Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2

Chương 57

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

An Tử Yến ôm tay dựa người vào cạnh cửa: “Thay vì muốn tự nhét mình vào vali để tiết kiệm tiền mua vé. Chi bằng anh tốt bụng giúp em hỏi cách vận chuyển vật nuôi”.

“Em không cần lòng tốt của anh”. Rốt cuộc cậu cũng hoàn toàn thoát ra khỏi cái vali. Chỉ đáng tiếc quần áo cùng mấy quyến sách trong đó đã bị đè đến mức không nhìn nổi. Cậu lôi hết ra xếp lại. Cậu dừng động tác. Khó hiểu quay đầu lại: “Lời anh mới nói là có ý gì?”

“Em còn phải đi chứng minh là động vật khỏe mệnh không mắc bệnh nữa”.

“Câu trước kìa! Tiết kiệm tiền mua vé. Giống như em cũng sẽ đi theo ấy”.

“Không phải giống như”.

“Thật hay giỡn đấy? Anh muốn dẫn em đi hả?”

“Còn phải xem em có thể lấy được chứng nhận động vật miễn dịch không đã”. An Tử Yến xoay người. Mạch Đinh cũng đi theo ra ngoài. Trên mặt cậu không thể khống chế đươc niềm vui sướng. Nhưng cậu vẫn còn băn khoăn: “Quan hệ của chúng ta ở công ty không được tốt. Anh đưa em đi như vậy người khác có nghi ngờ không? Phải tìm lý do gì thích hợp? Chuyện này đều tại thường ngày anh cứ khi dễ em. Bây giờ thì xong rồi. Bao giờ đi?”.

“Tuần sau”.

“Bây giờ dàn cảnh cũng muộn rồi”. Mạch Đinh lo lắng nói. Nhìn thấy An Tử Yến mở ti vi, cậu ngăn lại: “Lúc này còn có chuyện quan trọng để nghiên cứu. Anh muốn bị người ta biết được mối quan hệ của chúng ta mà vẫn vô tư tiếp tục cùng nhau làm việc ở công ty hả?”. An Tử Yến phất tay bảo Mạch Đinh tránh chỗ. Mạch Đinh có thể hiểu được động tác đó nhưng cậu quyết không làm người yếu thế. Cậu làm vệc có ngyên tắc. Quyết không nhượng bộ. Nhưng rồi cậu ý thức được chuyện quan trọng, nhúng nhường hỏi: “Em hỏi anh lần nữa. Anh là muốn bị người khác phát hiện mối quan hệ của chúng ta rồi vẫn vô tư tiếp tục cùng nhau làm việc ở công ty hả?”.

Rốt cuộc An Tử Yến cũng chịu mở miệng: “Vậy em muốn tự chơi với vali của mình hay muốn bị nhét vào vali của anh?”. Mạch Đinh mau chóng tránh ra, chạy đi sắp xếp hành lý.

Hôm sau, An Tử Yến đi ra khỏi phòng làm việc, trực tiếp hỏi: “Thứ hai ai sẽ đi”. Câu hỏi được đưa ra nhưng tất cả mọi người đều im lặng. Hắn nhìn mọi người, mọi người nhìn hắn. Mạch Đinh lo lắng nhìn những người khác. Nhỡ có người cướp đi cơ hội của cậu thì sao? Đến vali cũng dọn dẹp đâu vào đó rồi. Nhưng cậu cũng không thể quá tích cực. Biết đâu lại bị nghi ngờ. Quách Bình cười cười giơ tay lên. Anh như học sinh đứng lên trả lời câu hỏi của thầy giáo: “Tôi nghĩ Mạch Đinh khá là thích hợp. Để cho cậu ấy rèn luyện nhiều hơn đi”. Mọi người nhất trí tán thành. Mạch Đinh cảm thấy hồ đồ. Cậu thật ra chỉ lo lắng vô ích. Các đồng nghiệp ai cũng không muốn xa nhà để đến một nơi khác chạy đôn chạy đáo. Tan việc còn không thể về nhà. Những chuyện cực khổ như vậy liền rơi lên người Mạch Đinh. Đây là may mắn đầu tiên mà Mạch Đinh có được từ khi vào công ty.

“Tôi…”. Mạch Đinh cố nén tâm tư, làm ra điệu bộ miễn cưỡng.

“Cậu không có tư cách từ chối”. Phạm Thiếu Quân nói,

“Được rồi”.

“Vất vả cho cậu rồi. Tốt nhất là cứ nghe lời của Yến. Cố gắng chăm sóc Yến. Nếu Yến mà mất cọng tóc nào, coi chừng mấy chị em trong công ty liều mạng với cậu đó”. Phùng Phỉ Mông gởi gắm.

Mặt mày An Tử Yến không đổi sắc nhìn Mạch Đinh, lại còn tỏ thái độ không tin tưởng với cậu. Liễu Vĩ lo lắng An Tử Yến không đồng ý, vội vàng nói: “Mạch Đinh bình thường không có gì đặc biệt. Nhưng trong công việc, cậu ấy rất nghiêm túc và cố gắng. Sang bên đấy sẽ giúp cậu một tay”. An Tử Yến hừ lạnh, không nhìn đến Mạch Đinh: “Không mong cậu ta giúp. Tự quản bản thân tốt là được”. Hắn quay lại phòng làm việc. Mạch Đinh nhìn theo bóng lưng của hắn. Xém chút là ném cả tập tài liệu lên người hắn rồi. Không mong cậu ta giúp được?! Bình thường ai giúp anh giặc quần áo, ai giúp anh nấu cơm, ai giúp anh phát tiết dục vọng! Bất luận nói như thế nào thì kể từ lúc hưởng tuần trăng mật, đã rất lâu rồi Mạch Đinh chưa đi đâu xa. Coi như đây là dịp đi chơi. Nói như lời An Tử Yến thì chính là đi hưởng tuần trăng mật.

Bây giờ Mạch Đinh không còn lo lắng bản thân biến thành zombie nữa. Vi rút tình yêu của cậu đã được An Tử Yến khống chế. Hơn nữa còn khống chế cả hơi thở, biểu cảm, giọng nói. Động tác lơ đãng chính là thuốc ngừa. Không rời xa hắn thì sẽ bảo vệ được tính mạng cho cậu.

Chỉ chưa đến một tuần nữa là có thể lên đường rồi. Mạch Đinh phừng phừng khí thế. Đáng tiếc thời gian trôi qua quá chậm. Con người nhiều lúc chỉ muốn đưa tay điều chỉ tốc độ kim giây nhanh hơn mà thôi.

Chuông cửa vang lên, Mạch Đinh cũng đại khái đoán được là ai. Cứ cuối tuần là vợ chồng Hứa Đức lại mang chút đồ ăn nhẹ hoặc bánh bích quy qua nhà Mạch Đinh nói chuyện suốt ngày.

“Hôm nay là gì vậy?”. Mạch Đinh mở cửa nói. Giữa họ đã không còn cảm thấy câu nệ gì nữa. Dư Dung Mỹ mỉm cười: “Mời anh bánh ngọt mới ra lò”.

“Càng lúc càng giống đầu bếp nha”.

“Cảm ơn quá khen”.

Mạch Đinh dẫn họ vào nhà. Dư Dung Mỹ nhìn quanh nhà một chút rồi nhìn vào phòng ngủ: “An Tử Yến còn ngủ hả?”. Mạch Đinh tức giận nói: “Anh ta ngoài ngủ ra thì có thể làm được gì. Cái chuyện như các bạn sáng sớm dậy làm bánh ngọt ngay cả trong mơ tôi cũng chưa từng nghĩ tới”.

“Có thể do công việc vất vả quá. Cuối tuần đương nhiên phải nghỉ ngơi rồi”. Hứa Đức nói thay An Tử Yến. Mạch Đinh không hiểu sao An Tử Yến lại không thích hai vợ chồng họ. Trực giác của hắn là từ đâu mà có?

“Vốn là anh ấy đồng ý lời mời của các bạn lần trước rồi. Nhưng lại mãi không có thời gian”.

“Cho nên chúng tôi liền tự mình sang đây nè”.

“Không sao. Tôi đang muốn đợi sau khi anh ấy dậy rồi ăn chút bánh”.

Ba người đang nói chuyện sôi nổi thì An Tử Yến từ trong phòng ngủ bước ra. Hắn như thể không nhìn thấy vợ chồng Hứa Đức. Hắn rót tách cà phê. Lười biếng ngồi xuống bàn ăn sáng. Mạch Đinh giải thích hành động không mấy lịch sự của An Tử Yến cho Dư Dung Mỹ: “Đừng để ý. Ngủ dậy là anh ấy kiểu vậy đó. Đối với tôi cũng vậy. Có lần mới ngủ dậy, tôi còn chưa làm gì, anh ấy tự nhiên xông tới đánh tôi đến sống dở chế dở”. Lời nói này rốt cuộc là nói giúp cho An Tử Yến hay gán ghép tội danh cho hắn đây? Hai người kia chỉ cười. Ba người họ lại tiếp tục trò chuyện. Sau khi An Tử Yến ăn sáng xong, cầm tách cà phê chưa uống hết lên, cánh tay đặt lên ghế tựa: “Sao còn không nói? Cần gì lãng phí thời gian của mọi người”. An Tử Yến nói không đầu không đuôi khiến Mạch Đinh cảm thấy khó hiểu. Dư Dung Mỹ nở một nụ cười thâm sâu kéo kéo Hứa Đức bên cạnh: “Không phải em đã nói anh ấy rất biết quan sát sao? Đấy anh xem”.

“Đúng đúng. Quả nhiên là ánh mắt của bà xã đại nhân lợi hại”.

“Sao vậy?”. Mạch Đinh chen vào, cố gắng hiểu tình huống hiện tại.

“Bây giờ thì không cần giấu diếm nữa”. Hứa Đức cầm bàn tay xinh đẹp của Dư Dung Mỹ. Như thể hai người sắp thông báo chuyện gì đó quan trọng. Mạch Đinh đoán chừng không lẽ Dư Dung Mỹ mang thai. Chỉ có khả năng này thôi. Câu đã chuẩn bị xong một lời chúc phúc rồi.

– Hết chương 57 –

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 57
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...