Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tương Kiến Hoan

Chương 165

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Lão hủ trước muốn nghe một chút ý tưởng của Điện hạ trước thế cục hiện nay.” Phí Hoành Đức nghiêm trang nói.

Đoạn Lĩnh trầm ngâm một chút, biết Phí Hoành Đức cần thu thập thêm tin tức cần thiết, dù sao đối phương cũng chưa từng chân chính tiếp xúc triều đình Nam Trần, chỉ sợ sẽ có sai lầm.

Đoạn Lĩnh đứng dậy đi vài bước, lát sau mới mở miệng.

“Ô Lạc Hầu Mục để nam đinh duy nhất còn lại của Thái gia, Thái Diêm giả mạo thân phận vãn bối.” Đoạn Lĩnh nói, “Thái Diêm năm đó từng gặp qua phụ thân, còn là đồng song của vãn bối tại Ích Ung quán, lại có Ô Lạc Hầu Mục chỉ bảo, hẳn là ngụy trang đầy đủ, không có bao nhiêu kẽ hở.”

“Tái ông mất ngựa, làm sao không phải phúc?” Phí Hoành Đức hời hợt nói, “Cứ như vậy, Thái tử giả liền trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích, ngược lại Điện hạ lại không người để tâm, tránh thoát một kiếp.”

“Phải.” Đoạn Lĩnh gật đầu, thong thả tới lui vài bước, còn nói: “Vãn bối từng nghĩ qua, nếu không có y, tình huống trong triều hiện tại sẽ như thế nào. Nếu Mục tướng gia thật sự muốn mưu đoạt đế quyền, chắc chắn sẽ nhân cơ hội phụ thân ta đi rồi…”

Phí Hoành Đức tiếp lời: “Nghĩ cách để Hoàng hậu sinh hạ con nối dòng, lại trừ bỏ Tứ hoàng thúc Lý Diễn Thu của Điện hạ. Cứ như vậy, y liền có thể dùng thân phận quốc cửu danh chính ngôn thuận nhiếp chính.”

“Đúng.” Đoạn Lĩnh đáp, “Vì vậy Thái tử giả trở về, vừa vặn làm rối loạn bố trí của Mục tướng gia, song phương kiềm chế lẫn nhau. Vãn bối đoán, Mục tướng gia hiện tại muốn diệt trừ nhất chính là Thái Diêm đang ngồi trên vị trí kia, thế nên mới ưu tiên diệt trừ đối phương rồi mới lần nữa khởi động kế hoạch ban đầu, sở dĩ y mới phái Trương Sính đến dây tìm kiếm nơi hạ lạc của Đoạn gia. Nếu không ngoài dự liệu, rất nhanh, Mục tướng gia sẽ bắt đầu đối phó Thái tử.”

“Đây không phải là cơ hội tốt nhất của người sao?” Phí Hoành Đức hỏi.

“Thế nhưng Trương Sính mất tích.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta giao Bôn Tiêu cho y, bảo y quay về Nghiệp thành trước, kết quả lại thấy Ô Lạc Hầu Mục dẫn theo Bôn Tiêu đi đến Lạc Nhạn thành.”

“Đã chết?” Phí Hoành Đức hỏi.

“Sống không gặp người, chết không thấy xác.” Đoạn Lĩnh đáp, “Ô Lạc Hầu Mục nói cho ta biết, y ở trên đường đụng phải Bôn Tiêu, ta cũng không biết y nói có thật hay không, dù sao cũng không ai chứng kiến. Hơn nữa nếu y giết Trương Sính lại có lợi gì?”

Phí Hoành Đức nhíu mày không nói, Đoạn Lĩnh tiếp tục: “Thương Lưu Quân đi theo đường khác xuôi nam trở về Giang Châu, nếu hắn thành công chạy thoát, như vậy hiện tại Tiễn Thất hẳn đã diện kiến Mục tướng gia. Trong tay Mục tướng gia nắm được chứng cứ chính xác hạ bệ Thái tử, mà nếu như Trương Sính rơi vào thay Thái tử, như vậy Thái tử cũng nắm được căn cứ của Mục tướng gia, kế tiếp liền phải nhìn xem là ai không nén được động thủ trước.”

“Trương Sính thất tung.” Phí Hoành Đức nói, “Tạm thời bất luận đi nơi nào, Mục Khoáng Đạt đều sẽ hết sức kiêng kỵ.”

“Y biết quá nhiều chuyện.” Đoạn Lĩnh nói, “Xin lỗi, Phí tiên sinh, ta biết y và người là sư điệt…”

“Ác giả ác báo.” Phí Hoành Đức nói, “Ta cùng với sự phụ của Trương Sính, năm đó cũng là vì lý niệm nhìn nhận thiên hạ mà mỗi người một ngã, cũng không có bao nhiêu giao tình, Điện hạ không nên tự trách.”

Đoạn Lĩnh thở phào nhẹ nhõm, Trương Sính có lúc vì đạt thành kế hoạch mà không từ thủ đoạn, ngay cả mạng người cũng trở thành quân cờ của y, huống chi y vẫn luôn cùng Mục Khoáng Đạt bí mật hợp mưu muốn giết Lý Diễn Thu. Nếu Trương Sính thật sự bị diệt trừ, nói không chừng còn giúp phe mình giảm đi một gã kình địch. Chỉ là hiện tại y sinh tử không rõ, tung tích chẳng hay, càng không biết được kế tiếp sẽ có động tác gì, thật là khiến người lo nghĩ.

“Mục Khoáng Đạt sẽ không tùy tiện phát động bố trí.” Phí Hoành Đức nói, “Tạm thời còn là an toàn, trừ phi y đã biết tung tích sinh tử của Trương Sính.”

“Vâng.” Đoạn Lĩnh gật đầu đáp.

Phí Hoành Đức nói: “Hiện tại Điện hạ có thể không cần quan tâm đến, nhưng cũng không thể vội vàng quay về Giang Châu, bằng không Mục tướng gia nhất định sẽ dùng ngài thay thế Trương Sính. Một ngày y muốn ngài nghĩ cách giúp y giết Bệ hạ, người tuyệt đối sẽ gặp phiền toái.”

Đoạn Lĩnh được Phí Hoành Đức chỉ điểm, lập tức nghĩ rằng quả thế.

“Như vậy, lúc nào mới là thời cơ tốt nhất đâu?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Đợi đến khi Mục tướng gia cùng Thái tử có một phương nhịn không được, ra tay động thủ trước.” Phí Hoành Đức đáp, “Đến lúc đó Mục Khoáng Đạt không có Trương Sính, chắc chắn sẽ nghĩ cách triệu hồi Điện hạ.”

Đoạn Lĩnh lập tức tầm nhìn thông suốt, chỉ một câu như vậy đã hiểu rõ ý định của đối phương.

“Đa Tạ tiên sinh.” Đoạn Lĩnh khom người vái lạy Phí Hoành Đức.

“Không khách khí.” Phí Hoành Đức nói, “Lão hủ chỉ nghi hoặc, hiện tại Trương Sính đến tột cùng là đang ở Đông cung hay tán thân dưới sơn cốc không người? Thái tử có thể trở thành kẻ địch của Điện hạ bất quá là cậy vào một thân phận giả, địch nhân chân chính tuyệt đối là Mục Khoáng Đạt. Trước hết cần dùng việc này loại trừ họ Mục, bằng không cho dù ngài thành công hồi triều, phe phái trong triều đình Đại Trần chí ít cũng có phân nửa bị y nắm trong tay.”

Đoạn Lĩnh thở dài, nói: “Mục gia rễ sâu bám chắc, thực sự khó thể lay động.”

“Diệt được Trương Sính.” Phí Hoành Đức nói, “Điện hạ liền thành công phân nửa.”

“Nhưng phải trị tội họ Mục như thế nào? ” Đoạn Lĩnh nói, “Vừa thượng nhiệm đã ra tay với lão sư, triều thần sẽ không đáp ứng.”

“Trị y mưu nghịch.” Phí Hoành Đức triêu Đoạn Lĩnh nói, “Tru y tam tộc.”

Đoạn Lĩnh trầm mặc, y biết đây là biện pháp duy nhất.

Phí Hoành Đức còn nói: “Đợi đến lúc y triệu Điện hạ trở lại, ngài chi bằng nhanh chóng sưu tập chứng cứ mưu nghịch của y. Điện hạ, người trạch tâm nhân hậu, có mấy lời lão hủ không tiện nói, thế nhưng trong lòng người đều rõ ràng. Mọi việc đến cùng vẫn xem đại cục làm trọng.”

“Ô Lạc Hầu Mục rơi vào tay mọi người.” Phí Hoành Đức nói, “Không thể thả y rời đi, người này là một nhân chứng cực kỳ trọng yếu, phải giam y cẩn thân, tuyệt đối không thể để lộ phong thanh. Cứ như vậy, Thái tử sẽ hoài nghi Ô Lạc Hầu Mục là bị Mục tướng gia bắt được, mà Mục tướng gia cũng sẽ lại nghi kỵ Thái tử.”

“Ta không thuyết phục được Ô Lạc Hầu Mục giúp chúng ta làm chứng.” Đoạn Lĩnh đáp.

Phí Hoành Đức mỉm cười, nói: “Điện hạ, người có thể làm được, mọi việc nhìn có vẻ giống như không có đầu mối chỉ là vì thời cơ chưa tới.”

“Phải không?” Đoạn Lĩnh mỉm cười tràn ngập áy náy, nói, “Ta vẫn luôn cảm thấy, nếu không có Vũ Độc ta đã chết từ sớm rồi, cái gì cũng không làm được..”

“Người đã làm rất nhiều.” Phí Hoành Đức nói, “Cần nghĩ cách khiến Trịnh Ngạn cảm thấy khả nghi, đến lúc đó lão hủ sẽ cùng người quay về Giang Châu, nghĩ cách tiếp cận Mục Khoáng Đạt.”

“Vậy thì đa tạ tiên sinh.”

Đoạn Lĩnh quay về tháp ngồi, trầm mặc một lát, lại nói: “Nợ của Nghiệp thành quá nặng, bên ngoài còn năm vạn đại quân, chẳng biết nên làm thế nào?”

Phí Hoành Đức cười nói: “Điện hạ dĩ trong lòng đều hiểu rõ, hà tất lo lắng?”

“Trước hết nói về nội chính.” Đoạn Lĩnh nói, “Tiền này thực sự không biết đi đâu tìm.”

“Phát triển thương mậu.” Phí Hoành Đức nói, “Khiến quận Hà Bắc trở thành điểm nối tiếp giữa vùng Sơn Đông và Trung Nguyên, thứ Hà Bắc không thiếu nhất chính là người..”

“Nói thì nói như vậy.” Đoạn Lĩnh đáp, “Muốn vực dậy Hà Bắc nào phải chuyện một sớm một chiều.”

“Dần dần sẽ tốt lên.” Phí Hoành Đức nói, “Về phần lui binh, cỡi chuông cần người buộc chuông, gia tộc Bố Nhi Xích Kim vốn có nội đấu, hôm nay Gia Luật Bệ hạ lại nấn ná ở nơi này, đây là cơ hội đắt giá nhất buộc chặt ba nước Nguyên Liêu Trần từ sau trận Thượng Tử. Sao không mượn cơ hội này đổi lại vài năm biên cảnh thanh bình?”

“Chỉ sợ Bạt Đô không phát huy được bao nhiêu tác dụng.” Đoạn Lĩnh nói.

“Oa Khoát Đài, Sát Hợp Đài, Thác Lôi ba huynh đệ tranh đấu gay gắt.” Phí Hoành Đức nói, “Kỳ Xích năm đó đánh trận bị thương, không tiện dẫn quân, Bạt Đô thay thế được phụ thân, mơ hồ đã có khí thể thống lĩnh nhất bộ. Nếu Điện hạ vẫn giam hắn tại Nghiệp thành, Tra Hãn nhất định sẽ không vội đến cứu người mà trước hết bình định nội loạn trong tộc, chiếm đoạt binh lực trong bộ của Kỳ Xích. Trì hoãn càng lâu đối với hắn lại càng bất lợi, đây là việc chắc chắn.”

Nếu Bạt Đô có thể rút năm vạn binh mã đi, Đoạn Lĩnh thật sự là cầu còn không được, thế nhưng Bạt Đô nói sẽ giữ lời sao? Y thực sự vô pháp bảo chứng, vạn nhất sau khi hắn rời đi Nghiệp thành lại quay mũi giáo về tấn công, vậy thì xem như xong đời.

“Người Nguyên coi trọng thệ ước.” Phí Hoành Đức nói, “Việc này làm sao nói cho thỏa, phải nhìn Điện hạ và Gia Luật Bệ hạ làm được tới mức nào.”

“Vâng.” Đoạn Lĩnh đối với cuộc nói chuyện lần này phi thường hài lòng, trong lúc mơ hồ nhận ra một tia hy vọng.

Vũ Độc mở cửa đi vào, tiễn Phí Hoành Đức ra ngoài, Đoạn Lĩnh biết có rất nhiều việc không thể nóng vội, chi bằng từng bước từng bước một đến. Dù sao chỉ cần Phí Hoành Đức gật đầu, chí ít suốt một năm sau đó lão đều sẽ lưu lại Nam Trần, mọi việc đều có thể hỏi han tỉ mỉ.

Vũ Độc đứng ở bên ngoài đã nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người, hắn ngồi đối diện với Đoạn Lĩnh một lúc rồi hỏi: “Kế tiếp tìm ai?”

Đoạn Lĩnh còn hơi thất thần, đáp: “Trước hết để ta cân nhắc đã.”

Bọn họ hiện tại có ba phần chứng cứ, một là bài thi năm xưa, một là Tiễn Thất, cuối cùng lại là Lang Tuấn Hiệp. Tiễn Thất có thể chứng minh y là Đoạn Lĩnh, mà bài thi có thể chứng minh bút tích của y cùng Thái Diêm..

Đối với Mục Khoáng Đạt mà nói, “Chứng minh Thái tử thật” không quan trọng, cần thiết chính là chứng minh Thái tử giả, tức là Thái Diêm không phải Đoạn Lĩnh. Phần bài thi này đối với Thái Diêm mà nói tuyệt đối là yếu điểm trí mạng.

Nghe Đoạn Lĩnh nhắc tới bài thi, Vũ Độc liền mang ra đặt ở trên bàn.

Vũ Độc bảo hộ thứ này phi thường tốt, không chỉ thu vào vỏ kiếm mà còn dùng một lớp giấy dầu bọc lại, bảo vệ như bảo vệ tính mạng bản thân. Có thể nói, đối với hắn, ngoại trừ an nguy của Đoạn Lĩnh thì hai phần bài thi này là thứ trọng yếu nhất.

“Chỗ của Bạt Đô nói không chừng còn có.” Đoạn Lĩnh nói, “Chỉ cần tìm được một ít bút tích năm đó, đều có thể mang ra.”

“Liêu quốc có hay không?” Vũ Độc hỏi.

“Liêu quốc hẳn là cũng có.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta nhớ năm xưa Gia Luật Tông Chân từng đọc qua văn chương của ta, chỉ không biết hắn còn giữ lại hay không, còn có thư từ lui tới của cả hai.”

Vũ Độc nói: “Đến lúc đó bảo hắn đồng loạt lấy ra.”

“Ngươi nghĩ Trịnh Ngạn biết chuyện này sao?” Đoạn Lĩnh trong lòng khẽ động, hỏi.

Vũ Độc đáp: “Ta nghĩ hắn đã mơ hồ đoán được, chỉ là còn chưa xác nhận.”

“Vậy tứ thúc của ta?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Điểm này Vũ Độc không có cách phán đoán, Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Nếu như nói cho Trịnh Ngạn, có bao nhiêu khả năng làm hắn tin tưởng? “

“Hắn sẽ tin tưởng.” Vũ Độc nói, “Chỉ là ta không thể đoán được hắn có đứng về phía Hoài Âm Hầu hay không?”

Đoạn Lĩnh thật sự khó bề quyết định, lát sau Vũ Độc lại nói: “Ta nghe ngươi cùng Phí Hoành Đức trò chuyện, người ngươi muốn tranh thủ tựa hồ còn có một người nữa.”

“Ai?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Tạ Hựu.” Vũ Độc nói, “Chỉ cần trong lòng hắn có nghi vấn, rất nhiều chuyện đều sẽ dễ làm hơn nhiều. Kế hoạch của Mục Khoáng Đạt, hành động của Thái Diêm, ngươi muốn nhúng tay liền thông qua Tạ Hựu. Hiện tại hắn chính là một tay nắm chặt cả Giang Châu thành.”

Như vậy, thay vì bị động chờ đợi Mục Khoáng Đạt phát động bố trí, chi bằng tự đi gặp Tạ Hựu một chuyến.

“Phải thuyết phục hắn như thế nào?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Dẫn Ô Lạc Hầu Mục đi gặp hắn.” Vũ Độc nói.

Đây là biện pháp duy nhất, mỗi lần Đoạn Lĩnh nghĩ đến những vấn đề này thì trong lòng đều tràn ngập bất an thấp thỏm. Y tựa hồ đã quen với thân phận này, vừa nghĩ tới muốn trở thành Thái tử liền có chút không biết theo ai.

May mà Vũ Độc vẫn sẽ ở cùng y. Đoạn Lĩnh nhìn thẳng vào Vũ Độc, cảm thấy vô cùng may mắn khi bên cạnh có một người sẽ mãi mãi ủng hộ mình.

“Làm sao vậy?” Vũ Độc nghiêm túc nhìn Đoạn Lĩnh, đưa ngón tay ra xoa xoa vùng lông mày nhíu chặt của y.

Đoạn Lĩnh cầm lấy ngón tay của Vũ Độc, tựa vào lòng hắn làm ổ, thật lâu không nói một lời.

“Tình huống của người Nguyên ra sao rồi?” Đoạn Lĩnh gối lên vai Vũ Độc, cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Còn đang ở Hắc Sơn cốc.” Vũ Độc nói, “Vẫn chưa tiến gần, hẳn là đang viết thư thông tri cho Oa Khoát Đài..”

Đoạn Lĩnh nhớ tới, Oa Khoát Đài vốn là lệnh Bạt Đô thống suất quân đội san bằng Nghiệp thành, không ngờ lần này ngay cả Bạt Đô cũng bị bắt giữ, Oa Khoát Đài nhất định sẽ tức chết.

“Tông Chân có nói lúc nào trở về sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Hắn nói trước khi rời đi, muốn trò chuyện với ngươi một lần.” Vũ Độc đáp.

“Truyền lệnh buổi tối thiết yến.” Đoạn Lĩnh nói, “Khoản đãi hắn cùng Bạt Đô.”

Lúc nào nên gặp Trịnh Ngạn thì mới tốt? Còn cả Lang Tuấn Hiệp.

Từ sau khi trở về, Vũ Độc một câu cũng không nhắc đến Lang Tuấn Hiệp, Đoạn Lĩnh muốn gặp người kia một lần rồi lại có chút sợ hãi, có đôi khi, y thật sự không quá muốn đối mặt cùng Lang Tuấn Hiệp.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 165
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...