Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Học Ngoan

Chương 12: Cậu có tránh ra không?

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bữa tối của Lâm Thiên Tây là mì trứng cà chua, đặc biệt còn nhiều thêm một quả trứng.

Khi còn bé nếu như hơi không thoải mái, lúc ăn cơm cậu sẽ đòi thêm đồ ăn, nhiều thêm trứng, nhiều thêm cánh gà, thứ gì cũng được, giống như chỉ cần như vậy thì sẽ được thỏa mãn.

Bây giờ cũng thế, cậu ăn xong rồi thì vừa rửa chén vừa ê a hát.

Lâm Tuệ Lệ vẫn chưa về, trong nhà chỉ có mỗi mình cậu, tiếng hát vang từ phòng bếp lờ mờ sáng tới phòng khách, truyền tới bất cứ ngóc ngách nào mà cậu muốn nó tới.

Tỏ ra một vẻ rằng ngôi nhà này rất náo nhiệt.

Lúc này điện thoại vang lên, rung bần bật trên bệ bồn rửa chén.

Lâm Thiên Tây ngừng hát, nghiêng đầu nhìn, thấy một dãy số lạ nhấp nháy trên màn hình, rung đến mức điện thoại cũng dần hướng về phía tay cậu, giống như đang thúc giục cậu bắt máy.

Rung đến hồi thứ ba thì im lặng.

Cậu khóa vòi nước rồi vẩy vẩy tay, nhìn điện thoại di động, lần này Tần Nhất Đông còn biết tự cúp máy cơ à?

Nhưng ngay sau đó dãy số kia lại hiện lên, màn hình nhảy ra hai tin nhắn.

[ Tôi gọi lại cho cậu luôn đó, lần này cậu phải nghe máy ông đây biết chưa hả! ]

Thảo nào cúp máy, y lại còn cất công thông báo trước một tiếng.

Lâm Thiên Tây nghĩ thầm phong cách này quả không hổ là Tần Nhất Đông, con hàng này có những lúc ngốc ngốc đần đần đến lạ.

Quả nhiên, Tần - ngốc ngốc đần đần - Nhất Đông lại gọi điện tới, tưởng chừng như lần này còn gấp gáp hơn lần trước, nhạc chuông xen lẫn tiếng rung vang không ngừng.

Lâm Thiên Tây nhìn dãy số kia một hồi, cuối cùng vẫn nhấn nghe.

Đầu dây bên kia mới đầu không có tiếng, chỉ nghe thấy tiếng thở căm phẫn của Tần Nhất Đông, mấy giây sau y mới mở miệng: "Tôi chịu cậu đủ rồi đó Lâm Thiên Tây, ngày mai tôi đến trường tìm cậu, hai ta nói chuyện rõ ràng, nếu cậu còn dám chạy nữa thì tôi sẽ..."

Có thể y đang suy nghĩ uy hiếp gì thì sẽ có lực sát thương mạnh nhất.

Không phải đối với hai đứa chơi thân thì tuyệt giao chính là mối uy hiếp hiệu quả nhất à?

Nhưng Lâm Thiên Tây vốn dĩ đã muốn tuyệt giao với y rồi còn gì.

"Cmn nữa tôi cũng chịu đủ rồi." Lâm Thiên Tây đáp.

Đầu bên kia dường như hơi sửng sốt: "Cậu chịu đủ cái gì cơ?"

"Ai bị gọi điện quấy rầy như thế mà không thấy phiền?" Lâm Thiên Tây khô khan cười một tiếng: "Cậu không thể dứt khoát hơn một tí được à, lẽo đẽo mãi như thế làm gì?"

"Tôi chỉ muốn biết tại sao thôi mà, đến người yêu chia tay còn có lý do, cậu nói nghỉ chơi là nghỉ chơi luôn, một lời giải thích cũng không cho tôi nổi chắc?"

Lâm Thiên Tây đổi tay cầm điện thoại, đá một cước lên cánh cửa tủ bên dưới bệ rửa chén, đi ra ngoài: "Ông đây không vừa ý cậu được không, cậu thì có tích sự đéo gì hả, đến bắn tôi cũng chê cậu không đủ sức bắn nữa là."

"Cậu đệt mẹ...Bỏ đi, miệng lưỡi tôi cũng không thể đê tiện bằng cậu được." Tần Nhất Đông giận đùng đùng: "Dù sao tôi cũng nói rồi, ngày mai chắc chắn sẽ tới trường cậu, chờ đó đi!"

"Tút" một tiếng, cúp máy rồi.

Lâm Thiên Tây nhấc điện thoại ra khỏi tai, gãi gãi đầu, nhụt chí mắng một câu: "Đệch..."

Sao lại quên thằng nhóc đần này còn rất cố chấp nhỉ.

Lâm Tuệ Lệ vẫn chưa về, có lẽ là đón con người ta xong thì đi thẳng đến tiệm làm ca đêm rồi.

Tâm trạng tốt đẹp đang bơi trong điệu hát ê a của Lâm Thiên Tây vừa bị cuộc điện thoại kia dày vò, cậu vào phòng mở cặp sách ra, nỗ lực tẩy não, thử tưởng tượng mình giống như bao học sinh cấp ba bình thường khác, đang thực hiện nhiệm vụ học tập cao cả.

Rồi học như thế nào, có phải là cần làm cái gì mà "chuẩn bị bài ngày mai" không nhỉ?

Suy tính nửa ngày trời cũng chẳng bắt chước được, cậu bỗng nhiên nghĩ tới Tôn Thành, cuối cùng lại chỉ nhớ được hình ảnh hắn chơi bi-a trong sảnh.

"Đệch mẹ!" Lâm Thiên Tây nằm ngửa dài người trên giường, hai mắt mở to nhìn chằm chằm trần nhà đã bạc màu, một hồi lâu sau, đột nhiên cười cười: "Nếu là mình ở đó..."

Cậu lẩm bẩm rồi giơ tay lên, khoa tay múa chân làm ra tư thế ở góc độ áp cơ, sau đó mắt nheo lại: "Nhất định một cơ sạch bàn."

....

Buổi sáng, thời điểm lúc Tôn Thành xách cặp vào lớp, giờ tự đọc cũng chuẩn bị kết thúc.

Nhưng cũng không có ai quan tâm hắn, lớp trưởng Lưu Tâm Du thậm chí còn quay đầu nhìn hắn cười, khả năng vẫn còn coi hành vi này của hắn là vì vừa chuyển đến nên chưa kịp thích ứng.

Khương Hạo ngồi đằng trước quay xuống, vừa mở miệng đã hỏi: "Hôm qua lúc tôi về, cậu ở lại chơi với cậu ta à?"

Tôn Thành nhìn cậu ta một lúc mới nhớ ra người cậu ta hỏi là Lâm Thiên Tây, ngồi xuống rồi đáp: "Không."

"Sĩ vãi." Khương Hạo lẩm bẩm.

Tôn Thành lấy sách từ trong cặp ra: "Cậu ta không muốn chơi."

"Chỉ là thuận miệng bốc phét thôi, toàn là ỷ vào việc biết đánh nhau rồi hù dọa người khác, làm như ai cũng sợ cậu ta ấy, tôi thật sự khinh mấy đứa côn đồ thế này." Khương Hạo liếc mắt, hai chữ "khinh bỉ" cũng sắp viết kín mặt.

Tôn Thành không đáp lại lời cậu ta, chất sách từ trong cặp lên bàn, trùng hợp thế nào lại lôi ra lọ nước hoa cùng tuýp kem dưỡng tay hôm qua tiện tay cất vào, hắn lập tức nhét trở lại.

"Ể cái gì thế?" Khương Hạo đã kịp nhìn thấy, ló đầu qua, còn muốn nhìn rõ hơn một chút.

"Không có gì." Tôn Thành "xoạt" một tiếng kéo khóa cặp sách.

Sao lúc ấy hắn lại không nghĩ đến việc thẳng tay ném đi nhỉ, còn tiện tay cất vào làm gì nữa.

Lưu Tâm Du ngồi bàn trước bỗng đứng lên, to giọng thông báo: "Hôm nay có tiết Hóa, phải đến phòng thí nghiệm học đó, mọi người đừng quên nha."

Trong lớp lập tức vang lên một trận kêu than ầm ĩ, chẳng có đứa nào hào hứng nổi.

Khương Hạo quay đầu nói với Tôn Thành: "Đậu má, đến phòng thí nghiệm là phải ngồi học cùng A8 đấy."

...

Lâm Thiên Tây xách cặp, bước vào lớp học từ cửa sau như một cơn gió.

Bạn học trong lớp đều đang cầm sách đi ra ngoài, lúc cậu đi vào vừa hay đụng mặt Trương Nhậm đi ra, suýt chút nữa va vào nhau.

"Đệt mọe, tưởng là hôm nay mày cố ý không đến chứ, sao giờ mới đến hả." Trương Nhậm tránh qua một bên.

Lâm Thiên Tây đáp: "Tao tự nguyện đến đấy."

Thật ra hôm nay cậu cố tình ra cửa từ rất sớm, nhưng lại cố tình đến muộn để tránh thời gian Tần Nhất Đông đi học; sau đó lại loanh quanh ở trường học kế bên một vòng, chắc chắn rằng không nhìn thấy bóng dáng Tần Nhất Đông đâu mới về trường mình.

Trương Nhậm chỉ vào chỗ ngồi của Đinh Kiệt: "Thằng kia nghe nói hôm nay phải lên phòng thí nghiệm học với bọn A9 nên trốn tiết rồi, tao cũng định lượn luôn, mày đi cùng không?"

Lâm Thiên Tây lục lọi cặp sách một lúc, lôi ra được quyển sách Hóa: "Ở chỗ nào thế?"

"Vờ lờ, phòng thí nghiệm ở đâu còn không biết mà cũng muốn đến, hôm nay lại là một ngày bị kỹ năng diễn xuất của mày thu phục đó anh Tây!" Trương Nhậm chỉ chỉ phía bên ngoài cửa sổ: "Ở đằng đó đó."

Lâm Thiên Tây ném cặp lên bàn, cầm sách đi ra ngoài.

Lớp 11A8 và 11A9 học cùng một thầy, thỉnh thoảng có tiết thì sẽ sắp xếp hai lớp ngồi chung một phòng luôn cho tiện.

Thời điểm Lâm Thiên Tây tiến vào phòng học, toàn bộ đều đã ngồi kín chỗ.

Từ trước đến giờ Lâm Thiên Tây vẫn không biết tên thầy dạy Hóa, chỉ có chút ấn tượng rằng thầy vẫn còn trẻ, chưa đến ba mươi tuổi, đeo kính gọng đen; lúc này đang đứng trên bục giảng ôm một cái hộp rồi nói: "Thu hết điện thoại của mấy đứa mang lên đây, làm thí nghiệm không cần phải dùng đến."

Lâm Thiên Tây thừa dịp thầy mải mê nói, lẳng lặng chui qua cửa.

"Em kia!" Thầy dạy Hóa gọi cậu lại.

Lâm Thiên Tây quay đầu.

Thầy giống như đang cố gắng nhận mặt, nhìn cậu nửa ngày trời.

Cậu đành phải lên tiếng chủ động nhắc nhở: "Là Lâm Thiên Tây ạ."

"Lâm Thiên Tây à?" Thầy dạy Hóa khẽ nâng kính, quan sát cậu từ đầu xuống chân hai lượt, tựa như xem xong mới thấy khớp, chỉ chỉ phía dưới: "Xuống phía dưới bàn cuối ngồi đi, vừa hay chỉ có một bạn."

Lâm Thiên Tây bước xuống, đi thẳng đến vị trí cuối cùng nơi bày đèn cồn thủy tinh, phía sau bàn thí nghiệm là bóng người tóc cắt ngắn gọn gàng.

Không phải Tôn Thành thì là ai nữa.

Hắn tắt điện thoại di động xong, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lâm Thiên Tây, ánh mắt hai bên chạm nhau một thoáng, rồi đứng lên nhường đường.

Lâm Thiên Tây đi qua hắn vào bên trong, ngồi xuống cạnh hắn, nhìn lên trước thấy Khương Hạo vừa quay đầu xuống liếc nhanh bọn họ một cái.

"Hai người một nhóm, làm thí nghiệm xong thì điền vào bảng báo cáo rồi nộp lên đây, sau này có thể sẽ coi đó là điểm tổng kết cuối kỳ của các em đó." Thầy dạy Hóa ở trên bục nói.

Tôn Thành truyền điện thoại nộp lên, nhận lấy tờ báo cáo thí nghiệm mà Khương Hạo đưa xuống trước mặt, viết tên mình xong thì đẩy sang cho Lâm Thiên Tây.

Lâm Thiên Tây vừa định cầm, chợt nhớ ra đến cả bút cũng quên mang, lại đẩy trở về: "Tiện tay điền giúp tôi luôn đi."

Tôn Thành nhìn cậu một cái, cầm bút viết ba chữ "Lâm Thiên Tây" bên cạnh tên mình.

Lâm Thiên Tây liếc sang, nghĩ thầm: Đệt mẹ nó, chữ còn đẹp hơn cả của ông đây nữa.

Tôn Thành để giấy ra giữa bàn, hỏi cậu: "Cậu muốn làm phần nào?"

Lâm Thiên Tây hỏi ngược lại: "Có khác nhau ở đâu à?"

Tôn Thành tạm ngừng một lúc, đổi cách hỏi: "Cậu biết làm phần nào thì cứ nói."

Cậu đáp: "Tôi biết nghĩ."

"..." Khóe mắt Tôn Thành hơi giật: "Đó gọi là cái gì cũng không biết làm."

"Đệt." Lâm Thiên Tây bất giác cảm thấy hơi nghèn nghẹn ở cổ.

Điện thoại trong túi quần bỗng rung bần bật, cậu quan sát bên trên, những người khác cũng đều nộp điện thoại lên rồi, thầy dạy Hóa không để ý chỗ này của cậu lắm, bèn móc ra.

Trên màn hình hiện ra tin nhắn mới.

[ Cmn nữa rốt cuộc có ra không hả Lâm Thiên Tây? ]

Là Tần Nhất Đông.

Sau đó lại rung tiếp, gửi đến một tin nhắn khác.

[ Ông đây đang bị kẻ thù của cậu chặn bên ngoài trường mấy cậu.]

"Mẹ nó!" Lâm Thiên Tây chửi nhỏ một câu, cất điện thoại xong lập tức đứng lên.

"Đi đâu?" Tôn Thành ngẩng đầu.

"Có chút việc." Lâm Thiên Tây đứng được một nửa lại ngồi xuống, ánh mắt đã biến hóa, phóng tầm mắt nhìn thầy dạy Hóa ở trên bục, thấp giọng nói: "Cho tôi qua chút đi."

Tôn Thành duỗi chân, thẳng thừng cản đường: "Thí nghiệm vẫn chưa làm xong."

"Một mình cậu làm thì cũng có khác gì đâu." Lâm Thiên Tây nhỏ giọng thúc giục: "Cho tôi ra ngoài đi mà!"

"Tôi không có nghĩa vụ làm giúp cậu."

"?" Lâm Thiên Tây nhìn hắn, một chuỗi lời hay ý đẹp chuẩn bị tuôn trào khỏi miệng, cậu mím môi, nhẫn nại nói: "Mẹ nó đừng có dây dưa tốn thời gian, cho tôi qua chút đi, tôi thật sự có chuyện, nếu không thì cậu đừng có trách ông đây..."

"Nếu không thì sao?" Tôn Thành nhìn cậu chằm chằm, ngữ điệu thờ ơ, đường quai hàm căng cứng.

Trong lòng Lâm Thiên Tây như bùng lên một ngọn lửa không tên, suy nghĩ động thủ đã gác lại trước kia xuất hiện, nhưng hiện tại cậu vẫn nhịn xuống.

Nếu thật sự động thủ thì kẻ này cũng không phải dạng vừa.

"Cậu có tránh ra không?" Cậu lạnh mặt hỏi.

Tôn Thành cũng lạnh mặt đáp: "Tự cậu đi nói với thầy giáo không cùng nhóm với tôi nữa, rồi muốn đi đâu thì đi."

"Đm!" Lâm Thiên Tây dứt khoát đứng lên, một chân giẫm lên mặt bàn, nhảy qua bàn trước mặt mấy bước rồi nhảy một phát xuống dưới đất.

Trên bàn lưu lại mấy dấu chân sáng loáng, dãy ống nghiệm lung lay một hồi, suýt chút nữa đổ vỡ.

Bạn học ngồi bên trên đều nhao nhao quay xuống nhìn. Thầy dạy Hóa cũng nhìn về phía đó: "Làm sao thế?"

Lâm Thiên Tây sải bước đi tới, cầm điện thoại mình ném vào trong hộp: "Em nộp điện thoại." Sau đó chân bước thoăn thoắt ra ngoài: "Xin nghỉ đi vệ sinh ạ."

Nói xong ra đến cửa thì cậu lập tức chạy mất, xông thẳng về phía cổng trường.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Cái đinh nhổ không ra.
Chương 2
Chương 2: Không giữ mặt mũi cho anh Tây à?
Chương 3
Chương 3: Anh đây không có hứng thú chơi cậu đâu.
Chương 4: Cool guy lại nhìn cậu: "Tôn Thành."
Chương 4
Chương 5
Chương 5: Cậu mãnh liệt thật nha
Chương 6:  Cậu cmn tự mình đi mà giải quyết đi!!
Chương 6
Chương 7
Chương 7: Cậu nhìn anh giống có cái đam mê đó à?
Chương 8
Chương 8: Vậy mà hôm nay cho anh ấy trinh vai luôn rồi.
Chương 9
Chương 9: Em trai vừa mới đi mà đã buông thả bản thân rồi?
Chương 10: Trâu bò
Chương 10
Chương 11
Chương 11: Mùi hoa quế.
Chương 12: Cậu có tránh ra không?
Chương 12
Chương 13
Chương 13: Đứng lên đi.
Chương 14
Chương 14: Cũng biết phối hợp diễn trò thật.
Chương 15
Chương 15: Thứ tôi có, đúng thật là cậu chưa chắc đã có.
Chương 16
Chương 16: Tôn Thành đạp chân thật mạnh, chở theo cậu trên xe rồi lao vù đi.
Chương 17
Chương 17: Giỏi lắm anh Tây, lần này nhất định làm được!
Chương 18
Chương 18: Bạn gái cậu muốn tán tỉnh tôi.
Chương 19: Bé ngoan?
Chương 19
Chương 20
Chương 20: Vòng eo thiếu niên
Chương 21
Chương 21: Em đang bắt nạt Tôn Thành!!
Chương 22
Chương 22: Giảng đề cho tôi đi.
Chương 23
Chương 23: Gọi ba đi.
Chương 24
Chương 24:  Hình như hiện tại bên cạnh Lâm Thiên Tây cũng chỉ có mỗi cậu thôi.
Chương 25: Chờ ba.
Chương 25
Chương 26
Chương 26: Bây giờ biết ngoan rồi?
Chương 27: Không có cậu ấy thì em không học ngoan được.
Chương 27
Chương 28
Chương 28: Để ba vào.
Chương 29
Chương 29: Ba có sắp xếp.
Chương 30
Chương 30: Học đi, ba đang nhìn cậu đấy.
Chương 31
Chương 31: Gọi như vậy xấu hổ lắm đó.
Chương 32
Chương 32: Ly, cặp, đôi?
Chương 33
Chương 33: Đừng có đụng đến cậu ấy.
Chương 34
Chương 34:  Lâm lưu manh rất giống như luôn bám theo cậu
Chương 35: Cậu không phải thẳng đúng không?
Chương 35
Chương 36
Chương 36: Nếu cậu ta là con gái thì chắc chắn là thích cậu.
Chương 37
Chương 37: Cậu ấy không phải là bạn thân.
Chương 38
Chương 38:  Dường như hắn đã nhìn thấy cả một bầu trời đầy sao.
Chương 39: Bỏ qua một bên đi.
Chương 39
Chương 40
Chương 40: Bây giờ cậu ấy thuộc về ai?
Chương 41
Chương 41:  Cậu thế mà lại có một ngày được ăn tôm Tôn Thành bóc vỏ.
Chương 42
Chương 42: Cậu đừng thương hại tôi, tôi không cần.
Chương 43: Tôi là tay đấm của cậu à?
Chương 43
Chương 44
Chương 44:  Chỉ huy Tôn? Cộng sự? Cool guy? Thành gia ơi?
Chương 45
Chương 45:  Có thể là do tôi đánh không đủ lực.
Chương 46
Chương 46: Thấy tôi vui đến vậy sao, bé ngoan?
Chương 47: Cho cậu thoải mái.
Chương 47
Chương 48
Chương 48: Muốn có cùng mục tiêu với tôi sao?
Chương 49
Chương 49: Chóp mũi suýt chút nữa cọ qua chóp mũi cậu
Chương 50
Chương 50: Chúc mừng hai người!
Chương 51: Cậu đánh là vì tôi
Chương 51
Chương 52
Chương 52: Ôm chầm lấy eo hắn từ đằng sau
Chương 53
Chương 53: Hai cây cơ kề bên nhau, nhẹ nhàng chạm vào nhau một cái.
Chương 54: Có thể là do tôi uống nhiều rồi.
Chương 54
Chương 55
Chương 55: Trước đây đã từng thích con gái chưa?
Chương 56: Xong rồi, Lâm Thiên Tây, mày xong rồi...
Chương 56
Chương 57
Chương 57: Cậu thế mà lại phải lòng Tôn Thành mất rồi.
Chương 58
Chương 58: Yêu đương sẽ gây ảnh hưởng đến học tập sao?
Chương 59
Chương 59: Lâm Thiên Tây, cậu đang bảo vệ tôi sao?
Chương 60
Chương 60: Hái một đám mây cho Thành gia vui nhé?
Chương 61: Tôi không cần bạn gái.
Chương 61
Chương 62
Chương 62: Giữ lại hái cho người khác đi.
Chương 63
Chương 63: Môi lấp kín môi cậu
Chương 64: Cuối cùng vẫn không thể nhịn được...
Chương 64
Chương 65
Chương 65: Tôi tuyên bố cậu kết thúc độc thân.
Chương 66
Chương 66: Không thì tôi cứ thế này mà bôi cho cậu nhé?
Chương 67: Miệng lại hư rồi, Lâm lưu manh.
Chương 67
Chương 68
Chương 68: Không phải bây giờ còn có tôi sao.
Chương 69
Chương 69: Cảm động thì gọi một tiếng ba đi.
Chương 70: Được hắn nắm tay thôi cũng cảm thấy nhịp tim không ổn.
Chương 70
Chương 71
Chương 71: Nhất định phần eo chuẩn nhất, tôi ôm rồi...
Chương 72
Chương 72: Hai người ở sau cửa hôn đến mơ mơ màng màng.
Chương 73
Chương 73: Tránh xa Lâm Thiên Tây ra một chút, cậu ấy có đối tượng rồi.
Chương 74: Cái này gọi là hẹn hò.
Chương 74
Chương 75
Chương 75: Về sau nếu ngày nào đó cậu không ngoan, còn có thể dùng để quất cậu.
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 12: Cậu có tránh ra không?
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...