Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tương Kiến Hoan

Chương 157

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Ngươi nhận thức Liêu đế??”

Lúc ăn cơm bỗng nhiên Thương Lưu Quân hỏi một câu như vậy.

“Trước đó không biết.” Đoạn Lĩnh đang nghĩ xem phải phối hợp với Vũ Độc như thế nào mới đẩy lùi được năm vạn quân Nguyên bên ngoài, có chút không yên lòng nói, “Gần đây mới quen nhau.”

Thương Lưu Quân bất quá cũng chỉ là tùy ý hỏi một câu, cũng không nghĩ quá nhiều, cứ thế bị Đoạn Lĩnh giấu diếm đi qua, ngược lại Trịnh Ngạn lên tiếng: “Hắn thoạt nhìn cũng rất thích ngươi.”

“Bộ dạng của ta tốt.” Đoạn Lĩnh thuận miệng nói, “Người có bộ dạng xinh đẹp luôn dễ chiếm tiện nghi, ngươi nhìn người vừa mắt sẽ cảm thấy cái gì cũng tốt, cũng thân thiết, bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy người đẹp mắt sẽ tốt bụng.”

Tay của Lang Tuấn Hiệp đã được tạm thời cởi trói, ngồi một mình một góc dùng cơm. Trong phòng của Đoạn Lĩnh có bày năm cái án, vị trí đầu tiên bên trái trống không, là để lại cho Vũ Độc, Trịnh Ngạn ngồi ngay cạnh đó, Thương Lưu Quân ngồi vị trí đầu tiên bên phải, Lang Tuấn Hiệp lại ngồi ghế chót.

Đoạn Lĩnh ăn ăn, bất chợt nghĩ sau này nếu y trở về làm Thái tử, có phải tình huống cũng sẽ là như thế này. Tứ đại thích khách thay phiên nhận nhiệm ra ngoài, đến giờ cơm tối mọi người lại cùng nhau dùng bữa, nếu như Vũ Độc có ở đây thì tốt rồi.

“Cũng không hẳn.” Lang Tuấn Hiệp đột nhiên nói, “Người được thế đạo ưu ái, lão thiên gia vị tất đã đối xử hắn tử tế.”

Tròng mắt Thương Lưu Quân vòng vo loạn chuyển, tựa hồ muốn trào phúng đối phương, Đoạn Lĩnh lại không muốn trong lúc ăn cơm cũng phải nghe bọn họ đấu đến đấu đi, liền mở miệng nói: “Ừ, lời của Ô Lạc Hầu Mục đại nhân rất hữu lý.”

Lúc này Thương Lưu Quân mới chịu yên lặng.

Đoạn Lĩnh quét sạch thức ăn Trịnh Ngạn nấu, Thương Lưu Quân và Lang Tuấn Hiệp cũng là nhờ phúc y mới có bữa cơm này. Sau khi ăn xong, Đoạn Lĩnh tiện tay đặt chén đũa xuống, tối nay y phải đi gặp Tông Chân..

“Ai dọn dẹp?” Thương Lưu Quân hỏi.

“Ngươi dọn dẹp.” Trịnh Ngạn nói, “Nơi này quan chức của ngươi là thấp nhất, vì vậy ngươi phải dọn dẹp.”

Thương Lưu Quân nói: “Để tù binh dọn dẹp.”

Đoạn Lĩnh nói: “Gọi hạ nhân tới dọn không phải được rồi sao?” Dứt lời liền đứng dậy đi tìm Tông Chân, Trịnh Ngạn đứng lên tỏ vẻ muốn cùng đi lại bị y ngăn cản: “Đều nghỉ ngơi đi, không cần quản ta.”

Nếu là mang theo Thương Lưu Quân cùng Trịnh Ngạn, nghe được y trò chuyện với Tông Chân không chừng sẽ nổi lên khả nghi. Tuy rằng y cùng Tông Chân sẽ nói Liêu ngữ, thế nhưng trên thần thái cũng rất có thể để lộ sơ hở.

Hiện tại Lang Tuấn Hiệp đã bị bắt lại, bên người y liền không còn nguy hiểm gì, không cần tiếp tục lo lắng nữa. Đoạn Lĩnh duỗi người đi qua hành lang, không bao lâu sau Lang Tuấn Hiệp cũng chậm rãi đi theo.

Lúc dùng cơm tối xong tay của Lang Tuấn Hiệp lại bị trói chặt, lần này là dùng một bộ còng tay bằng gang, đủ nặng nề, bên trên lại có khóa đồng, trừ phi dứt khoát chặt cổ tay, bằng không căn bản không có cách trốn thoát.

Thương Lưu Quân nhìn quanh một vòng, Đoạn Lĩnh liền lắc đầu ý bảo không sao cả.

Y cứ thế bị Lang Tuấn Hiệp đi theo vài vòng trong hoa viên, thâm tâm tự hỏi, nếu Vũ Độc có ở đây nói không chừng sẽ thời thời khắc khắc canh chừng Lang Tuấn Hiệp, mà Trịnh Ngạn và Thương Lưu Quân lại không biết quan hệ giữa Lang Tuấn Hiệp và y, ở trong mắt bọn họ, hiện tại Lang Tuấn Hiệp có muốn sát nhân diệt khẩu cũng là vô ích, vì vậy canh phòng hiển nhiên cũng lơi lỏng hơn.

Vũ Độc đã cho đối phương uống dược, hiện tại võ công của Lang Tuấn Hiệp chí ít giảm đi chín thành, y còn có thể gặp nguy hiểm sao?

Đoạn Lĩnh đi đi vài bước, đột nhiên xoay người giơ tay đẩy đối phương, Lang Tuấn Hiệp bất ngờ không kịp đề phòng, cước bộ phù phiếm suýt nữa vấp chậu hoa trong hành lang ngã sấp xuống.

Võ công của y quả thực đã bị kềm chế, Đoạn Lĩnh nghĩ thầm.

Lang Tuấn Hiệp chỉ chốc lát liền minh bạch suy nghĩ của Đoạn Lĩnh, sau khi đứng vững liền nói: “Một chưởng này của ngươi xuất ra quá gấp.”

“Phụ thân ta dạy.” Đoạn Lĩnh đáp, “Sơn hà chưởng pháp, cũng không quá chăm chú học.”

Lang Tuấn Hiệp nói: “Khủy tay trái trầm xuống, tay phải đẩy, tay trái vỗ.”

Đoạn Lĩnh cũng không để ý tới y, xoay người tiếp tục đi về phía trước..

“Ngươi theo ta làm gì?” Đoạn Lĩnh cũng không quay đầu lại, hỏi.

Đồng khóa và xiềng xích trên cổ tay Lang Tuấn Hiệp phát ra thanh âm rất nhỏ, im lặng không trả lời.

“Ta vốn là muốn đi Nghiệp thành tìm ngươi.” Lang Tuấn Hiệp trả lời không đúng câu hỏi, “Thế nhưng ngươi lại đi Lạc Nhạn thành, ngươi tới đây làm gì?”

“Tông Chân ở chỗ này.” Đoạn Lĩnh không muốn nói cho y biết việc của Tiền Thất, chỉ tùy tiện tìm lý do đáp, “Ta đến cảm ơn hắn cho ta mượn lương thực.”

“Đã nghĩ tới.” Lang Tuấn Hiệp gật đầu, “Ngươi đối với hắn có ân cứu mạng, hắn tự nhiên sẽ toàn lực giúp ngươi.”

Đoạn Lĩnh nghe vậy thì cả người chấn động mạnh, rất nhiều việc năm đó y cảm thấy không hợp lý hiện tại đều đã có giải thích! Lang Tuấn Hiệp vì sao biết y từng bảo vệ Tông Chân! Khi đó người này không ở Thượng kinh!

Chỉ có một cách giải thích —— thích khách xuất hiện đêm đó chính là Lang Tuấn Hiệp!

“Người ra tay đánh lén Tông Chân là ngươi?” Đoạn Lĩnh khó thể tin hỏi.

“Ừ.” Lang Tuấn Hiệp vân đạm phong khinh nói.

“Ai bảo ngươi làm vậy?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Lông mi của Lang Tuấn Hiệp hơi giương lên, đáp: “Sau này ngươi sẽ biết.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Đoạn Lĩnh cảm thấy người này có đôi khi quả thực không thể nói lý, tính tình trước giờ vẫn là như vậy, qua nhiều năm rồi vẫn không hề thay đổi.

Y xoay người tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy không đúng, lại quay về, thanh âm có chút run rẩy: “Ngươi cùng người Liêu không thù không oán, lúc đó vì sao muốn giết Tông Chân? “

Lang Tuấn Hiệp cúi đầu nhìn Đoạn Lĩnh, đường nhìn lướt qua vai y chạy về phía sau.

“Đoạn Lĩnh.” Thanh âm của Tông Chân vang lên từ phía sau, “Ta đang muốn tìm ngươi.”

Đoạn Lĩnh cố gắng trấn định xuống, trong lòng chuyển qua vô số ý niệm rồi lại phủ định từng cái. Lang Tuấn Hiệp cũng có thù cùng người Liêu sao? Dựa theo lời nói trước đó của y cũng không thấy thâm cừu đại hận gì với Liêu quốc, thế nhưng nếu Lang Tuấn Hiệp không muốn nói cho y biết chân tướng cũng có thể giấu diếm lướt qua, dù sao chuyện của y cũng không còn ai có thể tra rõ được.

Suy nghĩ của Đoạn Lĩnh vẫn chìm trong hỗn loạn, theo bản năng đi đến trước mặt Tông Chân. Tông Chân chỉ liếc Lang Tuấn Hiệp một cái liền choàng tay qua vai Đoạn Lĩnh, cùng y vào phòng. Lang Tuấn Hiệp bước đến trước cửa đã bị hộ vệ chặn lại, chỉ đành chờ đợi bên ngoài.

“Làm sao vậy?” Tông Chân phát hiện thần sắc của Đoạn Lĩnh có chút biến hóa.

Đoạn Lĩnh lắc đầu, Tông Chân lại sửa thành Liêu ngữ hỏi: “Thân phận hôm nay của ngươi đã thay đổi, chi bằng chúng ta đồi một xưng hô?”

Đoạn Lĩnh cũng dùng Liêu ngữ đáp: “Gọi ta là Vương Sơn đi, tuy rằng ta vẫn thích cái tên Đoạn Lĩnh hơn.”

Tông Chân liền gật đầu, ra hiệu cho Đoạn Lĩnh lên tháp ngồi cùng hắn, hai người đối mặt với nhau, trung gian có một chiếc án kỷ. Đoạn Lĩnh biết đây không phải lễ tiết long trọng bình thường —— tọa cùng chiếu với quân vương, Liêu quốc có rất ít người có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này, ngay cả Hàn Duy Dung cũng không được.

“Trước tiên nói việc của ngươi, có chuyện gì?” Tông Chân nghiêm túc nói.

Đoạn Lĩnh trầm mặc một lát, không biết kế hoạch của mình có thể thành công hay không, chỉ đành nói với Tông Chân: “Vũ Độc đã trở về dẫn binh.”

“Bao nhiêu người?” Tông Chân thoáng cái liền chấn hưng tinh thần.

“Hai nghìn.” Đoạn Lĩnh đáp, “Là ta cực hạn của ta.”

Hai nghìn đối năm vạn, nếu đổi thành Thái Diêm khẳng định sẽ đối với con số này cười nhạt, thế nhưng Đoạn Lĩnh biết chỉ cần vận dụng thích hợp, hơn nữa phía Lạc Nhạn thành thế nào cũng có thể kéo ra thêm một nghìn người, kỳ binh dùng trí thủ thắng. Bọn họ muốn đánh Nguyên nhân bỏ chạy thì không quá có cơ hội, thế nhưng bản thân muốn thoát đi vẫn coi như một chuyện đơn giản.

Tông Chân đứng dậy đi qua đi lại trong phòng vài vòng, lẩm bẩm: “Đây là một chiêu kì binh.”

Đoạn Lĩnh rốt cục yên tâm, có thể thấy được đám cơ bắp do cưỡi ngựa bắn cung của Tông Chân cũng không phải chỉ là luyện không, bình thường nhất định đã từng tự mình dẫn quân. Vạn nhất Tông Chân nói ‘quá ít’ vậy liền xong đời, ngay cả phụ thân y có sống lại cũng không thể giúp được, bản thân y chỉ có thể chạy trước.

“Kỵ binh bao nhiêu, bộ binh bao nhiêu?” Tông Chân hỏi.

“Lão binh.” Đoạn Lĩnh đáp, “Mỗi người cầm lên cung tên, dắt theo dây cương liền có thể kỵ xạ, cõng lên thuẫn dày, tay cầm đại đao liền có thể xuống đất vật lộn. Đã thủ Nghiệp thành và Hà Giang chừng mười năm, trước đây là…” Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nghiêm túc nói: “Chinh bắc quân, bộ hạ cũ của tiên phụ, chuyên môn đối chiến cùng Liêu nhân các ngươi, còn cả Nguyên nhân nữa.”

“Nếu biết là tới cứu ta.” Gia Luật Tông Chân hỏi, “Sẽ có tâm tình mâu thuẫn không?”

Đoạn Lĩnh đáp: “Sẽ không, ta tin tưởng Vũ Độc.”

Đó là binh của Vũ Độc, nếu hắn đã đáp ứng đến đây nhất định sẽ có biện pháp, bằng không dùng thân phận Thái Thú của Đoạn Lĩnh cũng vô pháp vượt cấp sai khiến quân tướng Hà Bắc.

“Tốt.” Gia Luật Tông Chân đang định nói ‘Để ta nghĩ một chút’ bất chợt nghĩ lại, trở về ngồi xuống nắm lấy bàn tay Đoạn Lĩnh, trịnh trọng hỏi: “Ngươi có an bày gì chưa?”

“Ta không có an bài.” Đoạn Lĩnh vẫn quyết định giấu diếm, không để Gia Luật Tông Chân biết bố trí của mình, đáp, “Ngươi nói, ta đưa tin cho Vũ Độc, để hắn làm theo là được.”

Gia Luật Tông Chân nghe vậy liền gật đầu, nói: “Nếu thế, chi bằng chọn tuyến đường đi qua biên giới Trần quốc của ngươi, một đường từ Đồng Quan nhập Tây Lương, lại trở về Trung kinh.”

Nếu Đoạn Lĩnh đã muốn xuất thủ giúp đỡ Tông Chân, chi bằng tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, không có đạo lý sau khi đột phá vòng vây liền để hắn tự sinh tự diệt. Điểm ấy y cũng đã nghĩ được rõ ràng: “Ta đã viết một phong thư cho chủ tướng Ngọc Bích quan, Hàn Tân. Đến lúc đó ngươi giả thành thương nhân trực tiếp thông quan, từ Ngọc Bích quan ra ngoài có thể tiết kiệm chút lộ trình.”

Gia Luật Tông Chân tiếp nhận lá thư Đoạn Lĩnh đưa đến, chỉ liếc nhìn qua liền đặt sang một bên, nói: “Cảm tạ.”

Đoạn Lĩnh biết hắn còn nhiều việc cần lo lắng, nhịn không được nói: “Tông Chân.”

Nếu đổi là trước đây, lời này y nhất định sẽ không nói, thế nhưng bây giờ địa vị của hai người là bình đẳng, tuy nói Đoạn Lĩnh chỉ là Thái tử, lại còn lưu lạc bên ngoài chưa được thừa nhận, thế nhưng theo lễ tiết mà nói, Quốc quân cùng Thái tử đồng cấp, hai người có thể bình tọa. Mà hiện tại cũng là như vậy, Gia Luật Tông Chân từ lúc bắt đầu vẫn dùng Thái tử chi lễ đối đãi Đoạn Lĩnh.

Gia Luật Tông Chân xoay mặt nhìn y.

“Có lời ta nhất định phải nói.” Đoạn Lĩnh nhẹ giọng, “Lần này ta gặp được ngươi là duyên phận, trước đó ta thật sự không biết ngươi đang ở nơi này.”

“Ta biết.” Gia Luật Tông Chân tự nhiên biết rằng Đoạn Lĩnh đang nhắc nhở mình, nếu hắn không nhanh chóng thu thập Hàn Duy Dung thật sự là quá nguy hiểm.

“Lần trước cũng nhờ có ngươi ở bên cạnh ta mới tránh được một kiếm.” Gia Luật Tông Chân nói, “Trong lòng ta thủy chung vẫn có một ý niệm, không muốn cứ như vậy động thủ với…”

Đoạn Lĩnh biết đối phương là đang ám chỉ Tiêu Thái hậu, dù sao cũng là mẫu tử, Gia Luật Tông Chân cũng có điểm cố kỵ. Nếu như hắn sau khi về nước còn không lập tức áp dụng thủ đoạn, như vậy những việc Đoạn Lĩnh phí hết tâm tư dàn xếp cũng sẽ theo đó đều ngâm nước nóng. Cứu hắn không thành vấn đề, thế nhưng đã cứu được người rồi, sự tình đến cuối cùng cũng không phát triển theo như suy nghĩ của y, việc này Đoạn Lĩnh tuyệt đối không thể tiếp nhận.

Đế vương gia tự cổ vô tình, phụ tử tương tàn, cốt nhục tương sát đã phát sinh không ít, nếu như đổi lại là y thì sao?

“Ngươi yên tâm.” Gia Luật Tông Chân nói, “Khi đó ta chưa quen triều chính, muốn bồi dưỡng nhân thủ cũng không quá thuận lợi, sau khi trở về chỉ phải án binh bất động. Thế nhưng hiện tại đã khác, Hàn Duy Dung biết lần này nếu không giết được ta, ta sẽ giết y, vậy nên mới xảy ra chuyện đập nồi dìm thuyền này. Ta cam đoan với ngươi, sau khi quay về trung kinh, trong vòng nửa năm ta nhất định nghĩ cách thu thập hắn.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, có lời bảo đảm này y mới coi như yên tâm hơn một ít.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 157
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...