Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 25

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Dịch: Phong Bụi

Điều tra, trắc nghiệm, loại toàn năng.

Lượng câu hỏi quá lớn!

Phạm vi hỏi quá rộng!

Đây thực sự là báo cáo điều tra dành cho nhà trẻ sao?

Thói quen được hình thành lâu năm khiến cậu một bên lặng lẽ phát biểu xong cảm khái trong lòng, một bên tranh thủ thời gian nhanh chóng đọc lướt qua phiếu trắc nghiệm một lần, nắm chắc kết cấu phân bố câu hỏi, xác định đề mục nào quan trọng hơn thì làm trước…

Một phút trôi qua, Lô Quỳnh phát hiện Thẩm Thận Nguyên vẫn ngây người nhìn phiếu trắc nghiệm, không nhịn được khom người xuống, nhẹ giọng nói: “Chỉ là điều tra thôi, không phải bài thi, đáp đúng đáp sai đều không sao hết, Lâm Lâm cứ thoải mái mà làm.”

Thẩm Thận Nguyên liếc nhìn những đứa trẻ khác ở xung quanh, phát hiện tất cả đều đã xoạt xoạt viết, chỉ còn mỗi mình là chưa nhấc bút, vội vàng cầm bút viết tên của La Lâm Lâm. Ba chữ này là rèn luyện kỹ càng dựa trên bút tích của La Lâm Lâm trên vở bài tập, mặc dù cậu nhìn qua vẫn thấy có khác biệt, nhưng chỉ cần viết chữ thật nhỏ, nhấn bút mạnh một chút, chữ cái dày một chút, dày di dày dít, đại thể vẫn có thể chấp nhận được.

“Thời gian là 10 phút. Các em hãy tranh thủ thời gian nhé.” Lô Quỳnh nói.

……..

Chỉ có 10 phút?

Đây đúng là bắt nhi đồng nghịch thiên mà! Ngay cả người trưởng thành như cậu cũng không nuốt nổi nữa là.

Thẩm Thận Nguyên không dám nghĩ lung tung nữa, tập trung tinh thần nghiên cứu đề mục.

Câu thứ nhất là về cụm từ.

Rất đơn giản, đỏ gì, vàng gì, trắng gì… màu đỏ màu vàng màu trắng… vân vân, quá lười nhác có bị khấu trừ điểm ấn tượng không nhỉ? Tốt hơn là sửa thành hoa đỏ, Hoàng Hà, mây trắng.

Thẩm Thận Nguyên vừa bắt đầu đã rất căng thẳng, 50% vì tiền đồ của La Lâm Lâm, 50% là vì lòng tự trọng của người trưởng thành 25 tuổi, nhưng cứ làm rồi làm, cậu liền dốc hết tâm trí vào, cho đến tận lúc chuông reo hết tiết vang lên, thu phiếu, cậu vẫn còn lưu luyến kéo phiếu lại từ tay Lô Quỳnh.Lô Quỳnh khó khăn lắm mới thu hết phiếu, lập tức quay về văn phòng, trả cho Vi Lập Thế đang chờ ở đó.

Vi Lập Thế nói: “Cám ơn cô giáo Lô, cô giáo Lô vất vả rồi.”

Lô Quỳnh cười nói: “Tôi hy vọng tất cả học sinh trong lớp tôi đều có thể lên trường tiểu học trọng điểm.”

Vi Lập Thế nói: “Tôi cũng hy vọng như thế.”

Lô Quỳnh vẫn phải dạy tiếp, hàn huyên hai câu đã đi rồi. Vi Lập Thế ôm tập điều tra trong lòng, ra khỏi cửa, xuống lầu, rẽ vào phòng âm nhạc ở tầng hai. La Thiếu Thần đang viết nhạc, thấy ông ta đi vào, lập tức dừng bút ngẩng đầu lên.

“Tôi còn chưa kịp xem.” Vi Lập Thế cười cười, đi đến một bên nhìn phiếu điều tra.

La Thiếu Thần cầm bút dừng trên tờ giấy thật lâu, nhưng không viết được nốt nhạc nào.

“Ô…” Vi Lập Thế đọc xong phiếu điều tra, mở miệng, “Tôi nghĩ tôi nhìn thấy một thần đồng rồi.”

La Thiếu Thần cầm lấy tập phiếu, rất nhanh liền lật đến bài của Thẩm Thận Nguyên, nét chữ trẻ con không có gì khác với những đứa trẻ khác, nhưng nét chữ dí dít đã thể hiện rõ người trả lời phiếu đã vượt quá khả năng tư duy và tốc độ viết chữ của những đứa trẻ học cùng.

“Nếu như tôi không biết cô bé, tôi sẽ nói đứa nhỏ nhà cậu không những trình độ ngữ văn toán học tiếng Anh đều xuất sắc, mà ngay cả vật lý, sinh học đều có chút hiểu biết, sau khi trưởng thành sẽ trở thành một nhân tài loại hình toàn năng.” Vi Lập Thế thấy La Thiếu Thần vẫn nhìn hai câu hỏi trước mặt, dứt khoát chỉ vào một câu hỏi trong số đó, “Ví dụ như câu này, câu hỏi là bảo chúng dùng phương thức khác ngoài chữ viết để thể hiện nước. Những đứa trẻ khác đều vẽ, chỉ có cô bé là viết H2O. Còn câu này, hỏi nếu như xương của bạn bị hỏng 205 cái, thì còn bao nhiêu cái còn tốt, cô bé viết 1. Nói rõ cô bé biết xương của thân thể người trưởng thành có 206 cái, tất nhiên, cô bé có thể không biết mình đang ở thời kỳ phát triển, xương vẫn chưa hoàn toàn nối hết với nhau, cho nên con số còn có thể nhiều hơn.”

La Thiếu Thần gập phiếu điều tra lại, “Cho nên kết quả chẩn đoán của anh là gì?”

“Không biết.” Vi Lập Thế nhún vai.

La Thiếu Thần chau mày.

Vi Lập Thế nói: “Dựa vào những trải nghiệm và biểu hiện của La Lâm Lâm mà nói, cô bé có khả năng mắc chứng đa nhân cách, nhưng đa nhân cách là một loại bệnh, chủ yếu thể hiện ở hành vi, thái độ, chứ không phải ở thiên phú trời cho, để một đứa bé sáu tuổi không thích học trong khoảng thời gian một tháng, dùng khoảng thời gian người thân không gia đình không nhìn thấy, tiếp xúc những thứ này, đối với độ tuổi này của cô bé là tương đối đòi hỏi kiến thức uyên thâm và thu hút vận dụng… Điều này vượt quá phạm vi tôi hiểu biết rồi.”

La Thiếu Thần hỏi: “Anh cảm thấy đây là tình trạng gì?”

Vi Lập Thế nói: “Không biết cậu hỏi về gì? Nếu như là chứng đa nhân cách, dựa vào miêu tả của anh, hiện tại La Lâm Lâm không xuất hiện tình trạng mất ký ức tạm thời, thay đổi nhân cách, cũng không hề có các trạng thái cảm xúc như ngây ngẩn, buồn bã, căng thẳng vân vân, cho nên khả năng mắc chứng đa nhân cách là rất thấp. Còn về thành tích học tập đột nhiên nhảy vọt, có lẽ cậu tiếp xúc chân tướng gần hơn tôi chứ?”

La Thiếu Thần gấp bài điều tra của Thẩm Thận Nguyên lại, bỏ vào trong túi áo, những phiếu điều tra còn lại trả lại cho ông ta, “Có thể tổng kết một câu hữu dụng từ mấy lời anh lảm nhảm được không?”

Vi Lập Thế thoái mái cười cười nói: “Sherlock Holmes từng nói, loại trừ tất cả các khả năng, khả năng còn lại cho dù ly kỳ đến đâu, cũng nhất định là chân tướng.”

La Thiếu Thần nói: “Cám ơn đã nói cho tôi biết kiếp trước của anh là Sherlock Holmes.”

“Từ nghề nghiệp mà nói, khả năng tôi là Waston cao hơn.”

“Chúc anh sớm ngày gặp được Sherlock Holmes, lại tiếp tục được bận rộn trong các vụ án mạng.”

“Hơ… Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải xuống sân khấu rồi.” Vi Lập Thế cuộn tập điều tra lại, trước lúc ra khỏi cửa, quay đầu lại hỏi, “Chuyện trường tiểu học trọng điểm…”

La Thiếu Thần quay đầu nhìn ông ta.

Vi Lập Thế hiểu ý, nói: “Tôi sẽ nghĩ cách.”

La Thiếu Thần đáp: “Cám ơn.”

“Phí vẫn tính như cũ.”

Sau khi ông ta đi khỏi, La Thiếu Thần lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy nhỏ, chậm rãi xé làm hai nửa, rồi lại hai nửa nữa…

Các từ “Thẩm Thận Nguyên”, “Đại sư bắt ma”, “Thuật di hồn”, “Ma triền thân” dần dần bị xé vụn.

Lúc ăn cơm trưa, Thẩm Thận Nguyên cảm thấy La Thiếu Thần có chút gì đó không ổn, trước kia biểu cảm của anh ta tuy rằng rất ít, nhưng chưa bao giờ từ chối mình, nhưng hôm nay có thể cảm thấy sự xa cách trong hành động của anh ta với mình.

Chắc không thể nào chỉ trong một đêm mà cảm thấy anh ta và La Lâm Lâm nam nữ khác biệt đâu nhỉ?

Thẩm Thận Nguyên không ngừng nhai miếng cà rốt đã nát đến không thể nát hơn trong miệng, len lén quan sát anh ta.

Kiều Anh Lãng chính đại quang minh quan sát Thẩm Thận Nguyên gắp cà rốt mình không thích mà để riêng ra bỏ vào bát của cậu, đồng thời dùng giọng điệu kiêu ngạo nói: “Tớ biết cậu thích ăn, cho cậu cả đấy.”

Thẩm Thận Nguyên cúi đầu nhìn mấy miếng cà rốt vẫn còn dính hạt cơm, lặng lẽ dịch dịch mấy thứ khác trong bát sang một bên.

Trần Văn Lệ nhìn không vừa mắt, “Tớ muốn ăn.”

Kiều Anh Lãng bị làm khó, những thức ăn còn lại đều là thứ cậu thích ăn.

Đũa của Trần Văn Lệ vươn qua.

Kiều Anh Lãng dùng tay cản lại, vừa đúng đập vào mặt của Trần Văn Lệ, Trần Văn Lệ oa một tiếng khóc ầm lên.

Thẩm Thận Nguyên đi học nhà trẻ mấy buổi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mấy nhóc tì này khóc, da đầu có chút tê rần.

Lô Quỳnh đã quá quen thuộc, chạy đến lấy khăn ăn, vừa trêu cô nhóc vừa giúp lau nước mắt.

Kiều Anh Lãng ngây ra, đứng bên cạnh Lô Quỳnh, không biết phải làm gì.

Trong lớp, chỉ duy có hai người không thèm để tâm đó là Dương Bác An và La Thiếu Thần, lúc này Thẩm Thận Nguyên không thể không bội phục sự bình tĩnh của bọn họ, trong sự công kích bằng âm thanh thế này mà vẫn có thể duy trì sắc mặt không bị dao động, lực phòng thủ quả thực quá mạnh.

Sau khi ăn trưa ngủ trưa xong thì lại học bài, mọi việc tuần hoàn như ban đầu.

Khó khăn lắm mới chịu được đến lúc hết giờ, Thẩm Thận Nguyên nhìn sắc mặt của La Thiếu Thần mà trong lòng lo lắng. Lúc lên xe, cậu kệ cho La Thiếu Thần giúp mở cửa xe, giành trước một bước tót vào vị trí ghế lái phụ.

La Thiếu Thần chau mày nói: “Ngồi sau an toàn hơn.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Ngồi sau không nhìn được mặt chú mà.”

La Thiếu Thần trầm mặc một lúc mới nói, “Con có thể nhìn kính chiếu hậu.”

“Kính chiếu hậu là hình chữ nhật nằm ngang, nhưng mặt của chú lại là nằm dọc… trái xoan… hơ, không quy tắc… hơ, hình ảnh không được đẹp, con cảm thấy…”

Cửa bị đập mạnh đóng vào.

La Thiếu Thần lên xe ở bên kia.

Thẩm Thận Nguyên đợi anh ta khởi động xe, mới thận trọng hỏi: “Có phải trong nhà xảy ra chuyện rồi không?”

La Thiếu Thần điềm nhiên liếc cậu một cái, “Sao lại nghĩ vậy?”

“Con lo lắng mà. Người lần trước đâm phải chúng ta làm sao rồi?”

La Thiếu Thần nói: “Phạt tiền.”

“Chỉ phạt tiền thôi sao?” Thẩm Thận Nguyên tức giận, “Suýt nữa thì chúng ta bị thương mà!”

“Ừ, là suýt nữa.”

“Bị thương thì phạt nặng phải không?”

“Ừ, thu hồi bằng lái.”

“……Nặng thật đó!” Thẩm Thận Nguyên vừa cảm khái xong, liền cảm thấy xe đột nhiên rẽ gấp, trong chốc lát khiến cậu đập văng vào kính bên này.” Làm gì…” Lời chưa nói xong, cậu liền nhìn thấy trên kính chiếu hậu, một chiếc xe đang điên cuồng đâm lên.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 25
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...