Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Học Ngoan

Chương 21

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Âm cuối "oa" vẫn còn kéo dài, Lâm Thiên Tây đã bước ra đằng sau chiếc bàn, tay hạ áo xuống.

Quý Thải nhìn Tôn Thành: "Thế này là tôi tới không đúng lúc?"

Lâm Thiên Tây cầm áo, đi vào trong gian bên cạnh: "Tôi qua bên kia."

Tầm mắt Quý Thải dõi theo cậu, cô đến trước mặt Tôn Thành hỏi: "Đây là thẹn thùng hả?"

"Cậu ấy không phải kiểu người đó." Tôn Thành đáp. Hai chữ "thẹn thùng" này làm sao có thể dính dáng đến Lâm Thiên Tây.

Quý Thải lại hỏi: "Thế tức là trốn tôi đúng không?"

Tôn Thành không phát biểu, coi như là ngầm thừa nhận.

Quý Thải nhìn mặt hắn, định bụng quan sát một hồi xem vừa rồi hắn ngồi chỗ này có biểu cảm gì, kết quả Tôn Thành đã rũ mắt cầm cây cơ trong tay, đầu cũng chưa ngẩng.

Cô thuận mắt nhìn bàn bi-a, có hơi ngạc nhiên: "Ván này mới đánh được một nửa đúng không, đánh đẹp ghê, lại một cơ sạch bàn này, cậu đánh à?"

Khi ấy Tôn Thành mới ngẩng đầu, phóng tầm mắt sang gian bên cạnh: "Cậu ấy."

Quý Thải kinh ngạc: "Cậu ấy giỏi đến vậy sao."

Tôn Thành chỉ bảng phi tiêu treo trên tường: "Chính cậu ấy nói mình chơi gì cũng giỏi."

Quý Thải nhìn xung quanh một vòng, sau đólại rời mắt đến gương mặt hắn: "Hai cậu chơi đến bây giờ luôn?"

Giọng điệu Tôn Thành rất bình thản: "Gặp thì đánh mấy ván."

Lâm Thiên Tây đứng ở sau kệ hàng nửa kín nửa hở mà thay áo, đi ra chưa được một phút, Quý Thải đã đến gần.

"Đừng để ý nhé, tôi hẹn Tôn Thành có chút chuyện nên tới gọi cậu ấy thôi." Cô cười nói.

Lâm Thiên Tây cong miệng đáp: "Không sao, chị mới nên đừng để ý, không phải tôi cố tình cởi áo trước mặt cậu ấy đâu."

Quý Thải buồn cười: "Giải thích cái này với tôi làm gì thế?"

"Chẳng phải chị là giáo viên của cậu ấy à?" Lâm Thiên Tây nói: "Không phải nên chú ý cái này một chút sao?"

Quý Thải khựng lại: "Cậu ấy nói với cậu như thế hả?"

"Ừm." Lâm Thiên Tây nhớ đến việc Tôn Thành nói cô là giáo viên dạy thể dục, thảo nào rất khỏe, có thể đẩy cậu lên đường ăn cơm được luôn.

"Người này chẳng nể nang nhau gì cả, cái này mà cũng nói ra à?" Quý Thải nói: "Lúc đi học tôi được mẹ của Tôn Thành giúp đỡ, tốt nghiệp xong thì làm giáo viên, dạy cậu ấy mấy năm, mà cũng không làm nữa từ lâu rồi. Vậy nên bọn tôi quen nhau được kha khá năm, hiện tại Cố Dương cũng đang ở chỗ tôi."

Lâm Thiên Tây nghe hiểu, ấy chính là ý nói giao tình rất sâu đậm, quan hệ vốn không bình thường. Tôn Thành nói được như vậy mà không đau không ngứa, rõ ràng là không giống với những cô gái khác.

"Đi thôi." Giọng Tôn Thành từ cách vách truyền tới.

"Tới liền đây." Quý Thải nói xong lại nở nụ cười với Lâm Thiên Tây, "Thật ra cậu không cần phải kỳ công giải thích vậy đâu, con trai với nhau như thế chẳng phải là rất bình thường à, ngượng ngùng xoắn xuýt mới là không đúng đó." Cô nhìn bên ngoài, đoạn lại nhỏ giọng nói tiếp: "Cậu xem nhóc Thành của chúng ta đi, một người thẳng tắp như thế, có thể có vấn đề gì được chứ."

Tròng mắt Lâm Thiên Tây hơi động, làm gì thế, sao lại phải cất công nói người nọ thẳng tắp cho cậu?

Mà Quý Thải đã phất tay đi ra ngoài: "Lần này đến dọa cậu rồi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn."

Lâm Thiên Tây ra tới cửa, Tôn Thành đi ra từ cách vách, lướt qua bên người cậu nói: "Tôi đưa cô ấy đi."

"Ò." Lâm Thiên Tây vẫn đứng ở cửa tiệm không nhúc nhích.

Tôn Thành chợt khựng lại: "Cậu chưa về nhà à?"

Lâm Thiên Tây đáp: "Tôi có việc rồi còn gì, phải giặt áo luôn bây giờ đó."

"Không thể về nhà rồi giặt sao?"

"Tôi tiết kiệm tiền nước."

Tôn Thành nhìn cậu đôi lần: "Ồ, đây cũng là tác phong của bé ngoan." Nói xong thì bước về phía trước đuổi theo Quý Thải, hai người cùng dọc theo con đường trên phố rời đi rồi.

1

"Tiên sư nhà cậu..." Lâm Thiên Tây nhìn theo hắn, vẫn rầu rĩ đứng ở cửa.

Cậu nhìn trời một hồi, vừa nãy khi đánh mấy ván cậu không cần phải nghĩ ngợi đến điều gì, mà bây giờ chỉ còn lại một mình cậu, tức khắc thực tế lại phơi bày ra trước mắt.

Không còn chỗ nào để về, chỉ có thể tiếp tục nán lại ở chỗ này mà thôi.

Trái lại với trước đây, cậu có rất nhiều nơi để đến, rong ruổi lang thang mấy ngày mấy đêm cũng được, bây giờ thì không thể đi nữa, cậu muốn giữ lời hứa học ngoan.

Lâm Thiên Tây quay đầu vào trong tiệm nhỏ, quen cửa quen nẻo mà đi tìm cái chậu nhựa cùng bột giặt của Dương Duệ rồi đi ra, thật sự ngồi giặt quần áo.

Dù sao cũng chẳng còn việc gì để làm.

Sau đó cậu không chỉ mỗi giặt quần áo, thậm chí còn giúp Dương Duệ bán hàng mấy giờ đồng hồ, kiếm được gần một trăm tệ.

Đến khi trời tối hẳn, đèn đường bắt đầu sáng, Lâm Thiên Tây không thể đợi nữa, cậu khóa cửa tiệm lại, cuối cùng vẫn tới lúc phải đi.

Trên người không mang theo cái gì, không thể ở bên ngoài, cậu có chết cũng chẳng có mặt mũi nào nói thật với Tôn Thành, cũng không muốn nhờ hắn giúp đỡ.

Ai mà muốn nói với người khác rằng mình bị mẹ ruột của mình ruồng bỏ chứ, cái này khó mở miệng lắm.

Lâm Thiên Tây lang thang trên đường, sau cùng vẫn chỉ có thể dẫm lên cái bóng của mình mà về nhà.

Lúc bước lên cầu thang trở lại tầng trên, đi qua cửa nhà hàng xóm, cậu lia mắt nhìn cánh cửa mình từng đạp, đã đổi khóa mới rồi, trái lại lúc này nhà bọn họ rất yên ắng, một nhà hòa thuận.

Cậu lướt qua rồi dừng lại trước cửa nhà mình, đứng quay mặt vào cửa gần nửa phút, cuối cùng vẫn phải giơ tay lên gõ cửa.

Khung cửa bị gõ mà rung, dẫn đến chìa khóa treo bên trên rơi xuống đất cạnh chân cậu.

Lâm Thiên Tây khom người nhặt lên, biết rằng chắc chắn mẹ cậu đã đi ra ngoài.

Cậu mở cửa bước vào, tối mù mịt, quả nhiên là không có lấy một ai.

Cậu bật đèn lên, nhìn thấy tờ giấy dán trên cánh cửa tủ viết "Mấy ngày này phải trực ca đêm." thì bất đắc dĩ cười khan, xem ra mẹ Lâm đã chủ động nhường chỗ, sắp xếp thời gian so le rất có quy củ.

Lâm Thiên Tây quăng tờ giấy rồi vào WC, muốn ê a hát hò như lúc trước, nhưng lại không có chút hứng thú nào, thế là cậu chỉ trầm mặc như vậy mà đi vào rồi lấy khăn lau mặt, sau lại ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong gương.

"Đệt..." Lại còn mặc cái áo ba lỗ cũ kia, áo mình thì để quên ở tiệm không lấy về.

Người trong gương mặc áo ba lỗ rộng thùng thình, cộng thêm cái quần đùi ngắn cũn, trông rất giống lưu manh.

Ý nghĩ này tựa cành gai đâm một nhát vào ngực cậu, Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm gương, hất cằm như thể đang khiêu khích: "Lưu manh gì cơ, ông đây không thể học ngoan được à? Thế mà còn không tin!"

Cậu ném khăn lông sang một bên rồi đi ra ngoài.

Lâm Thiên Tây vào phòng, nằm lên giường mới sờ tới điện thoại, vừa mở lên màn hình đã hiện mười mấy tin nhắn Wechat, toàn bộ là của Vương Tiếu gửi đến, nó hỏi cậu cuối tuần đi đâu, tại sao lại không thấy tăm hơi mặt mũi.

Lâm Thiên Tây nhớ lại lúc đánh vài trận bi-a với Tôn Thành trong căn phòng nhỏ lờ mờ ánh đèn kia, đánh vài giờ đến là sảng khoái, khi ấy chính là thời điểm thoải mái nhất trong ngày hôm nay của cậu, ngay cả mồ hôi túa ra cũng mang theo mùi vị mặc sức buông thả; tay cậu gõ gõ trên màn hình đánh chữ.

[ Dạy người trên bàn bi-a. ]

Gửi xong thì cậu thoát ra ngoài, lướt tìm nick wechat avatar ngọn hải đăng, định bụng hẹn Tôn Thành về thì đánh thêm ván nữa, ngón tay soạn được một chữ, cuối cùng vẫn xóa đi, có lẽ lúc này người ta đang bận đưa Quý Thải đi rồi, thế là cậu chẳng gửi gì nữa.

Cuối tuần trôi qua, lớp học ở trường vẫn diễn ra như thường lệ.

Buổi sáng, lúc xách cặp đi trên đường, Tôn Thành bị người ta gọi lại: "Chờ chút đã."

Hắn quay đầu, thấy Dương Duệ bước ra từ tiệm tạp hóa, trong tay cầm túi nilon đưa đến trước mặt hắn.

"Lâm Thiên Tây để quên áo ở chỗ tôi, đưa cậu ấy giúp tôi nhé."

Tôn Thành nhận lấy, đưa mắt nhìn xuống, không nghĩ rằng Lâm Thiên Tây thật sự ngồi giặt áo ở nơi đó, hắn mở cặp sách ra nhét vào.

Dương Duệ quan sát hắn: "Hôm qua bị Lâm Thiên Tây dạy làm người rồi?"

Tôn Thành ngẩng đầu: "Dạy ai làm người cơ?"

"Cậu đó." Dương Duệ nói tiếp: "Cái đứa thích hóng hớt Vương Tiếu chạy tới hỏi tôi Lâm Thiên Tây đánh bi-a với ai, cậu ấy còn bảo kẻ cùng chơi với mình bị dạy làm người, tôi thấy hai cậu có qua có lại, cũng không giống như thế mấy."

Tôn Thành khoác cặp lên vai, lúc đi lên phía trước vẻ mặt rất lạnh nhạt: "Cậu ấy nói mớ."

Nằm mơ mới có thể dạy hắn làm người.

Hôm nay Lâm Thiên Tây vừa bước vào phòng học đã cảm thấy hơi sai sai.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, phát hiện lão Chu đang bưng ly trà đứng trước mặt, góc bảng xuất hiện một ô vuông nhỏ kẻ vuông vắn, trong đó viết mấy chữ to: Cách kỳ thi cuối kỳ còn 20 ngày.

Con số 20 được đánh dấu đỏ chót, bắt mắt ghê gớm.

"Còn có hai mươi ngày thôi." Chu Học Minh vặn nắp ly trà: "Có một số bạn có lẽ sẽ không còn được là bạn cùng lớp, sau này chúng ta cũng sẽ không còn là thầy trò nữa."

Lâm Thiên Tây cảm thấy tầm mắt sau lớp kính kia rất giống như đang nhìn về phía mình, lời nói rất có chủ đích.

"Quý trọng đoạn duyên phận hai mươi ngày cuối cùng này đi." Lão Chu chắp tay sau lưng đi mất.

"Ê Lâm Thiên Tây!" Trương Nhậm gọi cậu, hất mặt lên tấm bảng rồi bĩu môi: "Thấy không, còn có hai mươi ngày nữa thôi là được giải thoát, đến lúc đó phân lớp lại, anh em mình có thể cùng đến lớp mới hưởng phúc rồi."

Lúc này tầm mắt Lâm Thiên Tây mới rời khỏi hai con số kia: "Ai đi cùng với mày?"

"Mày đó." Trương Nhậm nói đoạn lại chỉ sang Đinh Kiệt - đứa mới sáng sớm đã trùm đầu ngủ: "Còn có thằng này nữa, mấy đứa bàn cuối bọn mình chả bốc hơi hết còn gì."

"Đệt mẹ, mày thích thì đi mà đi, đừng có kéo theo ông đây." Lâm Thiên Tây nghe xong thì nổi quạu, quăng cặp sách lên bàn.

Trương Nhậm hơi ấm ức: "Diễn thì diễn, nhưng thi là thật mà anh Tây, thành tích kia của mày...Phải không, trong lòng mình phải tự rõ ràng, không muốn đi cũng phải đi thôi."

Lâm Thiên Tây quay đầu nhìn chòng chọc cậu ta.

Trương Nhậm thật sự không chịu nổi ánh mắt này của cậu, tuy mắt Lâm Thiên Tây rất đẹp, đuôi mắt trời sinh hơi xếch lên, khiến toàn thân cậu từ trên xuống tăng thêm vạn phần sắc bén, lại được cả vẻ mặt lạnh lẽo kia làm ánh mắt trầm xuống tựa như dao cắt.

"Ông đây tuyệt đối không thể đến cái lớp mới gì đó được." Cậu nói.

Trương Nhậm làm khẩu hình miệng lặng lẽ chửi thề một câu, sau đó nhỏ giọng: "Mày mà ở lại được thì đầu tao làm bóng cho mày đá luôn."

"Tao nghe thấy rồi." Lâm Thiên Tây khua khoắng tay trên cổ mình: "Rửa sạch sẽ cổ chờ đi."

"Đệt mọe mày." Trương Nhậm chửi xong thì nín bặt.

Lâm Thiên Tây không buồn lảm nhảm với cậu ta nữa, thế là cậu đứng dậy ra khỏi phòng học.

Tôn Thành bước vào A9, ngồi tại chỗ mở cặp sách ra, mắt nhìn thấy chiếc áo.

Thời điểm chuẩn bị cầm đi cho Lâm Thiên Tây, hắn lại nhớ đến lời cuồng ngôn kia của cậu.

Dạy hắn làm người?

Tay hắn đưa vào lấy áo, lại chợt thấy một túi nilon khác dưới đáy cặp đã bị vứt ở bên trong từ lâu.

Là lọ nước hoa hương hoa quế Lâm Thiên Tây cho hắn.

Khương Hạo ở bàn trên đang sắp xếp bàn học, một hồi lâu sau chợt nghiêng đầu hỏi: "Mùi gì thế?"

"Mùi thơm." Tôn Thành nhanh nhẹn nhét cái áo vào túi nilon, một tay kia cầm lọ nước hoa xịt vào bên trong rồi ném ra thùng rác đằng sau, khóe miệng dường như hơi giương lên, sau đó thì rời khỏi phòng học.

Lâm Thiên Tây vừa đi WC, cậu dọc theo hành lang trở về, vừa khéo đụng phải Tôn Thành từ A9 ra ngoài.

Cậu dừng chân, nhìn Tôn Thành: "Quý Thải đi chưa?"

"Đi rồi." Tôn Thành nói: "Trước khi đi vẫn còn nhớ thương cậu."

"Cút ngay, chả biết là nhớ thương ai đâu." Lâm Thiên Tây thấp giọng đáp, quay đầu định đi.

Tôn Thành giơ tay: "Chờ chút."

Lâm Thiên Tây xoay người, một phen tiếp lấy túi nilon hắn ném tới.

"Áo cậu, cầm đến cho cậu đấy." Tôn Thành quay đi trở về A9: "Không cần cảm ơn."

Lâm Thiên Tây nhìn theo người bước vào phòng học, cậu nhớ ra rồi, chắc chắn là Dương Duệ nhờ hắn tiện đường mang tới.

Cậu cầm túi nilon về chỗ ngồi, mở ra xem, quả nhiên.

Lâm Thiên Tây lấy áo ra, một mùi hăng hắc xộc thẳng vào não, mũi cậu ngứa ngứa, sau đó đột ngột hắt xì một cái.

Trương Nhậm quay sang nhìn.

Đinh Kiệt vừa tỉnh ngủ, thấy có chuyện cũng xích lại gần ngửi thử, ngửi xong thì dứt khoát lui thẳng về sau: "Tao đệt con mọe! Không hổ là anh Tây mày, xịt đầy nước hoa quế vào áo, vẫn là mày lẳng lơ nhất!"

Lâm Thiên Tây lại hắt xì thêm lần nữa, cậu che mũi nhìn cái áo kia, trên áo là một mảng ướt cực lớn do bị xịt nước hoa.

Cậu bực bội chỉ tay vào áo: "Đệt mẹ nó, biết chơi thật đấy."

Rất nhanh đã đến giờ ra sân tập.

Tôn Thành vừa đi dọc sân vừa cúi đầu xem tin nhắn Wechat Quý Thải gửi, biết hiện tại bên Cố Dương tất cả đều ổn mới cất điện thoại vào.

Đào Tuyết từ A8 chạy tới, nhẹ giọng nói: "Tôn Thành đúng không? Thầy Chu gọi cậu đến phòng làm việc đó." Nói xong thì đi luôn.

Khương Hạo đi đằng trước giục hắn: "Đi thôi."

Tôn Thành nói: "Cậu đi trước đi, tôi tới phòng làm việc một lát."

"Được." Khương Hạo đi trước.

Tôn Thành bước đến phòng làm việc, những người khác đều ở sân tập nên hiện tại toàn bộ tòa nhà đều trống trơn.

Đến khúc ngoặt hành lang, đột nhiên một thân hình nhào tới từ đối diện, thẳng tay ném áo phủ kín mặt hắn.

Tôn Thành phản ứng rất nhanh, thuận theo cái áo bắt lấy cánh tay người nọ, dùng sức áp người lên tường bên cạnh.

Đối phương cũng chẳng dễ chọc, rất nhanh nhẹn né tránh, hai người liên tục lôi lôi kéo kéo từ khúc ngoặt ấy đến tận lan can cầu thang.

Tôn Thành ngẩng mặt lên, cuối cùng mới gỡ ra cái áo vừa phủ lên mặt mình.

Gương mặt Lâm Thiên Tây đối diện thẳng hắn: "Dễ ngửi không?"

Chiếc áo lẫn giữa hai người, một mùi hương hoa quế đánh thẳng vào não.

Lâm Thiên Tây đã thủ sẵn áo chờ ở đây từ lâu.

Khuỷu tay Tôn Thành đè vào ngực cậu, trực tiếp ép người lên lan can cầu thang.

Lâm Thiên Tây vừa động chân đã bị chân hắn cản lại, đè trên đầu gối cậu.

"Đệt mẹ, ông đây không đánh nhau đã định trước sẽ thua rồi, cậu lại dùng cái chiêu này!"

"Chiêu này hiệu quả với cậu nhất."

Lâm Thiên Tây thở hổn hển, Tôn Thành đối diện cũng chẳng khác gì, khoảng cách áp sát có hơi gần, bỗng dưng cả hai đều không lên tiếng nữa, chỉ còn lại lồng ngực cứ phập phồng từng hồi, cậu một đợt tôi một đợt.

Hai người yên tĩnh thoáng chốc, rồi tựa như có linh cảm mà đồng thời nghiêng đầu.

"Lâm Thiên Tây!" Từ Tiễn giẫm bình bịch trên bậc thang, trợn mắt nhìn về phía bọn họ: "Bị tôi bắt được quả tang rồi nhé, em đang bắt nạt Tôn Thành!!"

1

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Cái đinh nhổ không ra.
Chương 2
Chương 2: Không giữ mặt mũi cho anh Tây à?
Chương 3
Chương 3: Anh đây không có hứng thú chơi cậu đâu.
Chương 4: Cool guy lại nhìn cậu: "Tôn Thành."
Chương 4
Chương 5
Chương 5: Cậu mãnh liệt thật nha
Chương 6:  Cậu cmn tự mình đi mà giải quyết đi!!
Chương 6
Chương 7
Chương 7: Cậu nhìn anh giống có cái đam mê đó à?
Chương 8
Chương 8: Vậy mà hôm nay cho anh ấy trinh vai luôn rồi.
Chương 9
Chương 9: Em trai vừa mới đi mà đã buông thả bản thân rồi?
Chương 10: Trâu bò
Chương 10
Chương 11
Chương 11: Mùi hoa quế.
Chương 12: Cậu có tránh ra không?
Chương 12
Chương 13
Chương 13: Đứng lên đi.
Chương 14
Chương 14: Cũng biết phối hợp diễn trò thật.
Chương 15
Chương 15: Thứ tôi có, đúng thật là cậu chưa chắc đã có.
Chương 16
Chương 16: Tôn Thành đạp chân thật mạnh, chở theo cậu trên xe rồi lao vù đi.
Chương 17
Chương 17: Giỏi lắm anh Tây, lần này nhất định làm được!
Chương 18
Chương 18: Bạn gái cậu muốn tán tỉnh tôi.
Chương 19: Bé ngoan?
Chương 19
Chương 20
Chương 20: Vòng eo thiếu niên
Chương 21
Chương 21: Em đang bắt nạt Tôn Thành!!
Chương 22
Chương 22: Giảng đề cho tôi đi.
Chương 23
Chương 23: Gọi ba đi.
Chương 24
Chương 24:  Hình như hiện tại bên cạnh Lâm Thiên Tây cũng chỉ có mỗi cậu thôi.
Chương 25: Chờ ba.
Chương 25
Chương 26
Chương 26: Bây giờ biết ngoan rồi?
Chương 27: Không có cậu ấy thì em không học ngoan được.
Chương 27
Chương 28
Chương 28: Để ba vào.
Chương 29
Chương 29: Ba có sắp xếp.
Chương 30
Chương 30: Học đi, ba đang nhìn cậu đấy.
Chương 31
Chương 31: Gọi như vậy xấu hổ lắm đó.
Chương 32
Chương 32: Ly, cặp, đôi?
Chương 33
Chương 33: Đừng có đụng đến cậu ấy.
Chương 34
Chương 34:  Lâm lưu manh rất giống như luôn bám theo cậu
Chương 35: Cậu không phải thẳng đúng không?
Chương 35
Chương 36
Chương 36: Nếu cậu ta là con gái thì chắc chắn là thích cậu.
Chương 37
Chương 37: Cậu ấy không phải là bạn thân.
Chương 38
Chương 38:  Dường như hắn đã nhìn thấy cả một bầu trời đầy sao.
Chương 39: Bỏ qua một bên đi.
Chương 39
Chương 40
Chương 40: Bây giờ cậu ấy thuộc về ai?
Chương 41
Chương 41:  Cậu thế mà lại có một ngày được ăn tôm Tôn Thành bóc vỏ.
Chương 42
Chương 42: Cậu đừng thương hại tôi, tôi không cần.
Chương 43: Tôi là tay đấm của cậu à?
Chương 43
Chương 44
Chương 44:  Chỉ huy Tôn? Cộng sự? Cool guy? Thành gia ơi?
Chương 45
Chương 45:  Có thể là do tôi đánh không đủ lực.
Chương 46
Chương 46: Thấy tôi vui đến vậy sao, bé ngoan?
Chương 47: Cho cậu thoải mái.
Chương 47
Chương 48
Chương 48: Muốn có cùng mục tiêu với tôi sao?
Chương 49
Chương 49: Chóp mũi suýt chút nữa cọ qua chóp mũi cậu
Chương 50
Chương 50: Chúc mừng hai người!
Chương 51: Cậu đánh là vì tôi
Chương 51
Chương 52
Chương 52: Ôm chầm lấy eo hắn từ đằng sau
Chương 53
Chương 53: Hai cây cơ kề bên nhau, nhẹ nhàng chạm vào nhau một cái.
Chương 54: Có thể là do tôi uống nhiều rồi.
Chương 54
Chương 55
Chương 55: Trước đây đã từng thích con gái chưa?
Chương 56: Xong rồi, Lâm Thiên Tây, mày xong rồi...
Chương 56
Chương 57
Chương 57: Cậu thế mà lại phải lòng Tôn Thành mất rồi.
Chương 58
Chương 58: Yêu đương sẽ gây ảnh hưởng đến học tập sao?
Chương 59
Chương 59: Lâm Thiên Tây, cậu đang bảo vệ tôi sao?
Chương 60
Chương 60: Hái một đám mây cho Thành gia vui nhé?
Chương 61: Tôi không cần bạn gái.
Chương 61
Chương 62
Chương 62: Giữ lại hái cho người khác đi.
Chương 63
Chương 63: Môi lấp kín môi cậu
Chương 64: Cuối cùng vẫn không thể nhịn được...
Chương 64
Chương 65
Chương 65: Tôi tuyên bố cậu kết thúc độc thân.
Chương 66
Chương 66: Không thì tôi cứ thế này mà bôi cho cậu nhé?
Chương 67: Miệng lại hư rồi, Lâm lưu manh.
Chương 67
Chương 68
Chương 68: Không phải bây giờ còn có tôi sao.
Chương 69
Chương 69: Cảm động thì gọi một tiếng ba đi.
Chương 70: Được hắn nắm tay thôi cũng cảm thấy nhịp tim không ổn.
Chương 70
Chương 71
Chương 71: Nhất định phần eo chuẩn nhất, tôi ôm rồi...
Chương 72
Chương 72: Hai người ở sau cửa hôn đến mơ mơ màng màng.
Chương 73
Chương 73: Tránh xa Lâm Thiên Tây ra một chút, cậu ấy có đối tượng rồi.
Chương 74: Cái này gọi là hẹn hò.
Chương 74
Chương 75
Chương 75: Về sau nếu ngày nào đó cậu không ngoan, còn có thể dùng để quất cậu.
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 21
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...