Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Học Ngoan

Chương 75

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lâm Thiên Tây không ngờ rằng lần hẹn hò đầu tiên của hai người lại là cảnh tượng như thế, ngay ở nơi thi đấu của cậu, ở nơi cầu Sóc thứ gì cũng không có, sau đó lại ở chuyến xe buýt trên đường về này.

Song dù chuyện đã xảy ra như vậy, cậu thế mà vẫn rất ngạc nhiên.

Xe đã chạy được nửa buổi, cậu cúi đầu bóc vỏ kẹo cao su trên tay rồi nhét vào miệng, lại nhìn sang bên cạnh, vẫn cảm thấy hơi buồn cười, sau đó cúi đầu bóc thêm một cái nữa, cố ý đưa qua chạm vào cằm hắn: "Cho cậu."

Tôn Thành cúi đầu cắm dây tai nghe vào điện thoại, cằm bị chạm đến ngứa ngáy, hắn bắt lấy cái tay kia, ngẩng lên thấy kẹo cao su, lại nhìn mặt cậu, kế đó kéo tay cậu đưa thẳng vào miệng để ngậm lấy kẹo rồi mới buông ra.

Lâm Thiên Tây nhìn trước nhìn sau thấy người trong xe hầu như đều đã ngủ, cậu nhếch miệng nói khẽ: "Ăn như vậy ngon hơn?"

"Ừm, cũng được." Tôn Thành vừa nhai kẹo vừa đáp.

"Dừng..." Lâm Thiên Tây buồn cười, miệng thổi bong bóng, một tiếng "bụp" vang lên.

Tôn Thành nhét tai nghe vào tai cậu, bên còn lại thì nhét vào tai mình: "Ngủ một lát không? Nửa tiếng nữa mới đến nơi."

Lâm Thiên Tây lại quay đầu nhìn trước sau, ngoắc ngoắc ngón tay: "Không có gối đầu cho tôi mượn dựa à?"

Tôn Thành vỗ lên bả vai mình một cái rồi nhìn cậu.

Lâm Thiên Tây hạ thấp người xuống, nghiêng đầu dựa vào, đột nhiên nhỏ giọng "chậc" một tiếng.

"Làm sao?"

"Sao vai cậu cứng thế?"

"Cậu có chút kiến thức nào không vậy? Dựa vào xương rồi." Tôn Thành ấn đầu cậu xuống hõm vai, trầm giọng nói: "Chỗ này."

Lâm Thiên Tây tựa vào hõm vai Tôn Thành, ngồi im không nhúc nhích, một bên tai là tiếng Anh, một bên có thể nghe được từng nhịp đập đều đặn trong lồng ngực hắn, vừa nãy còn nói rất lưu loát nhưng bây giờ đột nhiên cậu lại không biết nên nói cái gì.

Một bàn tay luồn ra sau thắt lưng cậu, là tay của Tôn Thành, cái tay ấm áp cọ qua khe hở giữa lưng Lâm Thiên Tây và ghế ngồi, đặt lên eo cậu rồi ôm lấy.

Sống lưng Lâm Thiên Tây lập tức tê rần, cậu phát hiện hình như hắn vừa cúi thấp đầu xuống phả hơi thở vào tóc mình, trái tim rạo rực đập thình thịch, kẹo cao su cũng quên nhai, cảm giác này quá mức thân mật, đặc biệt là khi ở giữa một đám người xa lạ, vừa thân mật lại vừa lén lút, khiến lòng cậu ngứa ngáy vô cùng.

Đệt, có giống chim nhỏ nép vào người ta không chứ? Đầu vừa định ngẩng lên đã bị Tôn Thành ấn trở về: "Ngủ."

"...." Lâm Thiên Tây hết nói nổi hai giây, túm eo hắn: "Lần sau để cậu dựa tôi."

"Lần sau nào?" Tôn Thành đẩy cái tay kia của cậu ra, giọng càng thấp hơn: "Đừng túm loạn."

Lâm Thiên Tây cười khẽ một tiếng rồi trở nên ngoan ngoãn hẳn.

Đèn trong xe buýt mờ mờ ảo ảo cùng giọng đọc tiếng Anh bên tai dần kéo cơn buồn ngủ đến.

Chín giờ rưỡi tối, xe lái vào trong thành phố nhỏ, ngoài cửa sổ xe xuất hiện con đường quen thuộc.

Tôn Thành tháo tai nghe, nghiêng đầu nhìn Lâm Thiên Tây đang dựa vào hõm vai mình, hai mắt cậu nhắm nghiền, có lẽ thi đấu rất mệt, cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi, mái tóc đen nhánh cọ vào cằm hắn. Hắn đưa tay qua, tháo bên tai nghe còn lại trong tai cậu, sau đó vỗ nhè nhẹ lên mặt cậu một cái.

Lâm Thiên Tây mở to mắt ra nhìn hắn hai giây, con ngươi di chuyển vài lần, nhìn thấy những người ngủ trong xe gần như đã tỉnh dậy, lập tức ngồi thẳng: "Đến rồi?"

"Ừm, xuống xe ở đây thôi, gần đến rồi." Ngón tay Tôn Thành đột nhiên xoa môi cậu: "Cậu chảy nước miếng." Nói xong đứng lên cầm cặp sách: "Bác tài, dừng lại một lát."

Lâm Thiên Tây sửng sốt, vội vàng sờ lên miệng, không thấy gì, lập tức cầm cặp đứng lên đuổi theo.

Tôn Thành xuống xe, bị cậu đẩy dưới ánh đèn đường: "Gạt tôi à!"

Hắn trở tay túm lấy tay Lâm Thiên Tây, trên mặt là ý cười như có như không, vừa mới kéo cậu đến trước mặt thì ý cười lập tức biến mất, nhìn con đường cái phía sau lưng Lâm Thiên Tây.

Lâm Thiên Tây nhìn theo tầm mắt hắn, tức khắc buông tay ra.

Tần Nhất Đông đạp xe đạp, thoạt nhìn như định đi qua hai người, bây giờ phanh xe lại đứng nhìn bọn họ.

Ánh mắt Lâm Thiên Tây loé lên, cậu quay đầu nhìn Tôn Thành, giống như không có gì mà nói: "Không còn sớm nữa, bây giờ về đi."

Tôn Thành liếc Tần Nhất Đông rồi nhìn cậu, gật đầu: "Vậy thì về thôi."

Lâm Thiên Tây xoay người đi về hướng nhà mình, lại liếc Tần Nhất Đông, vậy mà thằng nhóc này vẫn còn đang chăm chú nhìn cậu.

Đi được một đoạn dài, cậu mới quay đầu nhìn chỗ họ xuống xe, Tôn Thành vừa mới rời đi, bóng lưng khoác theo cặp sách hướng về phía toà nhà cũ, sau khi rẽ vào khúc ngoặt thì không thấy người nữa. Cậu di chuyển tầm mắt, trông thấy Tần Nhất Đông đạp xe đi tới chỗ ấy, lại đi qua bên cạnh cậu.

"Vừa nãy hai cậu nắm tay à?" Tần Nhất Đông bất thình lình hỏi.

Lâm Thiên Tây thoáng chốc khựng lại, thầm nghĩ đệt mẹ nó, rõ ràng đã giả vờ điềm nhiên như không có gì rồi, thế mà vẫn bị cậu nhìn thấy, quay đầu nói: "Cậu đi lang thang muộn như thế chỉ để xem người ta nắm tay hay không thôi à, sở thích kiểu gì thế?"

"Tôi đi chơi với bạn đến bây giờ không được chắc, liên quan gì đến cậu." Tần Nhất Đông tức giận đáp.

"Vậy tôi với người ta nắm tay hay không thì liên quan gì đến cậu." Lâm Thiên Tây xoay người đi tiếp.

Tần Nhất Đông phanh xe lại, nhìn theo bóng lưng cậu mà chẳng thể nói thành lời. Miệng lưỡi Lâm Thiên Tây vẫn luôn trơn tru hơn y, lúc nào cũng có thể đâm trúng điểm chí mạng chỉ bằng một câu, nhẫn nhịn mấy giây đến mức mặt nghẹn đỏ, y mới nói: "Chẳng liên quan cái rắm gì đến tôi, mẹ nó ai thèm quản cậu chứ!"

Lâm Thiên Tây nghe thấy thế thì quay đầu, thằng nhóc này đã giận đùng đùng quay xe đi rồi. Cậu xốc lại cặp sách trên vai, chột dạ sờ mặt: "Đệt, sao lại bị cậu ấy bắt gặp đúng lúc thế nhỉ..."

Cậu lại nhìn ngó xung quanh một hồi, chắc chắn rằng trên đường lớn không có ai nữa, hệt như có tật giật mình mà chạy thẳng về nhà.

Về đến nhà, đèn điện tối om, cũng không có tiếng người.

Lâm Thiên Tây mò mẫm đi vào trong bật đèn, lấy điện thoại trong túi quần ra, WeChat vang lên tiếng thông báo, Tôn Thành gửi tin nhắn tới.

[ Cậu ta có hỏi cậu không? ]

Chỉ huy Tôn thật sự rất tinh. Lâm Thiên Tây vừa đánh chữ vừa oán thầm.

[ Yên tâm, cậu ấy không hỏi được gì. ]

Tôn Thành ở bên kia dường như ngừng lại một lát mới gửi tin nhắn tiếp theo đến.

[ Không nói cho cậu ta biết à? ]

Lâm Thiên Tây vô thức hỏi ngược lại.

[ Nên nói cho cậu ấy biết sao? ]

Cậu với Tần Nhất Đông đã tuyệt giao rồi mà, nói thế nào được.

Tôn Thành cũng không tiếp tục hỏi nữa, thẳng thừng bỏ qua chuyện này mà hỏi sang chuyện khác.

[ Hôm nay có thỏa mãn không? ]

Lâm Thiên Tây cười cười, quăng cặp sách rồi đi vào trong WC, tay vẫn gõ chữ.

[ Tạm được. ]

[ Cậu thì sao? ]

Tôn Thành trả lời rất đơn giản và thẳng thắn.

[ Tôi rất hài lòng. ]

Lâm Thiên Tây đọc lại mấy lần mới cất điện thoại đi, cậu vặn vòi nước, hất nước lên chà rửa mặt. Ngủ trên xe một giấc rồi nên bây giờ tỉnh táo hẳn, đọc tin nhắn này của hắn xong, trong đầu Lâm Thiên Tây toàn là chuyện ban ngày, có thể sau đó sẽ không ngủ được mất.

Cậu sờ túi quần tìm con sóc nhồi bông đã mua rồi lấy ra, cầm vào trong phòng để lên đầu giường, sau đó nhào người lên giường nằm.

Vừa nãy là cậu cố ý nói bậy nói bạ, thật ra hôm nay cậu rất vui, vô cùng thỏa mãn.

Có lẽ là do hưng phấn quá mức, lại vài ngày rồi không đi học, cho nên đêm hôm đó Lâm Thiên Tây không ngủ quá sâu, sáng sớm cậu đã rời giường.

Lúc mặc áo khoác lên người, cậu đi quanh nhà vài vòng, trên ban công có treo quần áo mới giặt, lại liếc tủ một cái, tờ giấy cậu để lại cho mẹ vẫn còn đó, hẳn là cô đã nhìn thấy.

Dù sao cũng đã về rồi, cậu vo tờ giấy ném đi, sau đó đi vào bếp như thường lệ, cầm hai lát bánh mì ăn sáng rồi đi tới trường.

Vừa rời khỏi khu nhà, điện thoại vang lên một tiếng, Lâm Thiên Tây lấy ra xem, là Cố Dương gửi tin nhắn.

[ Anh ơi, cuối tuần trước anh ở cùng với anh trai của em ạ? ]

Miếng bánh mì Lâm Thiên Tây vừa mới cắn nghẹn trong cổ họng, làm gì đây, tới bắt gian à?

[ Sao vậy? ]

Cố Dương gửi qua một emoji mặt cười, trông giống như mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ.

[ Lúc trước em với chị Thải định qua chỗ anh em, nhưng anh ấy không cần, ngày hôm qua quan trọng như vậy, có phải anh ấy ở cùng với anh không ạ, em cũng không nghĩ được anh em còn có thể ở cùng với ai nữa. ]

Lâm Thiên Tây ngậm bánh mì trong miệng, vừa đi vừa gõ chữ.

[ Ngày quan trọng gì cơ? ]

Khung chat "vèo" một tiếng, tin nhắn mới được gửi đến.

Bước chân Lâm Thiên Tây khựng lại, nhìn đi nhìn lại hai lần, xác định không nhìn lầm, cậu nuốt miếng bánh mì xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Đệt mẹ?"

Cậu đứng suy nghĩ một lúc, đột nhiên xoay người chạy, bước dài hai ba bước lên lầu về nhà, xông vào trong phòng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm được cây cơ cũ bọc trong giấy báo, cậu nhét chéo vào trong cặp rồi khóa lại, sau đó lại vội vàng ra cửa.

Trong lớp, vài cặp mắt đồng loạt nhìn chằm chằm ra cửa sau.

Lâm Thiên Tây vừa bước vào thì trông thấy một loạt người ngồi ở mấy bàn đầu đều đang mở hai mắt tròn xoe nhìn mình.

"Làm gì vậy?" Cậu đến chỗ ngồi xuống, đặt balo xuống bên chân, liếc mắt nhìn bọn họ: "Nhìn cái gì thế?"

"Đậu má anh Tây, Thành gia lặng lẽ đi xem anh thi đấu mà chẳng nói với bọn em." Vương Tiếu lập tức mở miệng.

Tiết Thịnh chen mồm: "Nghe nói hai người thi đấu xong thì đi cùng nhau?"

Tôn Khải lập tức nối tiếp bằng một câu mấu chốt: "Hai người đi đâu thế?"

Mỗi người một câu, giống như đã chuẩn bị từ trước. Lúc này Lâm Thiên Tây mới biết tại sao mới sáng sớm bọn họ đã nhìn chằm chằm mình, cậu đạp một cước vào ghế Vương Tiếu: "Làm gì nói nhảm nhiều vậy, cậu ấy đi mua đề cương, anh đây phải về sớm để học bài, không được à?"

"..." Vương Tiếu quay sang nhìn khương Hạo.

Lâm Thiên Tây cũng nhìn theo: "Ý gì đó, cậu nói gì rồi?"

Khương Hạo đáp lời: "Tôi nói gì chứ, nói cậu cực kỳ yêu học tập, tích cực luyện bi-a." Nói xong đưa cho cậu một phong bì dán kín: "Tiền thưởng của cậu, hôm qua đấu xong chạy luôn, tiền cũng không cần, Ngô Xuyên bảo tôi mang tới cho cậu, thầy ấy nói cho cậu nghỉ ngơi một ngày, hôm nay không cần xuống sân tập chạy."

Lâm Thiên Tây nhận lấy rồi nhét vào trong cặp: "Sao lại không cần được, học phí đại học của tôi mà."

Khương Hạo liếc cậu mấy cái, nhún nhún vai: "Tôi không vào bán kết, trận đấu lần sau chỉ tới xem cậu thôi. À đúng rồi, La Kha đó vào..."

Tiếng kéo ghế vang lên ngắt lời cậu ta, Tôn Thành bước đến rồi ngồi xuống.

Lâm Thiên Tây còn chưa kịp nói gì đã quay sang nhìn hắn.

Vương Tiếu lại hỏi Tôn Thành: "Thành gia, anh một mình chạy tới xem anh Tây thi đấu, sao lại không nói với bọn em?"

Tôn Thành rất bình tĩnh mà hỏi lại: "Tôi muốn gọi các cậu đi cùng, các cậu có xin nghỉ phép được không?"

Vương Tiếu vừa bị Lâm Thiên Tây chặn họng, bây giờ cổ họng lại bị hắn vững vàng chặn tiếp: "Được rồi, thành tích anh tốt, bọn này xin không nổi."

Tôn Thành liếc Lâm Thiên Tây: "Học thuộc từ vựng."

Lâm Thiên Tây lấy sách tiếng Anh ra: "Ừm ừm, thuộc." Vừa lấy vừa dùng khẩu hình miệng nói với hắn: Trâu bò.

Cậu nhìn lên phía trước, ba tên ngốc đã quay lên, cậu dựng sách thẳng đứng, đá nhẹ gót chân Tôn Thành một cái: "Sao cậu lại không nói cho tôi biết?"

"Cái gì?" Tôn Thành thấp giọng hỏi lại.

"Hôm qua đó, Cố Dương nói là sinh nhật của cậu!" Lâm Thiên Tây ở phía sau sách nhíu mày: "Sao cậu không nói sớm hả." Chẳng trách lại đột nhiên nổi hứng muốn đi ăn mì, nếu không phải hôm nay Cố Dương gửi tin nhắn đến thì cậu vẫn không biết gì.

Tôn Thành không hề để ý: "Chỉ là sinh nhật thôi, không phải đã trôi qua rất vui à."

"Ít nhất tôi cũng phải đưa cậu một món quà chứ." Lâm Thiên Tây trầm giọng nói: "Cũng không thèm nói một tiếng, còn chưa chuẩn bị gì cả." Cậu cúi đầu lấy balo dưới chân, rút cây cơ vừa cũ vừa nhỏ từ bên trong ra: "Tặng cậu cái này vậy."

Tôn Thành nhìn thoáng qua cây cơ nằm ngang dưới gầm bàn, chỉ dài bằng một nửa cơ bình thường, hỏi: "Cậu dùng lúc mấy tuổi?"

"Không nhớ nữa, dù sao cũng là đồ tôi dùng từ lúc còn nhỏ mà." Lâm Thiên Tây ngẫm nghĩ một hồi lại cảm thấy quá keo kiệt, thu tay về: "Dẹp đi, lần sau bù đắp cho cậu cái khác, cái này nát lắm rồi."

Tôn Thành lập tức cầm lấy: "Cái này."

Lâm Thiên Tây nói: "Cậu thật sự muốn à?"

"Muốn." Hắn cầm cơ trong tay ước lượng vài lần rồi nhìn cậu, đột nhiên giương khóe miệng lên: "Về sau nếu ngày nào đó cậu không ngoan, còn có thể dùng để quất cậu."

2

"?" Lâm Thiên Tây đá hắn một cước, vươn tay đoạt lấy cây cơ.

Tôn Thành đè tay cậu lại, ngẩng đầu nhìn lên trước: "Cậu thuộc được bao nhiêu rồi? Tôi muốn kiểm tra."

Lâm Thiên Tây cũng ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Tiếu ngồi trên lại quay xuống hóng hớt, bèn giả vờ như mọi chuyện bên dưới đều bình yên: “Hả, kiểm tra đi.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Cái đinh nhổ không ra.
Chương 2
Chương 2: Không giữ mặt mũi cho anh Tây à?
Chương 3
Chương 3: Anh đây không có hứng thú chơi cậu đâu.
Chương 4: Cool guy lại nhìn cậu: "Tôn Thành."
Chương 4
Chương 5
Chương 5: Cậu mãnh liệt thật nha
Chương 6:  Cậu cmn tự mình đi mà giải quyết đi!!
Chương 6
Chương 7
Chương 7: Cậu nhìn anh giống có cái đam mê đó à?
Chương 8
Chương 8: Vậy mà hôm nay cho anh ấy trinh vai luôn rồi.
Chương 9
Chương 9: Em trai vừa mới đi mà đã buông thả bản thân rồi?
Chương 10: Trâu bò
Chương 10
Chương 11
Chương 11: Mùi hoa quế.
Chương 12: Cậu có tránh ra không?
Chương 12
Chương 13
Chương 13: Đứng lên đi.
Chương 14
Chương 14: Cũng biết phối hợp diễn trò thật.
Chương 15
Chương 15: Thứ tôi có, đúng thật là cậu chưa chắc đã có.
Chương 16
Chương 16: Tôn Thành đạp chân thật mạnh, chở theo cậu trên xe rồi lao vù đi.
Chương 17
Chương 17: Giỏi lắm anh Tây, lần này nhất định làm được!
Chương 18
Chương 18: Bạn gái cậu muốn tán tỉnh tôi.
Chương 19: Bé ngoan?
Chương 19
Chương 20
Chương 20: Vòng eo thiếu niên
Chương 21
Chương 21: Em đang bắt nạt Tôn Thành!!
Chương 22
Chương 22: Giảng đề cho tôi đi.
Chương 23
Chương 23: Gọi ba đi.
Chương 24
Chương 24:  Hình như hiện tại bên cạnh Lâm Thiên Tây cũng chỉ có mỗi cậu thôi.
Chương 25: Chờ ba.
Chương 25
Chương 26
Chương 26: Bây giờ biết ngoan rồi?
Chương 27: Không có cậu ấy thì em không học ngoan được.
Chương 27
Chương 28
Chương 28: Để ba vào.
Chương 29
Chương 29: Ba có sắp xếp.
Chương 30
Chương 30: Học đi, ba đang nhìn cậu đấy.
Chương 31
Chương 31: Gọi như vậy xấu hổ lắm đó.
Chương 32
Chương 32: Ly, cặp, đôi?
Chương 33
Chương 33: Đừng có đụng đến cậu ấy.
Chương 34
Chương 34:  Lâm lưu manh rất giống như luôn bám theo cậu
Chương 35: Cậu không phải thẳng đúng không?
Chương 35
Chương 36
Chương 36: Nếu cậu ta là con gái thì chắc chắn là thích cậu.
Chương 37
Chương 37: Cậu ấy không phải là bạn thân.
Chương 38
Chương 38:  Dường như hắn đã nhìn thấy cả một bầu trời đầy sao.
Chương 39: Bỏ qua một bên đi.
Chương 39
Chương 40
Chương 40: Bây giờ cậu ấy thuộc về ai?
Chương 41
Chương 41:  Cậu thế mà lại có một ngày được ăn tôm Tôn Thành bóc vỏ.
Chương 42
Chương 42: Cậu đừng thương hại tôi, tôi không cần.
Chương 43: Tôi là tay đấm của cậu à?
Chương 43
Chương 44
Chương 44:  Chỉ huy Tôn? Cộng sự? Cool guy? Thành gia ơi?
Chương 45
Chương 45:  Có thể là do tôi đánh không đủ lực.
Chương 46
Chương 46: Thấy tôi vui đến vậy sao, bé ngoan?
Chương 47: Cho cậu thoải mái.
Chương 47
Chương 48
Chương 48: Muốn có cùng mục tiêu với tôi sao?
Chương 49
Chương 49: Chóp mũi suýt chút nữa cọ qua chóp mũi cậu
Chương 50
Chương 50: Chúc mừng hai người!
Chương 51: Cậu đánh là vì tôi
Chương 51
Chương 52
Chương 52: Ôm chầm lấy eo hắn từ đằng sau
Chương 53
Chương 53: Hai cây cơ kề bên nhau, nhẹ nhàng chạm vào nhau một cái.
Chương 54: Có thể là do tôi uống nhiều rồi.
Chương 54
Chương 55
Chương 55: Trước đây đã từng thích con gái chưa?
Chương 56: Xong rồi, Lâm Thiên Tây, mày xong rồi...
Chương 56
Chương 57
Chương 57: Cậu thế mà lại phải lòng Tôn Thành mất rồi.
Chương 58
Chương 58: Yêu đương sẽ gây ảnh hưởng đến học tập sao?
Chương 59
Chương 59: Lâm Thiên Tây, cậu đang bảo vệ tôi sao?
Chương 60
Chương 60: Hái một đám mây cho Thành gia vui nhé?
Chương 61: Tôi không cần bạn gái.
Chương 61
Chương 62
Chương 62: Giữ lại hái cho người khác đi.
Chương 63
Chương 63: Môi lấp kín môi cậu
Chương 64: Cuối cùng vẫn không thể nhịn được...
Chương 64
Chương 65
Chương 65: Tôi tuyên bố cậu kết thúc độc thân.
Chương 66
Chương 66: Không thì tôi cứ thế này mà bôi cho cậu nhé?
Chương 67: Miệng lại hư rồi, Lâm lưu manh.
Chương 67
Chương 68
Chương 68: Không phải bây giờ còn có tôi sao.
Chương 69
Chương 69: Cảm động thì gọi một tiếng ba đi.
Chương 70: Được hắn nắm tay thôi cũng cảm thấy nhịp tim không ổn.
Chương 70
Chương 71
Chương 71: Nhất định phần eo chuẩn nhất, tôi ôm rồi...
Chương 72
Chương 72: Hai người ở sau cửa hôn đến mơ mơ màng màng.
Chương 73
Chương 73: Tránh xa Lâm Thiên Tây ra một chút, cậu ấy có đối tượng rồi.
Chương 74: Cái này gọi là hẹn hò.
Chương 74
Chương 75
Chương 75: Về sau nếu ngày nào đó cậu không ngoan, còn có thể dùng để quất cậu.
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 75
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...