Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lão Công Là Tiểu Chim Cánh Cụt

Chương 55

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

23:44 PM - 15/03/2022

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Tiền Lả Lướt không phải quỷ trên thuyền sao? Sao lại sai?!

Nghe được giọng nam âm trầm từ trên thuyền phát ra, khuôn mặt nhỏ của Tiền Lả Lướt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc "Chủ, chủ nhân tới!"

Tiều Lộc "?"

Cô một tay kéo Tiền Lả Lướt qua "Em còn có chủ nhân"

Tiền Lả Lướt ngoan ngoãn đi qua, vô tội chớp mắt "Đúng vậy, em biến thành quỷ, em lợi hại như vậy đều là có chủ nhân. Là chủ nhân đưa em lên thuyền"

Triều Lộc đột nhiên ngẩn ra.

Đúng vậy, Tiền Lả Lướt là sau này mới lên thuyền, cô bé ban đầu căn bản cũng không ở trên đây. Mà tổ tiết mục đã nhắc nhở, cái thuyền này hàng năm đều bị quỷ chiếm giữ. Nói cách khác, quỷ này vốn dĩ ở trên thuyền ròio.

Không phải Tiền Lả Lướt!

Quỷ trên thuyền cũng không ngừng lại!

"Cô gái nhỏ thật thông minh!" Giọng nam âm trầm kia lại nói chuyện. Mà theo giọng nói của ông ta, trần nhà cũng đột nhiên vặn vẹo biến hình, trở thành một gương mặt lớn!

Sàn nhà vỡ ra, xuất hiện một cái miệng rất lớn! Nó bắt đầu cắn nuốt bàn ghế xung quanh, thậm chí là người!

Hai cánh tay cũng bắt đầu từ hai bên tường mọc ra, lao thẳng lên trần nhà, đi ra bên ngài thuyền. Từ bên ngoài nhìn thấy, giống như con thuyền có hai cánh tay.

Đồng tử Triều Lộc co rút lại, con thuyền nay không thích hợp! Nghĩ đến những cánh cửa tuỳ thời đều có thể biến biến mất lúc trước, chẳng lẽ là..........

"Ha ha ha cô gái nhỏ ngươi đoán đúng rồi, con thuyền này là do ta điều khiển nha"

Nhìn đến đây, khán giả trong hòng phát sóng cũng bắt đầu nổi da gà.

【Trời ạ! Đây là cốt truyện thần tiên gì a! Tôi phải lạy tổ tiết mục thôi!】

【Rất xin lỗi tôi không nên khinh thường tổ tiết mục! Tổ tiết mục này vẫn có chút thu hút!】

【Cho nên quỷ chân chính là ai hả?】

【ô ô ô muốn quỷ cái logic của tổ tiết mục mất!】

......

Giờ phút này, muốn lạy phải nói đến tổ tiết mục.

"Vì sao lại sửa cốt truyện? Vì sao lại sửa cốt truyện?" Phó đạo diễn Uông Hải táo bạo đi tới đi lui "Tôi nói các cậu không thể cái gì cũng nghe Mã đạo......Không phải, ý tôi là, mấy cậu muốn sửa cốt truyện cũng phải thông báo cho tôi một tiếng chứ! Mấy cậu làm thế thì tôi nói với nhà tài trợ thế nào!"

Giám đốc kỹ thuật khóc không ra nước mắt "Chúng tôi không sửa!"

"Hả?"

"Mã đạo cũng không bảo chúng tôi sửa cốt truyện! Mã đạo còn nói kỳ này sắp kết thúc rồi, cứ tiếp tục ổn định để chuẩn bị cho kì sau! Sửa như bây giờ, tất cả diễn viên đều bị loại, tôi đâu muốn tìm chết?"

Đúng vậy, theo như giả thiết, điền sai tên quỷ, người trên thuyền đều xong đời.

Uông Hải đóng mở miệng "Không phải bộ kĩ thuật, vậy là ai sửa?"

Thủ Đô Tinh, hoàng cung, điện Duyệt Vũ.

Người hằng năm không thấy mặt trời, người đàn ông tuổi trẻ mặt nhìn rất tái. Giờ phút này, màn ảnh quang não trắng lạnh chiếu vào gương mặt anh ta, càng tàm cho phần tái nhợt đó gia tăng. Nhưng mà, anh ta lại suиɠ sướиɠ cười "Thích phần quà ta tặng cho người không, Triều Lộc?"

"Ta rất tò mò xem kế tiếp ngươi sẽ làm thế nào đó?"

Người đàn ông thả lỏng thân thể ngửa ra sau, anh ta không chớp mắt nhìn chằm chằm màn ảnh, tự như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng ngay sau đó, tính toán trong lòng lại đột nhiên bị đánh vỡ.

Người đàn ông đột nhiên ngồi thẳng dậy, anh ta nhìn vào người đột nhiên xuất hiện trong màn ảnh, nhíu chặt mày "Hắn là ai?"

Giờ phút này, cũng đang nhíu chặt mày còn có Triều Lộc.

Thế giới Kịch Bản.

Cùng với tiếng cười âm trầm chình là con thuyền cũng đang "kẽo kẹt" lung lay. Mặt biển bình lặng nhưng trên thuyền lại rung lắc dữ dội. Bụi và vụn gỗ từ trên trần rơi xuống như mưa, mù mịt/

"Thuyền sẽ hỏng nha!" Quỷ "Xuy xuy" cười vang vọng khắp thuyền.

Triều Lộc "Đi mau!"

Trên thuyền có thuyền cứu hộ, trước khi thuyền hoàn toàn tan vỡ, bọn họ còn có thời gian!

Hai con thuyền cứu nạn lần lượt được thả xuống mặt biển, đám người ba Thẩm, ba Chân còn đang đắm chìm trong trạng thái trừng phạt từng người từng người bị thả xuống. Chờ đến khi thuyền cứu nạn đã đầy, Triều Lộc một đao chém thẳng vào dây thừng cột vào thuyền.

"Tiểu Khê! Mau xuống đi!"

"Mau xuống đi!"

Chân Tiểu Manh và Thẩm Lâm Bắc ở dưới kêu.

Triều Lộc muốn làm động tác gì đó, biến cố lúc này đột nhiên xảy ra.

Một con thuyền cứu nạn trên mặt biển đột nhiên "phốc" một tiếng thủng thuyền, con thuyền cứu nạn đó cũng nhanh chóng bị xẹp xuống!

"Không xong rồi! Thuyền xịt rồi!"

"Nhanh! Nhanh vớt bọn họ lên đi!"

Thẩm Lâm Bắc và Chân Tiểu Manh luống cuống tay chân, cuối cùng trước khi thuyền cứu nạn ki chìm nghỉm, đem người trên đó vớt lên một con thuyền khác.  Nhưng lại gặp vấn đề lớn hơn nữa!

Mỗi con thuyền chở được trọng lượng có han, hai con thuyền hợp hai thành một thế nhưng kết quả đó là, chỉ còn một vị trí duy nhất!

Nhưng trên thuyền lại còn có hai người Triều Lộc và Kỳ Ngạch!

Thẩm Lâm Bắc "Tưởng Tiểu Khê cậu mau xuống đi!"

Chân Tiểu Manh "Này, này làm sao bây giờ?"

"Các ngươi cùng ba mẹ mình quả thực không khác nhau là mấy" Thanh âm quỷ từ đáy thuyền vang vọng lên.

Sắc mặt Thẩm Lâm Bắc và Chân Tiểu Manh biến đổi.

Mà lúc này trên thuyền, một bàn tay to chạm vào đầu vai Triều Lộc.

Triều Lộc đột nhiên xoay người "Anh tỉnh!"

Kỳ Ngạch vẫn luôn hôn mê giờ đây đã đứng thẳng tắp trước người Triều Lộc. Thân hình hắn cao lớn, dễ dàng bao trùm toàn cả người Triều Lộc. Đôi mắt đen bóng có thần khóa chặt Triều Lộc, hắn cũng không do dự đẩy cô "Em đi trước"

"Không được!" Triều Lộc không chút nghĩ ngợi bắt lấy tay hắn.

Giờ phút này đối mặt với Kỳ Ngạch, bốn mắt nhìn nhau, Triều Lộc đột nhiên có một chút hoảng loạn kỳ dị. Rõ ràng lúc trước hắn hôn mê lâu như vậy, cô cũng chưa bao giờ có cảm giác lo lắng.....Nhưng lúc này cô đã không thể hỏi này nọ nữa! Thân thuyền càng ngày càng rung lắc "Ca ca ca" tiếng nứt không dứt bên tai, boong tay quanh hai người bắt đầu vỡ ra, đến con thuyền cũng bắt đầu nghiêng sang một bên!

Triều Lộc dùng sắc bắt lấy nam nhân trước mặt "Em không thể để anh lại một mình!"

Người đàn ông lại đột nhiên nhìn cô cười, con ngươi đen láy giống như sao trời rơi xuống "Anh không thể chết được"

Đầu óc Triều Lộc có chút ngây thơ chớp chớp mắt, cô suy nghĩ, anh vì sao lại không chết được?

"Thật cảm động nha" Thanh âm quỷ đột nhiên quanh quẩn bên tai hai người "Đáng tiếc, cô cùng hắn đã chú định chỉ có một người có thể sống. Các ngươi muốn chọn như thế nào......"

Cố Thượng Nghiêu "Câm miệng!"

Ngay sau đó, hắn cười với Triều Lộc.

Triều Lộc còn chưa kịp phản ứng, cả người đã được "Kỳ Ngạch" ôm lên.

Triều Lộc "!"

Hơi thở người đàn ông đột nhiên tới gần "Đừng quên anh"

Triều Lộc trợn to mắt, tiếp theo trong nháy mắt, cơ thể cô chợt lơ lửng.

Tiếp gió vù vù thổi qua tai, khuôn mặt Kỳ Ngạch trước mắt càng ngày càng xa.

Ngón tay mờ mịt gãi gãi vào không khí, Triều Lộc không có lí do gì cảm thấy cảnh tượng trước mắt hình như đã từng trải qua: Rơi xuống, chia lìa......

Hết thảy những biến cố này chỉ phát sinh trong khoảnh khắc.

Triều Lộc ngã vào khoang cứu nạn mềm mại.

"Đi mau!" Người đàn ông trên thuyền hét lớn.

Triều Lộc ngẩng đầu "Kỳ Ngạch!"

Thuyền cứu nạn càng ngày càng xa, Triều Lộc chỉ thấy hắn cười chỉ chỉ vào ngực mình.

Giây tiếp theo, cả con thuyền ầm ầm tách rời.

Mặt biển cũng vì đó mà nổi lên một đợt sóng lớn, bọt nước tung tóe lên, rồi lại rơi ầm ầm xuống. Thuyền cứu nạn nho nhỏ cũng ở trong đó, rất nhiều lần suýt nữa thì bị lật!

Rất lâu sau mới gió êm sóng lặng.

Sương đen quanh quẩn ở hòn đảo rốt cuộc cũng tan đi, mặt biển xanh thẳm mênh mông vô bờ đã làm cho con thuyền u linh mà người ta vừa nghe đã sợ vỡ mật không còn tồn tại nữa.

Triều Lộc đột nhiên cúi đầu, thấy trong ngực mình không biết từ khi nào lại có một đóa hoa hông đỏ.

Triều Lộc ngơ ngác vân vê đóa hoa =.

Chân Tiểu Manh cũng khóc lên "Anh Cánh Cụt.........."

Thẩm Lâm Bắc nhìn mặt biển thật lâu, thở dài nói "Chúng ta đi thôi"

Ngón tay phấn bạch nghiền nát một cánh hoa, Triều Lộc ngẩng đầu nói "Tôi muốn đi tìm anh ấy!"

Thẩm Lâm Bắc "Cậu nói cái gì?! Cậu điên rồi?! Cậu một mình tìm thế nào?!"

Triều Lộc nếu để ý đến lời Thẩm Lâm Bắc nói thì Triều Lộc đã không phải là Triều Lộc.

2 phút sau, cô mặc áo phao cứu sinh, bám vào ba lô Kỳ Ngạch làm sức nổi, bắt đầu trở về phương hướng du thuyền u linh.

Cô cũng không biết vì sao trong lòng lại sinh ra một khát vọng mãnh liệt: Tuyệt đối tuyệt đối không thể để anh ấy biến mất!

Lại?

Cứ cảm thấy việc dùng từ của mình có chút kỳ quái, nhưng Triều Lộc đã không còn dư thừa tâm tư tự hỏi cái nãy nữa. Sức nổi ba lô không đủ, nước biển hôi thanh vẫn có lúc đập vào mặt cô. Hai mắt bị nước biển làm nhòe, cô sắp không mở được mắt nữa rồi.

Nhưng ngay vào lúc này, cả người cô đột nhiên dừng lại.

Mở to mắt ra nhìn, thấy trên mặt biển nổi lên một tấm gỗ to. Phía trên tấm gỗ, Kỳ Ngạch đang ngồi ở nơi đó.

Trong mắt Triều Lộc đột nhiên xuất hiện tia mừng như điên "Kỳ Ngạch ——"

Cùng với một tiếng gọi này, chỉ nghe "Bụp" một tiếng, toàn bộ phòng phát sóng đều đen xì.

Tiếp đó trong nháy mắt, một dòng chữ trắng dần dần nổi lên: Tiết mục kỳ hai, kết thúc.

————————————————

Chúc mừng truyện được 1.07K lượt đọc và 231 saooo 🎉🎉🥂🥂

Chỉ còn 29 chương nữa thoii

00:45 AM - 19/03/2022

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Tư vị dùng 300 triệu tinh tệ như đá ném trên sông.
Chương 2
Chương 2: Chú là fan của cháu.
Chương 3
Chương 3: Triều Lộc xoay xoay cổ tay "Các anh cùng lên hết đi"
Chương 4
Chương 4: Bị vận mệnh chèn ép...
Chương 5
Chương 5: "Kêu papa"
Chương 6
Chương 6: "moa" một cái hôn
Chương 7
Chương 7: Thật là lệnh người giận sôi! Lệnh ngỗng  tức giận!...
Chương 8
Chương 8:   Không thể chạm vào
Chương 9
Chương 9: Muốn sờ cái bụng thịt đó
Chương 10
Chương 10: a, phản ứng sinh lí mà thôi
Chương 11
Chương 11: "Được rồi, cùng nhau tắm đi..."
Chương 12
Chương 12: Ta muốn các ngươi đi an ủi phụ hoàng mẫu hậu ta ở trên trời...
Chương 13
Chương 13: Giá trị trứng thối??
Chương 14
Chương 14: Đừng động thủ động cước
Chương 15
Chương 15: Vươn móng vuốt nho nhỏ về phía cô
Chương 16
Chương 16: Thì ra là yêu đương
Chương 17
Chương 17: Ngươi rụt rẻ một chút
Chương 18
Chương 18: Bất ngờ bị hôn một cái
Chương 19
Chương 19: ...để một con cánh cụt con dọn dẹp hộ
Chương 20
Chương 20: Chị trâu
Chương 21
Chương 21: Con cánh cụt này, nhắm vào mình?.....
Chương 22
Chương 22: Lộc tỷ dạy ngươi làm người
Chương 23
Chương 23: Con cánh cụt này thành tinh rồi!!
Chương 24
Chương 24: Giống như hai con ngỗng
Chương 25
Chương 25: Vả mặt
Chương 26
Chương 26: Cát ngỗng đều có thiên tướng
Chương 27
Chương 27: Cậu muốn thoát khỏi cô đơn?!
Chương 28
Chương 28: Tiểu cánh cụt làm chuyện xấu
Chương 29
Chương 29: Tiểu cánh cụt: Đối với tình địch như hổ rình mồi...
Chương 30
Chương 30: Làm cánh cụt vui đến quên trời quên đất
Chương 31
Chương 31: Tình yêu tuyệt mĩ!
Chương 32
Chương 32: Cặp cp này ta chấp nhận!
Chương 33
Chương 33
Chương 34
Chương 34: Anh Cố lên tàu
Chương 35
Chương 35: Hương vị ngọt ngào ôn nhu
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 70: Hôn anh ta!!!
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 55
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...