Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Phu nhân của Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị hẹn hò bí mật với tình cũ, bằng chứng rõ ràng!

Chương 225

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong phòng, Cố Ngôn Sanh đang nằm ở trên giường ôm Ôn Niệm Nam, nhưng không nói, ngày thường lôi kéo nói chuyện phiếm, nhưng đêm nay không có động tĩnh gì.

“Hôm nay anh bị sao vậy?” Ôn Niệm Nam quay đầu lo lắng nhìn Cố Ngôn Sanh.

"Anh...... Anh đừng nghĩ tôi ngốc, không gì tốt bằng Cố Ngôn Sanh..."

Ôn Niệm Nam giật mình, nghi ngờ nói: "Anh đang nói cái gì, chẳng lẽ anh không phải là Cố Ngôn Sanh sao?"

"Em nói dối, tôi không phải vậy. Tôi không nhớ những kỷ niệm mà em có với anh ấy. Em nói rằng đôi mắt của anh ấy đầy sự âu yếm. Em nói rằng anh ấy rất dịu dàng với em. Tôi thậm chí không nhớ những điều này. . "

Ôn Niệm Nam nhìn Cố Ngôn Sanh tràn đầy buồn bãtrong mắt, bất lực nói: "Anh vừa mới mất trí nhớ, cho nên không nhớ. Anh sẽ khôi phục trí nhớ sau khi tiêm thuốc giải."

Cố Ngôn Sanh bước tới, nhìn vào mắt Ôn Niệm Nam, trầm giọng nói: "Những người mất trí nhớ trong phim truyền hình đều là lừa đảo. Sao trong đầu tôi không có bất kỳ ký ức nào? Nghe chuyện em kể cùng Cố Ngôn Sanh. Giống như em cùng với những người đàn ông khác. "

Những người khác? Ôn Niệm Nam cũng sửng sốt, có phải Cố Ngôn Sanh đang ghen với chính mình không?

Chẳng trách lần nào anh ấy cũng bỏ chạy trước khi anh nói về những điều trước đây, anh ấy thực sự trở nên như một đứa trẻ.

Ánh mắt Ôn Niệm Nam hiện lên vẻ bất lực, cười nói: "Anh ... anh xem lại bộ phim truyền hình kỳ quái gì vậy? Vậy sau này em sẽ không nhắc đến những chuyện trước đây nữa, được không?"

Thấy anh cười, Cố Ngôn Sanh cau mày nói: "Em lại đang dỗ dành anh. Anh biết em không thích anh. Người em thích là Cố Ngôn Sanh khác. Giọng điệu của em đối với anh rõ ràng là đang dỗ trẻ con."

"Hai người đều cùng là người, đều là người mà em thích. Tại sao lại chia rẽ bản thân thành hai người?"

Cố Ngôn Sanh nới lỏng vòng tay ôm Ôn Niệm Nam, nghẹn ngào nói: "Tôi đã thấy ... Tôi thấy em nói với bọn họ về thuốc giải. Em không thích tôi chút nào sao? Nếu tôi được tiêm thuốc, tôi sẽ biến mất, em chỉ muốn Cố Ngôn Sanh cũ quay trở lại, phải không? "

Ôn Niệm Nam sửng sốt, cảm thấy có lỗi rồi nói: "Anh thấy không vui vì Cố Lâm cùng những người khác chế ra thuốc giải? Còn sợ lấy lại trí nhớ sao?"

"Đúng…"

Ôn Niệm Nam không ngờ lại là vì chuyện này, anh nghĩ Cố Ngôn Sanh sẽ rất vui khi tìm được thuốc giải.

"Em lo lắng cho anh... Thuốc anh tiêm làm cho anh càng ngày càng không có phản ứng, sau này càng ngày càng ngốc. Em muốn anh khôi phục..."

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh đỏ hoe, anh đưa tay chạm vào vết sẹo trên trán Ôn Niệm Nam, nghẹn ngào nói: "Anh ta kết hôn ba năm, đối xử với em không tốt chút nào. Anh ta suýt nữa đã đính hôn với người khác. Anh ta còn đánh em, hiền lành ở đâu? Anh không đánh em đâu. Anh sẽ cưng chiều em. "

Ánh mắt Ôn Niệm Nam khẽ động, trong mắt hiện lên một tia áy náy, mở miệng nói: "Anh... Anh trở thành như bây giờ là do cứu em. Chỉ cần có thuốc, anh có thể khôi phục sức khỏe, sau đó hoàn toàn có thể trở thành Cố Ngôn Sanh."

Ôn Niệm Nam nhìn thấy phản ứng của Cố Ngôn Sanh càng ngày càng chậm, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Anh mơ thấy cảnh Cố Ngôn Sanh không ngần ngại tiêm thuốc vô số lần, anh chọn cách tự tiêm cho mình và từ bỏ mọi thứ ...

Cố Ngôn Sanh ôm chặt Ôn Niệm Nam với ánh mắt sợ hãi: "Tôi sợ ... Tôi sợ tôi sẽ biến mất. Nếu tôi biến mất sau khi tiêm thuốc giải thì sao?"

"Không, anh sẽ không biến mất. Anh có thể nhớ mọi thứ sau khi tỉnh dậy, và anh có thể nhớ những ký ức em đã nói."

"Em đã hứa sẽ không nói dối tôi chứ?"

Ôn Niệm Nam gật đầu: "Ừ."

“Vậy tôi hỏi em, em thích tôi hay Cố Ngôn Sanh cũ?” Cố Ngôn Sanh cuối cùng hỏi lại mà không thừa nhận thất bại.

Ôn Niệm Nam nhìn hắn cười không nói, giơ tay sờ sờ lông mi Cố Ngôn Sanh, một lúc lâu sau, từ từ nói: "Tôi thích Cố Ngôn Sanh. Chỉ cần là hắn, tôi đều thích..."

Tập đoàn Khải Duyệt. Đường Luân Hiên đang xem hồ sơ do thư ký đưa tới, thỉnh thoảng lại nhìn vào máy tính và nói gì đó.

Đường Luân Hiện đang định lấy tài liệu trên bàn, đột nhiên nhìn thấy dưới bàn tài liệu bị một tay bí mật lấy đi, nghi ngờ nói: "Tiểu Sóc?"

Ngay khi Đường Luân Hiên định nói, một tiếng động đột nhiên phát ra từ chiếc bàn bên dưới anh.

Bang!

“A … đau quá!” Đường Sóc từ gầm bàn bò ra, ôm đầu, đứng dậy nhìn anh trai.

Đường Sóc nghe nói bị phát hiện, đột nhiên đứng dậy muốn đi ra ngoài hù dọa anh trai, nhưng lại quên mất rằng bàn rất thấp, liền đập đầu vào mặt bàn.

"Biết đau? Ai kêu em không thành thật, tại sao em lại ở chỗ này?"

Đường Sóc che đầu, cong khóe miệng nói: "Em muốn dọa anh."

Trong mắt Đường Luân Hiên hiện lên ý cười, nói: "Còn lâu mới anh làm xong. Anh sẽ bảo thư ký đưa em về."

Đường Sóc đáng thương nằm ở trên bàn nói: "Em muốn mua bánh ngọt trước đã."

Thư ký tiễn Đường Sóc xuống lầu, đưa chìa khóa xe cho anh ta, nói: " Đường tổng, ngài không cần tôi đưa về sao?"

Đường Sóc cười gật đầu nói: "Không sao, tôi muốn lái xe."

Sau khi Đường Sóc lái xe đi, Mộ Bắc Dật từ từ bước xuống xe trước cửa công ty.

Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Nhìn bóng dáng rời đi của Đường Sóc, trong mắt Mộ Bắc Dật thoáng qua một tia buồn bã, hai tay nắm chặt lấy nhau, trên cổ tay có thêm một vết sẹo do chiếc vòng che đi.

Có một hộp thuốc trên ghế phụ trong xe, và trong hộp ... là thuốc giải độc.

Khi Đường Sóc đi về với chiếc bánh vừa mua, anh đột nhiên nhìn thấy một cửa hàng hoa và dừng lại.

Nhìn hoa hướng dương trong cửa sổ thủy tinh, Đường Sóc ngây người hồi lâu, đầu chợt đau, chiếc bánh trong tay rơi xuống đất.

“Anh không sao chứ?” Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.

Đường Sóc nhìn lại, và người đàn ông phía sau, mặc đồ đen và đeo găng tay, đang nhìn anh.

Mộ Bắc Dật bước tới, nhìn hoa hướng dương, chậm rãi nói: "Anh ... thích hoa hướng dương?"

Đường Sóc gật gật đầu, cười nói: "À, tôi chỉ thấy nó rất đẹp."

Mộ Bắc Dật nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh, mỉm cười: "Tôi cũng thích, ý nghĩa của nó rất hay."

"Không có người khác để vào mắt, ngươi khắp nơi."

"Không có người khác ở trong mắt, ngươi khắp nơi..."

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Đường Sóc cười gãi gãi đầu nói: "Anh cũng thích ý nghĩa của nó, tôi cũng thích."

Mộ Bắc Dật cảm thấy có chút không ổn khi nhìn thấy Đường Sóc sững sờ nhìn hoa hướng dương, liền hỏi: "Ý nghĩa của nó ... đã có người khác nói với anh rồi sao?"

Mộ Bắc Dật nhớ rằng năm đó khi Đường Sóc đi tra từ điển, Ôn Niệm Nam đã nói với anh ta.

"Tôi không nhớ. Tôi bị ốm một thời gian trước, sau đó tôi không nhớ được rất nhiều thứ."

Đường Sóc mua một ít hoa hướng dương cùng thư ký gói lại, đột nhiên vươn tay đưa cho Mộ Bắc Dật cười nói: "Tặng cho anh, có đẹp không?"

"Tặng tôi? Rất đẹp."

Mộ Bắc Dật không thích hoa hướng dương vì một ý nghĩa khác của hoa hướng dương là tình yêu thầm lặng.

"Tên của anh là gì? Có thể kết bạn."

Mộ Bắc Dâth dừng lại, chua xót nói: "Tôi tên là ... Mộ Bắc Dật."

Việc đầu tiên anh làm sau khi tỉnh táo là đưa thuốc giải cho Đường Sóc, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh lần nữa, anh ta lại do dự.

Có lẽ ... Bây giờ anh ấy bị mất trí nhớ và không thể nhớ đến Ôn Niệm Nam, mới là thứ anh ấy muốn.

Xin lỗi Đường Sóc, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, tôi không muốn cho anh một liều thuốc giải độc.

Trưa ngày hôm sau, Cố Lâm mang theo thứ gì đó để lấy máu.

Cố Ngôn Sanh miễn cưỡng duỗi tay ra để cho Cố Lâm khử trùng, và cầm chặt Ôn Niệm Nam bằng tay còn lại.

Khi Cố Lâm nhìn thấy điều này, đôi mắt của anh ấy tràn đầy nụ cười, và anh ấy cong môi nói, "Có vẻ như anh vẫn không thích tôi cho dù anh có mất trí nhớ hay không. Tôi còn nghĩ anh sẽ cảm thấy thân thiết khi nhìn thấy khuôn mặt của tôi khi anh tỉnh lại chứ."

"Trong măt cậu có rất nhiều thứ, nhất định ngày thường hay làm chuyện xấu."

Cố Lâm sửng sốt, cười nói: "Tôi cũng làm không ít chuyện xấu đi? Đúng vậy, khi anh còn bé đã bị tôi đẩy xuống cầu thang."

Cố Lâm đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt sáng lên, nở nụ cười: "Này, hiện tại anh mười sáu tuổi? Vậy anh mau gọi tôi là anh trai, anh trai."

"Niệm Niệm nói rằng tôi lớn tuổi hơn anh. Anh là người trẻ nhất trong ba chúng tôi. Không phải gọi."

"Anh không ngốc nghếch đâu."

Ôn Niệm Nam vỗ vỗ đầu Cố Lâm, nói: "Mau rút máu đi, nếu không một lát nữa anh ta lại gặp gây rối."

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn gương mặt của Cố Lâm, lấy tay che mắt Ôn Niệm Nam, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em không được phép nhìn mặt anh ta, tôi không thích anh ta."

"Được rồi tôi sẽ không nhìn, đừng nhúc nhích."

Cố Lâm cho máu vào hộp bảo quản mang theo, đóng gói dụng cụ, thấy Cố Ngôn Sanh kêu đau và nhờ Ôn Niệm Nam ấn giúp.

Mắt Cố Lâm đột nhiên mở to, đây là Cố Ngôn Sanh người không nói lời nào dù bị chảy máu dạ dày sao? Mẹ nó…tại sao lại trở thành thế này?

Vội vàng bấm nút trên ngực một cách bí mật và ghi lại cảnh này.

Anh à, em không thể tưởng tượng được cảm giác của anh khi tỉnh lại và thấy mình như thế này ...

Cố Ngôn Sanh thấy Cố Lâm vẫn chưa rời đi, cau mày nói: "Này, anh không đi sao? Còn muốn làm gì nữa?"

"Tôi muốn Niệm Nam nhìn tôi nhiều hơn. Dù gì thì chúng ta cũng giống nhau. Có lẽ anh ấy cũng thích tôi?"

"Anh!"

Cố Lâm rất vui, không ngờ rằng Cố Ngôn Sanh bây giờ không có phản ứng gì lại trêu ghẹo như vậy, trước kia không mở miệng cãi được, nhưng bây giờ cuối cùng cũng có thể báo thù.

Ôn Niệm Nam bất lực nói: "Được rồi, Cố Lâm, đừng làm phiền nữa, mất bao lâu mới có thể lấy máu làm thuốc giải?"

Cố Lâm kiềm chế cảm xúc, cười nói: "Ba ngày nữa, ba ngày nữa tôi sẽ đem thuốc giải trở về."

Ánh mắt Ôn Niệm Nam hơi lóe lên, anh ta nói: "Đường Sóc ... có thuốc giải của anh ta không?"

"Chà, hắn cũng tiêm giống như Mộ Bắc Dật. Mộ Bắc Dật mang thuốc giải trở lại đây tìm Đường Sóc rồi."

"Vậy thì tốt ... miễn là có thuốc giải."

Sắc mặt Cố Ngôn Sanh thay đổi nói, "Đường Sóc là ai? Là bạn của em?"

Cố Lâm nhìn hắn gần như bốc hỏa, vui vẻ mà nói, "Đó là tình địch của anh."

"Cái gì…"

Cố Lâm và Lục Vân mang máu đến nước Z.

Vì trò đùa của Cố Lâm, Cố Ngôn Sanh tức giận nhốt mình trong phòng làm việc.

Sau khi khóa cửa phòng làm việc, anh bước tới máy tính, nhập chữ Đường Sóc.

Khi tôi nhìn thấy bức ảnh của Đường Sóc, anh ấy cong môi, ánh mắt có chút tự mãn, anh ấy nghĩ rằng anh ấy trông không đẹp bằng tôi. (ấu trĩ, bạn Cố ba tuổi)

Thiếu gia nhà họ Đường, chủ tịch tập đoàn Khải Duyệt rồi vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy Minh Nguyệt studio ở bức hình bên dưới.

Đây không phải là studio của Niệm Nam sao?

Cố Ngôn Sanh tìm kiếm thông tin Đường Sóc trên Weibo, và rất nhiều tin đồn được đưa ra ngay lập tức.

Sau khi nhìn thấy những bức ảnh và nội dung, Cố Ngôn Sanh như muốn nổ tung.

Tức giận đẩy cửa phòng đàn ra, đem máy tính đặt lên đàn, nhìn Ôn Niệm Nam còn chưa có phản ứng.

"Tôi muốn em đăng một bức ảnh tự sướng với tôi trên Weibo, sử dụng Weibo của W.E, ngay bây giờ! Ngay lập tức! Ngay lập tức!" (nửa đêm ngồi edit cười như điên, ai cứu vớt nổi hủ nữ này, sắp hết truyện rồi. Mình đang viết truyện “Chiếc hộp bí mật” nên nhiều khi edit hơi chậm)

Tác giả có điều muốn nói:

Trailer: Cố tổng, vua dấm, đăng ảnh tự sướng trên Weibo, Niệm Niệm hôn lên mặt anh khi chụp ảnh, làm bánh trong bếp và liếm kem trên khóe miệng. Họ tỉnh dậy say khướt không mặc quần áo.

Công việc là gì? Cố Cố có thể nói sao.

Haha, hãy tưởng tượng Cố Cố đang hồi phục trí nhớ và nhớ lại những gì anh ta đã làm với Niệm Niệm trong phòng tắm, và anh ta không thể diễn tả được trong phòng tắm….

Cái hố đã được đào rồi, anh trai Cố, anh có nhảy vào không?

Chắc chắn rồi, đúng là Cố Lâm cuối cùng cũng đã trả thù được, nhưng anh ta đã không thể đánh bại Cố Ngôn Sanh trước đó.

Đường Sóc chỉ tiêm một nửa lọ thuốc, cho dù không có thuốc giải cũng sẽ không ngốc.

Trong tiềm thức anh coi Mộ Bắc Dật là Niệm Niệm, anh nhớ rõ có một người rất thích hoa hướng dương.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 225
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...