Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Phu nhân của Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị hẹn hò bí mật với tình cũ, bằng chứng rõ ràng!

Chương 100

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thẩm Lạc An tiến lên một bước đứng cạnh Cố Ngôn Sinh, vừa cười vừa nói: “Đây là món quà Ngôn Sinh tặng tôi để chúc mừng tôi đạt hạng nhất cuộc thi chơi dương cầm.”

Thân thể Ôn Niệm Nam cứng ngắc, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười nào đó, sắc mặt cậu trở nên tái nhợt.

“Tặng cậu? Hóa ra là như vậy… hóa ra vẫn có thể dùng làm quà tặng cho người khác.”

Cố Ngôn Sinh chỉ cảm thấy Ôn Niệm Nam điên rồi, mỗi lời nói ra hắn đều nghe không hiểu, hắn tặng dây chuyền kia cho ai thì liên quan gì tới Ôn Niệm Nam.

“Ôn Niệm Nam cậu điên rồi sao? Ở đây nói năng nhăng cuội cái gì?”

Ôn Niệm Nam chuyển dời tầm nhìn từ mặt dây chuyền hình nốt nhạc sang phía hai người trước mặt mình, cậu tuyệt vọng gào lên: “Đúng! Tôi điên rồi! Là các người ép tôi phát điên! Các người từng người một đều ước gì tôi chết đi hoặc bị điên để nhường lại chỗ cho Thẩm Lạc An! Trong mắt các người tôi còn không bằng một con chó!”

Cố Ngôn Sinh nghe xong sắc mặt lập tức đen xì, vừa định mở miệng la mắng chợt nhìn vệt máu dưới chân Ôn Niệm Nam, hắn nhíu chặt lông mày.

“Chân cậu đang chảy máu, bị thương nặng như vậy cứ đi bệnh viện với chú Từ trước hẵng, chờ cậu xử lý băng bó vết thương cẩn thận rồi lại về đây nói lung tung tiếp, tránh làm bẩn sàn nhà của tôi!”

Chú Từ thấy chân Ôn Niệm Nam thật sự thương tích rất nghiêm trọng, lo lắng nói: “Phu nhân, phu nhân à, chúng ta mau tới bệnh viện thôi, vết thương trêи người cậu nặng như vậy phải tranh thủ thời gian đến bệnh viện chữa trị, phu nhân, tôi cầu xin cậu đó…”

Chú Từ đứng rất gần Ôn Niệm Nam, ông nhìn thấy tóc Ôn Niệm Nam bị máu khô làm dính vào nhau, chắc chắn trêи đầu cậu cũng bị thương, tay chân có chút khẩn trương, chỉ muốn Ôn Niệm Nam nhanh chóng đi viện băng bó.

Ôn Niệm Nam nhìn quần áo bị nhuốm đỏ và máu thịt bê bết dưới chân, đôi mắt tràn đầy sự đau khổ và tuyệt vọng, cậu ngẩng lên nhìn Cố Ngôn Sinh trước mặt.

“Cố Ngôn Sinh… anh thật sự nghĩ rằng tôi hèn hạ thế sao? Ba năm nay bị anh hờ hững coi thường, hết lần này tới lần khác bị chửi rủa thậm tệ, nếu như không yêu anh, sao tôi lại phải nhẫn nhịn chịu đựng, gọi dạ bảo vâng suốt nhiều năm như vậy?”

Ôn Niệm Nam cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, chậm rãi quẳng nó xuống đất, chiếc nhẫn rơi kêu ‘đinh’ một tiếng.

“Cố Ngôn Sinh, đây chính là thái độ của anh đối với cuộc hôn nhân của chúng ta, từ lúc bắt đầu, cả cuộc hôn nhân lẫn chiếc nhẫn này, đều là giả.”

Cố Ngôn Sinh liếc chiếc nhẫn trêи mặt đất, nhíu chặt lông mày, nghi hoặc hỏi: “Giả? Cái gì giả? Cậu đang nổi điên cái gì?”

Ôn Niệm Nam nhìn hắn vẫn còn vờ không biết, cảm thấy vô cùng buồn cười, đã không muốn đeo cho cậu nhẫn đôi thiết kế riêng thì thôi, sao hắn còn phải đưa một cái nhẫn giả để lừa cậu…

Nhìn thấy ống tay áo Cố Ngôn Sinh được vén lên lộ ra chiếc đồng hồ ở cổ tay, Ôn Niệm Nam thừ người đứng tại chỗ.

Kia là quà cậu đã tặng hắn nhân ngày kỷ niệm ba năm kết hôn, cậu đã hao tổn rất nhiều tâm sức để thiết kế, chính tay cậu tự khắc tên hắn đằng sau mặt đồng hồ, đây là món quà cậu giấu tất cả sự yêu thương của mình dành cho Cố Ngôn Sinh trong đó.

Thế nhưng kết hôn ba năm, cho dù sinh nhật hay ngày kỷ niệm, Cố Ngôn Sinh cũng chưa từng tặng cậu một món quà nào, giờ thì ngay cả chiếc nhẫn cưới duy nhất hắn trao cho cậu… cũng là đồ giả…

Ôn Niệm Nam đau tới mức trêи trán đổ đầy mồ hôi lạnh, một cảm giác choáng váng mãnh liệt dội tới, khiến cậu đứng có chút không vững. Ôn Niệm Nam cố gắng thẳng người, giọng nói run rẩy: “Cố Ngôn Sinh, tôi trả nhẫn lại cho anh, anh đưa lại cho tôi chiếc đồng hồ tôi đã tặng anh được không…”

Cố Ngôn Sinh khẽ giật mình, mắt nhìn xuống đồng hồ trêи cổ tay, sắc mặt hắn tái mét, đáp: “Được thôi, trả cho cậu!”

Hắn bất chợt tháo đồng hồ xuống ném mạnh lên mặt đất, phần dây đeo lập tức bị đứt, kim đồng hồ cũng dừng lại ngay khoảnh khắc này…

Lông mi Ôn Niệm Nam run run nhìn đồng hồ bị vứt xuống đất không thương tiếc, ngây ngẩn nói: “… Vỡ mất rồi… đều vỡ hết rồi…”

Chiếc đồng hồ nứt vỡ giống như sợi rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Sợi dây chuyền nốt nhạc bị tặng cho người khác… Cuộc gọi bị ngắt…

Bản thân mất tích ba ngày, chồng ở nhà cùng tình nhân uống rượu ăn mừng…

Những năm nay… mấy ngày này… tất cả tổn thương, sự thống khổ, nỗi đau đớn Ôn Niệm Nam phải chịu đựng, giờ đây dường như đột ngột đều dâng trào.

Sợi dây giữa hai người bị kéo căng rốt cuộc cũng đã đứt…

Ôn Niệm Nam đưa tay sờ lên vết sẹo trêи trán, chậm rãi nói: “Cố Ngôn Sinh… Anh là loài động vật máu lạnh, không có tình cảm, không có lương tâm…”

“Mấy năm gần đây tôi giống như một con chó mỗi ngày đều ngóng trông chờ anh sớm trở về, khúm núm khép nép cẩn thận lấy lòng anh, lúc nào cũng sợ anh sẽ tức giận chỉ để có thể duy trì cuộc hôn nhân tôi mơ ước không dễ gì có được, nhưng đổi lại thì tôi được cái gì? Được cái gì?”

Vành mắt Ôn Niệm Nam đỏ ửng, siết chặt bàn tay, run giọng hét: “Là những nắm đấm và cú đá của anh ngày càng nhiều! Là sự phản bội của anh!”

“Trong hôn lễ, anh đổ rượu vang lên đầu tôi, khiến tôi bị khó xử trước mặt mọi người, bởi vì những tội danh không có căn cứ mà thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đánh tôi tới mức phải nhập viện, nhốt tôi xuống hầm, khi tôi bị chảy máu dạ dày nằm trêи giường bệnh thì anh đang cùng Thẩm Lạc An ăn mừng sinh nhật, hưởng thụ lời chúc phúc của kẻ khác…”

“Anh biết rõ làm thế nào mới khiến tôi tổn thương nhất nên mỗi một dao giơ lên anh đều nhắm thẳng tới nơi đó mà đâm vào, vết thương còn chưa khép lại anh đã rạch nó ra lần nữa, mãi tới tận khi chọc nát thành từng mẩu máu thịt hỗn loạn, không có cách nào có thể lành lại…”

Ôn Niệm Nam gục xuống che đi đôi mắt của mình, không muốn để nước mắt chảy ra, nức nở nói: “Cố Ngôn Sinh… Tôi là người… không phải loài súc sinh, tôi biết đau, biết khóc, cũng biết khó chịu… Cho tới tận bây giờ anh chưa từng nghĩ tới cảm nhận của tôi sao? Bây giờ anh lại một lần nữa đẩy tôi xuống dưới vực sâu, dùng những lời nói vô cùng tàn nhẫn kia lần nữa nghiền nát trái tim tôi, bóp tan nó thành từng vụn nhỏ…”

Cố Ngôn Sinh thấy được một giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt đã bị cậu giấu dưới lòng bàn tay, trong lòng hắn bỗng nhiên đau đớn co thắt lại, hắn cúi đầu cắn chặt bờ môi không nói gì.

“… Cố Ngôn Sinh… Chúng ta ly hôn thôi…”

Cố Ngôn Sinh nghe câu nói kia lập tức cứng đờ, chợt ngẩng phắt đầu, trong mắt đầy vẻ bất ngờ: “Cậu… cậu nói cái gì? … Ly hôn? Cậu dám nhắc tới chuyện ly hôn với tôi!”

Hắn không ngờ được đây là những lời chính miệng Ôn Niệm Nam nói ra…

Ôn Niệm Nam chợt nở một nụ cười ngây dại như đứa trẻ, nhưng vết máu trêи mặt khiến nụ cười ấy cực kỳ dị thường.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 100
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...