Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 154

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Dịch: Phong Bụi

Lâm Tử Khiếu thấy cậu không muốn nói, cũng không truy vấn, chỉ nói: “Ngoại trừ Tiêu Bác, thuộc hạ của Lỗ Thụy Dương còn mấy gã hung ác nữa. Cảnh sát còn chưa moi móc được tên nào đấy.”

Thẩm Thận Nguyên vươn tay nói: “Có danh sách không?”

Lâm Tử Khiếu trợn tròn mắt trừng cậu, “Cậu vội cái gì, cậu cũng không phải cảnh sát.”

“Nhưng tôi là người cung cấp tin tức mà.”

“Người cung cấp tin tức không phải đều rất kín tiếng sao?”

“Âm lượng của tôi cũng không cao mà.”

“…”

“Trở lại chuyện chinh đi, cậu biết những ai?”

Lâm Tử Khiếu lén lút nói ra hai cái tên.

Thẩm Thận Nguyên cực kỳ giật mình.

Lâm Tử Khiếu có chút đắc ý, “Không thể tưởng tượng được phải không?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi đều chưa từng nghe qua. Là ai thế?”

Lâm Tử Khiếu: “…”

Thẩm Thận Nguyên đem danh sách gửi tin nhắn cho Đồ Lạc Văn. Ba phút sau Đồ Lạc Văn trả lời một chữ tốt, không có thêm chữ cái hay ký hiệu dư thừa nào. Thẩm Thận Nguyên vốn còn muốn hỏi có tung tích của La Lâm Lâm không, nhưng ngẫm lại bây giờ là lúc anh ta bận rộn nhất, phạm nhân không bắt được, vụ án không phá được, đứa nhỏ lại bị bắt cóc.

“Xem ra trạng thái hôm nay cũng không được tốt lắm nhỉ.” Khi cậu gửi tin nhắn, Lâm Tử Khiếu cố ý tránh đi, lúc này lại thong dong đi bộ trở về.

Thẩm Thận Nguyên thở dài.

Lâm Tử Khiếu nghĩ cậu vì chuyện đóng phim mà rầu rĩ, an ủi nói: “Một người phân sức diễn hai vai nhất định là áp lực, không sao đâu.” Ngoài miệng là nói như vậy, trong lòng cậu ta lại có chút đắc ý. Dù sao cũng không phải xuất thân chính quy, tuy rằng rất có thiên phú và linh khí, nhưng mà ở phương diện lĩnh ngộ khi đóng phim khẳng định vẫn thiếu một chút. Kỳ thật hôm nay không có phần diễn của Lâm Tử Khiếu, cậu ta thuần túy là đến xem náo nhiệt, thuận tiện nhìn nhìn tiến triển của Thẩm Thận Nguyên. Quan hệ giữa bọn họ tuy là dịu đi, nhưng quan hệ cạnh tranh cũng không thay đổi, trong lòng vẫn ngầm có so sánh.

“Chuẩn bị!”

Khổng Sâm Học hét lớn một tiếng.

Nhân viên công tác và nhóm diễn viên ai vào vị trí của người nấy.

Lâm Tử Khiếu đứng ở một bên quan sát.

Thẩm Thận Nguyên thay trang phục, đứng trên mảnh đất trống, một tay đặt ở sau người, không nhúc nhích.

Cho dù còn chưa bắt đầu quay, cậu giống như đã tiến vào trạng thái.

Khổng Sâm Học nhìn động tác của cậu, hơi hơi gật gật đầu. Lúc trước người mới diễn xuất quá kém, ông không thể không thiết kế cho hắn mấy động tác để thể hiện khí thế, đương nhiên, diễn viên chân chính là tuyệt đối không cần đạo diễn làm đến mức này. Lã Thắng Nghĩa do Thẩm Thận Nguyên diễn chưa bao giờ làm động tác này, bởi vì Lã Thắng Nghĩa của cậu bất luận làm cái gì đều có thể toát ra khí thế của một gã thống lĩnh đại nội, loại động tác này ngược lại là dư thừa và làm bộ. Nhưng hắn hiện tại làm động tác này không thể nghi ngờ là tạo bước chuyển tiếp liền mạch cho một vai diễn có hai khuôn mặt bất đồng.

Xuất hiện động tác chuyển tiếp này, đã nói lên Thẩm Thận Nguyên hẳn đã thông suốt.

Nhưng khi bắt đầu diễn chính thức, Khổng Sâm Học liền hoài nghi mình có phải vui mừng quá sớm hay không.

“Đại nhân, Hồng Tú sơn trang đem đầu của Tứ Kiếm Khách treo trên đại môn!” Cao thủ đại nội quỳ một gối đằng sau cậu.

Lã Thắng Nghĩa do Thẩm Thận Nguyên diễn vẫn đứng im như trước không nhúc nhích.

Lông mày Khổng Sâm Học hơi hơi nhăn lại. Chẳng lẽ cậu vẫn muốn dùng động tác cơ thể để biểu đạt nội tâm?

Một lúc lâu sau, Thẩm Thận Nguyên chậm rãi xoay người, động tác cứng ngắc lại mất tự nhiên.

Lâm Tử Khiếu nhìn sửng sốt. Loại cứng ngắc và mất tự nhiên này nếu là phát sinh trên người mới thì rất bình thường, nhưng ở trên người Thẩm Thận Nguyên thì nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị, ông thậm chí hoài nghi đây không phải là Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên rốt cuộc xoay người, mở miệng nói: “Kêu Tam Quỷ đem đầu người thu lại.” Ngữ điệu nói chuyện của cậu cũng thay đổi, có điểm khàn khàn, còn có chút…

Giống người mới?

Khổng Sâm Học và Lâm Tử Khiếu đều giật mình.

Về giọng nói, Khổng Sâm Học đã nói qua với Thẩm Thận Nguyên, đến lúc đó sẽ tìm diễn viên phối âm có giọng nói tương tự như người mới để phối âm cho cậu, như vậy càng có thể phân tách được hai nhân vật của Thẩm Thận Nguyên diễn, thế nhưng ông không ngờ Thẩm Thận Nguyên lại có thể bắt chước giọng nói của người mới —— tuy rằng không giống lắm.

“Vâng.” Cao thủ Đại nội lĩnh mệnh đi ra.

Phó đạo diễn nhìn sắc mặt đạo diễn, chờ ông hô cắt, nhưng Khổng Sâm Học lại không nhúc nhích, vẫn nhìn Thẩm Thận Nguyên.

Ông không nhúc nhích, những người khác tự nhiên không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn cuộn phim và Thẩm Thận Nguyên cử động.

Thẩm Thận Nguyên chậm rãi nâng tay lên, vuốt mặt mình, trong mắt đột nhiên bộc phát ra hận ý dày đặc, gần như khiến ngũ quan đều vặn vẹo.

Phó đạo diễn kinh ngạc nhìn. Bởi vì biểu cảm của Thẩm Thận Nguyên lúc này thật sự rất giống biểu cảm người mới làm ra khi biết sau lưng Hồng Tú sơn trang chính là Tư Mã Xung, lúc ấy hắn còn nói nhỏ với Khổng Sâm Học, biểu cảm này làm hơi quá. Nhưng hiện tại nhìn Thẩm Thận Nguyên diễn biểu cảm này, lại không thấy quá mức. Đại khái là bởi vì Thẩm Thận Nguyên dùng ánh mắt của cậu để phối hợp với biểu cảm, khiến cho vẻ mặt vặn vẹo vốn trống rỗng lại trở nên phong phú, do đó cũng khớp với cảnh tượng người mới diễn lúc trước. Hắn thậm chí nghĩ, đích xác chỉ là thay đổi một khuôn mặt, động tác thần thái vẫn giống nhau.

“Cắt!”

Khổng Sâm Học đợi đến khi tâm tình của Thẩm Thận Nguyên chậm rãi bình tĩnh trở lại mới hô cắt.

Việc này rất không dễ dàng, phải biết rằng đoạn diễn này rất đơn giản, Khổng Sâm Học vốn tính toán trước sau không vượt quá một phút đồng hồ, thế nhưng ở dưới sự suy diễn của Thẩm Thận Nguyên, đoạn diễn này liền kéo dài những hơn hai phút, đừng coi thường hơn hai phút này, bên trong phần nhiều là đặc tả Thẩm Thận Nguyên, trong một bộ phim võ hiệp tiết tấu nhanh, đây là điều rất hiếm có.

Lâm Tử Khiếu đương nhiên hiểu được điểm này, cho nên khi cậu ta nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên đi tới, rất không cam lòng nói: “Cậu như vậy còn tâm tình không tốt?”

Thẩm Thận Nguyên ông nói gà bà nói vịt hỏi lại một câu: “Cơm hộp trưa nay có đùi gà không?”

“… Tôi không biết!” Lâm Tử Khiếu buồn bực nghĩ, chẳng lẽ cậu giống kẻ tham ăn vừa đến đoàn làm phim liền hỏi thăm giữa trưa ăn gì sao?

Thẩm Thận Nguyên giật mình nói: “Đúng rồi, hôm nay không có phần diễn của cậu, hẳn là cũng không có cơm hộp cho cậu.”

“…” Lâm Tử Khiếu rít gào, “Tôi hỏi cậu tâm tình có tốt không, liên quan gì đến đùi gà?!”

Thẩm Thận Nguyên không hiểu vì sao lại bị hét, nói: “Nếu cơm trưa có đùi gà, tâm tình sẽ tốt hơn một chút mà.”

Lâm Tử Khiếu: “…” Rõ ràng có thể nghỉ ngơi một ngày, vì sao cậu lại muốn tới thăm diễn? Vì sao chân cậu lại hèn hạ mà chạy tới thăm diễn!

Giữa trưa ăn cơm, cơm hộp không có đùi gà.

Thẩm Thận Nguyên vừa gắp cánh gà KFC mà Lâm Tử Khiếu chạy đi mua, vừa gọi điện thoại cho La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần nói: “Công trình ở công trường Tinh La thành ngừng lại rồi, người cũng đã rút đi. Anh đã cho người lắp camera, Tư Mã đại sư cũng dán hoàng phù.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Đối phương đã xuất hiện chưa?”

“Chưa.”

Thẩm Thận Nguyên cũng báo cáo thành quả làm người cung cấp tin tức của mình.

La Thiếu Thần trầm ngâm nói: “Thế lực của Lỗ Thụy Dương…”

“Anh đang nghĩ gì?”

“Không có gì. Hôm nay đóng phim thuận lợi không?” La Thiếu Thần chuyển hướng đề tài.

Thẩm Thận Nguyên nói: “Một lần là đạt.”

La Thiếu Thần nói: “Tối nay anh sẽ trở về.”

“Được.” Thẩm Thận Nguyên không hỏi nguyên nhân.

Lâm Tử Khiếu nhìn cậu vẻ mặt ngọt ngào, nhíu nhíu mày nói: “Cậu thật lòng sao?”

“Cái gì?”

“Cậu và La Thiếu Thần.”

Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc nhìn cậu ta, “Tôi giống kẻ ba lăng nhăng sao?”

“Cậu có biết anh ta nghĩ thế nào không?”

“Anh ta cũng không lăng nhăng.”

Lâm Tử Khiếu cảm thấy mình cùng cậu thảo luận vấn đề này quả thực là đàn gảy tai trâu.

“Tôi biết cậu đang nghĩ gì.”

Lâm Tử Khiếu liếc nhìn cậu một cái, “Tôi nói tiếng người, cậu nghe hiểu được là bình thường, chẳng lẽ còn muốn tôi sửng sốt?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Kỳ thật có một vấn đề tôi tò mò thật lâu, nếu cậu không tiện nói hoàn toàn có thể không nói, hơ, hoặc là coi như tôi không hỏi cũng được.”

“Vấn đề gì?”

Thẩm Thận Nguyên nhìn cậu ta, vẻ mặt nghiêm túc, “Thật sự có thể không trả lời.”

Lâm Tử Khiếu vốn còn định lảng tránh, nhưng nhìn cậu trịnh trọng như vậy, ngược lại trở nên tò mò, nhất định phải biết, “Nói!”

“Cậu và đạo diễn Hùng…”

“Cẩn thận tôi đánh cậu.”

“…” Thẩm Thận Nguyên vùi đầu ăn cánh gà.

“Kỳ thật tôi và đạo diễn Hùng…”

Thẩm Thận Nguyên vỗ vỗ cậu ta.

Lâm Tử Khiếu trừng cậu.

“Tôi đánh thay cậu.” Thẩm Thận Nguyên trả lời hết sức thản nhiên.

“Cha tôi và Hùng đạo diễn là bạn cùng lớp thời trung học, sau khi tôi tiến vào showbiz, cha tìm Hùng đạo diễn, bảo tôi nhận ông ấy làm cha nuôi.” Cậu ta dừng một chút, cắn răng nói, “Cha nuôi đơn thuần thôi. Khi đó tôi đã có bạn gái.”

Thẩm Thận Nguyên gật đầu nói: “Tôi hiểu.”

“Cậu không phải là phóng viên lẻn vào giới nghệ sĩ đấy chứ?” Lâm Tử Khiếu nửa trêu chọc nửa đùa giỡn nói, “Vì sao tin tức gì cậu cũng đều tò mò thế?”

Thẩm Thận Nguyên chân thành nói: “Bởi vì tôi là người cung cấp thông tin.”

“…” Lâm Tử Khiếu đột nhiên lo lắng hỏi, “Cậu sẽ không thật sự bán đứng tôi đấy chứ?”

“Chuyện gì?”

“… Tư thế đi WC.”

“… Trước tiên cậu ngồi xổm cho tôi xem?”

“Cậu mới ngồi xổm đi WC, lão tử là đàn ông chân chính! Chỉ đứng!”

“Lớn nhỏ như một?”

“…” Lâm Tử Khiếu quyết định về nhà ngủ! Về sau cậu ta còn chạy tới xem Thẩm Thận Nguyên diễn cậu liền sửa thành họ Mộc! (Ghi chú: họ Lâm 林,  họ Mộc 木)

Nhờ phúc một lần là đạt của Thẩm Thận Nguyên, hôm nay công việc kết thúc rất sớm, ngay cả cơm chiều cũng không ăn trực được. Tuy rằng La Thiếu Thần đã nói tối nay sẽ về, nhưng Thẩm Thận Nguyên vẫn mua thức ăn nhanh về nhà ăn.

Ba món ăn một bát canh hai bát cơm.

Cậu ăn ngon lành.

Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Thẩm Thận Nguyên sửng sốt một chút. Sau khi bảo tiêu đưa cậu về nhà đều đã về hết, người lúc này tìm đến nhà La Thiếu… Cậu đoán không ra. La Định Âu, La Học Mẫn bọn họ tìm La Thiếu nhất định sẽ gọi điện thoại cho La Thiếu, sẽ không đến tận cửa như vậy. Chẳng lẽ là Lang Nam?

Cậu đứng dậy đi mở cửa, đi được nửa đường đột nhiên nhớ tới La Học Mẫn từng nói, cha mẹ La Thiếu hai ngày này sẽ đến đây, chẳng lẽ… là bọn họ?

Thân thể vốn linh hoạt tự nhiên nhất thời cứng đờ, độ dài bước chân đi tới cũng giảm đi một phần ba.

Trong đầu óc cậu chỉ có một vấn đề: nên giải thích tình huống hai người đàn ông cùng chung sống dưới một mái nhà như thế nào?

Bởi vì suy nghĩ đã lâm vào đường cụt, đã định hình trước rằng hai người đàn ông ở cùng nhau tất nhiên là kinh thiên động địa, mấy cách nói như anh em, bạn bè vân vân đồng loạt bị gạt ra ngoài, cho nên cậu nghĩ một hồi lâu, chẳng những không tìm được cái cớ nào tốt mà ngay cả một lí do ngớ ngẩn để giải thích cũng nghĩ không được.

Chuông cửa tiếp tục vang lên.

Thẩm Thận Nguyên rốt cuộc đi tới cửa, sau đó nhẹ nhàng thở ra.

Camera thể hiện, đứng ngoài cửa không phải là cha mẹ La Thiếu Thần, mà là mẹ mình.

Ý?

Mẹ cậu vì sao lại đến nhà La Thiếu?

Cậu mở cửa ra, lại nhìn thấy Khâu Mĩ Quyên vẻ mặt kích động nhìn mình.

“Cha con đã trở lại.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 154
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...