ nào của Vương tổng. Nhìn thấy con gái năn nỉ như vậy mà An Tử Yến không hề nhúc nhích, ông không khỏi đau lòng. Trừng mắt với An Tử Yến: “Tôi dùng danh nghĩa cấp trên ra lệnh cho cậu mau bế nó”. An Tử Yến cảm thấy phiền phức: “Tôi còn có việc”. Tuy nói là vậy nhưng hắn vẫn bế cô bé lên.

Vương tổng không ngừng dùng giấy chùi chùi cái lỗ mũi đỏ rần: “Thật khó chịu. Chuyện gì đây chứ”.

“Lớn tuổi quá rồi. Mau nghỉ hưu về nhà nghỉ ngơi đi”. Dám nói những lời như vậy trước mặt Vương tổng nhắm chừng chỉ có mỗi An Tử Yến. Vương Tích Viên bên cạnh cứ cười khanh khách.

“Đừng có đắc ý. Có sao thì tôi cũng không nhường vị trí này cho cậu”.

“Vậy sao? Con gái ông còn trong tay tôi đây…”. Giọng nói của An Tử Yến khiến Mạch Đinh nhớ lại bộ phim Kẻ bắt cóc. Vương Tích Viên còn phối hợp theo, ôm chặt cổ An Tử Yến: “Con muốn đi theo anh ấy”.

“Viên Viên, không thể tin đàn ông được! Không phải bố đã dạy con nhiều lần rồi sao?”

Bọn họ đang nói chuyện với nhau, vừa đúng lúc quản lý Thôi từ bên ngoài đi vào. Vương tổng khôi phục bộ dạng cấp trên khiến mọi người sợ hãi: “Lão Thôi, ông nói một tuần, đừng để tôi đợi đấy”.

“Còn chút nữa. Ngày mai sẽ giao cho ông. Bảo đảm không chỉ ông, tất cả sếp tổng đều sẽ hài lòng”.

“Trước hết phải để tôi xem đã”.

Quản lý Thôi nhìn về phía sau, tức thì có người gật đầu, đưa tập tài liệu đến. Vương tổng đọc sơ. Thân là sếp tổng trong công ty, ông không phải không biết phân biệt đúng sai. Luôn đặt lợi ích công ty lên hàng đầu: “Không tệ. Yến, cậu cũng xem đi. Dù sao lão Thôi đã làm trong bộ phận chăm sóc khách hàng nhiều năm, chỗ ông ấy vẫn còn nhiều chỗ học tập lắm”. Quản lý Thôi nở nụ cười: “Đợi ngày mai hoàn thiện, quản lý An xem luôn cũng không muộn”. Vương tổng gật đầu, trả lại tâp hồ sơ cho quản lý Thôi. Nghe đoạn đối thoại không mấy thú vị, Vương Tích Viên hét lên đói bụng. Cô bé đòi ăn bánh ngọt, An Tử Yến thả cô bé xuống. Vương Tích Viên chạy đến trước mặt Mạch Đinh, kéo kéo ống quần cậu: “Tiểu nhân viên, anh đi mua đi”. Dứt lời, bé ngửi ngửi đồ trên người Mạch Đinh, nhỏ giọng: “Anh vẫn còn dùng quần áo cũ của anh ấy hả?”. Câu hỏi khiến sắc mặt Mạch Đinh tái nhợt. Sớm biết Vương Tích Viên tới, cậu đã mượn nước hoa của Phạm Thiếu Quân phun lên người rồi. Chuyện đã muộn, cậu đành trả lời ậm ờ: “Ừ… đúng vậy”. Vương Tích Viên quay về phía Vương tổng: “Bố, đưa nhiều nhiều tiền cho tiểu nhân viên mua bánh đi. Còn nữa. Đồ lần trước bố mua con không thích. Con đưa cho tiểu nhân viên có được không?”

Mạch Đinh rõ ràng có thể nhìn thấy An Tử Yến quay đầu sang chỗ khác. Đều là do hắn hại. Hắn còn dám cười. Mạch Đinh sôi máu. Các đồng nghiệp lại rối rít dùng ánh mặt nhìn bọn ấu dâm hướng về cậu. Vương tổng càng hận không thể lập tức đá cậu ra khỏi công ty.

“Được. Con nói gì cũng được”. Ông vừa nói xong, liếc mắt nhìn Mạch Đinh. Cậu cảm giác cả cơ thể như muốn đứt đến nơi.

“Bố cũng ăn chút bánh đi. Không chừng ăn xong bố sẽ hết cảm đấy!”.

“Bố nhất định là phải ăn rồi. Mạch Đinh. Mau đi mua. Nếu mua sai loại…”.

Chính là muốn tìm lý do sa thải cậu chứ gì! Mạch Đinh nhân lúc mọi người không chú ý, hướng mắt cầu cứu đến chỗ An Tử Yến. Vậy mà hắn chỉ nhún vai, làm như thể không liên quan gì đến mình. Kết hôn có ích lợi gì! Chồng mà không để ý đến sống chết của cậu thì có ích gì chứ!

Phải thực hiện nhiệm vụ mua bánh, Mạch Đinh cũng không quên việc trù dập An Tử Yến. Bất quá, nội dung không có gì kinh khủng lắm. Nào là trù cho hắn không tìm được cà vạt. Cái này nhắm chừng còn chả gây ngứa. Còn không, hắn sẽ bị nhập mà nguyện ý giúp đỡ cậu.

Mạch Đinh suy nghĩ, Vương tổng mà ăn bánh ngọt, rất dễ bị tiểu đường. Cậu ra vẻ quan tâm. Để tránh bánh của Vương tổng bị đường của những cái bánh khác bám vào, cậu đã lấy thêm một cái hộp khác. Sao cậu lại quen thuộc như vậy? Lý do rất đơn giản. Vì cậu có biết một người cũng không thích ăn đồ ngọt. Mạch Đinh xách hai gói bánh về lại công ty. Một trận gió thổi qua, Mạch Đinh rụt cổ. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây không chút ánh nắng. Dường như thời tiếc dần lạnh hơn rồi. Không biết từ đâu mà Mạch Đinh thấy ghét mùa đông. Không phải vì cái lạnh, cũng không phải vì cảm giác khô khốc. Mà bởi vào mùa đông năm ngoái cậu đã gặp chuyện không vui vẻ gì.

Mạch Đinh nhìn lại hai gói bánh, tự nhủ: “Đông cứng cả tay để mua bánh về, hôm nay nhất định phải có nhiều chuyện tốt mới được”.

Quay lại phòng chăm sóc khách hàng, chẳng ai khen ngợi, ngược lại còn chê bai cậu.

“Cậu chậm quá. Chúng tôi đang đợi ăn bánh Vương tổng tặng đây”.

“Phải đó. Không phải cậu lén ăn bên ngoài chứ?”

“Tín nhiệm cậu đi mua đồ thật là thất sách mà”.

Mạch Đinh tức giận lớn tiếng: “Vậy mấy anh chị tự mua đi. Sao cứ sai tôi đi!”. Đuôi mắt Phạm Thiếu Quân chú ý đến người bên phòng tài vụ đang đi tới. Cuống quýt thúc giục Mạch Đinh: “Mau giấu bánh đi. Cô ta mà nhìn thấy sẽ tịch thu đó. Phụ nữ bên phòng tài vụ toàn là thổ phỉ hết. Giữ được lương của chúng ta rồi, muốn làm gì cũng được hết á”.

“Không thể nào”.

Bạn đang �

Quách Bình một bên vội vỗ về Vương Tích Viên đang muốn ăn đợi một chút, một bên thúc giục Mạch Đinh. Những đồng nghiệp nam khác cũng như vậy. Con người, đặc biệt là đàn ông. Dù có ở độ tuổi nào cũng không bỏ được bản tính ngây thơ trẻ con ấy. Mạch Đinh không thể làm gì khác, đành mang vào phòng An Tử Yến. Nhưng hắn cản lại: “Đừng có để cái thứ đó trong phòng làm việc của anh”.

“Tại sao?”

“Ảnh hưởng đến phong cách văn phòng của anh”.

“Quản lý An, xin anh đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa”.

“Chính là không được”.

Mạch Đinh nghiến răng, thiếu chút nữa quên mất vẫn còn người trẻ con nhất đang ở đây!

– Hết chương 122 –

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 122
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...