Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tương Kiến Hoan

Chương 26

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đoạn Lĩnh lấy thuốc xong liền quay về giúp Thái Diêm sắc thuốc, mà Thái Diêm vẫn hữu khí vô lực nằm trên giường thều thào trò chuyện?.

“Hắn đã tới sao?” Thái Diêm hỏi.

“Ai?” Đoạn Lĩnh mờ mịt, “Cha ta sao? Người đã tới.”

Thái Diêm “Ừ” một tiếng, Đoạn Lĩnh còn nói: “Ngày hôm nay không cần luyện kiếm.”

Thái Diêm chậm rãi thở dài một hơi, Đoạn Lĩnh sắc thuốc xong liền đỡ Thái Diêm ngồi dậy uống thuốc. Lúc cúi xuống đỡ người cái hà bao trên cổ cũng rơi ra, sợi dây đỏ treo trên cổ đung đưa dao động, có lẽ là vừa rồi lúc nói chuyện với Lý Tiệm Hồng đã lấy ra xem, sau đó cất lại không kỹ.

“Nghe nói ngày đầu tiên ngươi đến học đường đã vì cái này đánh nhau cùng Bạt Đô.” Thái Diêm cầm lấy hà bao nói, “Là một khối ngọc?”

Đoạn Lĩnh đáp: “Ừ, ngươi uống thuốc đi.”

Thái Diêm cười nói: “Bạt Đô vẫn luôn tò mò bên trong chứa thứ gì, thế nhưng cũng không dám lại trêu chọc ngươi.” Nói xong còn lấy tay sờ sờ bên ngoài hà bao, cảm nhận hoa văn của thứ bên trong, sau đó giúp Đoạn Lĩnh đặt lại vào trong cổ áo, nói: “Nửa khối ngọc, là nửa mảnh hay là làm thành hình bán nguyệt.”

“Là hình bán nguyệt.” Đoạn Lĩnh đáp.

Thái Diêm uống thuốc xong thì ngoan ngoãn nằm xuống, Đoạn Lĩnh còn nói: “Đã cho ngươi dùng thuốc mạnh, tối nay ngủ một giấc thật ngon, sáng mai liền không sau nữa.”

Tối đó Đoạn Lĩnh đặt thanh kiếm dưới đầu, gối lên một thứ lạnh lẽo tràn đầy sát khí như vậy thật sự không thể ngủ được, trong đầu tràn ngập hình ảnh phụ thân từng trãi kim qua thiết mã[1], nhất thời nghĩ bộ dạng lấy đầu ngươi của hắn, nhất thời lại nhớ đến tài năng bắn tiễn bách phát bách trúng, uy phong bát diện kia.

Đến nửa đêm thì, Thái Diêm nằm ở giường bên cạnh thi thoảng thở dốc vài lần, ô vân tễ nguyệt, tế vũ rì rào hạ lạc.

Từ phía hẻm sau chợt vang lên từng thanh âm trầm thấp của móng ngựa dẫm lên đường đá ướt, Đoạn Lĩnh lập tức ngồi dậy tập trung nghe ngóng, cảm giác được cách đó không xa có rất nhiều kỵ binh diễu qua, hướng về phía bắc môn. Chỉ là thanh âm kia cùng với tiếng vó ngựa lộp cộp của chiến mã bình thường không quá giống nhau, tựa hồ còn trầm thấp hơn một chút.

Đội quân phụ trách tập kích trại địch có bốn nghìn người, móng ngựa dùng vải bao lại, dưới sự dẫn dắt của Lý Tiệm Hồng vô thanh vô tức lẻn ra khỏi bắc môn, vòng qua gò núi, đi đến sau lưng doanh trại Nguyên quân ở mặt đông.

Cùng lúc đó, Nguyên quân cũng vòng qua mặt nam, dự định bất ngờ tập kích tây môn.

Trong rừng rậm ướt đẫm nước mưa, bọn người Gia Luật Đại Thạch và Lý Tiệm Hồng đều mặc sẵn áo giáp.

“Ngươi đoán không sai.” Gia Luật Đại Thạch nói, “Đem tình báo giả thả ra quả thực có tác dụng.”

Lý Tiệm Hồng đáp: “Ta hiện tại lo lắng nhất chính là binh lực tại bắc môn và tây môn thực sự quá ít.”

Gia Luật Đại Thạch đáp: “Nếu thật đem binh lực chủ yếu đưa lên tường thành ta càng không yên lòng, Oa Khoát Đài thông minh như vậy.!”

Lý Tiệm Hồng gắt: “Gia Luật Đại Thạch, chớ có trách ta nói lời đe dọa, ngươi phải để Thái Văn điều một đội binh mã qua đó canh chừng.”

Gia Luật Đại Thạch nhìn Lý Tiệm Hồng.

“Lý Tiệm Hồng, ta mới là chủ soái.” Gia Luật Đại Thạch quả quyết, “Chia binh!”

Lý Tiệm Hồng chỉ đành dừng lại, cùng Gia Luật Đại Thạch tự động phân tán vào rừng núi, chia binh hai đường, lẳng lặng tiếp cận phía sau doanh trại quân Nguyên. Suốt một tháng vây khốn cùng thủ vững đều là vì chờ đến nuổi tối ngày hôm nay. Sau khi thương nghị, cả Lý Tiệm Hồng và Gia Luật Đại Thạch đều nhất trí muốn đánh một trận tiêu hao cùng quân Nguyên, đầu tiên là kéo dài tới lập thu, sau đó lại phái người truyền ra tình báo giả, mà người truyền tình báo cũng thực hiện hoàn hảo theo kế hoạch để quân Nguyên chặn lại, thế cho nên kế hoạch đêm nay liền thuận lợi tiến hành.

Đại quân người Nguyên đã chạy đến dưới tây môn, vo othanh vô tức dựng xong thang công thành.

Thái Văn lĩnh suất Tuần phòng ti, thiết lâp một tường tên dày đặc mà lạnh lẽo như băng.

Lý Tiệm Hồng thống lĩnh hai nghìn quân tinh nhuệ men theo rừng núi tiếp cận hậu phương doanh trại Nguyên quân.

“Giết ——!” Lý Tiệm Hồng quát.

“Giết ——” Hai nghìn binh sỹ cảm tử vọt vào đại doanh Nguyên quân, hỏa quang nổi lên bốn phía, dầu hỏa, hỏa dược ầm ầm nổ tung, lương thảo bắt lửa cháy rừng rực sáng cả vùng trời, tiếng ngựa hý dài vang vọng bốn phía.

Một tên Nguyên quân giơ cao cây đuốc xông lên đài cảnh báo, Lý Tiệm Hồng giục ngựa phi nhanh, một mũi tên vọt tới, tên binh sỹ kia liền úp sấp ngã vào trên chuông đồng, máu tươi văng khắp nơi.

“Giết ——” Gia Luật Đại Thạch lãnh quân đánh bọc sườn, đốt kho dầu, lại một loạt hỏa quang hừng hực.

Cùng lúc đó, thủ lĩnh nguyên quân rống giận, chỉ huy máy bắn đá đem từng nhóm hỏa dược đã được mồi sẵn bắn vào nội thành Thượng kinh.

Ánh lửa nổi lên bốn phía, Phòng thanh ti bắt đầu bắn tên, thi thể của quân nguyên lập tức trãi đầy mặt đất. Thủ lĩnh nguyên quân nhận được cấp báo hậu phương, đại doanh bị tập kích, sau đó lại phải hứng chịu một loạt hòn đá, mũi tên từ trên thành lâu bắn xuống như mưa sa liền hiểu đã bị trúng kế. Oa khoát đài lĩnh quân vọt đến lớn tiếng rống giận, Gia Luật Đại Thạch băt đầu đánh thọc sườn kẻ địch, chỉ là quân Nguyên quân kỷ nghiêm cẩn, đội hình biến hóa gọn gàng ngăn nắp, thành công bảo hộ phần lớn đội ngũ.

Gia Luật Đại Thạch dùng tiếng Liêu, Oa Khoát Đài dùng tiếng Mông Cổ, hai bên bất chấp chướng ngại tức giận lăng mạ nhau.

“Mắng nhiều như vậy làm cái gì!” Lý Tiệm Hồng quát, “Giết người! Đừng mắng nữa!”

Lý Tiệm Hồng đốt đại bản doanh của quân Nguyên xong liền dẫn binh vọt tới, khi chi quân đội thứ ba bắt đầu gia nhập chiến trường, khu vực dưới tây môn của Thượng kinh nhất thời biến thành cối xay thịt khổng lồ. Ba hướng lui binh của Nguyên quân đều đã bị khóa lại, theo lý bọn họ nên chạy về phía nam, thế nhưng Oa Khoát Đài lại đột ngột hạ một mệnh lệnh lớn mật —— nhắm về phía quân của Gia Luật Đại Thạch đột phá vòng vây.

Lý Tiệm Hồng vừa thấy thế trận thay đổi liền thầm kêu không tốt, một mũi tên bay đi lập tức đem tên lính phất cờ miểu sát, thế nhưng cũng đã chậm, năm vạn Nguyên quân tựa như một người khổng lồ bắt đầu lần lượt đổi hướng, một bên liều mạng chống lại binh mã của Lý Tiệm Hồng, khí thế thấy chết không sờn, một bên Oa Khoát Đài thống lĩnh binh mã tinh nhuệ đẩy mạnh trùng kích vào đội quận của Gia Luật Đại Thạch.

Nguyên quân tựa như sóng biển dâng lên, Gia Luật Đại Thạch bất ngờ không kịp để phòng, đội ngũ bị phân tách khiến hắn rơi khỏi đội ngũ tiên phong. Đội quân của Lý Tiệm Hồng tựa như đao nhọn thọc tới, vừa lúc nhìn thấy Gia Luật Đại Thạch trúng tên té ngựa, tại thời khắc sinh tử quan đầu bị Lý Tiệm Hồng dùng thương hung hăng đánh lên một phát, thuận lợi mượn lực đảo người trở về lưng ngựa.

“Mở cửa thành!” Lý Tiệm Hồng quát.

Cửa nam mở ra, hai vạn người đã mai phục trước đó rốt cục ra mặt, mà Oa Khoát Đài lại hướng thẳng về phía bắc môn bỏ chạy. Lý Tiệm Hồng vừa nhìn thấy lộ tuyến bỏ chạy của Oa Khoát Đài lập tức chạy thẳng vào nam môn, trực tiếp xuyên qua nội thành Thượng kinh, chạy tới bắc môn đón đầu quân địch.

Liêu quân có hơn hai vạn, Nguyên quân đã chết trận gần vạn, còn lại hơn bốn vạn, toàn bộ đều dây dưa giao chiến kịch liệt tại tây môn. Mà quân đội tiên phong của Oa Khoát Đài đã vọt về phía bắc môn, nhất thời hỏa dược tung bay, tất cả kiến trúc phụ cận bắc môn đều bị đốt thành biển lửa.

Hỏa dược bị ném lên cao, vẽ thành hình vòng cung rơi vào Ích Ung quán. Chỉ nghe “Phanh” một tiếng nổ tung, ngọn lửa trong nháy mắt dấy lên.

Đoạn Lĩnh lập tức tỉnh dậy.

Tất cả mọi người điên cuồng la hét, tiếng mở cửa vang lên, các thiếu niên chân trần chạy loạn. Đoạn Lĩnh quơ tay nắm kiếm, chạy sang lay tỉnh Thái Diêm, lửa đỏ cư nhiên đốt đến ngay trước cửa viện của bọn họ.

“Nguyên quân đã giết vào đến!” Có người hô.

“Không nên hoảng hốt!” Đoạn Lĩnh nhảy ra ngoài cửa quát to, “Lập tức lui về hướng tây!”

Tất cả thiếu niên ngụ tại viện tử phụ cận đều đã chạy ra, có người hô to: “Đi đánh giặc! Thành đã phá! Không thể bó tay đầu hàng!”

“Đánh như thế nào! Tay không đỡ dao sắc sao?!” Đoạn Lĩnh quát, “Chạy trước! Không nên cậy mạnh!”

Không ít người vẫn còn bàng hoàng nghị luận, Đoạn Lĩnh không vui nói: “Vậy các ngươi ở lại đây đi, không thể phụng bồi!”

“Ta! Đi!” Hách Liên Bác hét lớn.

“Đợi một chút đã!” Mọi người vội vàng chạy theo phía sau Đoạn Lĩnh,.

“Tế Sự đâu?!” Có người hỏi.

“Đừng để ý!” Đoạn Lĩnh lớn tiếng nói, “Mạng của chính mình còn lo không xong đâu!”

“Lấy cung tiễn!”

“Ra ngoài rồi kiếm!” Đoạn Lĩnh cầm kiếm, vừa chạy vừa nói.

Đường Tế Sự đột nhiên xuất hiện, hô to: “Đừng nên hoảng hốt! Mọi người chạy dọc theo hẻm sau! Hướng về nơi không bị cháy mà chạy! Sau khi ổn định rồi hẳn quay về!”

Mọi người liền lao đi theo hẻm nhỏ, Đoạn Lĩnh nhìn quanh một vòng, nhớ lại lộ tuyến đào sinh phụ thân đã phân phó, cũng không tiếp tục lo lắng cho người khác, lập tức chạy về phía tây.

Binh lực của Gia Luật Đại Thạch hữu hạn, trận chiến đêm nay gần như đã huy động hết tất cả lực lượng có thể sử dụng, nhất định phải tung lưới bắt trọn Oa Khoát Đài và bộ hạ. Cũng vì như vậy, phòng thủ bắc môn hiện tại cực kỳ bạc nhược, không đến nửa khắc đã bị phá vỡ, Nguyên quân đạp lên thi thể chiến hữu cùng chiến mã vọt vào trong thành.

Mà lúc này Thái Văn cũng đã suất lĩnh Phòng thành ti hỏa tốc chạy về bắc môn, Nguyên quân vào thành có gần hai ngàn người, chia nhỏ ra khắp mọi ngõ ngách, vô luận già trẻ lão ấu, gặp người liền giết. Chỉ trong khoảnh khắc cả thành Thượng kinh nơi nơi đều là thi thể, phòng ốc cháy đượm hừng hực lần lượt đổ sụp, binh lính Tuần phòng ti liều mạng chống lại, dốc sức đem Nguyên quân ép về khu vực bắc thành.

Bên trong Ích Ung quán cũng có không ít nơi bắt lửa, bọn tạp dịch đang vội vàng xách nước cứu hỏa, nào ngờ vừa xoay người đã bị quân Nguyên một đao chém chết. Đoạn Lĩnh đã không còn khả năng lo lắng cho người khác nữa, lập tức xoay người rút kiếm, kiếm quang nhoáng lên, cùng lúc đó tên Nguyên binh kia cũng nghiêng người chém một đao đến. Cứ ngỡ Đoạn Lĩnh cứ như vậy bị chém thành hai nửa, bất giác bản năng của cậu trỗi lên, mũi kiếm chênh chếch hướng lên, đón lấy thế chém của Nguyên binh, đao phong kiếm phong giao thác, nhất thời hơn nửa cánh tay của đối phương lập tức rơi xuống!

Nguyên binh vừa ngã ngựa, Đoạn Lĩnh liền thét to: “Chạy ——!”

Cả đám thiếu niên chạy ra khỏi hẻm nhỏ, dọc đường nơi nơi hỗn loạn, hàng loạt kiến trúc đều bị lửa nuốt chửng, thi thể của Nguyên quân và binh sỹ Tuần phòng ti la liệt khắp nơi. Đột nhiên Thái Diêm hô lớn: “Lui về phía sau! Đều lui về phía sau!”

Hách Liên Bác, Thái Diêm, Đoạn Lĩnh cùng một vị đồng học khác nhanh tay nhặt lấy cung tiễn trên mặt đất, cũng không chia ra là của Liêu quân hay Nguyên quân nhanh chóng lui vào hẻm nhỏ. Có ba người nhặt lên mấy tấm ván gỗ, dùng như tấm khiên chống đỡ, sau lưng là một đám người đọc sách, có chút rối loạn như ruồi mất đầu phản kháng loạn xạ.

“Ta bắn chết gã!” Có một giọng thiếu niên hưng phấn hô to.

Mắt thấy người của Tuần phòng ti càng lúc càng ít, Thái Diêm thét to: “Ca! Ca!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một gã Nguyên binh không hiểu vì sao chen được vào phòng tuyến của bọn họ, Đoạn Lĩnh lập tức xoay người, một kiếm chém đứt chân ngựa, Nguyên binh bị ném từ lưng ngựa xuống đất. Gã binh sỹ kia lập tức đứng dậy, dùng tiếng Mông Cổ mắng to vài câu, nhanh chóng lao về phía trước, rút ra bội đao chém giết. Đoạn Lĩnh lăn người một vòng, binh sỹ kia chém vào khoảng không, Thái Diêm cùng Đoạn Lĩnh đồng thời xuất thủ, hai thanh kiếm đâm ra, một kiếm trúng tim, một kiếm xuyên lưng, Nguyên binh cứ thế mất mạng.

Đoạn Lĩnh: “…”

Nguyên quân càng lúc càng nhiều, mắt thấy Tuần phòng ti đã không chống đỡ được nữa, không ít Nguyên binh rục rịch tiến về phía bọn họ, Đoạn Lĩnh chỉ có thể thầm than phiền toái. Thái Diêm hỏi: “Chạy?”

“Không thể chạy!” Đoạn Lĩnh nói, “Vừa chạy bọn họ sẽ bắn tên! Lui! Lui!”

Nguyên quân luân phiên dùng sức nặng của chiến mã trùng kích, chỉ còn chút nữa phong tuyến liền bị phá vỡ thì vừa vặn bên ngoài đường lớn vang lên một tiếng gầm giận dữ.

“Oa Khoát Đài!!!!!!” Thanh âm của Lý Tiệm Hồng chấn động cả thiên địa.

Đoạn Lĩnh mở to hai mắt, một khắc đó, bốn vó của Bôn Tiêu tung lên đạp phá nóc nhà trệt của một viện tử gần đó, trên lưng chở theo Lý Tiệm Hồng áo giáp đã nhuốm máu đỏ rực hướng về phía hẻm nhỏ xông tới. Lý Tiệm Hồng tay trái cầm Trấn Sơn Hà, tay phải nâng trường kích, bộ dạng tựa như chiến thần hạ thế, hắn chỉ dùng thời gian một hơi thở liền đem đám Nguyên quân chặn đường chém ngang, máu tươi vẩy ra, thậm chí còn có tên cả người lẫn ngựa đều bị chém thành hai nửa!

Ngay sau đó Lý Tiệm Hồng lập tức quay đầu ngựa từ trong hẻm nhỏ xông ngược ra, lần thứ hai nhập vào viện quân, hướng về phía Nguyên quân xâm lấn bắc môn mà lướt đi.

Chiến cuộc lần thứ hai nghịch chuyển, chờ đám người Đoạn Lĩnh chạy từ hẻm nhỏ ra thì thân ảnh của Lý Tiệm Hồng chẳng biết đã biến mất về phương nào, trước mắt sinh tử một đường tràn ngập Liêu quân cùng Nguyên binh chém giết. Phòng tuyến của Nguyên binh từng bước bị ép lui về phía sau, lần nữa bị trục xuất ra khỏi bắc môn, mà Liêu quân tác chiến đều cưỡi chiến mã cao to, người mặt giáp sắc, Đoạn Lĩnh nhìn thấy ai cũng ngỡ là Lý Tiệm Hồng.

“Cha…” Đoạn Lĩnh vừa muốn gào lên cánh tay đã bị Hách Liên Bác kéo lại, né tránh chiến mã từ phía sau vọt đến.

“Đi!” Thái Diêm hô to.

Hơn mười thiếu niên chạy dọc qua đường lớn hướng về phía thành tây, Đoạn Lĩnh tuy rằng thương nhớ phụ thân nhưng cũng không dám xằng bậy, huống hồ Thái Diêm bên cạnh còn đang lâm bệnh. Mọi người có tâm chọn đường nhỏ mà chạy, xa xa vang lên tiếng vó ngựa, ba tên Nguyên binh không biết từ đâu giục ngựa vọt tới, loạn tiễn bắn ra bốn phía, tiếng gào thét cất lên vang vọng. Đoạn Lĩnh lại xông thẳng về phía chiến mã, Hách Liên Bác cùng Thái Diêm giơ cao ván gỗ chạy theo bên cạnh giúp cậu chống đỡ tên lạc, đột nhiên ba tiếng động lớn vang lên, Nguyên binh cũng theo đó ngã ngựa.

Lý Tiệm Hồng kéo chặt cương ngựa đứng phía ngoài hẻm nhỏ, sắc trời đã hửng, thế nhưng tiếng gào thét bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt.

“Dọc theo hẻm nhỏ mà đi, chạy về phía thành tây.” Lý Tiệm Hồng thuyết, “Xuyên qua học đường mà chạy, đừng nên cầm đèn.”

Các thiếu niên lập tức hướng vào cửa sau một căn nhà mà chạy, Đoạn Lĩnh đi ở cuối cùng xoay người ngửa đầu nhìn Lý Tiệm Hồng.

Vừa rồi ta thấy phía xa có không ít hài tử.” Lý Tiệm Hồng thở phì phò, cũng không xuống ngựa mà thấp giọng nói với Đoạn Lĩnh, “Trong lòng cảm thấy không đúng, nghĩ thầm có thể cứu thêm một người thì là một cái mạng, may mà ta đã chạy đến.”

Nước mắt của Đoạn Lĩnh không biết tai sao lập tức chảy thẳng xuống, Lý Tiệm Hồng chỉ vào gian nhà bên cạnh bảo cậu đi mau, còn nói: “Ta đi thôi.”

——————————–

1/ Kim qua thiết mã: hoặc ‘Ngân thương thiết mã’ đều là một, miêu tả bộ dạng của quan quân trên chiến trường, thường dùng để hình dung sự sát phạt.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 26
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...