Hơi thở Triều Lộc ngọt ngào, như thể mang theo hương thơm của thần.
Tầm mắt Cố Thượng Nghiêu kìm không được bắt đầu di chuyển, dừng lại trên cánh môi hồng nhạt của cô đang cách mình rất gần.
Hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, kiềm chế lại giọng nói của chính mình "Anh....!Không biết em đang nói cái gì....." Còn một từ cuối cùng "sao" đột nhiên biến mất, bởi Triều Lộc tự dưng tiến lên một bước, cả người đều là uy hiếp tới gần hắn "Anh rốt cuộc là ai?"
Bị cô chất vấn như thế, hắn không những không tức giận, ngược lại còn có chút sảng.
May mà đã thả lỏng thân thể từ lúc cô ép, tản mạn nói "Hả? Em nói xem anh là ai?"
Triều Lộc nhăn mày lại "Nghiêm túc đi! Hỏi anh đó!" Vừa nói vừa tràn ngập ý vị cảnh cáo đẩy hắn ra.
Triều Lộc cũng không quá dùng sức, lại không nghĩ rằng người này lại mềm mại như không xương, thế mà lại cứ thế ngã xuống!
Suy xét đến thương tích trên người người này, Triều Lộc theo bản năng giơ tay kéo hắn dậy.
Lại bị Cố Thượng Nghiêu trở tay cầm lại.
Đồng tử Triều Lộc co rút lại, cả người không chịu khống chế mà lảo đảo ngã xuống.
Cô trên tức là hắn dưới, mà phía sau Cố Thượng Nghiêu lại là giường lớn!
Kết quả là hai người đều ngã thẳng xuống giường.
Ngay lúc Triều Lộc đánh vào người Cố Thượng Nghiêu, hắn bất ngờ khống chế lực cổ tay của cô, xoay người lên, và đương nhiên lúc này hắn ở trên còn cô ở dưới.
Cùng lúc đó, tiểu cánh cụt trong ngực Triều Lộc "Bịch" một tiếng mông chạm đất.
Nó kêu lên tiếng "Pi" bất mãn, nhưng đã không còn ai để ý đến nhó.
Trên giường, khoảng cách cả hai gần đến mức tiếng thở của đối phương cũng có thể nghe được.
Triều Lộc một tay chống ở trước ngực Cố Thượng Nghiêu, nhưng lại như không có sức lực nào cả.
Cố Thượng Nghiêu chậm rãi sát lại gần cô, khoảng cách gần đến mức như là muốn chạm vào môi cô, rồi lại hỏi cô "Có thể chứ?"
Triều Lộc ngửa mặt nằm, những sợi tóc như rong biển xõa tung trên giường.
Khoảng cách này, chỉ cần cô mở miệng, là môi cả hai lập tức chạm vào nhau!
Hàng mi Triều Lộc run run.
Lại chậm chạp không có động tác.
Ý cười trong mắt Cố Thượng Nghiêu càng đậm, hắn từ từ cúi người, mắt thấy môi hai người đã sắp đụng vào nhau thì——
"Lão đại ——" Cửa sơn động bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn Cô ở bên trong không lão đại? Ta vào nhá!"
Là A Thanh.
Không khí kiều diễm biến mất hoàn toàn.
Triều Lộc cũng như từ trong mơ tỉnh lại, giơ tay lập tức đẩy Cố Thượng Nghiêu ra muốn đứng lên.
Trên thực tế, nửa người cô cũng đã ngồi lên rồi.
Nhưng mà, lúc này bị cắt ngang như này kì trái với bản tính động vật giống đực!
Chỉ thấy Cố Thượng Nghiêu bỗng nhiên dùng một tay chết trụ bả vai Triều Lộc ấn cô lại, một bàn tay khác thuận thế luồn dưới ót cô.
Hắn cúi đầu, hôn xuống.
Triều Lộc "!!!"
Cô tuyệt đối không nghĩ người này lại lớn mật đến thế! Trong lúc nhất thời cả người đều ngơ ngơ ngác ngác! Điều này càng làm cho Cố Thượng Nghiêu thừa dịp cơ hôi, hai tay dùng sức bế cô vào ngực mình, môi lưỡi cạy hàm răng cô ra....
Tiếng chân bên ngoài ngày càng gần, trong mắt Triều Lộc đã đầy hoảng sợ! "Có người......A!"
A Thanh "Lão đại ——"
A Thanh "Ế?"
Ngay lúc A Thanh vừa tiến vào, Cố Thượng Nghiêu bông nhiên giơ tay lấy trường bào của mình bọc lấy Triều Lộc, tiếp đó ôm cô đứng dậy nhanh như bay trốn sau tủ quần áo.
"Người đâu? Đi ra ngoài?"
Kỳ thật lúc này A Thanh chỉ cần đi lên một bước nữa là có thể nhìn thấy đôi uyên ương đang ôm nhau sau tủ quần áo.
Chẳng qua thư uyên ương rất có ý kiến với hùng uyên ương.
Triều Lộc từng mắt với hắn, nếu không phải tình huống bây giờ không thích hợp, cô nhất định đã đánh hắn rồi!
Cố Thượng Nghiêu cứ như thế nhìn cô cười, ánh mắt kia như thể nhìn trộm sư tử nhỏ.
Tiếp đó hắn cúi đầu, tiếp tục làm việc lúc trước chưa làm xong.
Triều Lộc "!!!"
Ở trong sơn động tìm không thấy thủ lĩnh và Triều Lộc, A Nghiêu cũng chỉ ở một lát rồi đi ra ngoài.
Nhưng cô lại không biết được Triều Lộc đi đâu, nên dứt khoát ở bên ngoài thác nước sơn động chờ cô.
Thời điểm A Thanh đang ngồi xổm đến tới con kiến thứ 100.
thủ lĩnh và Triều Lộc mới ra.
A Thanh "Ế?"
A Thanh thấy Triều Lộc đi đằng trước, còn thủ lĩnh chắp hai tya nhắm mắt theo đuôi đằng sau.
Môi Triều Lộc nhìn có vẻ hồng, hình như còn có chút sưng lên.
Thủ lĩnh lại cười đến vẻ mặt xuân phong đắc ý.
A Thanh "Hả"
Nhưng nghĩ đến nơi tụ cư toàn là nữ, A Thanh cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhào qua hỏi Triều Lộc "Các cô vừa đi đâu thế? Ta tìm mãi mà không thấy các cô?"
Triều Lộc nghiến răng.
Cố Thượng Nghiêu nhìn giống như đang sử lại tay áo, A Thanh nhìn thoáng qua trên cánh tay hắn có mấy vết cào, theo bản năng hỏi "Thủ lĩnh ngài nuôi mèo à?"
Cố Thượng Nghiêu liếc Triều Lộc một cái, khụ một tiếng, nói "Ừm, trong phòng có một con mèo hoang nhỏ, còn rất dữ"
Triều Lộc "......"
Nhưng mà Cố Thượng Nghiêu thấy việc tốt thì liền thu lại, hắn chuyển hướng sang A Thanh "Tìm chúng ta có chuyện gì?
"A? À........" A Thanh lập tức bị di dời lực chút ý "Ta muốn tới hỏi, Sở Phân Phân kia làm sao bây giờ?"
Nhắc tới Sở Phân Phân, sắc mặt Triều Lộc lập tức thay đổi.
Lúc trước Sở Phân Phân nói cho Triều Lộc một bí mật, dựa vào bị mất này, các cô có thể từ trong tay mấy người đàn ông kia chạy thoát thuận lợi.
Khi đó, Sở Phân Phân nói rằng "Ta nghe được trong phòng tổng lý có một giọng nói nữ nhân, thủ lĩnh rất cung kính với cô ta, nói gì nghe nấy, ngay cả mệnh lệnh tuần sau được ban bố, đều là mệnh lệnh của cô ta nó bảo tổng lí làm như vậy"
Nhưng đều này rất không hợp lí.
Phải biết rằng, đây là một xã hội nam nhân chiếm tuyệt đối địa vị trong xã hôi, một tổng lí của quốc gia sao lại nghe mệnh lệnh của một nữ nhân?
Hơn nữa phản ứng lúc ấy của Lâm Bắc, Triều Lộc càng khẳng định chuyện không bình thường.
Đáng tiếc, Sở Phân Phân chỉ nghe thấy giọng nói nữ nhân kia, Triều Lộc muốn hỏi thêm một số chuyện, Sở Phân Phân kia một lần hỏi cả ba câu đều là không biết.
Đi hỏi Sở Phân Phân có nhớ ngày đó là ngày bao nhiêu không" Cố Thượng Nghiêu đột nhiên mở miệng.
"cô ta nói ngày đó là ngày sinh nhất phu nhân tổng lý!" A Thanh trả lời "Cho nên cô ta nhớ rất rõ"
Cố Thượng Nghiêu xoa cằm "Tra xem nữ nhân ngày đó ra vào phủ tổng lý gồm những ai.
Trong mấy ngày đặc biệt này, trên mạng chắc là sẽ có danh sách khách quý được mời, đại khái có thể xác định được phạm vi"
Mắt A Thanh sáng rực lên "Thủ lĩnh ngài thông mình quá! Ta lập tức đi làm!"
Nói xong, A Thanh nhảy nhót chạy đi.
Trong phòng lại một lần nữa chỉ còn hai người Triều Lộc và Cố Thượng Nghiêu.
Cố Thượng Nghiêu quay đầu, phát hiện Triều Lộc đang dùng một ánh mắt cười như không cười nhìn mình.
Cố Thượng Nghiêu lại gần một bước, cũng cười theo, còn rất ôn nhu hỏi "Nhìn cái gì? Trên mặt anh có cái gì à?"
Triều Lộc "Em hình như không nói cho anh việc của Sở Phân Phân" Sao anh lại biết trong thư phòng tổng lý có nữ nhân?"
Sắc mặt Cố Thượng Nghiêu chỉ còn lại phức tạp.
Một lát sau, hắn lập tức khôi phục lại "Em chưa nói sao? Anh nhớ em nói rồi mà" Vừa nói vừa không dấu vết lùi ra sau một bước.
Hắn càng lùi, Triều Lộc càng từng bước ép sát "Lúc Sở Phân Phân nói những chuyện này, trong phòng chỉ có em, tâm phúc của anh và tiểu cánh cụt.
Lúc đó anh còn đang hôn mê, tâm phúc của anh dọc đường cũng không có cơ hội nói cho anh những chuyện này, cho nên, chỉ có tiểu cánh cụt nói cho anh? Các anh có vẻ rất quen thuộc bộ dáng của đối phương"
Cố Thượng Nghiêu hơi hơi hé miệng, cả người cứng lại rồi.
Lúc này, A Thanh đột nhiên nhớ tới việc mình còn quên hỏi Triều Lộc lại nhảy nhót trở về.
Nhưng chạy được nửa đường, cô ấy đột nhiên dừng lai.
Ế? Sao lại cảm thấy giữa lão đại và thủ lĩnh có cái gì đó thế nhỉ? Hình như hai người đều cứ dính lại thành một thì phải.
Hiển nhiên ý nghĩ này không phải chỉ có một mình A Thanh.
Người xem chứng kiến toàn bộ quá trình Triều Lộc từng bước từng bước lại gần Cố Thượng Nghiêu đều phát ra gà gáy:
【a a a hôn đi hôn đi!】
【 Triều Lộc giỏi nha 】
【Lộc Lộc mẹ không cho phép con hôn anh ta!】
【 nhanh! Muốn hôn thôi! Đừng có chạm!!!mau! 】
【Tôi cứ hoài nghi đi nhầm phim trường.....】
......
Khán giả quá kích động, toàn bộ bình luận đều phủ kín màn hình.
Nên không ai phát hiện, trong màn hình, Triều Lộc bỗng nhiên ngẩng đầy, làm một cái động tác màn ảnh.
Ngay sau đó, cô giơ tay xé quần áo Cố Thượng Nghiêu.
Màn hình cũng chỉ còn mosaic
Mọi người: 【??????????????????????????? 】
Thế giới Kịch bản, phản ứng Cố Thượng Nghiêu cũng là: "???????"
Triều Lộc trừng mắt liếc hắn một cái, lôi vạt áo hắn đi ra sau thác nước.
A Thanh cách đó không xa chứng kiến toàn bộ quá trình "??????????"
Sau thác nước trong hang động.
Triều Lộc ôm cánh tay nhìn Cố Thượng Nghiêu "Được rồi, bây giờ anh có thể nói"
Cố Thượng Nghiêu cúi đầu nhìn người mình, lại nhìn Triều Lộc, hắn theo bản năng nuột một ngụm nước bọt "Nói cái gì?"
Cố Thượng Nghiêu đứng thẳng, chân dài vai rộng.
Trong sơn động có hơi tối, bởi vậy cho nên chiếu rọi đường cong thân thể hắn đến vừa mơ hồ vừa ái muội.
Triều Lộc nhìn chằm chằm hắn chớp mắt một cái, lại rất nhanh quay mặt đi.
Cũng không biết cô nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ có chút đỏ lên.
May mắt ánh sáng trong sơn động có chút tối, Cố Thượng Nghiêu đứng đối diện hẳn là không nhìn thấy gì.
Nghĩ đến đây, Triều Lộc thanh thanh giọng nói:
"Người kia là anh đi, fan lâu năm của em?"
Không khí an tĩnh khoảng ba giây.
Kì thật khi nghe thấy ba chữ "fan lâu năm", trên mặt Cố Thượng nghiêu đã có chút mất tự nhiên.
Nhưng chỉ trong ba giây ngắn ngủi cũng đủ để hắn khôi phục lại biểu tình cho tốt.
Đến khi mở miệng, hắn không nói dối cũng không né tránh, ngược lại còn tiến gần Triều Lộc thêm một bước "Hả, vì sao lại nói vậy?"
Triều Lộc không ý thức được nguy hiểm đang đến gần, đôi mắt còn sáng lấp lánh, đáng yêu giống như nai con vậy "Chữ của anh!"
Còn nhớ rõ việc trong thế giới hiện thực, Triều Lộc vừa diễn xong tiết mục ở kì một, có một fan lâu năm tăng cô phòng ở không?
Lúc ấy, người fan này cũng không để lại bất cứ tin tức cá nhân gì, chỉ có một bức thư viết tay ngắn ngủ:
An tâm ở, đừng nghĩ quá nhiều.
Người gửi: Fan em.
Đến khi kỳ hai kết thức, người hâm mộ này lại tới, cố ý sắp xếp tài xế đưa đón cô, còn để lại cho cô một tấm thẻ nhỏ.
Trên tấm thẻ đó viết: Chờ anh.
Cả hai lần đều là viết tây, chữ viết cứng cáp hữu lực, lại còn như có hương thơm.
Giống y đúc với chữ viết khi mà Triều Lộc thấy trong thư ở sơn động thủ lĩnh ở!
"Thật thông minh" Sau khi nghe xong luận chứng của Triều Lộc, trong mắt Cố Thượng Nghiêu toàn là ý cười, biểu tình lại càng giống như đang trêu đùa một con mèo con.
Thần sắc Triều Lộc lại vô cùng nghiêm úc, Cố theo bản năng tiến lên chỗ hắn một bước, hút sâu một cái, hỏi hắn "Có phải anh không?"
Cố Thượng Nghiêu "Phải"
Triều Lộc "!" Cứ như vậy thừa nhận?!!.