Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2

Chương 67

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Dọn dẹp hành lý và tài liệu xong cũng đã đến trưa. Nghiêm Ngôn nói sẽ lái xe đưa Tô Tiểu Mễ cùng An Tử Yến và Mạch Đinh ra sân bay. Tô Tiểu Mễ cười với Mạch Đinh: “Có thời gian thì đến chơi nha”.

“Ừ. Cậu cũng vậy”. Rõ ràng là chuyện gì cũng có thể nói với Tô Tiểu Mễ rất lâu. Nhưng đến lúc chia tay, Mạch Đinh lại không biết nên nói gì cả. Cậu hy vọng có thể cùng Tô Tiểu Mễ ở chung trong một thành phố.

“Nhớ gởi đặc sản bên chỗ cậu sang cho tôi đó”.

“Biết rồi. Không cần nhắc tôi nhiều lần vậy đâu”.

“Không được chiếm tiện nghi một mình chứ. Cậu ở nhà tôi ăn cũng không ít cơm nha”.

“Thôi thả cho tôi đi đi!”. Tình cảnh lúc này giống lúc bọn họ chia tay khi còn trên đảo Tam Á. Mạch Đinh sẽ không hối hận lần đến đảo Tam Á đó. Bởi vì nhờ vậy mà cậu đã quen được Nghiêm Ngôn và Tô Tiểu Mễ. An Tử Yến nói với Nghiêm Ngôn: “Ân tình nợ anh, lần sau sẽ trả”.

“Vậy đi”.

“Tôi đi đã”.

“Ừ”.

Hai người họ vô cùng ngắn gọn và súc tích. Dứt lời, An Tử Yến kéo tay Mạch Đinh đi làm thủ tục bay. Mạch Đinh quay đầu lại, vẫy tay với Tô Tiểu Mễ: “Hẹn gặp lại, Tô Tiểu Mễ”. Cậu quên luôn công việc bên này có bao nhiêu vất vả. Chẳng qua cũng không giải thích được cảm giác lần này ra khỏi nhà cao hứng đến mức nào.

“Mau gởi đồ ăn ngon sang đó”.

Nhìn thấy Mạch Đinh đi xa rồi, Tô Tiểu Mễ thở dài: “Hai người họ đi rồi cảm thấy có chút không quen. Ngôn, em đang nói chuyện đó. Đợi em với”. Cậu ta chạy đến bên Nghiêm Ngôn. Tiếp tục độc thoại: “Thật tiếc là Đại Tiên không có ở đây. Vì ngài mà em cực khổ biết bao. Đội mưa đem ngài về nhà. Còn che dù để ngài không bị ướt nữa. Làm cho cả người em ướt nhẹp luôn”.

“Đại Tiên?”

“Chính là SpongeBob bằng bông anh thấy lần trước đó”.

Sắc mặt Nghiêm Ngôn đen đi: “Em vì cái thứ đó mà bị cảm?”

“Vì Đại Tiên rất có giá trị! Hơn nữa hết cảm rồi! Ngôn, anh không cần lo lắng nữa. Cơ thể em cũng ổn rồi. Giờ có ăn rác cũng không thành vấn đề. Hôm nào để trên xe anh nhiều đồ hơn nữa…”. Tô Tiểu Mễ vẫn còn đang nói khí thế thì Nghiêm Ngôn dừng lại, lạnh lùng nói: “Gần đây thấy em mới đỡ bệnh, không so đo với em. Giờ em lại cho anh thấy da mặt em càng lúc càng dày”. Anh vừa nói vừa tóm lấy khuôn mặt của Tô Tiểu Mễ: “Dọn hết đống đồ trong xe”.

“Nhưng… nhưng… nhưng…”. Tô Tiểu Mễ lắp bắp, cúi đầu, chân giậm đất, bộ dạng đáng thương. Nhưng… vô dụng. Cậu diễn mấy cảnh này, Nghiêm Ngôn đã vô cảm từ lâu.

“Ít nói nhảm đi”.

Tô Tiểu Mễ quỳ gối trên xe ngoan ngoãn dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ. Trong lòng lớn tiếng réo lên: Tại sao? Tại sao lại không hiệu nghiệm? Không lẽ là do Đại Tiên đi rồi sao?

Vẫn còn ở đó mà hỏi. Nghiêm Ngôn chẳng phải đã nói rõ ràng cho cậu biết nguyên nhân rồi sao? Khoảng thời gian này là vì cậu bị cảm nên Nghiêm Ngôn mới dung túng mà thôi. Với Đại Tiên kia, vốn không có liên quan gì. Việc Đại Tiên rời đi, trong đầu Tô Tiểu Mễ đơn giản chỉ có chút tiếc nuối. Bởi vì có Nghiêm ngôn ở bên, cuộc sống và tình yêu của Tô Tiểu Mễ sẽ không có gì thay đổi. Đến cuối cùng, tất cả mọi nhiệt tình của Tô Tiểu Mễ đều đặt hết trên người Nghiêm Ngôn rồi.

—————-

Xuống máy bay, Mạch Đinh nuốt nước bọt. Nhìn chằm chằm vào lưng An Tử Yến. Chuẩn bị nếm thử thành quả của những ngày qua. Trong người quả thật có chút hưng phấn. Hai người họ ra ngoài sân bay, trong lúc đợi xe taxi, Mạch Đinh không nói không rằng đưa chân đá An Tử Yến một cú. An Tử Yến cúi người xuống nhìn vết bẩn chỗ bị đá rồi nhìn sang Mạch Đinh: “Em muốn tìm đến cái chết?”. Hắn vừa đưa tay chuẩn bị bắt lấy Mạch Đinh thì cậu đã nhanh chóng chạy đi. Cậu kinh ngạc hét lớn trong đầu: Tại sao? Tại sao lại không hiệu nghiệm? Không lẽ là do Đại Tiên đi rồi sao?

Nhưng ít nhất Đại Tiên vẫn thực hiện một nguyện vọng quan trọng của cậu. Nguyện vọng vết thương trên tay An Tử Yến mau lành.

Mạch Đinh quay đầu lại. An Tử Yến ở cách đó không xa, vẫn nhìn cậu: “Quay lại đây”.

Phải trở lại sao? Trở lại rồi sẽ bị An Tử Yến chỉnh đó.

Phải trở lại thôi. Nếu không, cậu còn có thể đi đâu được nữa?

Cả đời này Mạch Đinh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. Nhưng có thế nào, cậu cũng không bỏ qua con người này.

—————-

Vừa vào nhà, Mạch Đinh đã nhào cả người lên ghế salon. Mệt mỏi đến mức không muốn động đậy. Lúc trước không có cảm giác gì. Đến bây giờ toàn thân lại như rã rời. Nghĩ đến chuyện lát nữa còn phải dọn dẹp và nấu cơm, cậu không nhịn được mà thở dài. Lúc quỳ lạy Đại Tiên rõ ràng rất có tinh thần cơ mà. An Tử Yến vào phòng lấy laptop ra. Gọi điện cho Quách Bình nói chuyện. Mở ti vi và khởi động máy sưởi.

“An Tử Yến. Em nói bao nhiêu lần rồi. Phải tiết kiệm. Anh dùng lap, rồi còn xem ti vi. Hơn nữa còn mở máy sưởi ở mức nhiệt thấp nhất nữa. Hao điện lắm đó”. Cậu liền muốn đưa tay tắt máy sưởi đi. An Tử Yến đẩy tay cậu ra. Mạch Đinh ngồi dậy, khoanh chân, đặt hai tay lên đầu gối: “Em đã muốn nói chuyện với anh về việc tiết kiệm lâu rồi. Nhân hôm nay đúng lúc, chúng ta trao đổi với nhau đi”.

An Tử Yến vẫn nhìn màn hình laptop. Ngón tay lướt qua lướt lại trên bàn phím. Đối với lời nói của Mạch Đinh không có chút phản ứng gì. Mạch Đinh giãy nãy:”Có lúc em cảm thấy bản thân như sống ở chốn ma quỷ ấy. Phải thông qua mấy nhà ngoại cảm mới có thể nói chuyện với anh được”.

“Anh có thể thành toàn cho ý nghĩ của em”.

“Thành quỷ rồi em cũng không tha cho anh! Nếu anh sợ thì qua đây nói chuyện với em về tiết kiệm đi”.

“Anh không sợ”.

Mạch Đinh không quản lời nói của An Tử Yến: “Tiết kiệm là một đức tính tốt đẹp của con người. Ví như anh bây giờ dùng máy tính rồi tắt ti vi đi. Sẽ tiết kiệm được một chút tiền điện”. Cậu giống như thầy giáo cấp quốc gia đang giáo dục cho đám học sinh tiểu học. Nghĩ An Tử Yến được nuông chiều từ nhỏ, ở phương diện này có thể so với học sinh tiểu học cũng không bằng đi. Cậu đã chuẩn bị kiến thức từ mức căn bản để bắt đầu giáo dục cho An Tử Yến. Vị học sinh tiểu học trong mắt Mạch Đinh trả lời: “Chỗ tiền đó còn không đủ mua bao cao su”.

“Tích tiểu thành đại. Hơn nữa nói anh tiết kiệm không phải để mua bao cao su!”

“Mua thuốc tránh thai à?”

“Em… Em với anh không thể nói chuyện được mà!”. Cậu đứng dậy, cởi áo khoác, xăn tay áo lên cao, cầm theo một cái khăn ẩm. Hì hà hì hục bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Có lúc cậu cũng không muốn làm. Nhưng không làm thì không được. Dường như nó trở thành chứng rối loạn cưỡng chế và thể cậu đã quen với vai trò tôi tớ mất rồi.

– Hết chương 67 –

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 67
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...