Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tương Kiến Hoan

Chương 49

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đoạn Lĩnh cất phần tiền thưởng kia vào ngực, trước hết ra chợ mua một ít rượu và thức ăn về, còn cắt thêm mấy đồng thịt xá xíu, lúc về đến viện tử liền nghe Vũ Độc hỏi: “Vì sao đến giờ mới về?”

“Đi nghe đọc sách, có chút mải mê quên thời gian.” Đoạn Lĩnh đáp, lại bày cốc chén dọn thức ăn và rượu ra, đưa số tiền còn lại cho Vũ Độc..

Vũ Độc nhìn Đoạn Lĩnh, ánh mắt hết sức phức tạp.

“Nhận được tiền thưởng, hẳn là phải nên cao hứng.” Vũ Độc nói, “Có rượu uống cũng có thịt ăn.”

Đoạn Lĩnh nghe ra được Vũ Độc là đang nổi giận, thế nhưng tựa hồ cũng không phải do y trở về trễ giờ, huống hồ y cũng không có nán lại bao lâu, viết một thiên văn chương cũng chỉ tốn gần nửa canh giờ. Đoạn Lĩnh có chút không đoán được tâm tư của Vũ Độc, đang định mở miệng giải thích thì bên tai vang lên tiếng động thật lớn, cả cái bàn, thức ăn và rượu đều bị Vũ Độc đạp ra ngoài cửa. Đoạn Lĩnh lại càng hoảng sợ, ánh mắt nghi hoặc bất an.

“Lão tử học một thân võ nghệ.” Thanh âm của Vũ Độc rét lạnh, “Lại giống như một con chó, phải giúp thiếu gia phủ Thừa tướng phối xuân dược mới nhận được mấy lượng tiền thưởng, mới có thể mua được rượu và thức ăn. Ta cũng không biết phải cao hứng thế nào cho đúng.”

Đoạn Lĩnh hiểu được nhưng lại không biết nên an ủi hắn như thế nào, chỉ thấy Vũ Độc chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài hành lang ngồi xuống.

Đoạn Lĩnh cẩn thận dọn dẹp đống đổ vỡ, dựng cái bàn lên, lại lấy phần thức ăn còn lại ra bày chỉnh tề như trước, nói: “Ăn cơm đi.”

Hai người liền ngồi vào bàn ăn cơm, ăn xong Đoạn Lĩnh lại đi rửa chén tựa như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, Vũ Độc cũng theo quy cũ vào phòng ngủ trưa.

Sáng hôm sau, khi thấy Vũ Độc đánh quyền trong viện, Đoạn Lĩnh thầm nghĩ có lẽ cũng đến lúc rồi, liền chạy đến đứng sau hắn khoa tay múa chân.

“Ta không thu đồ đệ.” Vũ Độc thuận miệng nói, sườn mặt của y nghiêm nghị lạnh lùng, xoay người xuống tấn, một thế khai sơn chưởng đẩy đến. Đoạn Lĩnh chăm chú nhìn động tác của hắn, nhắm mắt làm theo, bày ra tư thế.

Vũ Độc đột nhiên dừng lại, nhấc chân đá vào đoạn cong đầu gối của y, Đoạn Lĩnh thình lình mất thăng bằng ngã nghiêng một chút, Vũ Độc lại duỗi chân gạt chân y, Đoạn Lĩnh liền sấp xuống. Sau đó, Đoạn Lĩnh còn rất ngoan cường đứng lên tiếp tục bắt chước Vũ Độc, Vũ Độc lại gạt chân, Đoạn Lĩnh lại ngã, cứ thế bốn năm lần, Vũ Độc cũng không khỏi buồn cười.

“Bộ quyền này ngươi luyện chẳng khác gì con quay cả.” Vũ Độc cười nhạo nói.

Đoạn Lĩnh cũng thấy buồn cười, đứng dậy phủi phủi một thân tro bụi trên người. Vũ Độc lại nói: “Ngươi cũng không phải người có khiếu luyện võ, tỉnh lại đi.”

Lúc Vũ Độc vào phòng, Đoạn Lĩnh lại dựa vào ký ức lần nữa luyện lại bộ quyền cước kia, không khỏi bị đối phương châm chọc đã kích một phen. Vũ Độc ngồi trên bậc cầu thang, không ngừng cười nhạo Đoạn Lĩnh. Lát sau lại có một nha hoàn tiến đến cắt đứt thú vui của hắn, bảo rằng thừa tướng cho mời, tiện thể cũng bảo hắn dẫn theo Đoạn Lĩnh.

Sắc mặt của Vũ Độc hơi đổi một chút, nhớ tới việc hôm qua Đoạn Lĩnh đã nói, cho rằng Mục Khoáng Đạt gọi hắn đến như vậy cũng không phải chuyện lạ.

“Nếu như Thừa tướng hỏi đến lai lịch của ta…” Trong ngực Đoạn Lĩnh có chút bồn chồn hỏi Vũ Độc.

Vũ Độc cũng tự biết không thích hợp, ở trong phủ Thừa tướng mạc danh kỳ diệu thu nhận tiểu tư, việc này nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ. Nếu như không nói rõ ràng, Mục Khoáng Đạt nể chút mặt mũi này của hắn để y lại cũng coi như thôi, nhỡ như thực sự muốn đem xung quân hoặc bán làm nô lệ, Vũ Độc cũng không có biện pháp nào.

“Lát nữa Thừa tướng có hỏi gì ngươi cũng không cần trả lời.” Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh. “Ta thay ngươi trả lời.”

Đoạn Lĩnh gật đầu đi phía sau Vũ Độc tiến vào nội viện phủ Thừa tướng, đã có người ở đó đợi sẵn dẫn bọn họ tiến vào chính viện.

Chỉ thấy Mục Khoáng Đạt ngồi trước án kỷ, bên cạnh là Mục Khánh thấp thỏm bất an, sau lưng còn có Thương Lưu Quân vẫn che kín mặt, đứng dưới sảnh là một lão nhân, hẳn là phu tử.

Vũ Độc hơi nheo mắt lại, Mục Khoáng Đạt rất tự nhiên uống trà, trước mặt là bản công khóa Mục Khánh sao chép lại từ tay Đoạn Lĩnh..

“Ngươi tên gì?” Mục Khoáng Đạt hỏi Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh không hé răng, Vũ Độc nhíu mày, hướng về phía y quát: “Thừa tướng hỏi ngươi, ngươi điếc sao?”

Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, còn không phải ngươi bảo ta không được nói sao, mới đi mấy đoạn hành lang đã quên rồi.

“Tiểu nhân tên Vương Sơn.” Đoạn Lĩnh đáp, không dám nhìn Mục Khoáng Đạt, Mục Khoáng Đạt chỉ là liếc mắt một cái liền nhớ ra, nói: “Đúng rồi, hôm đó ta đã gặp ngươi, đến đưa thức ăn cho dế mèn. Ta sống nhiều năm như vậy thật ra cũng là lần đầu tiên được mở rộng tầm mắt, hóa ra dế mèn cũng có thức ăn riêng. Vũ Độc, ngươi cả ngày chính là nghiên cứu mấy thứ này sao.”

Vũ Độc không nói gì, cả phòng chìm vào yên lặng, Mục Khoáng Đạt cầm công khóa của nhi tử lên hỏi Đoạn Lĩnh: “Vương Sơn, thiên văn chương này là do ngươi thay thiếu gia đáp đề?”

“Là y chỉ điểm ta viết…” Mục Khánh giải thích.

“Câm miệng!” Mục Khoáng Đạt cả giận nói, Mục Khánh nhất thời sợ đến không dám nói lời nào.

Vũ Độc có chút kỳ quái nhìn Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh đáp: “Là tiểu nhân làm giúp thiếu gia.”

Mục Khoáng Đạt lại nói: “Phu tử lại ra đề cho ngươi, ngươi hiện tại liền đáp, viết ngay ở chỗ này.”

Đoạn Lĩnh hơi liếc nhìn Mục Khánh, vẻ mặt của Mục Khánh hiện ra vẻ áy náy, gật đầu tỏ vẻ cổ vũ. Đoạn Lĩnh liền cúi đầu ngồi xuống một bên, phu tử trước hết nâng bút viết hai dòng, sau đó lại giao bút lại cho Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh nhận lấy, đọc đề, trầm ngâm một chút mới đặt bút viết.

“Ngồi đi.” Lúc này Mục Khoáng Đạt mới lên tiếng nói với Vũ Độc.

Vũ Độc ngồi xuống bên cạnh, hai mắt thủy chung vẫn nhìn chằm chằm Đoạn Lĩnh, nhãn thần cực kỳ phức tạp.

“Ta cũng không biết ngươi mua được tên tiểu tư này như thế nào.” Mục Khoáng Đạt hỏi Vũ Độc.

Cổ tay đang viết chữ của Đoạn Lĩnh hơi run lên, Vũ Độc nhìn y thật lâu, Mục Khoáng Đạt lại tự nhiên nâng chén trà lên. Đoạn Lĩnh rốt cục nhịn không được giương mắt liếc qua Vũ Độc, trong ánh mắt mang theo nét khẩn cầu.

Có lẽ bộ dạng ngày đó của y trước trường Thái học, ánh mắt mong đợi và góc độ tia sáng của ánh dương đã làm Vũ Độc xúc động, hoặc có lẽ, trong khoảnh khắc chớp mắt ngẩng đầu đó, ánh mắt của y lại khiến Vũ Độc thêm lần nữa sinh ra sự đồng tình.

Vũ Độc chung quy vẫn là không đành lòng, thuận miệng biên ra vài câu giải thích giúp Đoạn Lĩnh: “Phụ thân của y là một nhà buôn dược thảo, cũng là bạn cũ của thuộc hạ, nguyên quán ở Tấm Bắc, mẫu thân tảo thệ. Sau khi Tấm Bắc bị phá, hai phụ tử y một mực ở tái ngoại làm ăn, rồi thì phụ thân y cũng mất không còn chỗ để đi liền đến đây tìm thuộc hạ. Thuộc hạ cũng là niệm mấy phần ân tình cố nhân nên mới để y tạm thời ngụ lại trong viện tử, còn đang định tìm cho y một công việc trong phủ. Bất quá hiện tại nhìn qua, thuộc hạ cũng là quá thích xen vào việc của người khác rồi.”

Vũ Độc nói xong còn nhìn Mục Khoáng Đạt, chỉ là đối phương cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn về phía Đoạn Lĩnh, hỏi: “Từng đi học tư thục?”

Đoạn Lĩnh không hé răng, Vũ Độc lại thay y đáp: “Phụ thân của y vốn muốn để y đọc sách thi công danh, thế nhưng loạn thế mài người, không thể không trễ nãi mấy năm.”

Mục Khánh vươn cổ dài ra lén nhìn văn chương Đoạn Lĩnh viết, Mục Khoáng Đạt ho khan vài tiếng, cái cổ của Mục Khánh liền giống như rùa lập tức rụt trở về.

Mục Khoáng Đạt hiển nhiên không thích nói chuyện với Vũ Độc, sau khi hỏi xong trong phòng lại lần nữa chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng đầu bút lông trên tay Đoạn Lĩnh ma sát vào giấy Tuyên Thành, phát ra thanh âm sột soạt.

Trong bầu không khí yên lặng này, Vũ Độc lại là người lên tiếng trước.

“Mấy hôm nay viện của thuộc hạ đã không có người đưa cơm tới.” Vũ Độc nói, “Nếu phủ Thừa tướng không còn muốn nuôi người rảnh rỗi như Độc mỗ, mỗ đang định đợi mấy hôm nữa liền từ biệt cùng Mục tướng gia.”

Một miệng trà của Mục Khoáng Đạt suýt nữa phun ra, đầu tiên có chút ngẩn người, sau đó liền đoán được là chuyện gì.

Mặt mũi của Thừa tướng vẫn là phải có, mở cửa đón môn khách lại không chịu cấp một ngày ba bữa, nếu như chuyện này truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người ta cười nhạo. Mục Khoáng Đạt vừa xoay chuyển liền biết đây là do Thương Lưu Quân muốn hạ nhục Vũ Độc, chỉ là cũng không nói rõ mà liền gọi gia đinh đến phân phó, “Truyền lệnh cho trù phòng, bắt đầu từ hôm nay nếu còn dám tự tiện bỏ qua bữa cơm của một viện tử nào, dùng gia pháp trượng tễ.”

Sắc mặt Vũ Độc lúc này mới dễ nhìn hơn một chút, như vậy chuyện này cũng không phải do Mục Khoáng Đạt làm để chỉnh hắn. Trong lúc tâm tình của mọi người vẫn còn bất định thì Đoạn Lĩnh đã gác bút lên giá tạo ra một tiếng vang nhỏ, phu tử liền nâng mảnh giấy lên, khom người đặt trước mặt Mục Khoáng Đạt.

Mục Khoáng Đạt chỉ nhìn thoáng qua liền nói với Đoạn Lĩnh: “Bắt đầu từ ngày mai, ban ngày đến bồi thiếu gia đọc sách, sau giờ ngọ thì quay về hầu hạ nghĩa phụ của ngươi.”

Nói xong, Mục Khoáng Đạt lại nói với Vũ Độc: “Giết người chỉ cần một đao, nuôi một người lại cần cả đời. Đây cũng coi như việc công đức trong số mệnh của ngươi.”

Thương Lưu Quân tiếp lời: “Đổi nghề làm thầy dạy học cũng không sai.”

Mục Khánh “Phốc” một tiếng bật cười, trong đại sảnh yên tĩnh, tiếng cười kia vang lên có chút đột ngột.

Trái tim treo cao của Đoạn Lĩnh rơi xuống, mặc dù tình huống hiện tại các mục tiêu của y vẫn là xa xôi ngàn dặm, thế nhưng cho dù có chút mạo hiểm, tất cả đều phảng phất như đang phát triển theo phương hướng có lợi cho y nhất.

“Trở về đi.” Mục Khoáng Đạt nói, “Thuốc của ngươi đã làm được thế nào rồi?”

Vũ Độc đáp: “Thuộc hạ vẫn đang nghiên cứu.”

Đoạn Lĩnh vội vàng đứng dậy, bước theo Vũ Độc ra ngoài.

Vũ Độc đi rồi, Mục Khoáng Đạt lại nhấp một ngụm trà, nói: “Sĩ khả sát bất khả nhục, Thương Lưu Quân, ngươi có thể rộng lượng một chút không? Suốt ngày đùa dai như vậy là có ý gì?”

Thương Lưu Quân chỉ phải khom người tỏ vẻ nghe lệnh.

“Lui xuống đi.” Mục Khoáng Đạt lại hướng về Mục Khánh nói: “Hạn ngươi trong vòng một tháng phải viết xong thiên văn chương này.”

“Nếu còn dám đối phó lung tung, mỗi ngày ta vào triều ngươi liền lấy theo một cái ghế ngồi phía sau ta và Ngự Sử đại phu, đem đám văn chương rắm chó đánh cũng không thông kia của ngươi vào triều mà viết.”

Mục Khánh không ngừng gật đầu, chỉ cố gánh tránh đi một kiếp.

Trên đường về phòng, Đoạn Lĩnh nhận ra Vũ Độc tuy rằng lúc nãy đã bao che cho y, thế nhưng rõ ràng có chút không vui, phản ứng này y đã sớm liệu đến, chỉ là trước mặt đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều mạng đắc tội với Vũ Độc mới có đường đi. Nhớ đến những việc mà đối phương đã làm cho mình y cũng không khỏi cảm thấy áy náy, trước kia y vốn không biết nói dối, từ sau lần Lang Tuấn Hiệp dẫn y đến Thượng kinh, đó là lần đầu tiên trong đời y học được nói dối.

Ta tên Đoạn Lĩnh, cha ta là Đoạn Thịnh…

Vì muốn sống sót y phải nói dối, chậm rãi y bắt đầu hiểu được ý vị phía sau lời nói dối kia là như thế nào, sau đó lại bắt đầu biên càng nhiều lời nói dối hơn, lừa gạt rất nhiều người để bảo vệ mình. Thế nhưng vô luận là lừa gạt ai, cũng không giống như lần lừa gạt Vũ Độc này khiến y áy náy như vậy.

Suốt cả đường đi, sắc mặt của Vũ Độc cực kỳ xấu xí, một câu cũng không nói.

Trở lại viện tử, Đoạn Lĩnh vừa xoay người liền bị Vũ Độc nắm áo ném vào sân, ngã nhoài trên mặt đất. Y vừa lảo đảo đứng dậy bàn tay to lớn của Vũ Độc đã bóp chặt cổ của y, đẩy hắn vào trong góc tường.

“Nhìn không ra ngươi thật rất có tâm kế.” Trong mắt Vũ Độc tràn đầy lệ khí, “Ngươi muốn bò lên cao đến vậy sao?”

Đoạn Lĩnh bị bóp cổ, đau đến nước mắt không ngừng ứa ra, y quả thực vô cùng khổ sở, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn Vũ Độc. Vũ Độc vẫn giữ chặt y như vậy không hề cử động, dần dần, lửa giận của hắn bị ánh mắt của Đoạn Lĩnh làm cho lắng xuống, tay cũng buông lỏng ra.

Đoạn Lĩnh ngồi bệt trên mặt đất liên tục ho khan, Vũ Độc đứng trước mặt y biểu tình âm trầm, thế nhưng cũng không còn giận dữ như vừa nãy nữa.

“Xin lỗi.” Đoạn Lĩnh cất lời.

Y không rũ bỏ trách nhiệm, mặc dù y có thể đem hết tất cả chuyện này đổ lên trên đầu Mục Khánh, ví dụ như lúc đưa thuốc bị đối phương lôi kéo uy hiếp muốn y giúp đỡ viết công khóa, còn đáp ứng sẽ ban tiền thưởng… Thế nhưng sự thật chính là, tất cả chuyện này đều nằm trong dự đoán của y, bao quát cả phải giải thích thế nào cũng đã chuẩn bị tốt.

Chỉ là hắn không muốn lừa gạt Vũ Độc, chỉ đơn giản nói: “Ngươi nói đúng, ta thật sự muốn bò lên.”

“Đi hầu hạ chủ tử mới của ngươi đi.” Vũ Độc quát, giận dữ trở về phòng đá cửa khép lại.

Đoạn Lĩnh vẫn ngồi thẩn thờ ngoài sân, Vũ Độc hiển nhiên cũng có chút ngoài ý muốn vì Đoạn Lĩnh không đưa ra giải thích, chỉ hời hợt thừa nhận “Ta thật sự muốn bò lên” như vậy, trái lại khiến hắn không có cớ để phát hỏa mà.

Một lát sau, Vũ Độc lại kéo cửa ra, hướng về phía Đoạn Lĩnh quát: “Còn không đi?!”

Đoạn Lĩnh: “…”

Vũ Độc luôn dễ nổi giận, thế nhưng cơn giận này đến nhanh mà đi cũng nhanh, tựa như sét đánh giữa trời mưa lớn, cực kỳ sảng khoái nhưng cũng nhanh chóng trôi qua, thanh âm của hắn lần thứ hai vang lên cư nhiên đã không còn nóng nảy như lúc đầu nữa, mà đã mang theo chút mùi vị miệng cọp gan thỏ.

“Ta nghèo lâu rồi.” Đoạn Lĩnh ôm gối ngồi trên hành lang, thầm thì nói, “Cũng phiêu bạt lâu rồi. Ta không muốn lại bị người trợn mắt khinh thường, bị phản bội, bị bán đứng nữa. Ta muốn tự quyết định nhân sinh của mình.”

Vũ Độc vẫn đóng chặt cửa phòng không nói gì.

Đoạn Lĩnh còn nói: “Ta không muốn để cho người khác đến quyết định ta phải sống lúc nào, chết lúc nào, vì sao lại chết, làm sao mà sống. Ta sợ rồi, ta thật muốn hảo hảo sống tiếp.”

Đoạn Lĩnh quay đầu nhìn vào trong căn phòng kia, cánh cửa bị đá đóng lại kia vẫn hé ra một khe hở.

“Vì vậy ta muốn bò lên.” Đoạn Lĩnh nói, “Xin lỗi, Vũ Độc.”

Đoạn Lĩnh bước đến trước cửa, từ khe hở kia nhìn vào, thấy Vũ Độc ngồi trong một góc u ám im lặng không lên tiếng, y liền đẩy cửa ra, ánh mặt trời rọi vào căn phòng sáng rực, rơi xuống trên người Vũ Độc. Đoạn Lĩnh cũng không nói gì nữa, chỉ xoay người gánh nước tưới hoa, chiếu cố đám cây cỏ trong sân.

“Cả đời này, ngươi có thể quyết định sinh mệnh của rất nhiều người.”

Một câu nói từng nghe đã rất lâu vang lên trong đầu Vũ Độc, cửu viễn đến mức hắn thậm chí đã quên sự ôn nhu trong thanh âm của đối phương.

“Mỗi người chết dưới tay ngươi, dù cho bọn họ có một vạn lý do không muốn chết, thế nhưng vào một khắc kiếm của người đâm vào kia, tất cả những việc lúc còn sống đều tan thành mây khói. Thế nhưng ngươi thì sao? Trong tay ngươi nắm giữ đại quyền sinh sát bọn họ, ngươi có từng nghĩ tới chính bản thân mình?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 49
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...