Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 18

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Dịch: Phong Bụi

Va chạm, va chạm, phía trước và bên phải.

Ra khỏi thang máy, không phải là hành lang phòng khách như Thẩm Thận Nguyên đã tưởng tượng, mà là phòng ăn kiểu Âu trang trí hết sức cổ điển, nhã nhặn.

La Thiếu Thần dắt cậu đến chỗ ngồi dành cho hai người gần cửa sổ.

Thẩm Thận Nguyên dùng hai tay kéo cái ghế nặng nề, giận dỗi nói: “Những lúc thế này không phải các quý ông đều sẽ kéo ghế giúp thục nữ hay sao?”

La Thiếu Thần nhướn mày nói: “Chú cho rằng khe hở giữa ghế và bàn đủ để con ngồi vào mà.”

Thẩm Thận Nguyên cảm ơn người phục vụ vừa giúp mình, cực kỳ bực mình cười nhạt: “Là con quá béo, xin lỗi chú nha!”

La Thiếu Thần lật menu phục vụ vừa đưa cho, thong thả đáp: “Không sao, chút nữa con ăn ít đi là được rồi.”

Nghe thấy từ “ăn”, hai tai Thẩm Thận Nguyên lập tức dựng đứng, “Ăn cái gì ạ?”

La Thiếu Thần liếc dây túi xách trên vai cậu một cái, mỉm cười nói: “Không phải con định mời chú ăn cơm Pháp sao?”

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Bây giờ sao?”

“Nếu như con muốn đổi thành sang năm, chú cũng không để bụng đâu.” La Thiếu Thần ra vẻ gập menu lại.

“Bây giờ thì bây giờ.” Thẩm Thận Nguyên cũng mở menu ra.

“Con muốn ăn gì?”

“Ốc sên.” Cậu từ lâu đã muốn ăn món Pháp. Lúc trước vì nhiều nguyên do mà vô duyên với cơm Pháp, lần này cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội, nghiền ngẫm tinh túy của món ăn kiểu Pháp. “Một nồi ốc sên nấu tái, cho cay.”

Phục vụ: “……..”

La Thiếu Thần nói: “Gửi ốc sên đến sạp ốc của hành lang đối diện, bọn họ tự biết phải làm thế nào.”

Thẩm Thận Nguyên ho khan một cái, nói: “Con chỉ đang đùa thôi.”

La Thiếu Thần đáp: “Đúng là rất hài hước.”

“…….” Thẩm Thận Nguyên như đang giỡn chơi, ném menu xuống trước mặt, chồm lên phía trước, cằm gác lên menu, u oán nhìn La Thiếu Thần.

“Nhà trẻ có dạy tiếng Pháp không?” La Thiếu Thần bị nhìn vẫn khí định thần nhàn.

Thẩm Thận Nguyên đáp: “Có lẽ là không.”

La Thiếu Thần ngước mắt, “Có lẽ?”

“Thiếu niên nào đi học mà không lơ đãng?”

“Con không phải thục nữ sao?”

“…… chú cho rằng thiếu niên lơ đãng là vì ai?”

La Thiếu Thần nói: “Chú sẽ nhắc nhở bố mẹ con chú ý đến tình hình kết bạn của con.”

Hơ, cái này nói thật, đúng là nên quan tâm một chút. Thẩm Thận Nguyên nhớ lại tình địch nhí vô duyên vô cớ chạy đến nhà La Lâm Lâm thị uy và tình nhân nhí đến thể hiện tình yêu.

La Thiếu Thần gọi món.

Thẩm Thận Nguyên ở bên cạnh tẽ ngón tay đếm, đợi phục vụ đi khỏi, cậu mới chau mày hỏi: “Sao lại ít thế?”

La Thiếu Thần đáp: “Bây giờ không phải giờ ăn cơm mà.”

Thẩm Thận Nguyên trợn trừng mắt, “Chú đã biết? Vậy mà chú vẫn dắt con đến?”

La Thiếu Thần đáp: “Con có thể coi như là… hoàn thành nguyện vọng.”

Thẩm Thận Nguyên xem xét xung quanh, “Chỉ có hai người chúng ta ăn thôi sao?”

La Thiếu Thần nói: “Nhiều người hơn nữa, hai ngàn của con chỉ có thể đủ cho chúng ta mỗi người ăn một con ốc sên tái cay mà thôi.”

Thẩm Thận Nguyên đáp: “Không phải hai ngàn mà.”

La Thiếu Thần hỏi: “Con mang tất cả tiền tiêu vặt đi à?”

“Không, ý của con là, chú chưa trừ đi tiền đi xe taxi của con.”

“Taxi? Chú rất hứng thú với đề tài này đấy. Chúng ta nói một chút về động lực thúc đẩy con một mình tự bắt taxi đi.”

“Không phải là đi tìm chú ăn cơm sao?”

Ngón tay của La Thiếu Thần gõ khe khẽ trên tấm trải bàn, “Cho chú một lý do con chọn hôm nay mà không phải là hôm qua, hôm kia?”

Ánh mắt Thẩm Thận Nguyên lóe lên, “Tiểu Tiểu thúc thúc, sao chú lúc nào cũng đòi hỏi lý do thế?”

“Chú chỉ muốn chứng thực xem tư duy logic và khả năng hành xử của con còn như người bình thường không thôi.”

Ba chữ “người bình thường” chắc chắn còn đâm sâu vào tim đen của Thẩm Thận Nguyên hơn “quán bar”. Cậu mím môi nói: “Nếu như con không nói lý do, chú sẽ làm gì?”

“Sẽ……” La Thiếu Thần híp mắt lại, chậm rì rì nói: “Làm gì nhỉ?”

Hai tay Thẩm Thận Nguyên nắm chặt lấy mép bàn, bất ngờ ngẩng đầu, hai mắt lóng lánh, hơi ửng đỏ, nước mắt rưng rưng chỉ trực trào ra, bi phẫn và thất vọng trong ánh mắt hòa vào thành một thế giới u ám, mỗi một hạt bụi đều như tố cáo với người trước mặt, “Chẳng lẽ…thiên tài cũng là cái tội sao?”

Thân thể La Thiếu Thần khẽ ngả về đằng sau.

Thẩm Thận Nguyên nói: “Con học chữ nhanh hơn người khác, hiểu nhanh hơn người khác, trí nhớ tốt hơn người khác, chẳng lẽ đấy cũng là cái tội sao?”

“Từ lúc nào phát hiện ra?”

“Hả?”

“Từ lúc nào phát hiện ra mình thông minh hơn người khác?”

Thẩm Thận Nguyên cúi đầu nói: “Lúc đi học.”

La Thiếu Thần hỏi: “Không nói với bố mẹ sao?”

Thẩm Thận Nguyên nhớ lại lời Sử Mạn Kỳ nói, khẽ chề môi, đáng thương nói: “Không ạ.” Cậu lén ngước mắt nhìn, xem xét sắc mặt của La Thiếu Thần. Không thể không nói, nhiều lúc La Thiếu Thần quá giống Cao Cần, cũng thích ra vẻ cao thâm khó dò. Nhưng thật không may, cậu vẫn luôn phải chịu thiệt. Hu hu, căng thẳng ghê, này rốt cuộc là lừa được rồi hay chưa lừa được vậy ta?

Vừa lúc phục vụ mang thức ăn lên, La Thiếu Thần không tiếp tục chủ đề đó nữa.

Rõ ràng là món ăn Pháp mong mỏi đã bao lâu, nhưng Thẩm Thận Nguyên dưới ảnh hưởng của tâm tình thấp thỏm bất an, cũng nhai đấy, nhưng ăn chẳng thấy vui vẻ chút nào, đồ tráng miệng cũng không động lấy một miếng mà trực tiếp bảo gói lại mang về – có khi thay đổi hoàn cảnh lại có hứng ăn thì sao, không nên lãng phí.

Đi từ nhà ăn ra, Thẩm Thận Nguyên lại tiếp tục mè nheo.

“Con muốn đi quán bar, quán bar, quán bar…”

“Con vẫn chưa trưởng thành.” La Thiếu Thần mặc cho cậu níu lấy tay mình lắc qua lắc lại.

Thẩm Thận Nguyên lắc mệt rồi, đấm vai nói: “Con có thể lên xe chờ chú.”

“Xe nào? Lại là taxi à?”

Thẩm Thận Nguyên: “………” La Thiếu nhất định là một người ruột nhỏ như ruột gà, làm đĩa hai năm rồi mà vẫn bị nhớ là đủ thấy rồi.

La Thiếu Thần mở cửa xe.

Thẩm Thận Nguyên không sẵn sàng, bước vào xe, “Con muốn đến quán bar.”

“Không lên xe đi quán bar sao được? Hay là con lại định đi taxi một mình?” La Thiếu Thần quét mắt qua túi xách của cậu, “Đúng rồi, bữa cơm vừa rồi là con mời mà. Trừ đi tiền cơm vẫn còn thừa để gọi xe.”

Thẩm Thận Nguyên vừa lên xe vừa vênh mặt, nói: “Vừa rồi trước mặt phục vụ ngại không dám bảo con mời, bây giờ đừng hối hận đấy.”

La Thiếu Thần giúp cậu thắt chặt dây an toàn, đóng cửa xe.

Ánh mắt của Thẩm Thận Nguyên dõi theo bóng dáng anh, cho đến tận lúc anh lên xe, “Lừa gạt trẻ con là không tốt đâu! Nó sẽ tạo nên sự hoài nghi của đứa trẻ đối với lòng tin và ám ảnh đối với lời nói dối đấy, trẻ con lớn lên sẽ phát triển theo hai hướng, một là suốt ngày nói dối, hai là nghi ngờ tất cả.”

“Con thích hướng nào?”

“…… chú định hối cải sao?”

“Con muốn sao?”

Thẩm Thận Nguyên kéo kính cửa sổ xuống, “Thân thể của con cho dù không thể lọt được vào giữa bàn ăn và ghế, nhưng vẫn có thể lọt ra ngoài cửa sổ đấy.”

“Vì đi quán bar sao?”

“Vì đi quán bar!” Để chứng minh quyết tâm của cậu, Thẩm Thận Nguyên chuyển từ ngồi sang quỳ, như chú chim nhỏ đậu trên ghế ngồi.

La Thiếu Thần đóng cửa sổ xe lại.

Thẩm Thận Nguyên bất ngờ ngồi xuống.

“Hối cải rồi?”

“Không có gì, chỉ lả con đột nhiên tin tưởng, Tiểu Tiểu thúc thúc là một chính nhân quân tử.” Cậu nhận ra con đường này, chính là con đường đi đến quán bar. Thành A có một con phố rất nổi tiếng về quán bar, tất cả các quán bar nổi tiếng đều tập trung trên con đường này. Xem ra nơi La Thiếu Thần định đến chính là chỗ đó. Nghĩ đến việc mình sắp đến hiện trường xảy ra vụ án, trong lòng cậu vừa kích động vừa có chút lo sợ.

Kỳ thực không có gì đáng để lo sợ cả, những gì nên diễn ra cũng đã diễn ra rồi, chứng cứ cần thu thập cũng đã thu thập rồi, đến đó chắc cũng chẳng nhìn thấy những thứ như máu thịt gì đó…

Nên là như thế.

Thẩm Thận Nguyên nhìn về phía trước, đột nhiên có một chiếc xe từ cánh phải bất ngờ vọt lên, không đợi La Thiếu Thần phản ứng đã dùng sức va mạnh vào.

Thẩm Thận Nguyên lúc bị lực va chạm thúc vào, trong đầu liền có một ý nghĩ, cũng may La Thiếu Thần có thói quen giúp cậu thắt dây an toàn!

Nhưng vụ va chạm vẫn không dừng ở đó. Cho dù La Thiếu Thần đã kịp thời khống chế xe khỏi trượt sang làn đường ngược chiều, nhưng chiếc xe phía trước đột nhiên ngoặt lại, đâm vào chính diện.

La Thiếu Thần dùng sức đạp phanh, thân thể nghiêng hết về ghế bên phải, vươn tay bảo vệ Thẩm Thận Nguyên ngồi ở bên cạnh.

Thẩm Thận Nguyên bị dọa cho ngây người, cũng phối hợp rúc vào trong lòng anh, nhưng lại bị dây an toàn giữ lại, chỉ có thể nghiêng cái đầu qua.

Xe cuối cùng cũng dừng lại.

Thân thể Thẩm Thận Nguyên thận trọng động đậy một chút, sau đó bắt gặp ánh mắt tràn đầy quan tâm, lo lắng của La Thiếu Thần, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.

“Có chỗ nào khó chịu không?” Giọng nói của La Thiếu Thần mất đi sự lạnh lùng vốn có, lại mang theo vài phần nghiêm khắc.

Thẩm Thận Nguyên lắc đầu. Chất lượng xe này rất tốt, túi khí an toàn đã giảm phần lớn lực va chạm cho bọn họ.

La Thiếu Thần mở cửa xe đi xuống, hai chiếc xe vừa rồi, một phía trước, một bên phải va chạm, lại không hề chạy trốn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 18
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...