Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Bất Tử Bất Diệt

Chương 170

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Huyết hải cuồng đào, vô biên ác lãng, Độc Cô Bại Thiên tỉnh khỏi ác mộng. Quanh hắn là sương trắng ngùn ngụt do tuyết tan bốc lên, một mình hắn nằm giữa hoang vu trống trải.

Lòng hắn dấy lên cô độc, một mình độc chiến giang hồ, đối kháng cả thiên hạ, phấn đấu giữa vạn tầng sát cơ, dù sắp chết cũng không ai biết, một mình ở giữa hoang dã chịu đựng tịch mịch và tử thần.

Phía sau vô địch thiên hạ là cô tịch vô tận, mắt hắn tỏ rõ nét mất mát…

"Hắc hắc, ma tịch thiên hạ, một bóng phiêu linh… Độc Cô Bại Thiên ta từ một thiếu niên vô lo vô nghĩ trở thành ma nhân cả thiên hạ đều đều sợ, chỉ mới nửa năm ngắn ngủi. Thế sự vô thường, đời người…"

Lúc này, hắn quả thực ủ rũ, thật sự muốn buông tay, từ đây ẩn cư Trường Sinh cốc, cách xa cuộc đời giả dối. Nhưng nghĩ đến những gì trải qua trong nửa năm qua, hắn lại bất cam, lửa giận đùng đùng, máu sôi lên, vì sao phải trốn tránh, phải thỏa hiệp?

Hắn đứng dậy, tuốt Ma Phong bổ mạnh, ma khí đỏ tía tràn ra, vạch thành tia sét chói lòa trên không trung, phong lôi trận trận, thiên địa thất sắc.

Bảy ngày sau, thương thế của hắn khôi phục như cũ, hắn không vào giang hồ, không đến thành trấn đông đúc mà một bóng đi trên nền tuyết mênh mang.

Hắn ngẫm nghĩ xem nên đi đâu về đâu, tuy không định lập tức ẩn cư nhưng có phần mệt mỏi, mệt mỏi trước cảnh cả ngày chém giết trong giang hồ, ghét cả mùi máu tanh xộc vào mũi khi máu đỏ rải trước mắt.

"Giang hồ giả dối đã mài mòn nhuệ khí của ta ư? Hay ta ghét bỏ thật rồi?" Đáp án rõ ràng là hắn ghét, loáng thoáng nhận ra đối thủ mạnh của mình không ở giang hồ mà là tuyệt thế cao thủ đang ngủ say, hoặc là…

Hắn không nghĩ nữa, cảm giác vô cùng mệt mỏi, còn quá nhiều việc đang đợi hắn.

"Có lẽ cường giả phải lặng lẽ nếm trải tịch mịch, nhưng ta thật sự mỏi mệt, muốn nghỉ ngơi vài ngày."

Bất tử ma đế đại chiến giang hồ, huyết sát Trường Sinh cốc, mười ngày chính phục mười thành, dạ chiến bát đế…được giang hồ đồn rộng, nhưng ma đế đột nhiên biến mất, nửa tháng không xuất hiện.

Có người đoán ma đế Độc Cô Bại Thiên đại chiến quần đế, thân thụ trọng thương, giờ đang chữa trị. Lời suy đoán vừa truyền ra giang hồ thì những thanh niên nhiệt huyết sôi trào liền đứng lên chủ trương rằng toàn võ lâm nên đi tìm diệt ma đế. Nhưng không đầy nửa ngày sau, những tiếng hô hào tan hết, các thanh niên bị bằng hữu kéo đi hoặc bị người nhà bắt về, kết quả ngay trong đêm gia tộc đó cũng rời đi ẩn cư luôn.

Họ không tin ma đế trọng thương đến vong mạng, ai cũng cho rằng hắn là ma quỷ bất tử, càng đánh càng mạnh. Đó là sự thật, hắn trưởng thành trong vòng vây của thiên hạ quần hùng, bị sinh tử bức bách nên tiềm năng của hắn được thể hiện, mỗi lần chết đi sống lại là tu vi lại cao thêm một tầng. Vố số lần bị tử vong uy hiếp, vô số lần được máu tanh tẩy lễ đã tạo thành Bất tử ma đế đáng sợ như hôm nay.

Độc Cô Bại Thiên lại lên nơi đầu tiến bức hắn tiến vào con đường thành ma – đỉnh Vân sơn. Vân vụ liễu nhiễu, bạch tuyết ngời ngời, nơi đây hắn bị người ta vạch trần sự thật về ma thể, về xá thân thành ma khiến người thiên hạ hợp lại vây công. Nơi này Minh Nguyệt đã xuất hiện, khiến lòng hắn nát tan, trong lúc tuyệt vọng, suýt nữa hắn đã diệt hết tình cảm, bước lên tuyệt lộ…

Nhìn lại chuyện xưa, hắn cảm khái vô vàn, bao nhiêu kỉ niệm tụ thành dòng sông chảy vào lòng hắn.

Đối diện với người thương phản bội, bị thiên hạ chỉ trích, với bảy vương cấp cao thủ vây ráp, với kiếm khí lạnh lẽo của mười mấy cao thủ thứ vương cấp, thanh niên cô ngạo đó vẫn giơ ngang kiếm…

"Ha ha... đó là chính đạo ư? Thiên đạo không còn, ta nguyện là ma. Đã vậy ta sẽ đọa lạc thành ma trong chốn bụi hồng."

"Mặc mẹ phục ma thần kiếm, lão tử ma tôn thiên hạ, giết."

"Ta là thiên vương lão tử, là chí tôn."

"Đạo cao một thước, ma cao một trượng!"

...

Những lời cuồng vọng khi xưa giờ còn vang vọng bên tai.

"Ha ha..." Hắn đột nhiên cười vang, lúc còn là cảnh giới thứ vương cấp, hắn đã cuồng vọng như vậy, giờ nghĩ lại thú vị vô cùng.

Có một việc hắn vẫn nghi hoặc, đến khi Minh Nguyệt qua đời mới đoán được đại khái. Khi ở trên đỉnh Vân sơn, hắn đang tận lực thì có ba cao thủ đến cứu, một người đạt đến đế cảnh, hai người còn lại cũng đạt tới vương cấp cảnh giới. Lúc ấy hắn cảm ơn đức họ nhưng giờ nghĩ lại, họ nhất định là cao thủ do Vong Tình ma quân sai đến, ngầm thừa gió bẻ măng, bức hắn bước lên tuyệt lộ.

Hắn càng hận Vong Tình Ma quân hơn, thoáng cảm nhận được chính sức mạnh ẩn tàng trong thân thể là thứ khiến Vong Tình Ma quân sợ hãi, song hắn không dám chạm vào, sợ bị sức mạnh phản lại, có điều vẫn ngấm ngầm thực hiện những thủ thuật tiểu xảo.

"Vong Tình Ma quân, sẽ có ngày ta mang ngươi đến Trường Sinh cốc, đánh cho ngươi hồn phách tiêu tán, linh thức tịch diệt."

"Xem ra ngươi còn nha trảo trong giang hồ, ta sẽ bắt đầu từ chúng."

Mấy hôm sau, hắn đi qua hết những nơi từng chạy qua khi bị truy sát, trừ phần mộ của đế cảnh cao thủ ---- ma vực. Nghĩ đến ma vực, lòng hắn lại có cảm giác bất lực, không hiểu sao luôn muốn trốn tránh nơi đó.

"Đủ rồi, trải nghiệm nửa năm, có những việc không thể tránh được, ta phải quay lại giang hồ, sớm chấm dứt mọi ân oán."

Ma đế hoang mang nhiều ngày rồi cũng quay lại giang hồ, giang hồ lại sôi lên.

Hắn không đánh đến Nam Cung thế gia, cũng không đến ngũ đại thánh địa, đi một mạch qua Thanh Phong đế quốc đến Tân Minh đế quốc, hắn muốn diệt gọn tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị. Còn về Nam Cung thế gia và ngũ đại thánh địa, sẽ là mục tiêu về sau, hắn từng muốn hạ thủ với Nam Cung thế gia nhưng vừa nghĩ đến việc đó trong lòng lại có cảm giác không lành. Hắn luôn tin vào trực giác, loại trực giác từng giúp hắn thoát được vô số hiểm kiếp.

Người võ lâm không lần ra suy tư của hắn, không hiểu hắn vì sao lại rời Thanh Phong đế quốc. Nhất là người Nam Cung thế gia càng không hiểu nổi, họ tưởng rằng sau khi hắn xác lập uy thế vô địch trong võ lâm sẽ tìm đến, nhưng sự thật không phải vậy. Đâm ra họ đều nghi hoặc.

Nam Cung Vô Địch nói: "Lẽ nào hắn cảm ứng thấy gì?"

Nam Cung Tiên Nhi hỏi: "Gia gia nói gì? Hắn cảm ứng được gì?"

"Rồi cháu cũng biết thôi."

Mười ngày sau, ở đô thành Tân Minh đế quốc xuất hiện một thanh niên cao lớn, chính thị Độc Cô Bại Thiên. Người giang hồ tuy biết hắn đến Tân Minh đế quốc nhưng không biết hắn đi đường nào, càng không hiểu hắn đến đâu, vì sao vào Tân Minh rồi liền đột nhiên biến mất. Hắn không muốn đánh rắn động cỏ, chỉ muốn lén đến tổng đường sát thủ rồi đồ sát, triệt để trảm thảo trừ căn.

Võ nhân Tân Minh đế quốc hoảng sợ, trong lúc đó hai thiếu nữ vẫn đang đi tìm hắn.

Một người là truyền nhân Thủy Tinh trai Thủy Tinh, nàng mang quyết tâm xá thân diệt ma uy. "Ta không vào địa ngục thì ai vào". Thủy Tinh từ Bái Nguyệt đế quốc đến Thanh Phong đế quốc, nhưng lại mất dấu Độc Cô Bại Thiên, hắn như tan biến khỏi nhân gian, vô ảnh vô tung. Mười mấy ngày sau mới có tin hắn tái xuất giang hồ, Bất tử ma đế rút khỏi Thanh Phong đế quốc đến Tân Minh đế quốc. Nàng liền đi theo.

Người còn lại là truyền nhân Vân Yên các trong ngũ đại thánh địa, kiêm ma giáo thánh nữ Hoa Vân Tiên. Hoa Vân Tiên vô cùng nóng lòng, sợ Độc Cô Bại Thiên đến vì mình, vạn nhất hắn đến Vân Yên các tìm "người vợ chạy trốn" thì hỏng bét. Thị không thể để việc này xảy ra, nên sau khi rời Vân Yên các bèn sai người của ma giáo và thánh địa đi tìm ma đế, nhất định tìm được hắn trước khi hắn "đi tìm vợ."

Hắn đến kinh thành vì lúc bức cung ba sát thủ ở Trường Sinh cốc, biết rằng tổng đường của chúng cách kinh thành không xa. Hắn bí mật đến nơi, nghỉ ngơi liền ba ngày trong khách sạn, điều chỉnh thân thể đến trạng thái tốt nhất.

Hắn biết trong tổng đường sát thủ không chỉ có một vương cấp cao thủ, thậm chí có cả đế cảnh cao thủ, khẳng định sẽ phải đương đâu với một trường ác chiến.

T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Trong một khách sạn ở đô thành Tân Minh đế quốc, một nam tử dị thường tuấn mĩ đứng trước cửa sổ, sau lưng có một hắc y nhân đang quỳ.

"Bẩm báo thánh nữ..."

Thanh niên nam tử bực bội cắt lời: "Nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là thánh nữ lúc ở ngoài, có nghe không hả." Chính là Hoa Vân Tiên.

"À, vâng, thánh nữ, không, công tử, bọn tiểu nhân đã tìm ra hạ lạc của Độc Cô công tử."

Hoa Vân Tiên càng giận: "Không phải Độc Cô công tử, là Độc Cô khốn kiếp, nhớ chưa?"

"Chuyện này…" Hắc y nhân líu lưỡi, ma giáo giáo chủ đã hạ lệnh không được đối địch với hắn, thậm chí khi cần phải giúp một tay, nhưng thánh nữ Hoa Vân Tiên và hắn có ân oán vi diệu, khiến các giáo chúng khó xử.

Sau cùng y vẫn phải nghe lời Hoa Vân Tiên: "Bọn tiểu nhân phát hiện Độc Cô... Độc Cô khốn kiếp...trong một khách sạn." Y báo địa điểm cho Hoa Vân Tiên.

Mắt thị sáng lên: "Hiện tại Tân Minh có tổng cộng bao nhiêu đệ tử, bắt được tên khốn đó chăng?"

Hắc y nhân suýt nữa ngồi phệt xuống cười, bát đại đế cảnh cao thủ còn không làm gì được hắn, hà huống mấy người họ, hơn nữa ma giáo giáo chủ mà biết họ đối phó với hắn, không lột da họ ra mới là lạ.

Hoa Vân Tiên hừ lạnh: "Lẽ nào tự ta phải đi đối phó với tên khốn đó?"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 170
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...