Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Bất Tử Bất Diệt

Chương 111

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong trận sinh tử đại chiến, Độc Cô Bại Thiên xông pha đột kích liên tục. Kiếm gãy, chân tay đứt tứ tán, máu nhuộm đỏ thảo nguyên. Khi kiệt lực, vì hắn cảm ngộ sinh tử mà khôi phục công lực nhưng rồi công lực này cũng cạn kiệt, địch nhân vẫn xông lên không ngừng.

Trong khoảnh khắc sinh tử, một thớt bạch long mã từ xa lao tới như điện chớp, thoáng cái đã đến chiến trường.

"Dừng tay." Tiếng quát vang lên, tuy là giọng nữ tử nhưng toát lên nét uy nghiêm.

Binh sĩ không nhận ra, vẫn xông vào Độc Cô Bại Thiên, mấy tướng lĩnh cao cấp thi nhau xuống ngựa bước tới quỳ lạy: "Tham kiến công chúa."

"Ta lệnh cho người lập tức dừng tay, nghe rõ chưa?" Mắt phượng của nữ tử chứa sát ý.

"Vâng, mạt tướng đã hiểu."

"Dừng tay."

Tướng lệnh ban ra, binh sĩ tất phải nghe lời, lần lượt lui xuống. Độc Cô Bại Thiên toàn thân đẫm máu, thở hồng hộc, hoàn toàn không còn sức chiến đấu. Hắn người nhìn nữ tử vừa tới, lại là Đào Khí nữ Thắng Nam hắn gặp ở Vụ Ẩn phong. Đào Khí nữ tinh ranh khi trước giờ cao quý vô cùng, vô hình trung toát lên khí thế uy nghiêm.

"Đào Khí nữ."

"Cuồng đồ lớn mật không được vô lễ, thấy công chúa điện hạ, còn không mau xuống ngựa hành lễ." Mấy tướng quân nổi giận.

"Công chúa?" Độc Cô Bại Thiên trợn mắt, không tin nổi cô gái hoạt bát, điêu ngoa đó lại là công chúa của Thanh Phong đế quốc. "Đúng rồi, chả trách khi ấy nàng ta muốn mình gia nhập quân đội, cống hiến cho quân vương. Tuy đã đoán nàng ta lai lịch không nhỏ nhưng không ngờ lại là công chúa một nước."

"Không ngờ là công chúa điện hạ, lúc trước thảo dân không biết, nếu có chỗ nào đắc tội mong được bỏ quá." Độc Cô Bại Thiên ôm quyền trên lưng ngựa.

"Không biết không có tội." Hiển nhiên Thắng Nam nhớ lại lúc ở Vụ Ẩn phong, Độc Cô Bại Thiên từng bất kính với mình, tuy không vội định tội hắn nhưng rõ ràng trong lòng coi hắn chẳng tốt lành gì.

"Độc Cô Bại Thiên, không ngờ gặp lại trong tình huống này, vốn ta cho rằng có ngày các hạ sẽ giúp sức cho Thanh Phong đế quốc, xem ra… ôi, việc đời khó lường." Thắng Nam công chúa nhíu mày ngài, tư thái ung dung hoa quý thể hiện rõ rệt.

Độc Cô Bại Thiên thầm bực bội, Thắng Nam biến thành công chúa thì hắn còn chấp nhận được nhưng vì sao khí chất của nàng ta lại biến đổi đến như thế thì hắn không hiểu. "Đúng rồi, vị công chúa này lúc đó muốn chiêu nạp cho Thanh Phong đế quốc nên mới rũ bỏ phong thái công chúa… đáng sợ."

"Vâng, thảo dân không ngờ lại được tương kiến với công chúa trong tình cảnh này, theo công chúa, việc hôm nay nên kết thúc thế nào?"

"Giết, giết hắn đi." Binh tướng đồng loạt gào lên.

"Lớn mật, dám lướn tiếng trước mặt bản công chúa."

Binh tướng vội im lặng.

"Để hắn đi."

"Công chúa, không thể để ắn đi." Binh tướng cùng hô.

"Thật ra ai được nói?" Thắng Nam giận dữ

"Nhưng… đó là mệnh lệnh của bệ hạ. Hơn nữa hắn giết nhiều người của chúng ta như vậy, sao có thể bỏ qua."

"Độc Cô Bại Thiên thuộc về võ lâm, việc hắn làm không uy hiếp đến an nguy của Thanh Phong đế quốc, quan phủ không nên nhúng tay vào. Phụ hoàng nhất thời bị yêu ngôn mê hoặc, mới hạ lệnh cho các ngươi dẫn quân truy sát, ta về sẽ báo lại rõ ràng. Còn người nào tử trận sẽ được hậu táng, phát thêm tiền tuất cho gia quyến, kẻ bị thương được thường mười lạng vàng, mau lui đi."

"Nhưng… hắn thật sự đáng chết… không chỉ giế vô số binh sĩ, còn giết cả một vị tướng lĩnh."

Thắng Nam dựng đôi mày liễu, mắt phượng chứa sát ý, nhìn tướng quân với vẻ bực dọc: "Các ngươi nghe ai? Ta nói hay các ngươi nói có giá trị?"

"Tuân mệnh!"

Nhìn theo đại đội nhân mã dần xa, Độc Cô Bại Thiên mới lên tiếng: "Đa tạ công chúa cứu mệnh, sau này thảo dân sẽ báo đáp."

Thắng Nam mỉm cười: "Ha ha, thật không ngờ các hạ lại nói ra được những lời nghiêm túc báo ơn như vậy, lúc ở Vụ Ẩn phong, các hạ vô lại phi thường."

"Lúc đó thảo dân không biết công chúa đại giá, đắc tội nhiều rồi, mong công chúa điện hạ đừng trách tội."

"Ôi. Không vui tí nào, hiện tại các hạ lại biến thành thế này, chỉ biết cúc cung vỗ mông ngựa, không có khí phách."

Thấy Thắng Nam trở lại hình tượng Đào Khí nữ, Độc Cô Bại Thiên ngẩn người: "Thật ra là tính cách nào của cô ta mới là thật sự, lẽ nào cô ta không cố ý làm vậy chỉ để thu nạp mình?"

"Được, nếu công chúa không thích những lời khách khí, tại hạ không khách khí nữa. Hiện tại thiên hạ ai ai cũng truy sát tại hạ, không hiểu sao công chúa lại cứu giúp?"

Thắng Nam tắt nụ cười, tỏ vẻ nghiêm túc: "Được, nói với các hạ không sao. Lúc ở Vụ Ẩn phong, ta nhận ra căn cốt của các hạ đặc biệt, thành tựu võ học sau này sẽ phi thường nên có ý muốn lôi kéo về Thanh Phong đế quốc. Nhưng việc chưa kịp thành thì các hạ lại trở thành công địch của thiên hạ. Theo truyền thuyết về Bất tử chi ma, người như các hạ không dễ dàng chết đi được, ta phát hiện các hạ luôn gặp dữ hóa lành, không hiểu do vận khí các hạ giống hệt trong truyền thuyết hay là nhờ bản lĩnh đặc thù. Sau khi biết các hạ an nhiên thoát hiểm khỏi ma vực, ta liều hiểu rằng các hạ không thể chết trong vô danh, sớm muộn cũng có ngày gây phong vân. Đắc tội với các hạ có lợi gì, chi bằng nhân lúc này hóa địch thành bạn, tính toán trước cho tương lai."

"Hắc hắc, không ngờ công chúa xem trọng mỗ như vậy, thật khiến mỗ kinh hãi. Nhưng công chúa sao lại cho mỗ biết sự việc mang tính giao dịch này, nếu thế cứ cố ý bố trí, lúc cứu người làm ra vẻ bi tráng, khiến mỗ cảm kích, hiệu quả không phải sẽ cao hơn ư?"

"Ta không tin trên đời có lời nói dối vĩnh viễn, sớm muộn gì các hạ cũng biết. Thành ra cứ nói thẳng mục đích, làm người nên có đạo. Sau này các hạ tu thành vô thượng ma công, hi vọng không gây họa cho Thanh Phong đế quốc, đấy là mục đích của ta."

"Ban nãy công chúa cứ để người ta giết tại hạ luôn, không phải sẽ xong ư?"

"Ta tin vào trực giác của mình, hiện giờ ngươi chưa thể chết được."

……

Độc Cô Bại Thiên cưỡi bạch long mã do Thắng Nam tặng, lướt đi như bay.

Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhớ lại những lời Thắng Nam nói, công chúa này hành động quả bất ngờ, lại xem trọng ma nhận như hắn, cho rằng hắn sẽ có thành tựu. Nàng ta không sợ sau khi hắn thành ma sẽ lục thân bất nhận, mà coi hắn là "đầu tư cứu mệnh", không hề do dự cho hắn biết mục đích. Thật ra nàng ta là một công chúa giảo hoạt hay ấu trĩ đây?

Mấy hôm nay Thanh Phong đế quốc lưu truyền câu chuyện về bạch mã đại hiệp, cưỡi bạch long câu vượt đi vạn dặm, chém giết vô số kẻ ác.

Bạn đang đọc truyện tại

Truyện YY

- http://truyenfull.vn

Kì thật vị bạch mã đại hiệp này là Độc Cô Bại Thiên, dọc đường có không ít trộm cướp nhòm ngó bạch long câu, kết quả đều bị hắn "thế thiên hành đạo", thu lấy mĩ danh đại hiệp.

Nhưng không đầy mấy ngày lại có tin tức mới, bạch mã đại hiệp không phải hiệp mà là ma vương Độc Cô Bại Thiên, dọc đường lạm sát vô cớ, họa loạn Thanh Phong.

Độc Cô Bại Thiên lắc đầu thở dài, vốn mấy hôm trước còn là đại hiệp, chỉ vì tiết lộ cái tên Độc Cô Bại Thiên liền biến thành ma vương hiếu sát thành tính.

Nhân sĩ diệt ma vừa mất dấu hắn nghe thấy tin này đều cao hứng, thi nhau phục kích, tinh anh võ lâm từ đại thảo nguyên quay về cũng rượt theo.

Trước mặt có sói, sau lưng có hổ, hắn cứ thế qua ải chém tướng, giết vô số võ lâm nhân sĩ, dấy lên mưa máu gió tanh.

Võ lâm liên tục có tin dữ:

Ngày mồng bảy tháng mười hai, Trung Châu đại hiệp bất hạnh thân vong trong lúc truy bắt ma vương Độc Cô Bại Thiên.

Ngày mồng tám tháng mười hai, Minh Hồ thất kiệt bị ma vương tàn nhẫn giết chết.

Ngày mồng chín, Hải Sơn lục quái, Minh Dương bát nghĩa chết dưới tay ma vương.

Mồng mười tháng mười hai, Phong, Vũ, Lôi, Điện tứ hùng…

Tin dữ nối nhau khiến nhân sĩ võ lâm chính nghĩa bi phẫn dị thường.

Tinh anh võ lâm đuổi theo hắn dùng bồ câu đưa thư khuyến cáo các nhân sĩ võ lâm chính đạo nếu chưa đạt đến vương cấp cảnh giới hoặc không nắm chắc, tuyệt đối không ra tay, để tránh thương vong vô ích. Chỉ cần quan sát hành tung của hắn rồi báo lại cho cao thủ chân chính.

Đồng thời chính thức thông báo với cả võ lâm, Độc Cô Bại Thiên đã đột phá thứ vương cấp hạn chế, được liệt danh vào hàng ngũ vương cấp cao thủ, võ lâm đệ thập cửu vương---- Bất tử ma vương ra đời. (Không tính những vương giả ẩn tàng giữa hồng trần.)

Bất tử ma vương Độc Cô Bại Thiên là vương cấp cao thủ trẻ nhất trong võ lâm gầm trăm năm nay, được coi là thiên chi kiêu tử, vô số chú ý được đồn hết lên mình hắn. Có điều với thân phận Bất tử ma vương, hắn khiến cả võ lâm chấn động, ai nấy đều sợ, không ai muốn hắn công lực đại tiến, đừng nói đến chuyện xưng tụng hắn.

Những thiên vương cao thủ biết rõ về hắn, không dám công bố việc hắn mới tập võ không lâu, sợ khiến mọi người càng chấn động.

Hắn một mình một ngựa thoát được trùng vây của Thanh Phong đế quốc, tiến sang Hán Đường đế quốc. Càng đến gần Trường Sinh cốc, tâm tình hắn càng trầm trọng, nỗi đau từ đáy lòng cất lên, tình chi lệ tinh trước ngực cũng rung động không ngừng, khi lệ tinh ngừng rung, hắn cảm giác lòng buốt xé, trái tim phảng phất vừa bị đập tan.

"Không, Nguyệt nhi không thể chết." Hắn kinh hoàng cảm giác được sinh mệnh Tư Đồ Minh Nguyệt đang tan biết, nỗi niềm chán nản vì không thể hồi thiên dâng tràn.

Cùng lúc, năm vương cấp cao thủ từ từ tiến tới. "Thịch, thịch, thịch…" ngũ đại cao thủ đi bước nào, mặt đất lại chấn động.

Hắn biết rằng không thể tránh được một trường vương giả đại chiến.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 111
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...