Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Học Ngoan

Chương 115

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Giấc ngủ này ngon vô cùng, sáng hôm sau Lâm Thiên Tây tự tỉnh dậy, hoàn toàn không cần tới đồng hồ báo thức.

Tôn Thành dậy trước, tuy không còn ở trên giường nhưng mùi hương sữa tắm nhàn nhạt trên người hắn vẫn còn vương lại. Chăn bị vò thành một cục để phía dưới, Lâm Thiên Tây nhớ mang máng là đêm hôm qua chen chúc rất chật chội, hình như hai người ôm nhau ngủ.

Cậu ngồi dậy đi ra khỏi phòng, chợt nghe tiếng nói chuyện của hai anh em ở trong bếp.

Cố Dương hỏi: "Anh Tây ăn cháo hay ăn mì ạ?"

"Mì đi." Tôn Thành đáp: "Đừng cho cậu ấy nhiều trứng quá, cậu ấy mê tín lắm."

Lâm Thiên Tây đứng ở cửa phòng bếp: "Ai mới sáng sớm đã nói xấu sau lưng tôi thế?"

Tôn Thành quay đầu lại, tay cầm một cái bát: "Không phải tôi, cái gì tôi nói cũng là thật."

"..."

Cố Dương cười nói: "Anh Tây dậy rồi, rửa mặt đánh răng rồi ăn sáng đi anh."

Lâm Thiên Tây đi vào nhìn bếp ga, hai người họ vừa mới bày bát, một bát cháo trắng, hai bát còn lại là mì: "Hai người còn có bụng dạ làm đồ ăn sáng nữa à?"

"Em làm đó." Cố Dương cướp lời: "Ngày thi cuối rồi, không yên tâm để hai anh ra ngoài ăn, tự mình làm thì hơn, anh xem này, bây giờ em biết làm nhiều thứ lắm, vừa có thể nấu cơm vừa có thể nấu mì, sau này chờ anh của em lên đại học thì em cũng có thể tự lo cho mình rồi."

"Tự dưng càng thấy không yên tâm." Tôn Thành lạnh nhạt nói.

"Anh!" Cố Dương bất mãn: "Anh là anh ruột em thật hả!"

Lâm Thiên Tây cười cười chạy vào WC, nhanh chóng vệ sinh cá nhân.

Ngày cuối cùng rồi, muốn chậm cũng không được.

Chờ cậu đánh răng rửa mặt xong thì phần mì của cậu đã được bưng ra bàn.

Lâm Thiên Tây vừa ngồi xuống bàn là bắt đầu ăn ngay, ăn nhanh tới nỗi không cảm nhận được mùi vị.

Tôn Thành đã ăn xong trước, sau đó vẫn cho chó ăn rồi chuẩn bị đồ đạc đi thi như ngày hôm qua, xung quanh yên tĩnh, hoàn toàn không có không khí của ngày thi cuối cùng.

Lâm Thiên Tây sợ hắn chờ sốt ruột bèn húp vội mấy cọng mì cuối với một hớp nước dùng rồi mang bát vào phòng bếp, sau đó đi ra cầm balo lên: "Đi."

Cố Dương đuổi theo đến cửa, hai tay cầm hai hộp sữa tươi, cậu nhóc nhét vào tay mỗi người một hộp: "Anh Tây, cái này ở trong thùng giấy mà anh đem tới đó, hai người mang theo uống đi."

Lâm Thiên Tây sực nhớ ra, tốt xấu gì cũng là đồ mẹ Lâm đưa, cậu nhét vào balo, buồn cười nhìn cậu nhóc: "Em trai tốt à, nhóc sắp thành phụ huynh đưa thí sinh tới trường rồi đó."

"Vậy em chính là phụ huynh, chờ tin tốt của hai người đó." Cố Dương cười hì hì vẫy tay chào họ.

Tôn Thành cũng nhét sữa vào balo rồi nhìn Cố Dương: "Ngủ bù đi." Nói xong thì khoá cửa lại rời đi.

Bọn họ xuống lầu rồi đi đến bên ngoài tiệm tạp hoá, vẫn tách nhau đi tới điểm thi riêng như cũ.

Trước khi đi, Lâm Thiên Tây vén cái áo ngắn tay trên người lên: "Này, nhìn đi, xem hôm nay đã kéo khoá chưa?"

Khoé miệng Tôn Thành khẽ giương nhưng không cười, hắn cho tay vào túi quần mình lấy ra thứ gì đó rồi nhét vào trong túi quần của cậu: "Cho cậu, giải toả tâm trạng."

"Thuốc ngủ à?" Lâm Thiên Tây hỏi.

"Thuốc độc." Vẻ mặt Tôn Thành vẫn rất thản nhiên, chỉ có khoé miệng là hơi nhếch nhẹ, hắn xoay người: "Thi xong ở trường chờ tôi."

Lâm Thiên Tây cười cười nhìn hắn đi xa rồi mới chịu đi, vừa quay đầu thì thấy Dương Duệ đang tựa vào cửa tiệm tạp hoá nhìn ra chỗ cậu, miệng ngậm tăm xỉa răng hệt như đang xem chuyện vui.

"Dã man thật, cuối cùng cũng nhìn thấy anh đây rồi." Ông chủ Dương nói: "Anh còn tưởng trong mắt cậu không thấy được ai khác nữa chứ."

Lâm Thiên Tây chỉ vào mình: "Em sắp thi đại học rồi, anh không nói câu nào hay hay được à?"

Dương Duệ: "Chúc cậu được điểm tối đa nhé."

"...Bảo anh nói lời hay ý đẹp chứ có phải nói xạo đâu." Lâm Thiên Tây phất phất tay: "Thôi, em đi đây."

Đi được một quãng xa mới nghe thấy Dương Duệ cười gọi cậu ở phía sau: "Cố lên nhé Lâm Thiên Tây, cậu chính là đứa lẳng lơ nhất phố này!"

1

"Đệt!" Lâm Thiên Tây quay đầu liếc một cái nhưng không thấy người đâu nữa, vừa bực mình vừa buồn cười, sau đó vội vàng quay đầu chạy đến trường.

Không khí trường số 8 còn yên tĩnh hơn hôm qua, vẫn chưa đến giờ thi mà đã lặng ngắt như tờ.

Sáng nay thi tổ hợp môn tự nhiên.

Sau khi ngồi vào phòng thi, Lâm Thiên Tây cũng đã âm thầm làm công tác tư tưởng rất nhiều lần.

Không sao, hôm qua đã trải nghiệm rồi, không có lý do gì mà hôm nay lại căng thẳng nữa, thi thật tốt vào, thả lỏng đi...

Cậu nắm ngón tay, nghe thấy tiếng chuông bắt đầu thi reo lên.

Thời gian thi cũng là 150 phút như hôm qua, tổ hợp tự nhiên là tổng hợp cả ba môn, các câu hỏi không những nhiều mà còn trộn lẫn vào nhau.

Lúc điền tên, Lâm Thiên Tây không hề thấy căng thẳng, trong quá trình làm bài cũng không, cho đến khi cậu cảm thấy thời gian có phần eo hẹp thì cảm giác ấy lại bất chợt trỗi dậy trong lòng.

Trên đề vẫn còn hai câu hỏi lớn cuối chưa làm.

Cậu cúi đầu, bút di chuyển thật nhanh.

Từ từ, chậm một chút nữa thôi, chuông đừng có reo, chờ cậu thêm một chút nữa thôi.

"..." Lâm Thiên Tây cắn chặt răng, liều mạng viết lời giải của câu cuối cùng.

"Reng reng reng" tiếng chuông đột ngột reo vang.

"Tới giờ nộp bài rồi." Thầy gác thi ở bên trên kêu: "Không viết nữa, tất cả ngừng bút hết cho tôi! Có nghe thấy không hả!"

Nói rồi, ông bước từ trên bục giảng xuống thu bài thi.

Lâm Thiên Tây lập tức ngẩng đầu lên, đặt bút xuống, rốt cuộc cậu cũng đã viết xong vào giây phút cuối cùng.

Nộp bài xong, Lâm Thiên Tây sờ sờ trán, bấy giờ mới phát hiện mình đã toát hết cả mồ hôi, tiếp đó kéo ghế, đứng dậy ra khỏi phòng thi.

Cậu vào nhà vệ sinh mở vòi rửa mặt, cảm giác căng thẳng ban nãy mới tiêu tan. Lâm Thiên Tây sờ ngón tay lên cái cổ đầy mồ hôi rồi mò tới cái cúc áo kia, cậu thở mạnh ra một hơi, cũng may là đã làm hết, không biết bên phía Tôn Thành thế nào, chắc chắn hắn không có vấn đề gì rồi.

Buổi chiều còn phải thi Tiếng Anh, đó chính là môn cuối cùng, có được hay không thì cũng sắp chấm dứt rồi.

Có lẽ cậu thật sự cần thả lỏng tâm trạng. Lâm Thiên Tây sờ tay vào túi quần, mò tới thứ Tôn Thành đưa cho mình rồi lấy ra, là một điếu thuốc.

"Được đấy..." Cậu lầm bầm, thực ra từ lâu cậu đã không còn nghiện thuốc lá nữa, nhưng đúng là cũng chỉ có lúc này mới muốn hút một điếu để bình tĩnh lại, quả nhiên chỉ huy rất hiểu cậu.

Lâm Thiên Tây thoáng liếc nhà vệ sinh một lượt, lúc này không có ai ở đây, lén hút một điếu có lẽ là không sao, cậu cúi đầu hé miệng, ngậm thuốc vào rồi mới nhớ ra không có bật lửa.

Bên ngoài có người đi vào.

Lâm Thiên Tây quay đầu nhìn, hai mắt tức thì trợn to.

Là thầy Chu.

Cậu lấy điếu thuốc trong miệng ra, cười cười: "Hiểu lầm rồi thầy Chu, không có hút, tới bật lửa em còn chả có kia mà, không tin thì thầy có thể lục soát thử."

Thầy Chu nhìn gương mặt ướt nhẹp của cậu, sắc mặt có vẻ tái nhợt hơn bình thường, ông nâng mắt kính ho khan vài tiếng, cũng không nói gì mà đi đến chỗ bồn tiểu.

Chẳng bao lâu sau, ông quay lại chậu rửa mặt rồi rửa tay, đột nhiên lấy cái gì đó ra để lên thành chậu, sau đó chắp hai tay ra sau lưng rồi cứ thế đi mất, trông bình tĩnh vô cùng.

Lâm Thiên Tây liếc nhìn thành chậu rửa, là một chiếc bật lửa.

"Đệt mẹ?" Cậu nhìn ra ngoài, là thầy Chu thật, không nhận nhầm người.

Hút thuốc xong, dường như tâm trạng đã thoải mái hơn một chút.

Mười phút sau, Lâm Thiên Tây tiếp tục ôn lại từ đơn, các cụm từ và ngữ pháp, trong đầu toàn là những câu tiếng Anh chen chúc nhau, sách Tiếng Anh thì kẹp nách, cậu đứng ở ngã rẽ hành lang, chuẩn bị hết mình với môn thi cuối cùng này,

Chỉ còn một môn nữa thôi, chiến đấu đến cùng là xong rồi.

"Anh Tây?" Vương Tiếu đứng ở bên hành lang đối diện gọi cậu, sau đó nó đến gần hỏi: "Sao còn gặm sách thế, trưa không ăn cơm à?"

"Lát nữa ăn." Lâm Thiên Tây cũng không ngẩng đầu lên.

Vương Tiếu đứng cạnh cậu: "Hay là em mang về cho anh nhé? Anh muốn ăn gì, đồ ăn nhanh ha, thêm hai viên thịt?"

Lâm Thiên Tây gật đầu: "Ừ."

Vương Tiếu quay người đi, Tôn Khải, Tiết Thịnh và Khương Hạo cũng đứng phía trước chờ cậu, cả bọn đã hẹn đi ăn cùng nhau, bây giờ tất cả đều đang nhìn Lâm Thiên Tây chằm chặp.

Khương Hạo nói: "Tôi phục luôn, nếu tôi có được nghị lực của Lâm Thiên Tây thì tôi cũng vào top 15 rồi."

"Mơ à, cậu còn phải có một Thành gia nữa." Vương Tiếu đáp trả.

Tiếng Anh thi lúc ba giờ chiều.

Lâm Thiên Tây quay lại phòng thi sớm, nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, cậu sờ ngón tay lên cúc áo trên cổ, có thể là do hôm nay trời nóng, dây đỏ của cúc áo bị mồ hôi trên cổ làm cho ướt đẫm hết.

Tiếng chuông reo lên, đúng giờ bắt đầu thi.

Lâm Thiên Tây cầm bút nhìn vào bài thi, chăm chú nghe.

Lúc làm phần nghe không hồi hộp giống trong tưởng tượng lắm, cậu và Tôn Thành nghe tiếng Anh rất nhiều lần rồi, từ vựng tiếng Anh, văn ngắn, cả thơ tình và tình ca nữa.

Điểm khác biệt duy nhất là lần này không thể tạm dừng, cũng không có chất giọng vô cùng bình tĩnh kia của Tôn Thành phân tích và giải thích cho cậu.

Phòng thi vẫn im phăng phắc, chỉ có tiếng sàn sạt của đầu bút tiếp xúc với mặt giấy thi.

Tay Lâm Thiên Tây đè lên phần bài luận tiếng Anh, cuối cùng cũng đến mục cuối rồi.

Cậu hít vào một hơi rồi từ từ thở ra, nắm chặt tay cầm bút một chút rồi lại thả lỏng, kiên nhẫn nghiên cứu đề rồi mới đặt bút viết, giống như lúc trước Tôn Thành dạy cậu học vậy.

"Reng reng reng." Tiếng chuông chói tai bỗng phát lên.

"Nộp bài!"

Kết thúc rồi. Lâm Thiên Tây ngẩng đầu lên, cậu ngồi thừ ra mấy giây mới cất túi bút và đồ đạc rồi đi ra bên ngoài.

Vừa bước ra ngoài, cậu đã có cảm giác trường học hệt như nồi nước đang sôi sùng sục.

Vô số bài thi và sách vở bị ném từ trên cao xuống như tuyết trắng che kín cả bầu trời, cũng không thầy cô nào quan tâm, tầng nào cũng có người chạy vèo vèo reo hò, có người còn gào thét ầm ĩ.

Lâm Thiên Tây đi dọc hành lang, đầu óc cũng ong ong vì tiếng ồn, tim đập lúc nhanh lúc chậm giống như đang trong mộng, cậu đi xuống lầu rồi dựa vào góc tường bên dưới cầu thang thở hổn hển.

"Anh Tây hả?" Một lúc sau, cậu nghe thấy Vương Tiếu hỏi: "Thi xong rồi mà sao không thấy ai vậy?"

"Có ai thấy Lâm Thiên Tây không?" Là giọng của Ngô Xuyên: "Em ấy thi thố như nào rồi, đại học không thành vấn đề chứ?"

"Đệt..." Lâm Thiên Tây lau đi mồ hôi trên cổ, mẹ nó đừng hỏi nữa, khó khăn lắm mới kết thúc, chờ thêm một chút, trong đầu cậu có một sợi dây đã bị kéo căng quá lâu.

Mẹ nó, chính cậu cũng rất muốn biết là có sao hay không đây.

"Thành gia!" Bất chợt nghe được tiếng gọi này, Lâm Thiên Tây mới phát hiện mình đã đứng rất lâu rồi, những tiếng reo hò như vỡ tổ và tiếng la rống hệt kẻ điên kia cũng đã nhỏ đi dần.

Giọng nói của Vương Tiếu vọng lại từ xa: "Không thấy anh Tây đâu, chắc là lo kết quả quá rồi, có khi nào bị say nắng luôn rồi không?"

Say nắng cái khỉ gió ấy! Lâm Thiên Tây cử động một chút rồi đứng thẳng lên, chợt thấy Tôn Thành đang đến gần, áo thun đen vừa đến thắt lưng, cặp chân dài thẳng tắp, sải bước cũng dài.

Cậu xốc nhẹ balo trên vai rồi kiên nhẫn chờ, cho đến khi bóng người kia lại gần, cậu mới bước ra, tóm lấy hắn kéo đến trước mặt.

Tôn Thành bị kéo tới, tay chống lên tường, hắn đứng vững lại nhìn quanh một vòng, sau đó mới ghé đến trước mặt cậu, thấp giọng bảo: "Thì ra là trốn ở đây."

Lâm Thiên Tây nhỏ giọng nói: "Ở đây đợi cậu."

"Sau đó thì sao?"

Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm hắn ba bốn giây rồi chợt hỏi: "Căn cước của cậu đâu, Thành gia?"

Tôn Thành nhìn cậu: "Sao vậy?"

Lâm Thiên Tây nhướng mày, hai mắt sáng ngời: "Muốn đi "giải tỏa" cùng cậu."

Con ngươi của Tôn Thành khẽ động, vẻ mặt vẫn như cũ, chỉ có khoé miệng hơi cong lên, hắn mở balo bằng một tay rồi thò vào lấy căn cước của mình ra lắc lắc trước mặt cậu.

Lâm Thiên Tây cong môi đẩy hắn một cái: "Đi."

Thành phố nhỏ này cũng không giống như thường lệ, trên đường toàn là phụ huynh và học sinh, tấp đại vào một quán ven đường cũng có người.

Bọn họ lượn quanh mấy vòng cũng không gặp người quen nào, vào lúc trời sắp tối, cả hai bước vào một khách sạn nhỏ.

Tình cờ là Lâm Thiên Tây chưa từng đến đây bao giờ, cậu đút hai tay vào túi quần, đeo balo đi tới quầy lễ tân, sau đó lấy căn cước ra rồi đặt lên quầy: "Một phòng thuê theo giờ."

Nhân viên lễ tân đang sơn móng tay, miệng hỏi mà mắt cũng không thèm ngước lên: "Mấy tiếng?"

"Một?" Cậu nhìn sang bên cạnh.

Tôn Thành quay sang liếc cậu một cái: "Xem thường ai? Ít nhất là hai tiếng."

"......" Mí mắt Lâm Thiên Tây giật giật: "Đệt....Ba! Ba tiếng!"

1

Lúc này cô gái mới ngẩng đầu nhìn bọn họ: "Hai cậu làm gì thế?"

2

"Chơi game." Lâm Thiên Tây nói.

Trên mặt cô gái lộ vẻ "hóa ra là thế", chắc chắn là vừa thi đại học xong nên mới lén phụ huynh tới đây thuê phòng chơi bời.

"Tôi đi lên đăng nhập tài khoản trước." Lâm Thiên Tây cầm chìa khoá xoay người đi, cười như không cười chạy về hướng cầu thang.

Tôn Thành chậm rãi mang balo đi lên theo cậu, nhanh chóng tìm được phòng.

Cửa phòng không khoá mà khép hờ, hắn vươn tay đẩy cửa bước vào rồi đóng sầm lại.

Tức thì, Lâm Thiên Tây ở ngay sau cửa nhào lên người hắn.

Tay Tôn Thành nắm đùi cậu đẩy người vào tường.

"Mẹ nó..." Lưng Lâm Thiên Tây chạm tường, miệng bị hắn lấp kín, hơi thở phút chốc trở nên gấp gáp như kéo bễ, hắn cúi thấp đầu, thô bạo ngấu nghiến lấy môi cậu.

Bàn tay của Tôn Thành chợt đặt bên eo, chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình bỗng chốc bị vén lên, cái tay kia sờ lên người cậu.

Lâm Thiên Tây ngửi được mùi mồ hôi nóng ẩm của mình và Tôn Thành hoà lẫn với nhau, khoá quần được kéo mở, lượng mồ hôi tiết ra dường như càng nhiều.

Tôn Thành bỗng động tay.

Cậu lập tức cong lưng, tránh né miệng hắn, thở hổn hển hỏi: "Đệt, "trang bị" chơi game đâu!"

Hơi thở Tôn Thành phả vào gáy cậu, hắn cười một tiếng rồi ôm cậu lên giường, sau đó mới lấy balo trên vai xuống.

Khoá kéo mở "xoẹt" ra, bên trong là "trang bị" mà họ đã âm thầm mua trên đường đến đây.

Toàn thân Lâm Thiên Tây đẫm mồ hôi nhễ nhại, cậu nghe thấy tiếng mở nắp, theo sau đó là cảm giác ớn lạnh, thế rồi đột ngột bị hắn đè xuống, cả người cậu căng chặt như như cánh cung, hai tay choàng qua cổ hắn, lồ.ng ngực như bị giáng một đòn nặng nề.

"Vẫn còn lo lắng?" Tôn Thành bất chợt ghé vào tai cậu hỏi.

"Không, ông đây thi xong rồi..." Lâm Thiên Tây cắn răng, cánh tay trắng bóc càng siết hắn chặt hắn hơn, cẳng tay nổi gân guốc chằng chịt.

"Vậy tại sao tôi lại cảm giác hình như cậu vẫn chưa thả lỏng." Tôn Thành thở dốc trầm giọng nói.

"Đệt!" Lâm Thiên Tây bị một lời hai nghĩa này làm đầu óc choáng váng đến mức muốn nổ tung, ngón tay cũng tê dại.

Tưởng chừng như vô tận không có điểm dừng.

Mồ hôi trên người còn chưa khô lại tiếp tục túa ra như tắm, xung quanh vừa nóng hầm hập vừa hỗn loạn.

Qua rất lâu sau đó, Lâm Thiên Tây bước đến bên dưới vòi sen trong phòng tắm, Tôn Thành vẫn ở phía sau đè lấy vai cậu.

Tiếng nước "ào ào" chảy xuống, cậu chống tường hít thở từng hớp một dưới dòng nước, sau đó tiếp tục bị lật người lại.

Vẫn chưa kết thúc, tựa như muốn giải phóng toàn bộ sức lực đã bị kìm nén bấy lâu nay.

1

Hai người làm không hề kiềm chế, từ trên giường tới phòng tắm rồi lại trở về giường.

Không biết đã mấy giờ, Lâm Thiên Tây giống như hung hãn đè lại Tôn Thành lên đầu giường, cậu ấn vai hắn xuống, "xoạt xoạt", ga trải giường cũng bị rơi xuống đất.

Hàng lông mày đứt đoạn của Tôn Thành khẽ giật, hắn ôm chặt Lâm Thiên Tây rồi khóa môi cậu lại, nuốt chửng mọi âm thanh của cậu.

Mãi đến khi Lâm Thiên Tây nắm chặt lấy nắm tóc sau gáy hắn, trái tim đập dữ dội như muốn vọt khỏi lồ.ng ngực, hắn mới buông cậu ra.

"Chúc mừng cậu, anh Tây." Tôn Thành tựa mặt lên vai cậu, giọng trầm thấp: "Bơi qua rồi, sắp lên đến bờ rồi."

Lâm Thiên Tây thở hổn hển, nghe vậy, cậu sửng sốt rồi cười một tiếng, cuối cùng cũng thả lỏng: "Trên bờ phải có Thành gia mới được."

- -------------------------------------------

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Cái đinh nhổ không ra.
Chương 2
Chương 2: Không giữ mặt mũi cho anh Tây à?
Chương 3
Chương 3: Anh đây không có hứng thú chơi cậu đâu.
Chương 4: Cool guy lại nhìn cậu: "Tôn Thành."
Chương 4
Chương 5
Chương 5: Cậu mãnh liệt thật nha
Chương 6:  Cậu cmn tự mình đi mà giải quyết đi!!
Chương 6
Chương 7
Chương 7: Cậu nhìn anh giống có cái đam mê đó à?
Chương 8
Chương 8: Vậy mà hôm nay cho anh ấy trinh vai luôn rồi.
Chương 9
Chương 9: Em trai vừa mới đi mà đã buông thả bản thân rồi?
Chương 10: Trâu bò
Chương 10
Chương 11
Chương 11: Mùi hoa quế.
Chương 12: Cậu có tránh ra không?
Chương 12
Chương 13
Chương 13: Đứng lên đi.
Chương 14
Chương 14: Cũng biết phối hợp diễn trò thật.
Chương 15
Chương 15: Thứ tôi có, đúng thật là cậu chưa chắc đã có.
Chương 16
Chương 16: Tôn Thành đạp chân thật mạnh, chở theo cậu trên xe rồi lao vù đi.
Chương 17
Chương 17: Giỏi lắm anh Tây, lần này nhất định làm được!
Chương 18
Chương 18: Bạn gái cậu muốn tán tỉnh tôi.
Chương 19: Bé ngoan?
Chương 19
Chương 20
Chương 20: Vòng eo thiếu niên
Chương 21
Chương 21: Em đang bắt nạt Tôn Thành!!
Chương 22
Chương 22: Giảng đề cho tôi đi.
Chương 23
Chương 23: Gọi ba đi.
Chương 24
Chương 24:  Hình như hiện tại bên cạnh Lâm Thiên Tây cũng chỉ có mỗi cậu thôi.
Chương 25: Chờ ba.
Chương 25
Chương 26
Chương 26: Bây giờ biết ngoan rồi?
Chương 27: Không có cậu ấy thì em không học ngoan được.
Chương 27
Chương 28
Chương 28: Để ba vào.
Chương 29
Chương 29: Ba có sắp xếp.
Chương 30
Chương 30: Học đi, ba đang nhìn cậu đấy.
Chương 31
Chương 31: Gọi như vậy xấu hổ lắm đó.
Chương 32
Chương 32: Ly, cặp, đôi?
Chương 33
Chương 33: Đừng có đụng đến cậu ấy.
Chương 34
Chương 34:  Lâm lưu manh rất giống như luôn bám theo cậu
Chương 35: Cậu không phải thẳng đúng không?
Chương 35
Chương 36
Chương 36: Nếu cậu ta là con gái thì chắc chắn là thích cậu.
Chương 37
Chương 37: Cậu ấy không phải là bạn thân.
Chương 38
Chương 38:  Dường như hắn đã nhìn thấy cả một bầu trời đầy sao.
Chương 39: Bỏ qua một bên đi.
Chương 39
Chương 40
Chương 40: Bây giờ cậu ấy thuộc về ai?
Chương 41
Chương 41:  Cậu thế mà lại có một ngày được ăn tôm Tôn Thành bóc vỏ.
Chương 42
Chương 42: Cậu đừng thương hại tôi, tôi không cần.
Chương 43: Tôi là tay đấm của cậu à?
Chương 43
Chương 44
Chương 44:  Chỉ huy Tôn? Cộng sự? Cool guy? Thành gia ơi?
Chương 45
Chương 45:  Có thể là do tôi đánh không đủ lực.
Chương 46
Chương 46: Thấy tôi vui đến vậy sao, bé ngoan?
Chương 47: Cho cậu thoải mái.
Chương 47
Chương 48
Chương 48: Muốn có cùng mục tiêu với tôi sao?
Chương 49
Chương 49: Chóp mũi suýt chút nữa cọ qua chóp mũi cậu
Chương 50
Chương 50: Chúc mừng hai người!
Chương 51: Cậu đánh là vì tôi
Chương 51
Chương 52
Chương 52: Ôm chầm lấy eo hắn từ đằng sau
Chương 53
Chương 53: Hai cây cơ kề bên nhau, nhẹ nhàng chạm vào nhau một cái.
Chương 54: Có thể là do tôi uống nhiều rồi.
Chương 54
Chương 55
Chương 55: Trước đây đã từng thích con gái chưa?
Chương 56: Xong rồi, Lâm Thiên Tây, mày xong rồi...
Chương 56
Chương 57
Chương 57: Cậu thế mà lại phải lòng Tôn Thành mất rồi.
Chương 58
Chương 58: Yêu đương sẽ gây ảnh hưởng đến học tập sao?
Chương 59
Chương 59: Lâm Thiên Tây, cậu đang bảo vệ tôi sao?
Chương 60
Chương 60: Hái một đám mây cho Thành gia vui nhé?
Chương 61: Tôi không cần bạn gái.
Chương 61
Chương 62
Chương 62: Giữ lại hái cho người khác đi.
Chương 63
Chương 63: Môi lấp kín môi cậu
Chương 64: Cuối cùng vẫn không thể nhịn được...
Chương 64
Chương 65
Chương 65: Tôi tuyên bố cậu kết thúc độc thân.
Chương 66
Chương 66: Không thì tôi cứ thế này mà bôi cho cậu nhé?
Chương 67: Miệng lại hư rồi, Lâm lưu manh.
Chương 67
Chương 68
Chương 68: Không phải bây giờ còn có tôi sao.
Chương 69
Chương 69: Cảm động thì gọi một tiếng ba đi.
Chương 70: Được hắn nắm tay thôi cũng cảm thấy nhịp tim không ổn.
Chương 70
Chương 71
Chương 71: Nhất định phần eo chuẩn nhất, tôi ôm rồi...
Chương 72
Chương 72: Hai người ở sau cửa hôn đến mơ mơ màng màng.
Chương 73
Chương 73: Tránh xa Lâm Thiên Tây ra một chút, cậu ấy có đối tượng rồi.
Chương 74: Cái này gọi là hẹn hò.
Chương 74
Chương 75
Chương 75: Về sau nếu ngày nào đó cậu không ngoan, còn có thể dùng để quất cậu.
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 115
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...